Đấu Y

Chương 106: Bất nhã bác đấu (tt)


"Xong, nếu bọn họ muốn cùng tiến lên một lúc, chúng ta chết chắc rồi!" Lâm Khiếu Đường khổ khổ nhìn Lâm Vũ Nhàn nói.

"Không sợ, sư phụ ca ca cho ta xem thực lực của ngươi a!" Lâm Vũ Nhàn đã nhìn thấu thủ đoạn phẫn trư ăn thịt hổ của Lâm Khiếu Đường, cười tủm tỉm trả lời.

"Cẩn thận!" Lâm Vũ Nhàn vừa mới nói xong đã nhìn thấy một tên cận vệ từ phía sau Lâm Khiếu Đường đánh tới một quyền.

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên lạnh lùng, ngay lập tức vẻ bất hảo trên khuôn mặt trước đó trở lên nghiêm túc, trở tay đánh ra một quyền.

Răng rắc, tiếng xương mũi bị gãy vang lên rõ ràng!

"Ngao ô!" Một tiếng thét đau đớn tru lên vang vọng xuyên qua rừng núi, bầu trời, chỉ là kẻ thét lên không phải là những kẻ bị đánh gãy xương kia, trên thực tế bọn họ đã ngất đi rồi.

Lâm Khiếu Đường khoa trương ôm lấy nắm tay của mình, biểu tình thống khổ: "Tay của ta, đau quá, đầu khớp xương muốn gãy ra rồi!"

Trong nhất thời đám cận vệ đều ngây người đờ đẫn, nếu như nói tất cả sự việc phát sinh trước đó đều là may mắn và trùng hợp, thì một quyền kinh động vừa rồi hiển nhiên không có khả năng là một phản xạ mang tính bị động trước nỗi sợ hãi.

Mấy tên cận vệ tu vi không tồi cũng ngớ ngẩn nhìn thiếu niên, rõ ràng không cảm giác được trên người của hắn có nguyên lực!

"Ngớ ngẩn cái gì, lập tức lên cho ta!" Lý Phong cũng phát hiện ra sự việc không ổn, hổn hển nói.

Đám cận vệ hồ nghi vọt tới lần thứ hai, lúc này mỗi người đều cận thận ngưng thần tụ khí, không dám có chút ý khinh thị nào!

"Bên trái!"

Phanh, một quyền đánh vào giữa xương gò má trái!

"Bên phải!"

Phanh, một quyền đánh trúng huyệt Thái Dương!

"Phía sau!"

Phanh, một chân đá bay một người!

Theo sự hung phấn chỉ điểm của Lâm Vũ Nhàn, Lâm Khiếu Đường cực kỳ bất nhã dùng các động tác không ra hình dáng gì, lần lượt đẩy lui tám gã cận vệ.

Tiếng kêu lớn nhất giữa sân, cũng không phải là đám cận vệ bị đánh tơi bời kia mà lại là người vừa đánh người!

"Tay của ta, ngươi xem, ngươi xem, đỏ lên rồi, còn có chút sưng phù!" Lâm Khiếu Đường yêu thương vô cùng nhìn mu bàn tay của chính mình, bộ dáng không hề biết mệt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

"Không đau, không đau, ta đến giúp ngươi thổi thổi!" Lâm Vũ Nhàn hưởng ứng kéo tay Lâm Khiếu Đường, miệng nhỏ nhắn chu thành vòng tròn, cẩn thận từng li từng tí một hơi lại một hơi thổi khí.

Hơn một nửa cận vệ đã hôn mê bất tỉnh, đám còn lại đều sợ hãi nhìn thiếu niên không biết thật hay giả đang kêu thét vang trời.

Lý Phong lấy việc trả thù lao làm phần thưởng, đám bảo tiêu không ngất xỉu nhất thời lại kéo nhau tiến đến.

"Lại tới một người nữa!" Lâm Vũ Nhàn giống như đang chơi trò chơi hoan hô nhảy nhót.

Lâm Khiếu Đường nghiêm túc, đưa tay lại thêm một quyền vào giữa hốc mắt tên cận vệ, nhất thời lại thêm một con mắt gấu mèo, người bị đánh chỉ là kêu lên một tiếng đau đớn, người đánh người lại khoa trương lùi lại đưa nắm tay sang một bên chỗ tiểu ny tử, "Nhanh thổi thổi, đau!"

Lâm Vũ Nhàn giống như một người vợ ngoan hiền, thân thiết cầm lấy bàn tay căn bản không có vấn đề gì, một đôi con mắt to đen loé ra một tia giảo hoạt cùng hân hoan thắng lợi, một bên thổi một bên nói: "Không đau, không đau, thổi một chút sẽ không đau nữa!"

Nhìn thấy đám cận vệ còn lại muốn xông lên, Lâm Khiếu Đường chỉ tay nói: "Cảnh cáo các ngươi không nên tiếp tục qua đây nga, tay của ta thực sự rất đau, nếu tiếp tục đánh sợ là sẽ hỏng mất!"

Đám cận vệ phân vân một hồi nhưng vẫn tiếp tục lao tới, phanh, đông, rắc…

Đi theo nhưng tiếng quyền đánh vào thân thể liên tiếp là nhưng tiếng xương gãy, mười một tên bảo tiêu đều ngã vật xuống mặt đất, hoặc ngất đi, không ngất thì rên rỉ, tóm lại khổ không nói nổi.

Thế nhưng tiếng kêu đau đớn to nhất ngược lại chính là người duy nhất còn đứng kia!

Kinh ngạc nhìn thiếu niên, Lý Phong rốt cuộc cũng tỉnh ngộ ra, chỉ là loại tỉnh ngộ này có hơi quá muộn!

Đã không có cận vệ, Lý Phong chính là con mèo lớn bị nhổ hết răng, còn răng đi nữa thì cũng chỉ kêu lên hai tiếng doạ dẫm người ta, nếu là doạ mà không được, chỉ còn nước nhanh như chớp chạy trốn, hiện tại không còn răng ngay cả đến kêu lên cũng không dám, thở mạnh cũng không có một lần.

"Ngươi không phải là muốn bắt ta hay sao?" Lâm Vũ Nhàn tiến lên nói.

Lý Phong tự biết chạy trốn là vô dụng, hiền lành nhìn Lâm Vũ Nhàn tiến tới thành khẩn lắc đầu nói: "Không có, ta nào dám bắt nhị tiểu thư, tất cả đều là hiểu lầm!"

"Nga? Nguyên lai là hiểu lầm nha!" Đôi con mắt to của Lâm Vũ Nhàn linh động mị mị.

Tim gan của Lý Phong mãnh liẹt co rút lại.

"Ngươi không phải nói giữa chúng ta cuối cùng còn có một thủ tục không thể thiếu hay sao? Ngươi nói xem có biện pháp nào làm cho thủ tục này vĩnh viễn không xảy ra đây?" Lâm Vũ Nhàn Lạnh lùng hỏi.

Một cảm giác bất an cực độ bống nhiên trào lên trong lòng Lý Phong, trước đây khi cô nàng này chỉnh người khác, trong mắt cũng chỉ có sự tuỳ hứng và điêu ngoa, thế nhưng hiện tại hiện lên trong mắt Lý Phong là con mắt to vẫn xinh đẹp như cũ nhưng lại có thêm một nét không hài hoà, đó chính là nét đọc ác.

"Từ hôn, ta… ta lập tức đến chỗ Lam gia lão gia tử từ hôn!" Lý Phong có chút lắp bắp nói.

"Không cần phiên phức nhiều như vậy, ta có phương pháp trực tiếp nhanh hơn nhiều, hơn nữa tuyệt đối không còn hậu hoạn!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Vũ Nhàn bỗng nhiên hiện lên một nụ cười khả ái.

Nụ cười ấy trong mắt Lý Phong lại có vẻ độc ác không gì sánh được, hiển nhiên không cần phải nói thêm lời nào đi nữa, Lý Phong quát to một tiếng, nhanh chân bỏ chạy, thẳng hướng chân núi phóng đi.

Vèo…

Một luồng ngân quang hiện lên!

"A…" Lý Phong kêu thảm một tiếng lăn lông lốc xuống núi, giữa hai chân huyết nhục mơ hồ...

Lộp bộp, trái tim Lâm Khiếu Đường nhảy mạnh, tiểu ny tử này như thế nào lại chuyên tấn công vào mệnh căn của người ta!

Lâm Vũ Nhàn vô cùng sung sướng xoay người thu hồi thanh kiếm, vui vẻ chạy đến trước mặt Lâm Khiếu Đường, "Đồ nhi ra mắt sư phụ ca ca!"

Phốc…, Lâm Khiếu Đường vừa định nói, nhưng tiếng nói vừa định phát ra khỏi cổ họng, tức thì phun ra một ngụm máu, kỳ thực lúc này hắn không thể động thủ cùng người khác, hai ngày nay luồng nguyên lực trong người hắn cực kì rối loạn, sớm đã bị người khác đánh trọng thương, mỗi một quyền đều phải nỗ lực chịu thống khổ rất lớn, đây cũng là lí do vì sao Lâm Khiếu Đường kêu gào đau đớn lớn như vậy, ngoại trừ lí do mệt mỏi, phần nhiều hơn là để phân tán sự chú ý, chỉ riêng sự đau đớn thống khổ đã không hề dễ dàng chịu đựng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

"Sư phụ ca ca, ngươi làm sao vậy?" Lâm Vũ Nhàn lập tức khẩn trương nói.

Lâm Khiếu Đường xua tay nói không có việc gì, sau một lúc lấy sức nói: "Ngươi tới phía sau núi tìm ta?"

Lâm Vũ Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lòng vẫn lo lắng phi thường: "Sư phụ ca ca, ngươi đừng làm ta sợ, có phải là vừa mới bị thương hay không?"

Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói: "Đám người đó làm sao có thể làm ta bị thương, không cần lo lắng, không có chuyện gì, ngươi tìm ta có việc gì?"

Lâm vũ Nhàn quệt khoé miệng một chút, cúi đầu nói: "Cũng không có việc gì, muốn đến gặp sư phụ ca ca mà thôi!"

Lâm Khiếu Đường đại khái đã đoán ra tâm tư của tiểu ny tử này, phỏng chừng là do chính mình thất tung, nàng vô cùng vất vả mới tìm được chỗ dựa vững chắc nếu không có hắn thì cũng chỉ là trên danh nghia mà thôi.

"Được rồi, hiện tại đã nhìn thấy ta, nếu không còn chuyện gì nữa, ngươi phải xuống núi đi thôi, chuyện ngày hôm nay xảy ra, vị biểu ca kia sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ, nhanh nhanh đi tìm tỷ tỷ và gia gia của ngươi thương lượng cách gải quyết, ta còn có một chút việc cần xử lí." Lâm Khiếu Đường nói xong, nhìn về phía sườn núi xa xa hướng phế dược phòng đi tới, vừa rồi hắn thu được truyền âm, người kia đã trở về.

Lâm Vũ Nhàn chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn thoáng qua hơn mười tên cân vệ nằm trên mặt đất, trong lòng phiền muộn, quay lại hướng hậu viện Lâm phủ chạy đi.

Nội tức quá mức hỗn loạn, Lâm Khiếu Đường chỉ có thể một người một dấu chân khó nhọc bước lên sườn núi, của phế dược phòng sau sân đã mở rộng, một gã nam tử hán ngoại hình có chút lôi thôi đang ngồi trên ghế ăn một thứ gì đó rất kì lạ.

Kẻ đó chính là Kỳ Áo ly khai cách đây ba năm…