Đêm khuya, Tần Khai Hân mặc áo ngủ, tóc tai bù xù nhìn Bùi Thần đang ăn sủi cảo trong phòng làm việc.
Tướng ăn của anh tao nhã, không nhanh không chậm, ngay cả ăn canh cũng không có tiếng động, bức tranh này rất đẹp, không hiểu sao lại khiến trong lòng cô có chút khẩn trương.
Cảm giác này, thật sự giống một chuyên gia mỹ thực có thâm niên đang đánh giá ‘phòng bếp của Tần Khai Hân’ theo tiêu chuẩn của Michelin(*), sự hưng phấn, mong chờ pha chút khẩn trương từ từ dâng lên trong lòng cô.
(*) Michelin: tên của tập đoàn quốc tế của Pháp chuyên sản xuất lốp xe nổi tiếng thế giới.
Mãi đến khi Bùi Thần ăn xong miếng sủi cảo cuối cùng, cô mới tỉnh táo một chút, thầm mắng bản thân: Không phải chỉ là ăn sủi cảo thôi sao? Có gì mà khẩn trương.
Sau đó, cô lại hoàn toàn tỉnh ngộ: Chuyện này với bánh sủi cảo không có một xu quan hệ nào, chủ yếu là – đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ nha!
Đồng hồ trên tường gần điểm mười hai giờ, Bùi Thần cũng chưa có ý tứ muốn đi, ăn sủi cảo xong còn tiện tay rửa luôn bát.
Rửa bát xong, anh lại lấy máy tính từ chiếc cặp mang bên người ra, bắt đầu xử lý văn kiện.
Vậy là có đi hay không đây? Tần Khai Hân gấp gáp, có ý tốt nhắc nhở: “Đã trễ thế này rồi, anh vẫn làm việc sao?”
“Ừm, anh còn có chút việc chưa làm xong, em ngủ trước đi.” Anh chăm chú nhìn màn hình máy tính, dáng vẻ tự nhiên.
Tần Khai Hân xấu hổ, đêm hôm khuya khoắt có một người sống ngồi bên ngoài phòng cô, sao cô có thể ngủ được? Càng đừng nói tới người sống này là Bùi Thần, vẫn có thể ngủ được sao? Vẫn nhắm mắt được sao?
Cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Anh không ngủ à?”
“Không sao, em ngủ trước đi.” Anh nói.
Anh không sao, nhưng cô có sao! Tần Khai Hân khóc không ra nước mắt, “Em cũng không sao, em ở đây với anh.”
Bùi Thần quay đầu, nhìn về phía cô.
Bỗng nhiên cô có chút xấu hổ, đành phải cười ngây ngô giải thích: “Đã trễ thế này... Em... Em giám sát anh làm xong sớm một chút, đi ngủ sớm một chút thôi.”
Dáng vẻ ngốc ngếch của cô thật đáng yêu, Bùi Thần bật cười, bất đắc dĩ khép máy tính lại, xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Biết rồi, anh về ngủ, hài lòng chưa, giám sát đại nhân của anh?”
Đêm đã khuya, ánh đèn cực kỳ êm dịu, bàn tay anh ấm áp mà mềm mại, nụ cười vô cùng dịu dàng, Tần Khai Hân nhất thời sững sỡ, không đúng, phải nói là đã bị mê hoặc sâu sắc rồi. d/đ'l;q?đ
Nhìn Bùi Thần đứng dậy rời đi, thậm chí cô còn sinh ra một chút không muốn, cảm thấy mình giống như một bà chủ nhà cay nghiệt, đuổi khách trọ đẹp trai ra khỏi nhà.
“Anh đi đây, ngủ ngon.” Anh vẫy tay.
“Ngủ ngon...”
Tần Khai Hân máy móc vẫy tay chào, yên lặng đóng cửa lại, mãi đến khi bóng dáng anh biến mất trong tầm mắt cô, nhất thời lại hối hận.
Thực ra anh ở lại cũng được, tất cả đều đã là người trưởng thành, hơn nữa còn đang yêu đương, sống chung một nhà không phải rất bình thường sao? Haizz, cơ hội thật tốt mà!
Đang ăn năn, chuông cửa lại reo, là Bùi Thần.
Tần Khai Hân kinh ngạc: “Anh làm sao vậy?”
Bùi Thần bất đắc dĩ xòe tay: “Hình như chìa khóa nhà anh rơi rồi.”
Tần Khai Hân: “...”
Cho nên nói, không chiếm được mới là tốt nhất, giống như Tần Khai Hân, lúc Bùi Thần đi cô không nỡ, lúc quay lại thì xoắn xuýt muốn chết.
Đêm khuya như vậy, cô nam quả nữ, khiến người ta ngủ sao được?
Cô nằm trên giường, giương mắt nhìn trần nhà, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, vô cùng tỉnh táo, trong não không ngừng sinh ra các loại kịch ngắn, tất cả đều là tình tiết trong phim thần tượng khoa trương lại giả tạo:
Cái gì mà nữ chủ ra ngoài uống cốc nước đụng phải nam chủ.
Còn có nữ chủ đắp chăn cho nam chủ, bỗng nhiên bị ôm lấy.
Còn có xung quanh tối đen như mực, nam nữ chủ không cẩn thận té lăn trên đất, môi chạm môi các loại.
...
Càng nghĩ càng không ngủ được, cảm thấy xấu hổ nha!
Mơ mộng một đêm, đợi khi Tần Khai Hân tỉnh ngủ, Bùi Thần đã đi, còn để lại một tờ giấy trên bàn:
“Tiểu Hân: Anh đi trước, chủ nhật sẽ về, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, không được để mình quá mệt mỏi. Ký tên: Thần.”
Chữ của anh rất đẹp, nét bút rõ ràng, mạnh mẽ có lực, thật sự giống với con người anh.
Tần Khai Hân nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc lâu, cẩn thận gấp lại, kẹp vào trong quyển vở ghi công thức làm bánh ngọt của cô.
Bù Thần không ở bên cạnh, ngày vẫn bận rộn như cũ, đảo mắt đã đến thứ bảy.
Sắp phải tham gia hội bạn học, chập tối, Tần Khai Hân ở tiệm cafe dặn dò công việc ngày mai, nào biết mọi người vừa nghe nói cô muốn tham gia hội bạn học, lập tức thảo luận sôi nổi.
Tiểu Lưu: “Bà chủ, cô muốn đi tham gia hội bạn học? Vậy nhất định phải ăn mặc xinh đẹp một chút, không thể làm tiệm chúng ta mất mặt được!”
Viên Lưu Lưu vội vàng gật đầu theo: “Diễm áp quần phương, kinh diễm toàn trường!”(*)
(*) Câu này có ý là: xinh đẹp áp đảo mọi người, khiến cho tất cả phải kinh ngạc.
Tần Khai Hân xấu hổ, còn chưa kịp mở miệng, Andy đã sờ cằm, ra vẻ đăm chiêu: “Nói không chừng sẽ gặp hoa đào nha!”
Viên Lưu Lưu lập tức nói: “Mấy ngày trước tôi nhìn thấy một tin tức, có người phụ nữ, phải chịu đựng chồng mình quá trớn nên tham gia hội bạn học bên ngoài...”
Tiểu Lưu: “Khoa trương như vậy? Nhưng khoan hãy nói, tình cảm mờ mờ ảo ảo lúc đó thật sự rất tốt đẹp!”
...
Sau đó, Tần Khai Hân trơ mắt nhìn nhóm người này thảo luận chệch khỏi đề tài, từ tham gia hội bạn học đến chuyện cũ xanh rờn thời trung học, đã từng mập mờ với người khác phái, thầm mến nam thần nữ thần, vân vân...
“Bà chủ, chúng tôi đều nói rồi, cô cũng nói một chút đi?” Viên Lưu Lưu hỏi, “Hồi ấy cô đã từng nói yêu đương chưa?”
Tần Khai Hân ngẩn người, trong lòng cực kỳ tự nhiên nghĩ đến Bùi Thần, ngoài mặt lại lắc đầu: “Không có.”
“Vậy còn thầm mến? Cô đã từng có nam thần của mình chưa?” Tiểu Lưu truy hỏi.
Đó không phải là Bùi Thần sao? Tần Khai Hân thật không muốn nói, nhưng có ba ánh mắt đầy mong đợi, đầu cô nóng lên, liền gật đầu.
Mọi người lập tức có hứng thú, bảy miệng tám lời (tương đương câu ‘mồm năm miệng mười’ ý), bắt đầu hỏi: “Là kiểu nam thần như thế nào? Hội bạn học lần này anh ta có đi không? Hai người có cơ hội phát triển không?”
Rơi vào đường cùng, Tần Khai Hân đành phải cố gắng hồi tưởng trong đầu bộ dạng lúc trước của Bùi Thần, nói: “Anh ấy là Hội trưởng Hội học sinh, bộ dạng rất tuấn tú, thành tích cũng rất tốt, rất nhiều nữ sinh thích.”
“Sau đó thì sao? Các cô có cùng xuất hiện không?” Hứng thú của mọi người ngày càng lớn, tiếp tục truy hỏi, hoàn toàn không cho cô thoát thân.
Bất đắc dĩ, Tần Khai Hân không thể làm gì khác hơn là chọn vài chuyện của cô và Bùi Thần lúc trước, đơn giản kể lại, đương nhiên những chuyện ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo về sau, Peiria ~ ~ một chút cô cũng không nói, chỉ nói sau khi tốt nghiệp hai người đã mất liên lạc.
Cho dù như vậy, mọi người vẫn bùng nổ.
“Bà chủ, người học trưởng này, nhất định là có ý với cô.”
“Nhất định rồi, nếu khi ấy hai người làm rõ, nói không chừng bây giờ đã có đứa nhỏ biết mua nước tương rồi.”
“Đáng tiếc, một đoạn nhân duyên tốt đẹp!”
...
Người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, Tần Khai Hân không nghĩ tới, lúc trước cô cảm thấy quan hệ bạn bè bình thường đến không thể bình thường hơn, hiện tại ở trong mắt người khác lại mập mờ như vậy.
Chẳng lẽ Bùi Thần đã sớm thích cô rồi?
Buổi sáng hôm sau, Tần Khai Hân còn chưa ra khỏi nhà, Bùi Thần đã gọi điện cho cô: “Tiểu Hân, ngại quá, xe anh đang tắc trên đường cao tốc, có thể sẽ phải đến muộn một chút.”
“Không sao, anh cứ từ từ, một mình em đi cũng được.”
“Anh muốn đi cùng em, em gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ nhanh tới.”
“Được.” Tần Khai Hân trả lời, do dự lên tiếng: “Học trưởng, em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Em muốn hỏi gì?” Anh nói.
“Hay là thôi, anh lái xe đi, em hỏi anh sau.”
“Được, lát gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Địa điểm tổ chức h được chọn trong một nhà hàng gần núi Hổ Bào, chẳng qua là ‘nghìn bài một điệu’ ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm. Ngay từ đầu Tần Khai Hân đã không muốn làm cao, chỉ mặc một cái áo phông trắng cực kỳ bình thường, khoác thêm áo cao bồi, chuẩn bị một chút đồ ngọt liền ra khỏi nhà.
Cuối tuần các địa điểm du lịch bị giới hạn, Tần Khai Hân không lái xe, đến chỗ hẹn, phát hiện đây là một nhà hàng đặc biệt, xây dựng ở trên đồi, xung quanh là non xanh nước biếc, vô cùng yên tĩnh.
Vừa xuống xe, điện thoại của Tạ Phái Phái đã gọi tới: “Tần Khai Hân, sao cậu còn chưa đến?”
“Mình đi taxi, đang ở dưới lầu rồi.”
“Cậu đã tới rồi? Mình đứng cạnh cửa sổ, tại sao không nhìn thấy cậu?”
“Mình mặc áo khoác cao bồi, nhìn thấy chưa?”
“Thấy rồi, thấy rồi, mau lên đây.”
Giọng nói trong điện thoại cùng giọng nói ngoài đời thực truyền đến tai Tần Khai Hân, cô ngẩng đầ, quả nhiên thấy Tạ Phái Phái ở cửa sổ trên lầu vẫy vẫy tay: “Trên lầu, phòng số 8.”
“Lập tức tới.” Cô vẫy tay ra hiệu, cúp điện thoại.
Trong phòng, Tạ Phái Phái cúp điện thoại: “Cậu ta tới rồi.”
“Cậu gọi cậu ta tớ làm gì?” Lớp phó học tập Tôn Giai không vui nói.
“Bạn học cũ, ít gặp mà.” Tạ Phái Phái cười cười nhưng trong lòng không nghĩ như vậy.
Thời điểm trong lớp nói muốn tổ chức hội bạn học, từ đầu cô ta không nghĩ tới người tên Tần Khai Hân này, nhưng mà tuần trước, blogger chủ trì mỹ thực yêu thích của cô ta - Hách Trì đăng một bài phỏng vấn có lượng view rất lớn giới thiệu về Tần Khai Hân, khiến cô ta sợ ngây người.
Bời vì Tần Khai Hân và con nhóc béo thời đi học không hề giống nhau, cô ta cũng không dám xác định rốt cuộc có phải là một người hay không, nhìn ảnh so sánh rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được gửi cho Hách Trì một tin nhắn riêng tìm kiếm bạn cũ, thuận lợi lấy được phương thức liên hệ của Tần Khai Hân.
Gọi điện thoại, quả nhiên là giọng của Tần Khai Hân, không ngờ sau bảy năm, con nhóc béo khiến người ta chán ghét chẳng những không chìm đắm trong trụy lạc, lại còn sinh ra biến hóa lớn như vậy, ngay cả Hách Trì cũng biểu hiện thái độ muốn theo đuổi cô. Tạ Phái Phái không cam lòng, dứt khoát mời cô tham gia hội bạn học, cô ta mới không tin một người có thể thay đổi nhiều như vậy, tin tức đó căn bản là quảng cáo dùng tiền mua, ảnh chụp tuyệt đối là p(*), cô ta (TPP) tự tin sẽ vạch trần cô (TKH) ngay tại trận, để cô mất mặt trước tất cả bạn học.
(*) p: photoshop
“Cậu ta thực sự xinh đẹp như trong ảnh? Không phải p?” Tôn Giai nhìn bài phỏng vấn, khi đó cô ta cũng thần tượng Bùi Thần, bây giờ đối với Tần Khai Hân vẫn cực kỳ phản cảm.
“Không chỉ có p mới biến thành xinh đẹp.” Trên mặt Tạ Phái Phái cười nhưng trong lòng lại không thoải mái, vừa rồi cô ta đã liếc mắt một cái, Tần Khai Hân không khác biệt lắm với người trong ảnh chụp, nhưng cũng có thể là do trang điểm, không phải sao? Cô ta âm thầm truyền lại tin này cho Tôn Giai.
Quả nhiên Tôn Giai khinh thường cười lạnh một tiếng.
Tạ Phái Phái nhìn Tôn Giai cười lạnh, trong lòng cũng cười lạnh theo. Cho dù hiện tại Tần Khai Hân trở nên xinh đẹp thì sao? Còn chẳng phải là ngay cả một chiếc xe cũng không có? Ăn mặc bình thường như vậy, nhất định cuộc sống cũng không tốt, nghèo kiết hủ lậu!
Cho đến bây giờ trong lớp vẫn ác cảm với Tần Khai Hân, dĩ nhiên chỉ là bộ phận nhỏ, chuyện đã qua nhiều năm, đại đa số bạn học đều ôm một loại thái độ không sao cả, thậm chí không đặt truyện này trong lòng, trái lại tự nhiên tán gẫu.
Sau đó, cửa mở ra, Tần Khai Hân theo sau người phục vụ bước vào.
Quả thật cô có biến hóa rất lớn, quá khứ nặng tới một trăm năm mươi cân, cao lớn vạm vỡ, giống hệt quả bóng. Mà hiện tại, một trăm cân cũng chưa tới, thịt trên mặt ít đi, ngũ quan hiện ra, ánh mắt to tròn, tóc buộc đuôi ngựa, cộng thêm cách ăn mặc của cô hôm nay, mang vẻ thanh xuân bức người, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Bạn bè nhớ cô, trong lòng cảm thán, biến hóa thật lớn!
Người không nhớ cô, nghĩ thầm trong lòng, đây là mỹ nữ nào? Là bạn học của chúng ta sao?
“Khai Hân!” Tạ Phái Phái gọi một tiếng, cuối cùng mọi người mới như tỉnh mộng.
“Cậu là Tần Khai Hân?”
“Ây da, cậu làm thế nào mà gầy đi nhiều như vậy? Xinh đẹp đến mức không nhận ra luôn rồi!”
“Tới đây, tới đây ngồi.”
Một cái ghế được kéo ra, Tần Khai Hân ngồi xuống, mỉm cười chào mọi người: “Đã lâu không gặp, chào mọi người, mình là Tần Khai Hân.”