Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 47: 47 Tình Yêu Vừa Chớm Nở Đã Vội Héo Tàn!


Một người đàn ông với dáng vẻ mang nhiều chuyện buồn đi dưới bãi cát mịn về đêm.

Trên tay cầm một chiếc bánh kem có hình một cô gái nhỏ, khắc dòng chữ ‘ Happy Birthday Vợ Yêu ’.
Người đàn ông đó ngồi xuống, đặt chiếc bánh kem ở bên cạnh, nhìn ngắm bãi biển ở Maldives nhớ lại những kỷ niệm của ba tháng trước.
Mới đó mà đã ba tháng, thật nhanh!
Ba tháng trước người đàn ông cùng vợ đến đây hưởng tuần trăng mật, nhưng hiện tại người đàn ông ấy ngồi đây một mình, với trái tim đã vỡ đôi.
Hôm nay là ngày sinh nhật của vợ người đàn ông ấy, anh ta biết vợ anh ta rất thích biển, đặc biệt là ở Maldives vì nơi đây chứa rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào của cả hai.
Anh ta từng nghe vợ anh ta nói rằng: “ Anh ơi! Tổ chức sinh nhật ở biển chắc thích lắm ha anh.! ”
Lúc đó anh ta chỉ gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng anh ta ghi nhớ rất rõ và lên cả ý tưởng cho ngày sinh nhật của vợ anh ta.

Chỉ là anh ta không thể hiện nhiều qua lời nói vì con người anh ta là thế, một Vũ Dịch Đức với phong thái lãnh đạm, lạnh lùng nhưng bên trong rất ấm áp.
“ Song Nhi, em đang ở đâu, anh thực sự rất nhớ em.! ”

Vũ Dịch Đức gục mặt xuống, bờ vai rộng lớn của anh run run.

Từng ngọn gió mát mẻ làm lòng anh tê tái, lạnh buốt con tim.
Chỉ vì một quyết định sai lầm, anh đã đánh mất người vợ của mình.
Anh nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ cả giọng nói và khuôn mặt ngọt ngào trong veo của Song Nhi, nhưng giờ cô đang nơi nao.
Anh còn nợ cô một câu anh yêu em, nợ cô một lời cầu hôn.

Anh thật lòng rất muốn nói, rất muốn làm.!
Nhưng...
Đến giờ vẫn không có một tin tức gì của cô, dừng như cô đã biến mất và kể cả ông Đặng cũng vậy.
Ngô Tân Vinh ư? Anh cho người theo dõi anh ta 24/24, nhưng anh ta hoàn toàn không có một hành động nào đáng nghi ngờ, Song Nhi như bốc hơi biến mất sau đêm đó.
“ Dịch Đức, mặc áo khoác vào đi con, lạnh lắm! ”
Bà Vũ từ phía sau khoác áo vào vai anh, giọng nói của bà nghẹn ngào, đôi mắt đã ngân ngấn ánh nước.
Nhìn con mình như vậy, lòng bà nào chịu nổi!
Ca phẫu thuật của Vũ Dịch Đức rất may đã thành công, anh phải ở bệnh viện nửa tháng để điều trị và hồi phục sức khỏe, xem tình hình biến triễn như thế nào.
May mắn anh hồi phục hơn 80℅ và hiện tại đã khỏe mạnh hơn nhiều, anh vẫn đang uống thuốc và thăm khám định kỳ.
Từ sau phẫu thuật, anh không động đến công việc mặc dù Vũ Thị gặp rất nhiều sóng gió và khó khăn.

Anh chỉ có việc nghỉ ngơi và tìm kiếm Đặng Song Nhi.
“ Sau mẹ lại ra đây? ”
Vũ Dịch Đức quay mặt sang hướng khác, gạt giọt nước mắt.


Anh không muốn ai nhìn thấy anh yếu đuối, dù là mẹ anh cũng vậy.
“ Mẹ thấy lo cho con...!Dịch Đức à, có những chuyện ông trời đã sắp đặt hết rồi, mình phải học cách chấp nhận.


Bà Vũ ngồi xuống cạnh anh, nhìn xuống chiếc bánh kem mà lòng bà cuộn trào, thắt chặt.
“ Con đã sai lắm phải không mẹ? Là con đã kéo Song Nhi vào, nhưng lại chẳng thể bảo vệ thật tốt, con có lỗi với cô ấy.

Mẹ biết không, hôm cô ấy bị bắt cóc, con đã đến trễ.

Lúc đó, người cô ấy dựa vào không phải là con...!”
“ Dịch Đức, không phải là lỗi của con đâu...!”
“ Không, là lỗi của con...!Con bất tài vô dụng, cứ cao ngạo tự cho mình là tài giỏi, là thông minh.

Con và Thái Tuyết Như rất hợp nhau! ”
Bà Vũ nức nở ôm Vũ Đức vào lòng, anh dụi đầu vào ngực, tay ôm ngang chiếc eo của bà.


Hôm nay anh muốn yếu đuối với mẹ mình, chỉ duy nhất hôm nay thôi.
“ Con trai của mẹ, dù con có lớn bao nhiêu...thì con vẫn là em bé của mẹ...con được khóc với mẹ.! ”
Năm ấy, bà sinh Vũ Dịch Đức rất khó phải chuyển sang phương pháp sinh mổ, suýt chút nữa bà đã mất mạng.

Bà căn dặn ông Vũ rằng nếu bác sĩ bắt chọn một trong hai thì hãy chọn con, cứ mặc kệ bà đi.
Từ lúc anh phẫu thuật đến hiện tại, bà không rời anh nửa bước.

Người mẹ nào cũng thương con hơn sinh mạng, nếu bà chết mà anh hạnh phúc vui vẻ bà cũng cam lòng.
Nhìn anh thế này, như đang đày đọa bà!
...----------------....