Nhã Phi ngủ một mạch vài canh giờ, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi nàng mới tỉnh lại. Nhã Phi mở mắt ra, vì vẫn còn chút ngái ngủ nên đôi mắt vẫn còn mông lung, mái tóc óng ả của nàng có chút rối bời thêm vài phần biếng lười. Duỗi eo lười, Nhã Phi cảm thấy lâu lắm rồi mới có cảm giác thư thái như vậy, đôi đỏ khẽ mấp máy:
- Lâu lắm mới ngủ thoải mái như vậy.
- Với nàng đúng là thoải mái, còn với ta là tra tấn đó... Làm ơn đi cô nương, muốn nghỉ ngơi thì nằm lên giường hay gì đó chứ.
Cơ Huyền thấy Nhã Phi cả người thư thái, thong thả duỗi eo bày ra tư thế quyến rũ mị hoặc nhưng Cơ Huyền nào có thời gian thưởng thức. Vai cậu bị nàng dựa tới tê cứng, vài canh giờ không dám động đậy hơn nữa còn bị món vũ khí có sức sát thương cao liên tục tấn công.
Nhã Phi quay lại nhìn Cơ Huyền thấy mặt của cậu như trái mướp đắng liền bật cười khanh khách không ngưng:
- Khách khách.... Vậy thì tỷ tỷ bồi thường cho đệ đệ nhé.
Nhã Phi tiến tới gần Cơ Huyền, hai tay ép lên phần tựa của ghế cúi thấp người xuống. Hai khoảng tuyết trắng với khe sâu hút hồn lộ ra trước mặt Cơ Huyền. Lần này còn rõ hơn lúc sáng nhiều lắm.
Cơ Huyền nhìn " thấy cảnh đẹp nhân gian " mắt liền không nghe sự khống chế của não cứ hung hăn dán tới. Máu nóng trong cơ thể bắt đầu đồn lên não, kích thích tiểu Cơ Huyền thức dậy.
Nhã Phi thấy Cơ Huyền nhìn tới hung hãn như vậy, mắt cũng không thèm chớp. Mặt ngọc bất giác đỏ lên, cắn môi mọng giọng nói kiều diễm:
- Đẹp không? Mãn nhãn không? Đã mắt không? Muốn thấy nữa không?
Cơ Huyền theo bản năng gật mạnh.
- Tinh. Kí chủ thật ghê tởm, xem khoé miệng đi.
Đang bị mê hoặc thì Cơ Huyền nghe được tiếng của hệ thống bỗng giật mình, tay theo bản năng sờ sờ khoé miệng. Hoàn toàn không có gì thì biết mình bị lừa, Cơ Huyền trong lòng hung hăng mắng cái hệ thống này một trận, nhưng đồng thời cũng tỉnh lại. Cậu nhìn thấy vẻ mặt kiều mị ướt át của Nhã Phi thì hẵng giọng vô sỉ nói:
- Nàng phải biết là mỹ nhân kế với ta là vô dụng, ta là một người đứng đắn không bị sắt đẹp mê hoặc đâu....
- Phi. Trở mặt thật nhanh.
Nhã Phi đối với Cơ Huyền - người vừa dùng ánh mắt thao láo nhìn ngực mình nay lại tỏ ra đúng đắn quân tử thì mắt đẹp trợn tròn cảm thấy có chút bội phục.
- Nhưng nếu nàng muốn phát triển tình cảm hữu nghị với ta không phải là không thể chỉ là giá cả không thương lượng gì cả không một trăm vạn hoặc một món địa cấp vũ kí một lần thì không được đâu.
Cơ Huyền sau khi thanh minh một hồi thì nhỏ giọng nói điền kiện.
- Cút, một trăm vạn một lần ngươi tưởng ngươi là gì? Lão nương một chăm trăm vạn thì kiếm được vài trăm tiểu bạch kiềm. Còn địa cấp vũ kĩ, có bán ta đi cũng không được đâu.
Nhã Phi nghe thấy mấy câu sau của Cơ Huyền muốn cho cậu một cái bạt tai. Cảm xúc trong lòng cũng bị lửa giận thiêu đi rồi, Nhã Phi tức giận thu tay quay người đi. Chỉ là nàng đi chưa được vài bước thì eo của nàng bị nắm chặt, Cơ Huyền kéo nàng quay lại lồng ngực của cậu. Hướng tới đôi môi đỏ mọng hôn xuống.
Nhã Phi bị hành động của Cơ Huyền làm trợn tròn mắt, sau đó nhắm mắt hai cánh tay mềm mại hướng qua cổ Cơ Huyền khoác lên. Không gian trong phòng một trận hương diễm nhẹ nhàng, thỉnh thoảng phát liên những tiếng thở dốc và tiếng " ưm " nho nhỏ.
Sau một hồi hai người đều thiếu dưỡng khí, nên tách ra thở dốc. Cơ Huyền nhìn vẻ mặt ửng đỏ không biết vì thiếu khí hay vì ngược ngùng hay vì lí do khác cậu cười khẽ nói:
- Không thể để lần nào cũng là nàng chủ động được. Ta cũng có lòng tự tôn của nam nhân chứ.
- Phi. Ngươi hôn giỏi như vậy có phải thực hành với nhiều cô nương rồi đúng không. Có phải ba năm đó là ngươi đi " tầm hoa vấn liễu " đúng không.
Nhã Phi cảm thấy Cơ Huyền hôn quen thuộc như vậy chắc chắn đã được thực hành rồi. Nàng nhìn Cơ Huyền hung tợn nói. Nếu Cơ Huyền dám thừa nhận thì hậu quả chắc rất tệ đó.
- Hắc hắc, ta nào có thời gian tầm hoa vẫn liễu, hơn nữa những bông hoa dại bên đường sánh được với bông hoa hồng như nàng được sao. Ta vẫn còn là xử nam hàng thật giá thật.
Cơ Huyền không trả lời câu hỏi Nhã Phi. Trong lòng thầm bổ sung " Vân Vận không phải hoa dại bên đường mà là hoa mọc trên núi cao "
- Hừ, tạm tin ngươi. Nếu ngươi dám tầm hoa vấn liễu thì lão nương đá bạo trứng ngươi.
Cơ Huyền nghe xong cười khan, chắn tạm thời giấu Vân Vận nếu không thì không dám đảm bảo Nhã Phi sẽ không trở mặt với mình.
- Ta muốn nhờ nàng chuẩn bị cho ta chút tài liệu luyện đan. Ta hiện tại muốn thử luyện tam phẩm đan dược.
Cơ Huyền hiện tại là ngũ tinh đấu sư thực lực hơn trước nhiều. Còn có linh hồn lực tịnh tiến không ít với thú hoả biến dị cũng dễ dàng khống chế nó hoàn mĩ hơn. Cậu muốn nhân cơ hội kiểm tra xem đan dược mình luyện có đạt tới tam phẩm không, nếu được thì lại đi đến dược sư công một chuyến làm bài thăng cấp.
Cơ Huyền viết ra vài loại dược thảo đưa cho Nhã Phi. Nhã Phi nhìn qua hầu hết là loại dược thảo không quá hiếm, chỉ có yêu đan của ma thú huyết bức tam giai là hơi hiếm còn lại thì không vấn đề. Nàng gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
Sau đó tay vỗ nhẹ xuống một cái,một thị nữ bộ dáng xinh xắn nhanh chóng từ ngoài cửa đi đến:
- Đi lo cho ổn thỏa, sau đó mau lại đây, nhanh lên một chút.
Đem chỉ phiến đưa cho ả thị nữ này, Nhã Phi phân phó nói.
- Vâng.
Thị nữ cung kính lên tiếng, sau đó bước nhanh lui đi ra ngoài.
Sau đó Nhã Phi cũng không bận tâm tới Cơ Huyền nữa vùi đầu vào làm việc. Cơ Huyền cũng rảnh rỗi nhân nhi cốc trà và thưởng thức vẻ đẹp của Nhã Phi khi làm việc. Không thể không nói mĩ nữ thì làm gì cũng đẹp, nhìn nàng thôi cũng no mắt.
Thị nữ kia đã ở trước cửa có chút bối rối vội vã đi vào, cũng là đem không khí trầm muộn đánh vỡ.
- Dược tài đâu?
Nghe được tiếng bước chân vội vã Cơ Huyền đeo lại mặt nạ, Nhã Phi ngẩng đầu lên. Nhìn hai tay thị nữ trống trơn, lông mi hơi nhíu, trầm giọng nói.
- Nhã Phi tiểu thư. Dược tài... Dược tài bị Lôi Âu trưởng lão mạnh mẽ gạt đi. Hắn nói dược tài này sớm đã bị người ta mua được rồi. Không thể lại chuyển nhượng cho người khác.
Trên gương mặt thị nữ kia mang theo chút kinh hoảng, khiếp đảm nói.
- Ba!
Vẻ mặt chợt âm trầm xuống. Ngọc thủ nặng nề nện ở trên mặt bàn. Cắn răng nói:
- Lão gia hỏa này. Dược tài này đặt ở giữa thương khố đã có mấy tháng có thừa. Ta như thế nào chưa bao giờ nghe nói qua sớm đã bị người mua trước rồi?
Chậm rãi hít một hơi, bộ ngực đầy đặn mượt mà có chút phập phồng. Ngọc thủ của Nhã Phi xoa huyệt Thái Dương. Cười khổ nói:
- Lão gia hỏa Lôi Âu này. Chính là ông nội của tên Lôi Âu bị ngươi lúc trước đánh cho hộc máu. Cũng là một vị trưởng lão có quyền lực không nhỏ trong Thước Đặc Nhĩ gia tộc.
- Công báo thù riêng?
Đôi mắt Cơ Huyền thản nhiên cười nói.
- Ai. Lão già nầy, lần này đích xác là có chút quá phận, lại có thể làm ra loại chuyện này.
Đứng dậy, mặt Nhã Phi thoáng có chút âm trầm, quay về thị nữ nói:
- Dẫn đường, ta tự mình cùng hắn lý luận.
Nghe vậy, tên thị nữ kia vâng vâng dạ dạ gật đầu, vừa mới xoay người, một đạo tiếng nói già nua hừ lạnh, bắt đầu từ ngoài cửa truyền vào:
- Tìm ta lý luận? Hừ, hảo a, ta cũng đang muốn nhìn, là người phương nào, cũng dám ở chỗ này đả thương cháu ta.
Nghe được tiếng hừ lạnh này, vẻ băng hàn trên mặt Nhã Phi càng ngày càng đậm, hai tay chống mặt bàn, lạnh lùng nhìn người từ cửa kia,là một vị lão giả hoa bào trên khuôn mặt thoáng có chút âm ngoan đang lấy ánh mắt oán độc, hung hăng liếc nhìn Cơ Huyền đang ngồi ở trên ghế.
- Lôi Âu trưởng lão, ngươi đây là cái ý tứ gì? Mặc dù ngươi là trưởng lão của gia tộc,nhưng ngươi từ khi nào đã có tư cách nhúng tay vào chuyện của phòng đấu giá? Còn huống chi, ngươi lại có thể dám chặn lại dược tài mà khách nhân muốn muah, ngươi đây là muốn cho phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ chúng ta mất mặt a?
Tại đây, dưới không khí nặng nề có chút làm cho người ta khó có thể hít thở bị chụp mũ quy kết, lão già tên là Lôi Âu kia, khuôn mặt cũng không khỏi có chút biến đổi, bất quá nhyas mắt, hắn đã là cười lạnh nói:
- Hắc, quan uy thật lớn a, Nhã Phi, ngươi đừng nghĩ ngươi hôm nay đã là một trưởng lão chánh thức rồi, lúc nào chờ ngươi đem cái chữ "giám sát" trong giám sát trưởng lão kia bỏ đi, trở lại mới có thể cùng ta nói như thế.
- Bất quá ta nghĩ, ngươi có lẽ cũng không có cái loại cơ hội này, ngươi thân là giam sát trưởng lão của phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ, nhưng lại tự tiện mang ngoại nhân tiến vào trọng địa gia tộc, hơn nữa còn tự tiện đả thương tộc nhân, vài loại vi phạm tộc quy này đã quá đủ rồi. Hội nghị Nguyên lão viện tiếp theo mở ra thì ta sẽ trịnh trọng hướng về phía các đại trưởng lão khác đưa ra yêu cầu bãi miễn chức vị của ngươi!
- Lôi Âu trưởng lão, ngươi có lẽ là quên một ít quy củ tiềm ẩn của phòng đấu giá, có chút khách hàng lớn, là có tư cách tiến vào nơi này, còn chuyện của Lôi Lặc, vậy thuần túy là hắn tự tìm, trách không được người khác ra tay giáo huấn.
Nhã Phi với âm thanh lạnh lùng nói.
- Nha đầu mỏ nhọn này, khách hàng lớn? Hắc, hảo, ngươi tới cùng nói cho ta một chút, thân phận người này ra sao?
Lôi Âu bĩu môi, lãnh thanh nói, hắn đồng dạng là nhận thức không ít, nhưng lại cho tới bây giờ chưa thấy qua Cơ Huyền.
Nhìn Nhã Phi không có lời nói,trên khuôn mặt Lôi Âu hiện lên một vẻ đắc ý, âm trầm nói:
- Xem ra chất nữ cũng là không rõ ràng lắm thân phận của người ta a, thế mà dám đem người xa lạ về trong trọng địa của gia tộc như vậy, xem ra ngươi thật là không thích hợp với chức vụ này.
Nhã Phi đó là phẫn nộ, nhìn cử chỉ của nàng như vậy, Cơ Huyền cuối cùng chậm rãi thở dài một hơi, đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, lôi kéo Nhã Phi, sau đó đem nàng lại trên ghế, vỗ vỗ đầu nàng, mỉm cười nói:
- Việc này, rõ ràng là lý nói không thông, để cho ta tới đi
- Ngươi đừng làm loạn, lão gia nầy chính là Đấu linh cường giả, ngươi có biến thái như thế nào, cũng tuyệt đối đánh không lại hắn.
Cử động than mật của Cơ Huyền như vậy, làm mặt Nhã Phi có chút ửng đỏ hồng, có chút từ chối giãy dụa một chút, nhưng không có chút phản ứng nào, nàng thoáng có chút lo lắng nói.