Dấu Chân Của Người Đến Sau

Chương 14

"Chị không tính về nhà à?" Cậu đưa chai nước đến rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Sau một hồi tôi cũng bình tĩnh lại, nhận ly nước của cậu uống hết một hơi rồi lắc đầu.

"Đợi anh khỏe lại đã" Vừa nói xong liền ngẩn người nhìn cậu. Hơi rối rắm hỏi:" Cậu không giận tôi đấy chứ?"

Cậu bỗng dưng  bật cười, lộ ra hai cái răng khểnh rất duyên kết hợp với hàm răng trắng muốt chưa kể  thêm làn da trắng làm tôi thấy cậu đẹp đến kì lạ. Sao bây giờ tôi mới nhận ra điều ấy nhỉ, bình thường tôi chỉ xem cậu như một đứa con nít miệng chưa hôi sữa lẽo đẽo đi theo sau lưng tôi chứ chưa bao giờ xem cậu là một người đàn ông thực sự.

"Chị nói xem vì sao em phải giận chị?"

Tôi bỗng dưng tức giận, trừng mắt nhìn cậu nói:" Ơ, cậu còn trả treo tôi được nữa cơ đấy"

Cậu cười cười, đôi mắt vô tội nhìn tôi bảo:" Em nói thật mà chị cứ không tin đấy thôi"

Tôi biết là cậu nói ẩn ý, với dân khối C chuyên văn như cậu nhất định nói nhiều câu ngầm. Tôi cũng hiểu được ý của cậu, cậu nói thích tôi là thật mà bản thân tôi cứ không tin tưởng tình cảm ấy. Nhưng cậu nói rất vô tư, chẳng có một chút âu lo nào. Tôi thấy vậy đành dịu dàng xuống, cúi đầu nói hối lỗi:" Lúc trước, tôi đối xử với cậu như vậy mà cậu không buồn chút nào sao?"

Cậu mỉm cười lắc đầu:" Đó là chuyện quá khứ nhớ lại để làm gì cơ chứ. Cứ sống với hiện tại là được rồi. Hiện tại em rất vui nên chẳng có lí do gì để buồn cả"

Tôi ngạc nhiên khi cậu nói thế. Cũng cười đùa theo:" Cậu thay đổi nhanh thật đấy. Suýt chút nữa tôi không nhận ra luôn"

Cậu lắc đầu, tiện tay lấy ly nước uống xong rồi nhìn ngoài trời mà nói:" Thật ra em rất người lớn, tại chị không biết đó thôi"

Tôi tỏ vẻ không tin, trước kia cậu khác, bây giờ cậu khác. Hai tính cách hai con người xa lạ đang đứng trước mặt tôi. Dù có nhiều hành động nhút nhát nhưng tôi dám chắc một điều rằng đã thay đổi rất nhiều.

"Thật xin lỗi vì lúc trước đối xử với cậu như vậy"

"Không phải, em biết chị làm như vậy là muốn tốt cho em. Dù không có được sự đáp lại của chị nhưng ít nhất chị với em vẫn giữ tốt mối quan hệ như thế này. Em không cần tiến xa hơn, chỉ cần như bây giờ là đủ"

Câu nói của cậu làm tôi bừng tỉnh. Lúc trước tôi hất hủi cậu không viết bao nhiêu lần, số lần tôi làm cậu buồn nhiều không đếm xuể. Ấy vậy mà tôi chỉ đối tốt với cậu một ngày mà cậu có thể vui mừng đến thế.

Hạnh phúc của cậu nhỏ nhoi lắm. Chỉ cần giữ vững khoảng cách như thế này, chỉ cần tôi đối tốt với cậu như thế này là đủ. Cần gì phải tiến xa hơn để cùng làm nhau đau lòng.

Có lẽ tôi và anh cũng vậy, chỉ cần là anh em. Anh quan tâm tôi là tốt rồi, nếu tiến xa hơn thì có lẽ tôi và anh cũng sẽ không được như bây giờ. Dẫu biết tự an ủi mình vậy nhưng trong lòng tôi khó chịu lắm. Nhất là những lúc nhìn thấy anh đặt tình cảm lên một người con gái khác, đó không phải là tôi.

Nhưng bản thân mình tự chịu chứ biết trông cậy vào ai bây giờ. Là tôi có tình cảm trước thì nỗi đâu phải tự mình tôi nhận. Có lẽ hạnh phúc chính là đâu nhưng chỉ mỗi tội là ta đã vọng tưởng quá nhiều.

"Xin lỗi"

"Chị không có lỗi, lỗi là của em mới phải"

Tôi không hiểu cậu nói vậy là có ý gì. Tôi chỉ ngồi đấy mỉm cười với cậu rồi bảo:" Cậu lấy gì có tôi ăn nhé, tôi đói rồi"

Cậu gật đầu, vui mừng chạy vào bếp. Nụ cười trên môi chợt tắt, tôi thở dài thườn thượt nhìn ra ngoài sân. Cậu ấy rất tốt nhưng tôi lại không có một chút tình cảm nào. Thật xin lỗi.

o0o

Vậy là tôi ở lại nhà câu. Nghe bảo cậu lên đây sống chỉ có một mình nên chỉ có một phòng. Thành ra cậu khứ khăng khăng bảo tôi nằm trên giường còn cậu ngủ dưới sàn cũng được. Tôi thì cũng chẳng muốn mình từ khách thành chủ nên không đồng ý. Lên trên giường lấy một cái chăn còn lại cuộn thành cái que rồi bỏ ngăn cách ở giữa giường để phân chia lãnh thổ. Cậu nằm một bên tôi nằm một bên, như vậy là huề nhau.

Mà lần đầu tiên tôi quan tâm cậu như vậy làm cậu vui mừng ghê lắm. Trước khi nhắm mắt ngủ còn mỉm cười cho được, tôi biết là cậu ngắm tôi thật lâu rồi mới đi ngủ nhưng cũng chẳng dám mắng. Vì tôi là người có lỗi, dù cậu nói không phải nhưng tôi đoán chắc trong lòng cậu đang trách tôi giữ lắm.

Ngày hôm qua vừa nắng vừa mưa, còn ngày hôm này thì trời âm u nhưng tôi lại không ngờ đêm về lại có sấm chớp và mưa giông. Ngày tôi mất mẹ, ngày gia đình tôi bị tai nạn là vào một đêm mưa lớn, có cả sấm chớp. Nó như một cơn ác mộng ám ảnh tôi suốt bao năm. Vào những ngày như thế này tôi thường qua phòng anh ngủ, hoặc không có anh thì tôi sẽ nằm ở giữa bố mẹ nuôi để tránh cho tiếng sét làm sợ hãi. Bây giờ vào ban đêm, tôi muốn về nhà với anh nhưng nghĩ lại là có chị Dany ở đó làm tôi không muốn về. 

Tôi sợ đến mức dù chân rất lạnh nhưng cũng không dám thụt  vào trong chăn. Nằm co người lại một chỗ, đôi môi cắn chặt, bàn tay run run dấu trước bụng. Cố chịu đựng nghe tiếng sấm ngoài kia. Tôi buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ bởi tôi sợ rằng mình sẽ lại gặp ác mông.

Người nằm bên cạnh có lẽ đang nhận ra tôi khác thường nên nhổm người dậy xem. Cậu nghĩ là tôi lạnh nên đắp thêm chăn cho tôi. Nhưng khi vạt áo của cậu chạm vào tay thì tôi lại giữ nó lại. Cậu nhìn tôi khó hiểu, trong màn đêm mượn ánh sáng của sét để chiếu vào phòng. Khuôn mặt của cậu như ẩn như hiện làm tôi muốn khóc. Đưa tay vòng qua cổ cậu, tôi như con bạch tuộc mà ôm chặt cậu như vậy, không cho cậu rời đi.

Cậu xoay người lại, đồng thời cũng ôm lấy tôi vỗ vỗ lưng an ủi rồi thì thầm nói:" Lúc trước em cũng sợ tiếng sét lắm"

Tiếng mưa rì rào rơi trên mái hiên gây âm vang rất lớn, ngoài kia tiếng sét cứ thay nhau mà đánh ầm ầm. Lâu lâu lại có vài tia chớp chiếu qua ngoài cửa sổ làm tôi sợ đến mức ôm chặt cậu như con bạch tuộc. Tôi không nói chuyện, đáp lại bằng những tiếng sụt sùi, Bởi tôi khóc đến mức không thể nói được, tôi uất ức lắm. Tôi muốn về với anh chưa không phải ở một nơi xa lạ này. Tôi muốn vào những lúc như thế này tôi vẫn sẽ như con bạch tuộc giữ chặt lấy anh chứ không phải là cậu.

Dù tôi muốn nhưng lại không thể có được. Vào những lúc như thế này, tôi vừa sợ, vừa buồn, vừa tủi thân trong lòng. Cũng chẳng biết phải nói với ai, ít nhất người ta còn có người thân bạn bè. Còn tôi, một mình cô đơn lên chỗ đất khách quê người này thì biết ai đây, chưa kể tôi chỉ có mỗi anh là người thân. Mất anh rồi thì tôi còn có ai bây giờ?

"Sau này, bà em bảo khi nào có sấm sét là lúc ấy bố mẹ em đang trên đường về nên từ đó em không sợ nữa?"

Câu nói của cậu làm tôi phân tâm. Vừa ôm chặt cậu vừa hỏi lại:" Sao lại nghe tiếng sét, bố mẹ lại trên đường về?"

"Vì bố mẹ em mất cũng vào ngày trời mưa lớn như thế này"

Tôi có phần ngạc nhiên, lại hơi bất ngờ vì sao lại có chuyện trùng hợp đến thế. Tôi cũng nói lại:" Bố mẹ tôi cũng mất vào ngày như thế này, nên tôi rất sợ"

Cậu gật đầu, giọng nói trầm thấp vang lên bên người làm tôi cảm thấy an tâm:" Có lẽ em mạnh mẽ hơn chị nhiều"

"Ai nói cơ chứ? Cậu thua tôi xa đấy nhé, tôi cái gì cũng không sợ, chỉ sợ sấm thôi"

Còn sợ ở một mình không có anh nữa. Tôi định nói nhưng nghĩ lại thì không nên. Dù sao cậu cũng là người an ủi tôi, nếu bây giờ tôi nói như thế, cậu sẽ lại buồn. Có khi nào bỏ tôi lại một mình trong phòng thì sao?

Tôi vừa nghĩ đến anh liền nghe tiếng anh ở ngoài truyền vào. Cứ nghĩ là nghe nhầm nhưng điện trong nhà được bà giúp việc bật sáng. Có tiếng gõ cửa vang lên, anh ở ngoài gọi tên tôi:" Mẫn Mẫn"

Nghe xong tôi ngạc nhiên nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi. Tôi muốn đi ra nhưng ngoài trời còn sấm, tôi không thể đi được dù chỉ cử động một chút tôi cũng cảm thấy sợ hãi nên bảo cậu bồng tôi đi ra. Bây giờ cậu rất là khỏe, có thể bồng một lúc hai người bằng tôi cũng được. Cậu ôm rất chặt, có thể là khi mở cửa cậu không cho tôi rời đi. Tôi dù muốn đi lắm nhưng lại không thể, bởi ở nhà có chị Dany. Tôi không ghét chị nhưng khi thấy hai người tôi lại khó chịu lắm.

Anh đang ốm, nhưng hôm nay trời lại mưa mà tôi không về nhà nên mặc kệ mưa bão cũng chạy đi tìm. Anh luôn như vậy, luôn đối tốt với tôi như vậy nhưng về phàn tình cảm thì anh lại không tốt với tôi một chút nào. Vừa mở cửa, anh liền chạy vào, đôi mắt lo lắng nhìn tôi nằm yên ở trong lòng cậu thì thở phào nhẹ nhõm.

Có bóng dáng chị Dany ở sau, chị ấy liền đến nói như là trách mắng:" Em không về nhà thì báo một tiếng chứ? Chị với anh lo cho em chết đi được, anh ấy cứ nói là những lúc như thế này em sẽ gặp ác mộng và khóc nên cứ khăng khăng mặc trời mưa gió mà chạy đi tìm em cho bằng được"

Nghe chị nói xong, tôi vui mừng nhìn qua anh, bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi đầy phức tạp nhưng rồi cũng cúi đầu giải thích:" Em là em gái của anh, đi đâu cũng phải nói với anh một tiếng, đừng để anh lo. "

Tôi biết chứ, nhưng rõ ràng là anh đang đau ốm, khuôn mặt tiều tụy thấy rõ. Tôi nhìn anh chạy đi trong đêm mưa để lo lắng cho tôi làm tôi cảm động, như có một dòng nước ấm chảy vào trong người. Tôi chưa kịp nói thì câu sau của anh đã làm cho dòng nước ấy đóng băng:

"Dù giận anh đến mấy cũng phải nói với anh một tiếng. Rõ chưa? Nếu em còn như vậy một lần nữa, anh sẽ bảo bố mẹ đến đón em về"