Tọa lạc tại Gia Mã đế quốc cùng phụ cận biên cảnh hai đại đế quốc. Học viện thanh danh chấn động từ xưa, lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi này. Tản ra tang thương cùng phong cách cổ xưa, tuy vẻ bề ngoài học viện không đến nỗi chấn nhiếp kẻ khác kinh sợ.Nhưng thanh danh cùng với thực lực hùng hậu của nó, cho dù là tam đại đế quốc kia cũng phải nhượng ba phần, không dám có chút bất kính.
Trong học viện từ xưa đến nay hội tụ đệ tử từ bốn phương tám hướng. Những người này tại gia tộc được cho là thiên phú. Người thường trong miệng gọi là thiên tài.Nhưng thiên tài, ở trong cái nơi chứa chấp thiên tài.
Trên ngọn núi hẻo lánh, vắng vẻ của học viện. Vách núi dốc đen xì, thân ảnh thiếu nữ quần áo xanh nhạt, ưu nhã đứng đó, nghênh đón từng cơn gió nhẹ, một mảng sợi tóc đen tuyền buông xuống, theo chiều gió chậm rãi phất phới. Hình dáng của thiếu nữ ẩn ẩn lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Thiếu nữ con mắt xa xăm nhìn hướng đông bầu trời, trầm mặc không nói.Giống như một đóa hoa sen không nhiễm bụi trần.
Trầm mặc hồi lâu, thiếu nữ bỗng nhiên mở miệng, thanh âm cực kỳ dễ nghe, làm lòng người có cảm giác kỳ dị như được gột rửa:
- Ra đi.
Theo thanh âm thiếu nữ, một thân ảnh xanh biếc quỷ dị từ phía sau một cây đại thụ bước ra. Cung kính nhìn thiếu nữ đang quay lưng về phía hắn, quỳ gối xuống nói:
- Tiểu thư.
Thiếu nữ chậm rãi xoay người, lộ ra một bên mặt như ngọc tinh xảo tuyệt luân. Rõ ràng là Huân Nhi đang ở Già Nam học viện.
- Tiểu thư, Tiêu Viêm thiếu gia đã quay lại Gia Mã đế đô.
Hắn mới chậm rãi đem đại khái khoảng thời gian lịch lãm của Tiêu Viêm kể ra.
Đứng ở bên bờ vách núi. Huân Nhi lẳng lặng nghe từ miệng bóng người kể lại từng chuyện kinh tâm động phách. Nghe đến đoạn hắn cùng hai gã đấu hoàng cường giả chiến đấu rồi bị thương nặng, trong con ngươi thu thủy dịu dàng. Chợt xẹt qua một ít yêu thương cùng kinh ngạc.
- Xà linh giả lục man. Bát dực hắc xà hoàng. Thiên xà phủ địa nhân. Mấy năm nay. Thật đúng là càng ngày càng bá đạo...
Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ kẹp lấy từ phía trên đỉnh đầu hạ xuống một phiến lá cây. Huân Nhi bình thản nói.
- Sự tình này. Ngày sau sẽ tìm bọn họ tính sổ...... Nhưng mà, chỉ là. Vị đấu hoàng cường giả đi theo bên cạnh Tiêu Viêm ca ca. Chi tiết có biết rõ không?
Chiếc lá cây màu xanh biếc trôi nổi ở lòng bàn tay Huân Nhi. Chậm rãi quay cuồng. khi thì đảo theo gió, khi thì uốn khúc. Nàng khẽ liếc mắt về bóng người quỳ dưới đất. Cau mày nói.
- Đã điều tra. Người nọ tên là Hải Ba Đông.Từng là trong thập đại cường giả của Gia Mã quốc, được gọi là Băng hoàng. Thực lực ở đấu hoàng cấp bậc,tinh thông băng hệ đấu khí. Với lại dường như với Thước Đặc Nhĩ gia tộc có nguồn gốc sâu xa... vài chục năm trước tại đại sa mạc Tháp Qua Nhĩ bị Mỹ Đỗ Toa nữ vương phong ấn. Sau đó ẩn cư ở Mạc thành. Cho đến khi Tiêu Viêm thiếu gia đến khoảng thời gian trước. Mới giúp hắn phá giải phong ấn. Sau đó. luôn luôn đi theo ở bên cạnh Tiêu Viêm thiếu gia. Động cơ... còn chưa rõ ràng.
Lục sắc nhân ảnh cung kính nói.
- Xin lỗi tiểu thư. Ngài cũng biết ở trong cơ thể Tiêu Viêm thiếu gia. Có một linh hồn thần bí cường giả. Đến nay chúng ta không có bất luận tình báo gì. Nhưng hắn, dường như lại là đối với chúng ta hiểu rất rõ, trong khoảng thời gian Lăng Sư đi theo Tiêu Viêm thiếu gia. Mặc dù ẩn nấp cực kỳ hoàn mỹ. Nhưng dựa theo tin tức Lăng Sư truyền lại. Lúc ở trong tối bảo vệ Tiêu Viêm thiếu gia. Vị thần bí cường giả kia hình như đã phát hiện tung tích của hắn. Chỉ là đối phương không có động tĩnh gì mà thôi. Nghĩ ra, nhất định là nhìn ra dụng ý của Lăng Sư.
Lục sắc nhân ảnh cười khổ nói.
- Ngay cả tung tích của Lăng Sư. cũng bị người nọ phát hiện?
Huân Nhi đôi mắt sáng hiện lên một tia kinh ngạc. Nhẹ giọng lẩm bẩm nói:
- Người nọ rốt cuộc thân phận ra sao? Lại có thể ngay cả Lăng Sư... Haizz, Nếu không phải Tiêu Viêm ca ca chán ghét người khác điều tra hắn. Nhất định phải đem thân phận thần bí nhân kia làm cho rõ ràng. Có thể có thực lực như vậy. Nói vậy trước kia cũng không phải hạng người vô danh?
- Mặc dù thần bí nhân kia phát hiện tung tích Lăng Sư. Nhưng mà, may mắn hắn vẫn chưa đem việc này báo cho Tiêu Viêm thiếu gia. Bởi vậy. Tiêu Viêm thiếu gia cũng không biết từ sau khi hắn rời Ô Thản Thành. Tiểu thư đã phái người âm thầm bảo vệ hắn. Nhưng việc này,cũng làm hắn không thể cảm nhận được tiểu thư đối với hắn một mảnh...
Lục sắc nhân ảnh cười nói. Nhưng lời còn chưa nói xong đã làm Huân Nhi xấu hổ,tức giận đem đám lá cây trong lòng bàn tay bắn ra ngăn trở.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo của Huân Nhi có vẻ đỏ hồng.Lục sắc nhân ảnh thức thời không dám nói tiếp.
- Nhớ kỹ. Nhất định không thể để Tiêu Viêm ca ca biết sự tình này. Ta cũng không muốn nói cho hắn biết chúng ta phái người giám thị. Hắn không thích mấy việc này.
Trên khuôn mặt xinh đẹp, vẻ thẹn thùng hồng hào chậm rãi rút đi. Huân Nhi rất nhanh chính sắc nhắc nhở nói.
- Vâng.
Đối với cách suy nghĩ của nữ tử như Huân Nhi. Lục sắc nhân ảnh đương nhiên là cực kỳ rõ ràng. Lập tức cung kính gật đầu xác nhận. Đồng thời trong lòng có phần cảm thán. Đừng xem tiểu thư trên mặt thời khắc nào cũng có nụ cười. Nhưng tính tình của nàng,lục sắc nhân ảnh lại biết rõ ràng. Loại mỉm cười kín đáo rụt rè này. Có đôi khi, so với loại mặt lạnh càng khiến người khác khó có thể đến gần.
- Ngươi truyền tin cho Lăng Sư đi. Khiến hắn khi Tiêu Viêm ca ca tới Vân Lam tông. Ngấm ngầm bảo vệ. Mặc gia đại trưởng lão bị giết, những...kẻ bảo thủ ở Vân Lam tông sẽ vì danh tiếng. Tất nhiên sẽ không dễ dàng để hắn rời đi.
Huân Nhi lông mày cau lại nói.
- Còn cần chú ý đến Hải Ba Đông bên cạnh hắn. ta cảm thấy tên kia có phần khó có thể suy xét. Nếu như có biến cố gì. Lăng Sư......
Nói đến chỗ này. Huân Nhi cánh tay nhỏ nhẹ nhàng trước người làm một động tác. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
- Vâng.
Thấy thế. Luc sắc nhân ảnh vội vàng cung kính gật gật đầu.
- Được rồi. Dựa theo lời ngươi. Tiêu Viêm ca ca bên người có thất thải Thôn Thiên Mãng. Hẳn là Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương?
Tay nhỏ khẽ vén mái tóc bay xuống ở trên trán, Huân Nhi nói.
- Ân. Nhưng mà,chỉ là bây giờ Mỹ Đỗ Toa nữ vương. Dường như linh hồn bị thất thải Thôn Thiên Mãng áp chế. Muốn chờ nàng một lần nữa phục hồi. Có lẽ còn phải chờ đợi một khoảng thời gian.Có điều, một khi Mỹ Đỗ Toa nữ vương nắm trong tay thân thể của thất thải Thôn Thiên Mãng. Như vậy nàng liền sẽ trở thành Đấu Tông cường giả. Đến lúc đó. Nếu như là nàng nổi lên sát tâm với Tiêu Viêm. Vậy có chút phiền phức...
Lục sắc nhân ảnh do dự nói.
- Không nghĩ tới Tiêu Viêm ca ca bên cạnh ẩn núp toàn những quả... bom kinh khủng. Thật sự là đau đầu a...
Trong khoảng thời gian ngắn,có lẽ Mỹ Đỗ Toa nữ vương không thể nắm được thân thể thất thải thôn thiên mãng. Ít hôm nữa,sau khi Tiêu Viêm ca ca đi tới Già Nam học viện. Đến lúc đó, nghĩ biện pháp đem mấy vấn đề này giải quyết hết một loạt...
- Vâng.
Lục sắc bào nhân cung kính nói, như nhớ ra điều gì lão than thở:
- Có điều, thực sự là thiếu niên Cơ Huyền cũng giúp đỡ Lăng Sư rất nhiều. Trong nhiều tình huống thực sự rất nguy hiểm nếu không phải nhờ thiếu niên này năm lần bảy lượt giải vây chắc Lăng Sư cũng đã xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm rồi.
- Cơ Huyền sao?
Huân Nhi nghe thấy cái tên quen thuộc này trong lòng cảm thấy khác lạ. Ánh mắt nàng hướng về một phía vô định, ánh mắt chất chứa cảm giác phức tạp. Im lặng một hồi, nàng nhẹ nói:
- Thân phận của hắn?
- Thân phận của thiếu niên này thực sự khiến người khác khó hiểu. Hắn được nhận nuôi vào Tiêu gia là chính xác, thời gian hắn lịch lãm bên ngoài cũng chưa từng xuất hiện cường giả giúp đỡ hắn. Nhưng bên người hắn có những món đồ thực sự là kì quái, hơn nữa công pháp hắn tu luyện thập phần quỷ dị có chút giống... Hồn tộc.
Lục sắc nhân ảnh thành thật báo cáo, có điều khi nhắc tới công pháp của Cơ Huyền thì có chút ngập ngừng.
- Hắn ta không phải người của Hồn tộc đó là điều ta có thể khẳng định.
Huân Nhi lắc đầu phủ nhận lời nói của lục sắc bào nhân.
- Tiểu thư nói phải, công pháp đó tuy lấy thôn phệ làm chủ nhưng thật sự không giống với hồn điện. Hắn từ khai tên sư phụ là Bạch Tiểu Thuần, theo miêu tả thực lực ít nhất cấp Đấu Tông, là luyện dược sư trên lục phẩm, nhưng từ các đặc điểm đó điều tra cũng không tra được điều gì. Vì vậy chỉ có hai giả thiết. Thứ nhất là tất cả những gì Cơ Huyền nói là giả dối. Thứ hai là sư phụ hắn thực sự là một cường giả lánh đời, năng lực lớn đến nỗi khiến thuộc hạ không tra ra được gì.
Lục sắc bào nhân giọng nói có chút bất lực.
- Còn gì nữa không?
Huân Nhi giọng nói phiêu phiêu hỏi.
- Ách.
Lục sắc bào nhân có chút ngạc nhiên. Đại khái lão không nghĩ tiểu thư ngoài thông tin của Tiêu Viêm còn hứng thú với tin tức của kẻ khác, hơn nữa còn là một nam nhân.
- Cũng không có gì.... Chỉ là thiếu niên này rất có mị lực. Vân Vận, Vân Lam tông chủ cũng bị thiếu niên này mồm mép lừa mất. Rồi một tiểu cô nương xinh đẹp tên Tiểu Y Tiên. Và quan hệ với Nhã Phi của Thước Đặc Nhĩ gia tộc cũng không cạn, hiện tại hắn đang sống ở phủ của Nhã Phi. Còn có...
Lục sắc bào nhân thành thật thông báo thông tin của mình. Chỉ là thông tin này có vẻ dư thừa..... Hắn phát hiện vẻ mặt thiếu nữ đối diện hơi trầm xuống. Lập tức thức thời vội vàng đem những chữ từ trong miệng nuốt xuống.
Huân Nhi cũng cảm thấy bản thân mình kì lạ. Lúc đầu chỉ muốn nghe tin tức của Tiêu Viêm nhưng khi nghe tới Cơ Huyền thì nàng không nhịn được muốn biết thêm. Khi nghe thấy Cơ Huyền vui vẻ bên người khác thì trong lòng có chút khó chịu. Huân Nhi đem hết cảm giác kì lạ này khỏi lòng nàng nhàn nhạt nói:
- Tốt lắm. Ngươi trước tiên cứ rời Học viện đã. Đừng ở chỗ này lâu, nếu như bị phát hiện,đánh động đến cả lão viện trưởng một lần thôi cũng không êm xuôi rồi.
Lần thứ hai hướng về Huân Nhi cung kính khom người hành lễ. Sau đó thả người vọt đi,biến mất bên một thân cây. Thân cây hơi lắc lư, rất nhanh rơi vào yên lặng......
Nhìn lục sắc bào nhân tan biến trong hư không, Huân Nhi thở dài. Hiện giờ đến nàng cũng không hiểu chính mình, trong lòng nàng chỉ có Tiêu Viêm, nhưng đâu đó trong một khoảng khắc nào đó nàng lại nhớ đến khuôn mặt bình thường luôn nói chuyện lạnh nhạt với nàng.
Huân Nhi trong lòng có chút lo sợ, nàng sợ tâm nàng sẽ thay đổi. Tim nàng chỉ có thể chứa một người thôi.
- Tiêu Viêm ca ca. Đi Vân Lam Tông xong. Ngươi liền có thể đến Già Nam học viện rồi? Huân Nhi ở chỗ này. Rất cô đơn.