Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 38: Giải thích

Trong ký túc xá của học viện, tám người Sử Lai Khắc đang trò chuyện, tuy rằng Kỷ Vu rất muốn kéo Chu Trúc Thanh về phòng bồi dưỡng tình cảm nhưng nhìn bộ dáng Chu Trúc Thanh nỗ lực dung nhập bọn họ, cô lại không đành lòng, hiếm khi Chu Trúc Thanh mở rộng trái tim, Kỷ Vu cũng mừng rỡ nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.

Lúc này, Đại Sư lại đây kêu Đường Tam đi, Kỷ Vu thuận thế mang Chu Trúc Thanh đi, tranh thủ thời gian ở chung một chỗ.

Trên bàn có thêm một đống bức họa chính mình chưa bao giờ nhìn qua, cô gái trong họa kia mũi quỳnh mắt đẹp, xảo mục mong hề, sóng mắt lưu chuyển đều là phong tình, cô gái trong bức họa kia rõ ràng là Chu Trúc Thanh với các loại tư thái.

Chu Trúc Thanh cầm một bức họa lên, ngón tay vuốt qua giấy, miễn cưỡng nói: "Xấu muốn chết." Nhưng mặt mày lại toàn là ý cười cùng nhu sắc.

Kỷ Vu đóng cửa phòng ký túc xá rồi khóa lại, vòng lấy eo nhỏ nàng từ sau lưng, môi cọ qua lại trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của nàng, hàm hồ nói: "Em không thích? Vậy thì chị vứt nó đi!"

"Không được. Thích." Chu Trúc Thanh trân trọng cuốn bức họa lại, cẩn thận bỏ vào hồn đạo khí, xoay người giương mắt nhìn thẳng Kỷ Vu, nói: "Ngày đó em nhìn đến Đới Mộc Bạch, đột nhiên nghĩ đến giữa em và anh ấy còn có hôn ước, cho nên mới thất thần, cũng không phải..."

Kỷ Vu sửng sốt, lúc này mới hiểu Chu Trúc Thanh đang giải thích với mình về việc Tương Tư Đoạn Trường Hồng, đáy lòng mềm nhũn, cô bé của cô a, làm sao mới có thể không yêu em ấy đây!

"Chị biết. Chị cho rằng chị làm không tốt, cho nên em mới có băn khoăn trong lòng, hóa ra là hôn ước..." Đây xác thật là một cái nan đề, tuy rằng hồn lực của Kỷ Vu cao nhưng không thể trực tiếp mạnh mẽ mặt đối mặt với Chu gia, vẫn chưa đủ, muốn có được thực lực mang A Thanh đi, quan trọng nhất vẫn là thời gian.

Chu Trúc Thanh thương tiếc sờ sờ mặt Kỷ Vu, lẩm bẩm nói: "A Vu sao có thể không tốt..."

Kỷ Vu không ngờ sẽ được nhìn đến dáng vẻ này của nàng, giảo hoạt cười, nói: "A Thanh muốn biết trong ảo cảnh chị đã gặp phải chuyện gì không?"

"Cái gì?"

Đôi tay Kỷ Vu không an phận vuốt ve vòng eo gợi cảm, du tẩu xuống phía dưới, "Ưm ~ đừng lộn xộn."

"Biết tại sao ngày đó khi tỉnh dậy chị không dám nhìn em không?" Kỷ Vu dán vào vành tai Chu Trúc Thanh, ái muội thấp giọng nói.

Giọng nói từ tính mang theo chút khàn khàn làm Chu Trúc Thanh tức khắc mềm thân mình, toàn thân vô lực ngã vào người Kỷ Vu, đôi tay kia như mang theo ma lực làm nàng nhịn không được mà sa vào, ánh mắt mông lung mê ly câu hồn nhiếp phách làm Kỷ Vu rung động không thôi, không nhịn được mà cúi người hôn lên.

"Ảo cảnh, chụ thấy được thân thể A Thanh trần trụi, thật đẹp, chị muốn đắm chìm trong đó, nhưng chị càng muốn cùng em hòa hợp nhất thể ở trong hiện thực hơn." Kỷ Vu nhẹ thở gấp bên tai Chu Trúc Thanh, dục vọng trong lòng muốn phun trào ra, Kỷ Vu bế ngang cô gái trong lòng lên đi đến mép giường, cúi người xuống.

"Thật muốn ăn em." Kỷ Vu chống phía trên Chu Trúc Thanh, hai người đối diện một lúc lâu, tình ý trong mắt đưa đẩy, cô gái túm chặt cổ áo Kỷ Vu, đột nhiên kéo cô xuống, "Có thể." Nói xong, Chu Trúc Thanh nhắm lại mắt, bộ dáng nhậm quân hái.

Kỷ Vu nuốt nuốt nước miếng, thuận theo tâm ý của mình, hôn lên. Thân thể hai người giao triền, tiếng thở dốc ái muội dồn dập không ngừng vang lên.

Nhưng khi đến bước cuối cùng, Kỷ Vu lại dừng, tuy rằng thân hình Chu Trúc Thanh không khác với người trưởng thành, nhưng mà cô bé của cô chỉ mới 13 tuổi, "Bảo bối, quá nhanh, chúng ta từ từ tới, không nóng nảy."

Ánh mắt Chu Trúc Thanh mê ly, quần áo trên người bị lôi kéo tuột đến vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên mặt nhiễm li ti vệt đỏ, hốc mắt nàng ửng đỏ, trên mặt phiếm rặng mây hồng, đôi môi thủy nhuận sưng đỏ, cho thấy giữa hai người đã xảy ra một trận lửa nóng kịch liệt. Qua hồi lâu, Chu Trúc Thanh mới hồi phục lại từ tâm tình k.ích thích, sắc mặt đỏ bừng, đẩy Kỷ Vu ra, cả người thu vào trong chăn, thẹn thùng trốn đi không muốn nhìn đến cô.

"Ha ha, bảo bối, chỉ có vậy mà đã thẹn thùng, sau này phải làm sao bây giờ?"

Chu Trúc Thanh cuốn chăn không để ý, Kỷ Vu cũng không giận mà lo trêu đùa nàng, từ cổ Chu Trúc Thanh trở lên đều hồng thấu, không biết là bởi vì những lời Kỷ Vu nói hay là do bịt kín mít.

Trong chớp mắt đã nửa năm trôi qua, tu luyện cường độ cao cùng chế độ dinh dưỡng đầy đủ, Sử Lai Khắc Thất Quái đang trong giai đoạn dậy thì đều có biến hóa. Trong ba cô gái Tiểu Vũ là cao nhất, đạt 1m75 đáng kinh ngạc, tiếp theo là Chu Trúc Thanh, khoảng 1m7, mà Ninh Vinh Vinh chỉ có 1m68. Tuy rằng Kỷ Vu cao hơn Tiểu Vũ một hai centimet, nhưng lại lớn hơn cô nàng 2 tuổi, thêm hai năm nữa, chỉ sợ Tiểu Vũ sẽ vượt qua cô.

Sáng sớm, trước cửa Học viện Sử Lai Khắc, hôm nay là ngày mọi người thu hoạch Hồn Hoàn.

Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long, Triệu Vô Cực, Đại Sư đứng trước cửa học viện, nhìn tám đứa nhỏ tinh thần phấn chấn trước mặt, trong lòng đều tràn ngập kiêu ngạo.

Cấp 40, đây là cảnh giới mà một Hồn Sư trên dưới 30 tuổi mới có thể đạt đến, hơn nữa đó vẫn là một Hồn Sư có thiên phú nhất định. Nhưng mấy đứa nhỏ trước mặt này, lớn nhất cũng chỉ 17 tuổi, nhỏ nhất còn không đến 14 tuổi, nhưng bọn họ cũng đã đạt đến trình độ như vậy. Càng không nói đến còn có một Kỷ Vu cấp 64, trong những học viên bọn họ đã dạy thì đây là ưu tú nhất.

Ninh Vinh Vinh ở sau lưng Tiểu Vũ chạm chạm cô nàng, thấp giọng nói: "Tiểu Vũ, sao bím tóc cậu có chút cong vậy?"

Mặt Tiểu Vũ đỏ lên, ánh mắt không tự giác trôi về phía Đường Tam bên cạnh, Kỷ Vu hiểu rõ cười nói: "Chắc chắn là tiểu Tam đã tết rất lâu đó!"

Áo Tư Tạp ở một bên hạ giọng, kinh ngạc nói: "Không thể nào, tiểu Tam, chẳng lẽ cậu..."

Đường Tam lập tức đánh gãy hắn, "Ít nói nhảm, không phải như cậu nghĩ."

Hai người bị trêu đùa đến mặt đỏ bừng, ánh mắt Tiểu Vũ càng là mơ hồ, không dám nhìn Đường Tam nữa.

Áo Tư Tạp lập tức toát ra bộ dáng tôi hiểu rõ mà, "Ừm, không phải như tôi nghĩ, cậu không cần giải thích. Mọi người đều hiểu."

Lúc này không chỉ Áo Tư Tạp, Đới Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn, thậm chí là Chu Trúc Thanh đều dùng ánh mắt có chút quái dị nhìn bọn họ.

Đường Tam nhịn không được chửi bậy một câu. "Các cậu hiểu cái rắm."

Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi đều cười. Mà mặt Tiểu Vũ cũng biến thành quả táo hồng đáng yêu.

Khi mọi người ở đây đặt ánh mắt trên người hai người kia, Ninh Vinh Vinh tiến đến bên người Chu Trúc Thanh, ra vẻ giật mình, nói: "Trúc Thanh, trên cổ cậu bị muỗi cắn."

Kỷ Vu giương mắt nhìn lại, trên cổ trắng tinh thình lình một vệt đỏ có thể thấy được, Kỷ Vu không được tự nhiên mà duỗi tay ngăn trở ánh mắt cô nàng. Nhưng đã muộn rồi, mọi người gần như đã nhìn về phía Chu Trúc Thanh ngay khi Ninh Vinh Vinh nói xong, vệt đỏ kia rất khó để người ta không thấy.

Mã Hồng Tuấn không có ý tốt mà nhìn Kỷ Vu cười hắc hắc, "Muỗi này cũng thật lợi hại nha!"

Tuy mặt Chu Trúc Thanh vẫn lạnh nhưng ánh mắt rõ ràng mất tự nhiên nhìn về Kỷ Vu một cái, xấu hổ mang oán.

Đều do Kỷ Vu, buổi sáng tỉnh lại một hai phải làm loạn với nàng, để lại một vết lớn trên cổ như vậy mà cũng không nhắc nhở một tiếng!

Thấy ánh mắt mọi người càng ngày càng quái dị, Kỷ Vu ho khan một tiếng, "Được rồi, đừng nhìn nữa."

Kỷ Vu khô cằn nói một câu, không chỉ có không làm những người khác thu hồi ánh mắt, ngược lại càng đưa tới một trận cười to không kiêng nể gì. Kỷ Vu bất đắc dĩ tủi thân nhìn về phía Chu Trúc Thanh, cáo trạng nói: "Em xem bọn họ..."

Chị tủi thân cái gì, em còn chưa nói cái gì đâu. Chu Trúc Thanh vỗ nhẹ cánh tay Kỷ Vu, "Đứng đắn một chút.". ngôn tình ngược

Hừ, đều do Vinh Vinh, xem náo nhiệt còn không chê việc lớn, trước đó đùa giỡn Tiểu Vũ lại tới đùa giỡn A Thanh.

"Khụ khụ, các trò đang làm gì?" Phất Lan Đức tức giận nói. Lúc này Sử Lai Khắc Thất Quái mới vội vàng thu liễm tươi cười, ưỡn thẳng eo.

Phất Lan Đức nói: "Chúng ta lập tức xuất phát, nơi đến chính là Lạc Nhật sâm lâm. Lần này tuy rằng có bốn người bọn ta đi theo, nhưng có một chút chuyện quan trọng ta phải nói trước. Vì diễn luyện thực chiến cho các trò trước khi Hồn Sư đại tái bắt đầu thật tốt. Sau khi ta và Đại Sư thương lượng và quyết định, quá trình săn giết hồn thú lần này, đều do các trò tự mình tới hoàn thành, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bọn ta là sẽ không dễ dàng ra tay, đương nhiên bao gồm Kỷ Vu. Dưới tình huống bình thường, bọn ta chẳng những sẽ không bảo vệ các trò, ngược lại yêu cầu các ngươi tiến hành bảo hộ. Hành trình săn giết hồn thú lần này, cũng coi như là giai đoạn đầu trong kỳ kiểm tra tốt nghiệp của các ngươi. Mà giai đoạn thứ hai, chính là Cao cấp Học viện Hồn Sư tinh anh đại tái sắp tới. Nghe hiểu không?"

Mã Hồng Tuấn là người duy nhất không sợ Phất Lan Đức, nhịn không được hỏi: "Thầy. Vậy thì làm sao bọn em mới có thể được tính là qua bài kiểm tra?"

Phất Lan Đức nói: "Hỏi rất hay. Qua kỳ kiểm tra thật ra cũng không khó. Giai đoạn đầu tiên, các trò có thể dựa vào sức mạnh tập thể đi săn giết hồn thú thích hợp với mình, chỉ cần bốn người bọn ta trước sau không có ra tay, sẽ tính các trò vượt qua. Mà giai đoạn thứ hai, chỉ cần các trò tùy tiện lấy chức quán quân trở về, cũng qua loa đại khái có thể tốt nghiệp."

"Hả? Cái này mà gọi là không khó?" Áo Tư Tạp nhịn không được kinh hô ra tiếng.

Tuy rằng bọn họ đều là thiên tài hiếm có nhưng tuổi có hạn, thực lực chung quy không thể đạt tới trình độ nghịch thiên, mà người bọn họ phải đối mặt, lại là Hồn Sư tinh anh trên dưới 25 tuổi ở toàn bộ đại lục. Muốn vẫn luôn thi đấu đến thời điểm cuối cùng và đạt được chức quán quân, tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng.

Phất Lan Đức trợn mắt, "Làm sao? Áo Tư Tạp, trò có ý kiến?"

"Không, không có. Viện trưởng anh minh." Áo Tư Tạp biết tính tình của Phất Lan Đức, nếu mình đưa ra ý kiến gì, chỉ sợ bài kiểm tra tốt nghiệp này sẽ trở nên khó hơn nữa.

"Không có thì tốt. Xuất phát." Phất Lan Đức ra lệnh xuất phát, một hàng mười một người lên đường hướng đến Lạc Nhật sâm lâm.

Phất Lan Đức cũng không nóng nảy. Cùng Đại Sư, Liễu Nhị Long, Triệu Vô Cực đi thong thả vừa nói vừa cười, nhìn như vậy như là đi dạo chơi ngoại thành.

Trong tám người, nửa năm trước Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch đã sớm thu hoạch đệ tứ Hồn Hoàn, lần này chủ yếu là vì thu hoạch Hồn Hoàn cho Đường Tam, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn cùng với Ninh Vinh Vinh, bởi vì Tiểu Vũ vẫn chưa ăn Tương Tư Đoạn Trường Hồng, cho nên chưa đạt đến cấp 40.

Tiến vào Lạc Nhật sâm lâm đã là nửa ngày sau đó, số lượng hồn thú gặp tuy không sai biệt lắm so với Tinh Đấu đại sâm lâm, nhưng tố chất lại kém hơn một ít, tuy rằng cũng gặp mấy hồn thú cấp bậc ngàn năm, nhưng phần lớn là vừa qua tiêu chuẩn ngàn năm, hiển nhiên không phải con mà mọi người muốn, những hồn thú đó cũng cũng không có tiến đến trêu chọc đại đội này của bọn họ.

"Nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai lại tìm tiếp." Phất Lan Đức nhìn nhìn bầu trời đã tối, gọi lại Sử Lai Khắc Thất Quái đang tìm kiếm khắp nơi.

Vật tư trong hồn đạo khí của mọi người đều thực đầy đủ, một lát sau, hai chiếc lều cũng đã dựng lên. Để có thể phản ứng lại hồn thú trong rừng nhanh hơn, mọi người chọn lều lớn mà chắc chắn. Bốn vị giáo viên và Kỷ Vu ở một lều, Sử Lai Khắc Thất Quái ở một lều khác, mà nhiệm vụ gác đêm tự nhiên cũng là Sử Lai Khắc Thất Quái luân phiên tiến hành rồi.

Kỷ Vu nghe xong sắp xếp liền méo miệng, không sờ cái đuôi sao ngủ được, cô Nhị Long có thể đem cái đuôi cho mình sờ sao? Sẽ bị đánh tơi bời đó!

Bất mãn thì bất mãn, Kỷ Vu cũng rất rõ ràng lần này tới là vì huấn luyện hợp tác thực chiến cho Sử Lai Khắc Thất Quái, cô là một thành viên dự bị, cộng thêm hồn lực vượt cấp không thích hợp theo chân bọn họ.

Hừm... Vẫn rất nhớ đuôi mèo mềm mại ~