Đấu Phá Thương Khung Huyền Thoại Ngũ Tài Nhân

Chương 23: Quyển I Vân Lam Tông – Ngũ Tài X Nạp Lan Yên Nhiên - "Tuổi Thơ" 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo diễn biến của chương trước:

……………………………..

Quang Cầu: [Xác Nhận Uy Hiếp! Tìm kiếm biện pháp đối phó!]

Quang Cầu: [Tìm thấy biện pháp! Yêu Cầu biện pháp được cho phép thực thi!]

Quang Cầu: [Yêu cầu đã được chấp nhận!]

Quang Cầu: [Khởi Động phương án bảo vệ ưu tiên Code: Alpha 01]

Quang Cầu: [Kích Hoạt:…]

Quang Cầu: [‘Thần’]

Với chất giọng lạnh lẽo của máy móc của mình, Quang Cầu chậm rãi nói.

Vừa khi nó vừa dứt lời, vốn đang chống cằm ngủ say Trần Hạo Nhiên từ từ mở mắt, theo khoảnh khắc hắn mở mắt cặp mắt vốn đen tuyền của hắn từ từ phát ra một tia sáng màu trắng bạch tuyệt đẹp.



……………………………..

Nạp Lan Túc: “Song Nhi!!! Song Nhi”

Đau khổ ôm thê tử vào lòng, hắn không ngừng truyền Đấu Khí của mình vào người nàng cố gắng cầm máu cho nàng.

Nhưng cho dù hắn cố thế nào đi nữa thì tất cả đều vô vọng

Bởi vì mỗi lần Đấu Khí của truyền vào thì nó đều bị luồng khí đen xám đó hấp thu mất không để lại chút gì cho Lâm Song thậm chí Hắc Khí đó nó còn hấp thu sinh mệnh lực của Lâm Song gia tốc thời gian tử vong của nàng.

Nạp Lan Túc: {Khốn Nạn! Khốn Nạn! Khốn Nạn!!!}

Nạp Lan Túc: {Tại Sao!!!? Tại sao lại thành ra như thế này!? Tại sao lại là Song nhi!? Tại sao lại là nàng!? Nàng ấy không có gì sai mà!! nàng ấy vô tội!}

Nhớ lại cái ngày mà hắn lần đầu tiên gặp Lâm Song, nhớ lại cái kim sắc thân ảnh chậm rãi xoay người, đôi mắt xanh lanh lợi hiếu động, ở dương quang dưới, phấn khóe miệng lộ ra một nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười này phảng phất cùng phía chân trời thái dương tương dung, khiến người trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nạp Lan Túc: {Nàng ấy là mặt trời! một mặt trời đẹp đẽ và ấm áp lòng người! }

Nạp Lan Túc: {Nhưng tại sao!? tại sao các người lại cướp lấy nàng..cướp lấy cả cuộc đời của ta..của chúng ta…tương lai của của chúng ta!!!}

Nhìn Nạp Lan Túc giãy dụa trong vô vọng cố gắng cứu lấy Lâm Song, Mục Vương không có hứng nhìn chuyện gì sẻ xảy ra tiếp theo.

Mặc dù không bao lâu nữa sẽ chẳng còn cái gọi có ‘tiếp theo’ hay ‘ngay mai’ nữa ở thế giới này.

Mục Vương: “Đi thôi…chúng ta xong chuyện ở đây rồi!”

Nói xong hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

Nạp Lan Túc: “TA THỀ!!!”

Bỗng nhiên với giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ của Nạp Lan Túc vang lên.

Khiến Mục Vương dừng bước tò mò quay đầu nhìn lại.

Đập vào mắt Mục Vương là Khuôn mặt nồi đầu gân xanh, cùng ánh mắt căm ghét cùng thù hận, hai khóe mắt chảy xuống huyết lệ, như dã thú gầm gừ trừng [hắn] Nạp Lan Túc.

Nạp Lan Túc: “TA THỀ!!! ta sẽ không bao giờ quên mối hận này TA THỀ!!! Ta sẽ giết sạch tất cả các người!! TẤT CẢ TỪNG TÊN MỘT…Bằng chính bàn tay của TA!!!”

Nghe vậy Mục Vương sau mặt hơi cười một chút

Mục Vương: “Được thôi…ngươi thoải mái mà làm…nếu như ngươi có thế..”

Đối với một kẻ không biết tự lượng sức mình và sắp sửa cùng thế giới bị xóa bỏ ‘Tồn Tại’, mang theo một chút khinh thường cùng thâm ý Mục Vương nói.

Nạp Lan Túc: “ Ta bây giờ không thể…”

Hoàn toàn không biết việc cả thế giới sắp bị xóa xổ Nạp Lan Túc muốn nói gì đó.

Thì một giọng nói thanh triệt thanh âm vang lên nói

???: “Đúng vậy.Ngươi bây giờ không thể…nhưng ta có thể!”

Giọng nói vừa dứt lời cả thế giới bỗng nhiên biến thành một màu xám.

Nhìn cái thế giới màu xám này, cả ba người Mục Vương bỗng cảm thấy lạnh cả gáy, cả ba người nhanh chóng đề phòng cảnh giác.

Nạp Lan Túc: “Đây là…cái gì?”

Kinh ngạc nhìn thế giới màu xám, trong lúc quan sát thì Nạp Lan Túc chợt nhận ra mọi thứ xung quanh hắn ngoài trừ ba tên trước mắt thì tất cả đều biến thành màu xám.

Không chỉ vậy, khi hắn đảo mắt nhìn qua thì hắn chợt nhận ra có một con ruồi bay bên cạnh hắn hoàn toàn bất động và hắn ngạc nhiên là mặc dù nó không có đập cánh mà bay nhưng con ruồi đó vẫn có đứng trên được trên không trung.

Làm hắn nhận ra là thế giới màu xám này giống như có sức mạnh phi thường gì đó khiến cho những thứ đã biến thành xám đó đã hoàn bất động như thể là cả thế giới đã bị…

Mục Vương:『Ngưng Động Thời Gian』.

Quan sát thế giới màu xám xung quanh, Mục Vương nhỏ giọng nỉ non.

Mục Vương: { kỹ năng『Ngưng Động Thời Gian』mặc dù mình cũng có, nhưng cái hiện tượng thế giới hóa xám như thế này khi ngừng thời gian…thì chỉ có một thứ có thể làm được thôi…}

Nói tới đây, Mục Vương nghiêng đầu nhìn về phía không biết khi nào đã đứng lên Lâm Song.

Nhìn khuôn mặt vô cảm không cảm xúc của nàng cùng với cặp mắt trắng bạch đang phát sang như vì tinh tú kia cộng thêm cái áp lực ẩn ẩn mang theo cực lớn chủng tộc áp đảo tính từ trên người nàng phát ra thì Mục Vương nhận ra lần này phiền phức thật rồi.

Mục Vương: {Thật không ngờ…『Căn Nguyên Chi Tử』của thế giới này là một 『Thần Chủng』, thất sách mà…}

Nhận ra điều này, Mục Vương trong đầu nhanh chóng suy tư làm sao để chạy thoát khỏi con 『Thần Chủng』này.

Nạp Lan Túc: “Song Nhi!!!”

Nhìn thê tử ‘bình an’, hắn lập tức xông tới muốn ôm lấy nàng.

Không biết Nạp Lan Túc là vì trong lòng quá mức vui mừng mà không để ý điều bất thường của nàng hay là chính Nạp Lan Túc đang cố né tránh, làm lơ cái ‘điều bất thường’ đó và tự lừa dối lòng mình rằng ‘Lâm Song’ không sao.

Nạp Lan Túc: “Đây là sao!?”

Song, ngay khi hắn vừa ôm lấy nàng thì hắn chợt nhận ra ở khoảnh khắc hắn ôm lấy nàng thì một tấm chắn vô hình nào đó ngăn giữa hắn và ‘Lâm Song’ 10 cm không để hắn tiếp xúc trực tiếp với nàng, và dù hắn có cố cỡ nào đi nữa thì không thể tiến thêm được một chút.

‘Lâm Song’ không để ý đang định ôm lấy nàng Nạp Lan Túc, có lẽ là do chủ thể của cơ thể này không muốn làm hắn bị thương nên vốn sẽ tiêu diệt bất cứ thứ gì chạm vào ‘Trường Lực’ lại không làm gì hắn.

Song.

Nạp Lan Túc: “Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì với nàng? Nhưng tạ ơn trời nàng không sao.”

Không để ý ‘Trường Lực’ ngăn cản hắn lại gần, Nạp Lan Túc hai tay nhẹ nhàng vòng qua người ‘Lâm Sông’ yêu thương ôm lấy nàng.

Nghe vậy ‘Lâm Song’ khuôn mặt vô cảm hơi nhúc nhích, trái tim của nàng bỗng đập hơi loạn một nhịp nhưng sau đó ngay lập tức trở lại bình thường.

‘Lâm Song’: “Thế giới là tàn nhẫn, Nạp Lan Túc.”

‘Lâm Song’: “Đến lúc sống với hiện thực rồi.”

‘Lâm Song’ bỗng cảm thấy có chút thương xót, đồng tình với Nạp Lan Túc và trong lòng có phần rất không nỡ phá hủy đí cái hi vọng bé nhỏ của hắn, nhưng mà…

‘Lâm Song’: { Nhưng nếu mà ta không làm vậy…thì chỉ là càng thêm tàn nhẫn đối với hắn mà thôi.}

Nạp Lan Túc: “Kh..không…không…Song nhi!”

Đối mặt với ánh mắt đau khổ của Nạp Lan Túc, ‘Lâm Song’ không nói gì chỉ im lặng nhìn hắn một chút, sau đó xoay ngươi nhìn Mục Vương.

Mục Vương: “Có vẻ như ngươi đang trong tâm trạng rất không tốt.”

Mặc dù không có nhìn ra được cái gì từ vẻ mặt vô cảm đó của ‘Lâm Song’, nhưng Mục Vương có thể ẩn ẩn cảm thấy được một chút đâu đó…phẫn nộ? từ trên người nàng.

Lâm Song: “Ờ..ngươi nói đúng tâm trạng của ta bây giờ đang rất không tốt ….”

Lâm Song: “Vì vậy….ta…”

Nói tới đây nàng dừng một chút, nàng dùng mắt lạnh không thể lạnh hơn nhìn đám người Mục Vương.



‘Lâm Song’: “Sẽ đáp lại người …”

‘Lâm Song’: “Bằng đòn mạnh nhất mà ta bây giờ có thể dùng!”

Vừa dứt lời nàng từ từ nâng cánh tay của mình lên về phía mặt trời và ở Nạp Lan Túc không thể tin được ánh mắt.

Giống như làm ảo thuật vậy, nàng dùng ngón cái và ngón trỏ của mình kẹp lấy Thái Dương sau nhẹ nhàng kéo nó xuống khỏi trời cao và nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Và điều kinh khủng nhất đó là ngay khi nàng vừa kéo mặt trời xuống, cả thế giới đều bị nhấm chìm vào trong bóng tối và không chỉ trong thế giới kính này mà thậm chí cả thế giới bên ngoài cũng vậy.

Tất cả đều bị bao phủ trong thế giới đen tối, khiến cho vô số sinh linh ở bên ngoài chìm trong cực độ hoang mang và sợ hãi.

Kẻ thì nói tận thế đã tới.

Kẻ thì quỳ xuống van xin.

Kẻ thì sợ hãi trước điều không biết.

Kẻ thì phẫn hận không cam lòng trước sức mạnh vô hình lấy đi mặt trời.

Kẻ thì cảm thấy mình thật là nhỏ bé làm sao, yếu ớt làm sao.

v.v.. đủ loại phản ứng.

Không chỉ cả sinh linh mà cả chính ‘Thế Giới’ bản thân cũng sợ hãi…nó không ngừng phát ra tín hiệu cầu xin ‘Lâm Song’ trả mặt trời lại.

Lắng nghe bên tai từng tiếng cầu xin đáng thương của『Thế Giới Ý Chí』 ‘Lâm Song’ cũng không để ý, đối với nàng cả thế giới có bị làm sao thì nàng cũng không để ý.

Thứ nàng bây giờ để ý nhất chính là làm sao để tiêu diệt ba tên chọc giận nàng này.

‘Lâm Song’: “Đối mặt với cơn phẫn nộ của ‘Thần’ đi, Con Khỉ.”

‘Lâm Song’ lạnh lùng nói.

Sau đó ở đám người sửng sốt kinh ngạc ánh mắt, nàng từ từ thả lỏng lòng bàn tay của mình và để cho nằm trong lòng bàn tay của nàng mặt trời xuống mặt đất.

『Thần Chủng Chi Thuật: Thiên Giáng.』

Oanhhhhhh~!!!!

Giống như đầu đạn hạt nhân đạn đạo nổ mạnh giống nhau vậy mắt thường có thể thấy được màu trắng sóng xung kích hướng ra phía ngoài khuếch tán.

Trọng áp khiến cho mặt đất tầng tầng sụt xuống, bùn cát bay tán loạn, dễ dàng làm ra hố to như miệng núi lửa vậy.





………………………………………

Ngày 10 Tháng 11 Năm 871 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

Vào Lúc 15 giờ: 04 phút chiều (PM).

Vào ngày cái đó sự chứng kiến của toàn thể thế giới, một luồng áp lực chấn động núi non, rung chuyển trời đất đột nhiên giáng lâm, bao phủ toàn bộ vùng đất này.

Người người ai ai đều ngừng công việc đang làm, vẻ mặt kinh hoàng ngước nhìn trời cao.

Một cái bàn tay khổng lồ!

Nó trấn áp trăm cả triệu dặm, phong tỏa cả không gian thời gian.

Và nó rất kỳ dị, cho dù có đứng ở bất kỳ chỗ nào đi nữa thì cũng có thể nhìn thấy rõ nó.

Kích thước giống nhau y hệt, tựa hồ nó đang ở trước mặt chứ không phải cách xa hàng triệu dặm trời cao.

Và sau đó nó ở mọi người tuyệt vọng kinh hoàng sợ hãi nó nắm lấy Mặt Trời và biến mất cùng với nó.

Nhưng sau đó mặt trời ngay lập tức trở lại sau 10 giây trôi qua.

Mặc dù chỉ biến mất có 10 giây, nhưng trong 10 giây ngắn ngủi đó nó đã tạo nên một thế giới chìm trong bóng tối thuần túy, không thể thấy năm ngón tay.

Nó tối đến mức không có một ngọn lửa nào, một tia sáng nào hay một vì sao nào, có thể chiếu sáng được trong thời gian đó, dẫn tới vô số người chìm vào tuyệt vọng, mỗi một giây trôi quá đối với họ không khác gì là một năm, nó dày vò họ tới mức không ít người vì quá mức sợ hãi mà tự sát.

Và vì để ghi nhớ cái ngày hôm đó nên nên người đời đã gọi cái ngày này là『Tuyệt Nhật Ngày』và hằng năm người đời luôn và đúng ngày này đi đi cầu nguyện mặt trời cầu mong mặt trời sẽ luôn chiếu sáng thế gian, thậm chí đâu đó ở miền viễn đông có một số quốc gia còn lập cả một điện thờ cho nó.

…………………

Ngày 11 Tháng 11 Năm 871 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

Vào lúc 15 giờ: 05 phút chiều (PM), một vụ nổ cực lớn mang theo ngọn lửa cực nóng vượt qua cả Dị Hỏa từ trong hư vô xuất hiện ở trung tâm Chợ Thương Nhân phía tây Gia Mã (Gama) Đế Quốc, tạo ra một hố khổng lồ sâu không thấy đáy xuất hiện, sinh linh rơi xuống, tiếng thét rít gào vẫn vang vọng từ hố sâu ra bên ngoài.

Người người ở Gia Mã (Gama) Đế Quốc đều mở to mắt ra nhìn cảnh tượng khủng khiếp đang xảy ra, tròng mắt vằn vện tia máu, tiếng la hét của sinh linh trước khi chết đang vọng lại trong đầu của bọn họ.

Đi theo đó đạt tới hàng chục tỷ Kim tệ thiệt hại kinh tế, vật chất, người và của.

Hàng triệu người mất việc, thất nghiệp.

Giá cả thực phẩm tăng cao đột ngột.

Nợ nần.

Thiên Tai.

Nạn Châu Chấu.

Và do ngọn lửa nhiệt độ cao khủng khiếp dẫn tới mà từ cài ngày đó bắt đầu vô số năm trôi qua không hề có một giọt mưa.

Dẫn tới Hạn Hán kéo dài.

V.v…

Quý tộc thì mục nát làm ngơ trước sự cầu xin trợ giúp của người dân.

Gia Mã (Gama) Hoàng Tộc - Đương Kim Thiên Hoàng – Gia Kiến Thiên, con trai của Cựu Thiên Hoàng Gia Hình Thiên (và là phụ thân của Công chúa Yêu Dạ (chưa ra đời))

Thì quá mức mãi mê với quân sự, dành cả đời mình vô quân sự chiến tranh, không quan tâm triều chính, chính sách thì không chút nào cải tiến hay biến đối.

Thỉnh thoảng ông có ban lệnh đi trợ cấp Kim Tệ và gạo cho dân chúng và các thành phố thuộc địa gặp nạn trong Gia Mã (Gama), nhưng chúng lập tức bị quý tộc hoặc nhưng phương thế lực có quyền thế ở đó cướp đoạt mười phần thì đã cướp mất chín phần.

Người dân thì không ai có đủ can đảm đi cử báo, dù có thì cũng bị các Quan lại đã bị mua chuộc hãm hại và bức một tội nào đó làm cái cớ sau đó bị đánh đập dã man cho tới chết, xem như là làm gương cho kẻ khác.

…………………

Ngày 11 Tháng 11 Năm 871 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực, cùng ngày.

Nạp Lan Tộc Tộc Trưởng Phu Nhân thê tử của Nạp La Túc là Lâm Song bị người đánh cho bị thương nặng và bỏ mình.

Nạp Lan Gia Tộc vì cứu đứa trẻ trong bụng nàng, họ lập tức tiến hành phẫu thuật mổ bụng lấy thai.

Và khi họ lấy đứa bé ra, Nạp Lan Gia Tộc chào đón thành viên mới của họ là một bé gái.

Song, khoảnh khắc đứa bé gái trẻ xuất thế chào đón nó không phải là nụ cười hạnh phúc vui mừng của mẫu thân nó, cũng không phải của phụ thân nó hay là người thân hay những bà mụ, nô tì vì lấy lòng mà cất tiếng chúc mừng.

Thứ chào đón đứa trẻ đó chính là

MỘT CƠN MƯA MÁU.

Đúng vậy là mưa máu…và còn là của con người.

Cơn mưa máu rơi xuống, bầu trời một màu huyết sắc!

Ngoại trừ bé gái mẫu thân đã qua đời ra hoặc là có sở hữu dòng máu thân cận nhất với nàng như Phụ Thân nàng Nạp Lan Túc hay Gia Gia Nạp Lan Kiệt ra.

Thì tất cả những ai có mặt ở đó nhìn thấy mặt của bé gái đó người tất cả đều phát khùng, nổi điên.

Đúng vậy..không sai đâu, tất cả họ đều phát điên khi thấy mặt của nàng mà không chỉ phát điên thôi mà Sinh Mệnh Lực của họ còn bị nàng hút đi mất với tốc độ chóng mặt.

Từ một người 13 tuổi trở thành một bà già 60 tuổi, tất cả quá trình sinh lão già bệnh tử này trôi qua chỉ có hai giây ngắn ngủi.

Mà còn những người trên độ tuổi 30 thì ngay khi thấy mặt của nàng, đầu của bọn họ nổ tung thành mảnh vụn, máu me phụt bay khắp nơi.

Tất cả xuất phát từ việc đứa bé gái đó…

Quá Đẹp?

Đúng vậy, nàng ta quá đẹp…

Vô luận nam nữ, bất kể là hướng giới tính như thế nào, vô luận sở thích mỹ cảm, mỹ quan ra sao.

Thì ở nhìn đến khuôn mặt của nàng nháy mắt, tất mọi người đại não đều lâm vào trống rỗng.

Duy nhất còn sót lại, cũng chỉ có xâm lược chiếm cứ tầm nhìn, sau đó không ngừng phản hồi cấp đại não『Đẹp』cái này khái niệm.

Đó là siêu việt giới tính, cũng đã vượt qua nhân loại cực hạn sức tưởng tượng có thể đạt tới đối với cái『Đẹp』.

Song, bất chấp những lời đồn đại về vẻ đẹp của nàng, đối với cái chết của những người khi chứng kiến khuôn mặt của nàng mà chết.

Cộng thêm việc nàng vừa sinh ra chỉ sau dữ kiện vụ nổ hủy diệt cả Chợ Thương Nhân đẩy vô số người rơi vào cảnh lầm than chỉ nó nửa tiếng đồng hồ, nên ai ai cũng đều đem bé gái đó coi là thiên thần hàng giận sứ giả.

Và đặt cho bé gái danh hiệu 『Ngọc Diện Thiên Ma Nữ』- Nạp Lan Yên Nhiên, ma nữ đã mang đến bất hạnh cho thế gian.

………………………….

Ngày 09 Tháng 2 Năm 872 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

Sau nhiều tháng đấu tranh, nhưng Gia Mã (Gama) Đế Quốc tình hình không có một tí nào dấu hiệu cho thấy chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn tệ hơn trước rất.

Thiên Tai hạn hán, đồng lúa gạo chết héo, thu hoạch 10 phần thì chỉ 2 đến 3 phần.

Động Vật Heo bò gia súc gia cầm đồng loạt nhiễm bệnh, chết hơn hàng chục triệu con.

Giá trị Kim tệ giảm sút.

Biên giới tranh chấp – Nguy cơ bùng nổ chiến tranh.

Người vốn đã nghèo nay trở thành người vô gia cư.

Người thì bán vợ bán con làm kỹ nữ chỉ vì một tháng thức ăn.

Quý tộc tham lam sưu cao thuế nặng, ăn mặt sống thoải mái từ việc bóc lột người dân vốn đã khó khăn nay càng thêm khó khăn.

Trong vòng 3 tháng ngắn ngủi con số tử vong vì chết đói lên tới 40 ngàn, trong đó 15% chết vì bị đám người khác đè xuống đất

‘ĂN’ TỚI CHẾT!

Không tính đến Bệnh Dịch, Nắng Nóng, Làm Việc Quá Sức, Thiên Tai Cực Đoan v.v..

Dấn tới con số tử vong đó lên tới 8 triệu và nó vẫn tiếp tục tăng.

Ngươi hỏi Vân Lam Tông đang làm gì à? Tất nhiên là ngơ trước điều đó rồi.

Bọn họ là tu luyện giả, họ từ trong tận xương tủy xem thường người phàm, đối với sống chết của người dân Giã Mã, trong mắt họ đơn thuần chỉ là vài trăm ngàn vài chục vạn con kiến chết mà thôi có gì đáng để ý, xoay qua xoay lại vài chục năm sinh nở là hồi phục lại như bình thường đó mà, nên thay vì lo chuyện không đâu thì họ thà tập trung vào tu luyện thì hơn, cố gắng để có ngày có thể đạt tới cảnh giới Đấu Tông Đấu Tôn càng sớm càng tốt.

……………………

Ngày 17 Tháng 3 Năm 872 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

Đối mặt với tình hình này, Nhận thấy đã không thể giải nội vụ bằng phương pháp nội vụ thông thường được nữa.

Đương Kim Thiên Hoàng - Gia Kiến Thiên, quyết định giải quyết đối nội bằng phương phương pháp đối ngoại.

Quân Sự. (Hành động điển hình của đám cuồng quân sự)

Hay nói đúng hơn là quân sự hóa người dân những người không tiền không quyền người dân đen, bắt tất cả đi đầu quân, tham quân đội đổi lại một ít quyền lợi và thức ăn cho họ và người nhà.

Từ đó số lượng Quân Lực của Gia Mã (Gama) tăng lên gấp 3 lần so với trước, bỏ xa toàn bộ Đế Quốc lân cận khác 20% cả 4 Đế Quốc cộng lại và cũng khiên cho tình hình bất ổn trong Gia Mã (Gama) Đế Quốc tạm thời lắng xuống.

Tuy nhiên, đó cuối cùng chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi.

Nạn Châu Chấu, Bệnh Gia Súc Gia Cầm, Hạn Hán, Thiên Tai, Tham Ô v.v.. vẫn chưa được giải quyết.

Không chỉ vậy mà tình hình ‘bên ngoài’ Đế Quốc cũng càng lúc càng căng thẳng.

Nhờ vào việc quân sự hóa người dân của Thiên Hoàng - Gia Kiến Thiên, mà tổng quân số của Giã Mã (Gama) tăng cao nhưng nó cũng dẫn đến hệ lụy các Đế Quốc lân cận rất không hài lòng với điều đó.

Không ngừng tuyên bố các loại uy hiếp với Giã Mã (Gama) như Tăng Thuế Xuất Nhập Sản phẩm ra vào của Giã Mã (Gama), ngăn chặn con đường thương mại tơ lụa của Giã Mã (Gama), tăng giá tiền lương thực.v.v… nhằm khiến cho Thiên Hoàng - Gia Kiến Thiên phải nhượng bộ và hủy bỏ chính sách Quân sự.

Không chỉ vậy họ còn ở thời điểm Giã Mã (Gama) đang rất suy yếu, chơi cái trò ‘Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của’ với Giã Mã (Gama).

Cả 4 Đế Quốc ở thời điểm cho Thiên Hoàng - Gia Kiến Thiên vì để xoa dịu ‘nổi bất an’ về quân lực kinh khủng của Gia Mã (Gama) và phải rút đi hơn một nữa binh lính ở biên giới trở về.

Thì tất cả bọn đồng loạt cử quân đi tiến đánh thẳng vào biên giới của Giã Mã (Gama), lấy đi 10% lãnh thổ của Giã Mã (Gama).

Và điều đó hoàn toàn chọc giận Thiên Hoàng - Gia Kiến Thiên, ông lệnh cho Sư Tâm Nguyên Soái – Nạp Lan Kiệt dẫn quân đi đánh bọn họ.

Song, Nạp Lan Kiệt lại bất ngờ từ chối yêu cầu đó với lý do ‘trong người có bệnh và tuổi già’ và đã nhường nó cho nhi tử của ông là Nạp Lan Túc cùng với thuộc hạ cũ của ông là Mộc Thần cùng nhau xuất quân.

Thật ra là do ông lo lắng mới 3 tháng tuổi Yên Nhiên sẽ gặp chuyện nếu ông rời khỏi Nạp Lan Gia, vì từ cái ngày dữ kiện Chợ Thương Nhân đó mà không ít người có không ít ác cảm vơi Nạp Lan Gia

Hay nói đúng hơn Nạp Lan Yêu Nhiên cộng thêm việc mấy cái lời đồn đại ngu xuẩn về nàng như nàng chính là kẻ đã làm thiên nộ mà trừng phạt nàng mọi người chỉ là vạ lây mà thôi, hay là nàng chính là Ma Thần hiện thân nên nàng mang tới tai ương.v.v…

Hừ!

Nghe những lời đồn mà những tên ngu xuẩn này tuyên truyền về cháu gái/Nữ nhi của mình.

Nạp Lan Túc và Nạp Lan Kiệt cả hai điều kinh thường hử lạnh đối với họ tất những lời nói trên chỉ là lũ ngu dân kiếm cớ mà thôi, không hơn sau đó họ hạ lệnh cho hạ nhân không được nói gì về lời đồn nếu không chém không hỏi tội.

(Lời tác giả: Thật ra họ cũng không nói sai đâu NL Kiệt – NL Túc, mặc dù không cố tính hay cố ý nhưng thật sự nàng chính là nguyên nhân dẫn tới ngày hôm nay đây! (^_^;))

…………………………….

Ba năm sau.

Ngày 21 Tháng 7 Năm 875 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

Vị trí: Nạp Lan Vương Tộc – Vương Cung.

Rộng mở căn phòng bốn vách tường được phủ kín bằng đạm kim sắc giấy dán tường, Damascus họa tiết, màu đỏ tươi thảm, trung cổ phương Tây gia cụ, hoa lệ đèn treo thủy tinh.

Tại trung tâm của căn phòng là một cái, mềm xốp giường lớn chừng 3 mét, bốn cái hoa lệ lập trụ kéo căn một cái có màu vàng kim màn che, trong không khí xung quang tản ra một loại nhàn nhạt hương khí làm êm dịu lòng người.

“Điện hạ! tới lúc phải tỉnh dậy rồi.”

Cửa phòng bị mở ra, một người có màu đen mái tóc được buộc lại thành một búi tóc gọn gàng, xanh thẳm sắc tròng mắt, ăn mặc hắc bạch sắc hầu gái trang, dung mạo thường thường, ước chừng hai mươi tuổi tầm cỡ hầu gái đi vào phòng.

Nhưng kì lạ là, khác với nữ hầu thông thường, nữ hầu này lại mang theo một cái bịt mắt màu đen che đi tầm mắt của mình.

Và dù có che đi đôi mắt, nhưng nàng ta lại không hề có chút trắc trở nào trong việc di chuyển, nàng một cách tự nhiên né trái né phải né tránh những món đồ chơi đắt tiền phủi đầy dưới đất và tiến lại gần ở trung tâm căn phòng cái giường lớn.

???: “Hmmmm~ Chào buổi sáng ~ Đào Tỷ~”

Từ này gian rõ ràng có nữ hài tử phong cách cái giường tỉnh lại,

Nữ hài chớp chớp ngập nước mắt to mang theo như tuyết trắng mắt to cùng với ẩn ẩn trong đó thần thánh quang huy phảng phất liếc mắt một cái liền sẽ làm người trầm luân trong đó.

Tinh xảo gương mặt nhòn nhọn cằm, tiểu xảo quỳnh mũi đỏ bừng cái miệng nhỏ, kim sắc tóc dài, cực kỳ khiêu gợi áo ngủ càng làm cho lả lướt thân thể mềm mại kia có thêm một phần yêu mị cúng mị ý.

Nhè nhẹ cùng bộ dạng không phù hợp mị ý, rất khó tưởng tượng đến một cái thoạt nhìn chỉ có 4 tuổi ấu nữ (Loli), cư nhiên có thể đem thuần tịnh thiên chân cùng mị hoặc yêu diễm khí chất hoàn mỹ dung hợp.



Nghe bên tai dụ người sa đọa thiên âm, âm thầm may mắn mình quen với nó cộng thêm do bản thân nàng cũng là nữ nên có phần nào đó kháng cự được âm thanh mê người này.

Song, trong lòng Tiểu Đào không thể không cảm thán Vương Nữ có thế ở độ tuổi này mà đã có thể kiều, có thể mị thành như vậy, thì thật không thể tưởng tượng nổi trong tương lai nàng sẽ càng thêm mê người càng thêm xinh đẹp tới mức nào.

Tiểu Đào: {Mặc dù phần lớn có lẽ sẽ chết hết nếu nhìn vào khuôn mặt của nàng đi!}

Mang theo cực kỳ chắc chắn ý tưởng, Tiểu Đào nghĩ.

Song mặc dù trong đầu đang suy nghĩ lung tung, nhưng đối với Vương Nữ chào hỏi lại không chút nào chậm trễ.

Nhẹ nhàm khom lưng cúi đầu với nàng, Tiểu Đào nói

Tiểu Đào: “Chào buổi sáng…Yên Nhiên Điện Hạ.”

『Nạp Lan Vương Tộc Trưởng Công Chúa

Nạp Lan Vương Nữ - Nạp Lan Yên Nhiên』Có Mặt.