Tôi chèo xuồng liên tục được khoảng một giờ thì nhìn thấy một bờ dốc thoải cho thuyền đậu. Nó nằm dưới chân chiếc cầu cao bắc qua sông Cashie mà ban nãy chúng tôi đã đi qua để lên phà. Từ bến phà đến chỗ này lòng sông mở rộng ra, sớm muộn nó cũng phải mở ra khoảng rộng của eo sông Albemarle. Ở giữa sông chúng tôi dễ bị phát hiện từ trên không. Tôi không thấy dấu hiệu gì của chiếc máy bay do thám, nhưng điều đó chỉ làm tôi dễ thở hơn chút ít.
Từ từ bơi xuồng dưới các tán cây xòe rộng trên bờ hữu, tôi nghĩ đến bờ dốc thoải của dòng sông. Ở đó chắc phải có chỗ nào để đậu xe. Xe tải và xe kéo thuyền. Chắc là đám ngư dân trở về từ những chuyến đánh cá.
Rachel kéo ghế lên ngồi đối diện tôi, chăm chú nhìn tôi khi tôi bơi xuồng. "Chắc trước đây anh đã từng làm thế này."
"Cái gì? Đã từng chạy trốn ấy à?"
"Chèo xuồng."
Tôi gật đầu. "Anh em tôi đã đi cắm trại nhiều lần với ba tôi ở gần Oak Ridge. Cả đi săn và câu cá nữa."
Cô nhìn lên hàng cây trên bờ sông. Mặt trời vẫn bướng bỉnh lơ lửng sau lưng chúng tôi, nhưng bóng cây đã trở nên xanh sẫm.
"Bây giờ mình đã an toàn chưa?"
"Được một lúc. Bọn người săn đuổi chúng ta sử dụng công nghệ cao. Nếu chúng ta ra nơi công cộng, thành phố hay đường cao tốc, có lẽ ta đã bị bắt rồi. Ở đây cuộc chơi ngang bằng hơn."
Cô nghịch nghịch dây đuôi xuồng bằng nylon màu xanh trắng.
"Cái người mà anh hay nói đến, Geli Bauer ấy là ai vậy?"
Tôi ngạc nhiên thấy cô nhớ được tên, nhưng lẽ ra tôi không nên ngạc nhiên như vậy. Cô chưa bao giờ quên một điều gì mà tôi kể với cô. "Cô ta là kẻ giết người, lúc này đang truy đuổi chúng ta."
"Sao anh biết cô ta là kẻ giết người?"
"Cô ta đã từng ở trong quân đội một thời gian. Geli nói trôi chảy tiếng Ả Rập nên được đưa đến Iraq cùng với một số đơn vị biệt kích trước chiến dịch Bão táp Sa mạc. Để thẩm vấn những Vệ binh Cộng hòa bị bắt. Cô ta đã hành hình hai tù binh Iraq vì không theo kịp đơn vị của cô ta. Cắt đứt cổ họng. Thậm chí những người lính trong đội Delta của cô ta cũng bị sốc."
"Tôi nghĩ phụ nữ đã đi xa hơn những gì mà các nhà hoạt động nữ quyền có thể nghĩ."
"Không. Nữ sát thủ đã là một truyền thống lâu đời. Một hôm Geli đã cho Ravi Nara một bài học về chuyện này."
"Nghe ra như cô ta là một phần tử phản xã hội." Rachel buông sợi dây đuôi xuồng ra và mệt mỏi xoa cổ.
"Cô ta là một ca nghiên cứu khá thú vị cho cô đấy."
"Anh có tin là cô ta đã giết Fielding không?"
"Có. Cô ta đã biết về những loại thuốc gây nên cái chết giống như một cơn đột quỵ, và cô ta thường xuyên tiếp cận được mọi thứ trong Trinity. Thức ăn, nước uống, mọi thứ."
Tôi chèo mạnh hơn, và chiếc cầu bắc qua sông Cashie đã hiện ra rất gần. Rachel nhìn qua vai để quan sát cái kết cấu đồ sộ ấy. Vài giây lại có xe chạy qua trên cầu. Chiếc cầu đại diện cho nền văn minh. Tôi ngừng chèo để cho tấm lưng trần cháy nắng của mình nghỉ ngơi một chút. Yên lặng gần như tuyệt đối.
"Anh nghe chim hót kìa," Rachel bảo.
Tôi nghe, nhưng âm thanh mà tôi lọc ra từ cõi im lặng có gì đó không tự nhiên. Tiếng vo vo âm âm rất mơ hồ đang trôi trên sông. Đó có thể là tiếng xuồng máy, nhưng bụng tôi bảo không phải.
"Cái gì thế?" Rachel hỏi. "Trông anh có vẻ sợ hãi."
Tôi quét mắt qua bờ hữu tìm chỗ cho xuồng lên. Nếu một chiếc trực thăng bay là là mặt nước thì những cành cây xòe ra phía trên không che nổi chúng tôi. Tiếng động cơ nghe càng rõ. Bây giờ thì cả Rachel cũng nghe thấy.
"Nghe gần lắm," cô nói.
Ngay phía trước, một thân cây gãy đổ ngang dòng sông. Nửa thân cây chìm dưới nước, đám cành lá chết của nó xòe ra như những chiếc cánh ma quái. Khoảng cách giữa cây và bờ là chỗ dễ có một con rắn nước bất ngờ rơi tõm vào xuồng bạn nếu bạn ngu đến nỗi cho xuồng chui vào đó để kiếm cá. Tôi lái xuồng hướng thẳng vào chỗ thác nước hẹp, có cảm giác như mình là Hawkeye trong truyện Người Mohican cuối cùng. Chỉ có điều tôi mong có được một chút may mắn của anh ta.
Mấy giây sau khi mũi xuồng đâm thẳng vào bờ, tiếng rầm rì của động cơ đang đến gần trở thành tiếng gầm. Tôi hé mắt qua các lùm cây và thấy đúng cái điều mình lo sợ: một chiếc máy bay nhỏ bay là là cách mặt nước khoảng sáu mét, giống như một phi công trong chiến tranh Việt Nam hỗ trợ hỏa lực cho lính mặt đất ven sông.
"Họ không thấy chúng ta phải không anh?" Rachel hỏi.
"Không, nếu không có thiết bị nhiệt-ảnh. Nhưng có thể chúng có. Cô nằm rạp xuống đi." Cô trườn khỏi chỗ ngồi, nằm ép sát xuống lòng xuồng. Tôi nằm cạnh cô. Chấn động phát ra từ máy bay làm vỏ nhôm của xuồng rung lên. Chúng tôi nằm bẹp xuống lòng xuồng, chờ xem nó có quay lại vòng nữa không. Nhưng không có.
Tôi trở lại chỗ ngồi và chèo về phía cầu.
"Tôi không thể tin điều đang xảy ra," Rachel nói. "Tôi không thể tin một người phụ nữ mà tôi chưa hề gặp lại đang cố săn lùng tôi và giết chết tôi. Làm sao cô ta có thể làm việc đó?"
Tôi nhớ lại cuộc gặp cuối cùng với Bauer. "Cô ta nghĩ rằng chúng ta rất gần gũi nhau. Cô ta tưởng rằng cô yêu tôi."
Gò má Rachel ửng đỏ lên dưới ánh nắng nhạt. "Vì cái hôn ở nhà Lu Li ấy à?"
"Không phải chỉ có thế. Hôm qua khi Geli thẩm vấn tôi, cô ta nói rằng cô không hề hẹn hò với ai."
"Làm sao cô ta biết được điều đó?"
"Cô ta biết tất cả những người cô đã hẹn hò và khi nào cô thôi không gặp họ nữa. Cô ta biết thầy giáo lớp ba của cô là ai, và mẹ cô thường cho cô ăn gì mỗi khi cô ốm."
"Khi cô ta bảo tôi yêu anh thì anh trả lời thế nào?"
"Rằng cô nghĩ tôi là một người bị tâm thần phân liệt."
Rachel mỉm cười, đôi mắt cô buồn buồn.
Tôi nhìn lướt mặt sông lúc này đang trải rộng xem có chiếc thủy phi cơ nào khác không. Tôi không thấy, điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên lắm. Ngư dân mua những động cơ cỡ lớn để đưa họ đi đánh cá càng xa càng tốt. Tôi đẩy mạnh mái chèo nhắm hướng bãi đáp xuồng.
"Dừng hả?" Rachel hỏi khi nhìn thấy bãi đáp thuyền thoai thoải.
"Ừ. Đến nơi, cô cứ ngồi yên đấy. Tôi sẽ quay lại ngay."
"Anh định làm gì?"
"Xem xét quanh đây."
Tôi đậu xuồng bên bãi, lội xuống chỗ nước nông rồi bì bõm lên bờ. Bãi đất đậu xe đầy vỏ sò trải dài từ rừng cây bên tay phải tôi đến cây cầu bê tông sừng sững bên trái. Tôi không thấy người, nhưng một hàng xe bán tải móc với xe kéo thuyền đậu cách bờ dốc khoảng bốn mươi mét. Tôi bước tới và đi lọt vào giữa hai xe tải.
Tôi khom người xuống, dò tìm phía trên lốp của cả hai xe tải xem chìa khóa giấu ở đâu. Không thấy. Bò quanh chiếc xe tải bên trái, tôi kiểm tra thêm hai lốp khác của nó. Vẫn không có. Tôi không gặp may ở hai xe tiếp theo. Chiếc xe kế trong hàng là một chiếc Dodge Ram màu hạt dẻ. Không có chìa khóa nào ở các lốp xe, nên tôi thay đổi chiến thuật. Ngồi xổm giữa đuôi xe tải và đầu một chiếc xe kéo bỏ không, tôi rà tay dưới tấm chắn sau của nó, dọc theo mép kim loại. Một cái gì đó trượt về phía lưới chắn kêu kin kít.
Một hộp khóa từ.
Tôi mở cái hộp đen nhỏ, thấy một chìa khóa xe Dodge và một chiếc để khóa móc xe kéo. Nhanh chóng mở khóa tách chiếc xe kéo khỏi xe tải, tôi ngồi vào buồng lái và nổ máy.
Khi tôi lái tới nơi, Rachel nằm chúi xuống lòng xuồng, không nhận ra tôi ở sau tay lái. Tôi vòng sang trái để cửa kính phía tôi quay về phía cô.
"Mang theo chiếc hộp của Fielding!" tôi kêu. "Nhanh lên."
Ôm chặt chiếc hộp trong tay, Rachel nhảy ào ra khỏi xuồng và bì bõm lao lên bờ. Tôi chạy ra mép sông, bốc một nắm bùn chỗ nước nông bôi lên biển số xe. Xong tôi xuống sông rửa tay, đặt chiếc hộp của Fielding lên băng sau, rồi đỡ Rachel lên ghế ngồi cạnh chỗ tôi.
"Anh đã đấu tắt dây đánh lửa để đề xe phải không?" cô hỏi.
"Tôi không biết làm vậy đâu. Ngư dân vốn là những người thật thà. Họ tin nhau. Thật tình tôi chẳng muốn làm chuyện này."
"Tôi sẽ đọc kinh sám hối cho. Thôi ta đi đi."
Chúng tôi phóng đi, để lại đám bụi trắng như vỏ sò phía sau.
"Chúng ta vẫn đến Nags Head à?" Rachel hỏi.
"Không. Có thể chúng đã đón lõng ta ở đó. Cô đưa tôi mượn di động."
Cô lấy chiếc Motorola màu bạc trong túi ra đưa tôi. Tôi bấm số Nhà Trắng theo trí nhớ, Fielding đã nói cho tôi từ lâu để tôi nhập tâm.
"Anh đang gọi cho ai?" Rachel hỏi.
"Tổng thống, tôi hy vọng thế."
"Nhưng anh đã nói..."
"Tôi muốn xem điều gì xảy ra."
Tổng đài trả lời sau hai hồi chuông. Tôi nói, "Dự án Trinity." Một chút yên lặng, tiếp theo là tiếng kích, và giọng nói hôm qua vang lên. "Anh trình bày đi."
"Tôi là David Tennant. Tôi cần nói chuyện với tổng thống."
"Xin giữ máy."
Một tiếng rít khẽ tiếp theo, và tôi biết mỗi tích tắc bây giờ là thêm thời gian cho NSA lần ra vị trí điện thoại di động của Rachel.
"Sao?" cô hỏi.
"Đếm đến bốn mươi. To lên."
Khi cô đêm đến ba mươi lăm thì một giọng miền New England cất lên, "Bác sĩ Tennant?"
"Có."
"Tôi là Ewan McCaskell. Tôi đang nói với anh từ Không lực Một."
Tim tôi đập thình thịch. "Ngài McCaskell, tôi cần nói chuyện với tổng thống."
"Lúc này tổng thống đang nói chuyện với Thủ tướng Anh. Sau năm phút nữa ông ấy mới có thể đến nghe điện thoại được."
Tôi không thể ngồi đợi để điện thoại di động mở trong cả năm phút.
"Anh có đợi không?" McCaskell hỏi. "Tổng thống biết có chuyện lộn xộn ở Dự án Trinity. Ông ấy rất muốn nói chuyện với anh."
"Tôi không thể đợi được. Tôi sẽ gọi lại Nhà Trắng trong bảy phút nữa."
"Chúng tôi sẽ bảo họ nối máy."
Tôi bấm tắt. Tim tôi đập mạnh.
Rachel chạm vào tay tôi. "Tin tốt hay xấu?"
"Tôi không biết. Đó là McCaskell. Anh ta bảo tổng thống muốn nói chuyện với tôi. Nhưng rõ ràng là họ đã được người ta thông báo trước. Có lẽ là John Skow. Họ chỉ biết những gì mà Godin muốn cho họ biết."
"Họ đã trở về Mỹ chưa?"
"Họ ở trên Không lực Một."
"Trên đường từ Trung Quốc về à?"
"Không. Đó là một chuyến đi năm ngày, cộng thêm một ngày dừng chân ở Nhật. Hôm qua tôi đã kiểm tra lại. Cuộc gặp cấp cao này như kiểu kỷ niệm chuyến thăm của Nixon năm 1972. Một sự kiện lặp lại ấy mà, chỉ có điều không còn căng thẳng chiến tranh lạnh nữa."
"Lát nữa gọi lại anh định nói gì?"
Tôi lắc đầu. Tổng thống Bill Matthews từ một thượng nghị sĩ Cộng hòa bang Texas bị cuốn đến Nhà Trắng trong một cơn thủy triều chống đảng Dân chủ bị thất bại. Không ai có thể ngạc nhiên hơn James - anh trai tôi, người đã biết Matthews từ hồi học chung ở trường Yale. Theo anh tôi thì Matthews là người có sức thuyết phục, nhưng không phải là mũi tên sắc nhọn nhất trong ống tên. Khi còn là thượng nghị sĩ, ông ấy luôn phải phụ thuộc các trợ lý của mình và điều này chưa hề thay đổi sau khi đến Nhà Trắng. Dư luận chung vẫn cho rằng ông đang phải vật lộn trên cả hai mặt trận đối nội và đối ngoại. Tôi đã gặp Matthews một lần ở Phòng Bầu dục, sau đó gặp thêm một lần trong bữa tiệc ở thành phố Georgetown khi tôi đang làm series phim NOVA dựa trên cuốn sách của mình. Không biết ông còn nhớ về tôi như thế nào? Như một bác sĩ điềm đạm có anh từng là người bạn ông yêu quý? Hay là một bệnh nhân hoang tưởng mắc chứng ảo giác mà chắc chắn Skow đã mô tả?
Tôi lái xe trên đường cao tốc số 64, trong lòng lo âu cho đến lúc phải gọi lại. Lần này, khi tôi vừa xưng tên, đường dây gần như được nối ngay lập tức.
"Bác sĩ Tennant đấy à?" Tổng thống hỏi.
"Tôi là David Tennant."
"Tôi là Bill Matthews, chào David. Tôi biết từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đến nay đã khá lâu, nhưng tôi muốn anh hiểu rằng anh vẫn có thể nói với tôi bất cứ điều gì. Nào, nói đi."
Tôi hít một hơi thật sâu và đi thẳng ngay vào vấn đề. "Thưa tổng thống, tôi biết ngài đã nghe người ta nói với ngài về cái gọi là bệnh tâm thần của tôi. Tôi muốn ngài biết cho rằng lúc này tôi khỏe mạnh không khác gì lần gặp ngài ở Phòng Bầu dục. Bởi vậy mong ngài hãy lắng nghe tôi nói một cách khách quan. Hôm qua Fielding đã chết ở phòng làm việc của mình trong Trinity. Tôi tin rằng ông ấy bị giết. Hôm nay có một âm mưu toan tính lấy mạng tôi. Một gã đàn ông mang súng đến nhà tôi, tôi đã phải giết gã để tự vệ. Dự án Trinity hoàn toàn mất kiểm soát, và tôi cho rằng Godin và Skow phải chịu trách nhiệm."
Một khoảng im lặng dài.
"Thưa ngài tổng thống?"
"Tôi rõ rồi, David ạ. Nghe này, việc đầu tiên chúng tôi cần làm là đưa anh đến một nơi an toàn."
"Không có nơi nào an toàn cả."
"Được rồi, phải có một chỗ nào an toàn chứ."
"Không có, khi mà NSA còn đang tìm cách giết tôi."
"Đừng lo về NSA. Tôi có thể bố trí để Sở Mật vụ đón anh ở nơi nào đó, và họ sẽ đưa anh đến một căn nhà an toàn trong khi chờ tôi trở về."
Nghe có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng tôi biết không thể liều cho một cuộc gặp mặt như thế. Còn sống mà đến được đó là gần như không thể. "Tôi không thể làm vậy, thưa tổng thống."
"Anh không tin Sở Mật vụ à?"
"Không phải thế. Vấn đề là tôi không biết mặt một nhân viên mật vụ nào cả."
"Tôi hiểu." Im lặng. "Chúng ta có thể quy ước một mật mã, một dấu hiệu nhận biết chăng?"
"Điều đó không an toàn đối với NSA. Không có việc gì như thế có thể giữ được an toàn."
"Chúng tôi có thể đón anh ngay bây giờ."
"Chúng ta cần phải giả thiết rằng bọn an ninh đang nghe trộm cuộc nói chuyện này. Họ có thể vươn dài đến tận Trung Quốc."
Matthews thở dài. "Thôi được, David. Hãy cho tôi biết, anh có tin Ewan McCaskell không?"
Tôi đã nghĩ chuyện này rồi. Mãi đến khi McCaskell trả lời điện thoại của tôi ở nhà, cú điện cho người của an ninh Trinity biết tôi chưa liên lạc được với tổng thống, thì tôi mới bị mưu hại. Nếu McCaskell có liên lạc với một người nào đó của Trinity, chắc ông ta phải báo cho họ từ lâu về chuyện này trước cuộc điện đàm ấy. "Tôi tin ông ấy. Nhưng tôi cần phải được thấy mặt ông ấy."
"Ừm... có lẽ anh sẽ phải ẩn náu cho đến khi chúng tôi trở về. McCaskell và Sở Mật vụ sẽ đón anh. Anh có thể về Washington trong vòng bốn ngày được không?"
"Tôi có thể, thưa tổng thống. Cho phép tôi hỏi ngài một câu được không ạ?"
"Được chứ."
"Ngài có tin tất cả những gì tôi vừa nói không?"
Matthews trả lời bằng giọng bớt chan hòa hơn. "David, tôi sẽ không giấu anh. John Skow nói tiến sĩ Fielding chết vì nguyên nhân tự nhiên, và nói rằng không có khiêu khích nhưng anh đã bắn chết một sĩ quan an ninh Trinity bên ngoài nhà anh. Anh ta còn nói anh đã bắt cóc bác sĩ tâm thần của anh."
Tôi chớp mắt không tin. Thế là cuối cùng Skow cũng đã mắc sai lầm.
"Xin ngài giữ máy," tôi đưa máy cho Rachel. "Hãy nói cho ông ấy biết cô là ai."
Cô ngần ngừ cầm lấy điện thoại, áp lên tai
"Tôi là bác sĩ Rachel Weiss... Vâng... Không, thưa ngài. Tôi tự nguyện đi cùng tiến sĩ Tennant... Vâng, thưa đúng. Vâng, người ta đang muốn giết chúng tôi... Vâng, thưa ngài tôi sẽ làm thế."
Cô đưa lại điện thoại di động cho tôi.
"Ngài tổng thống."
"Tôi đây, David. Nghe này, tôi không biết nên nghĩ sao. Nhưng tôi biết anh xuất thân trong sạch, và tôi muốn gặp gỡ nói chuyện với anh."
Một thoáng nhẹ nhõm lướt qua tôi.
"Vâng, thưa ngài. Tôi chỉ muốn một cuộc điều trần thẳng thắn."
"Điều đó phải đợi đến lúc tôi về. Cẩn thận nhé, David."
Một tiếng cười nho nhỏ thoát ra qua cái cổ họng tắc nghẹn của tôi. Câu nói đó là câu cửa miệng của anh trai tôi. "Cám ơn, ngài tổng thống. Xin hẹn gặp ngài."
Tôi tắt máy.
Rachel nhìn tôi chờ đợi. "Anh nghĩ thế nào?"
"Tôi nghĩ chúng ta khá hơn trước đây năm phút. Ông ấy hỏi gì cô vậy?"
"Hỏi rằng có phải tôi bị cưỡng ép không. Ông ấy cũng bảo tôi phải chăm sóc anh. Lạy Chúa... tôi không thể nào tin được. Trong bốn ngày nữa chúng ta sẽ làm gì đây?"
Tôi nhấn ga tăng tốc lên hơn một trăm cây. "Chúng ta sẽ đến Oak Ridge."
"Tennessee à?"
"Ờ. Tôi không thấy nơi nào trên trái đất giống như ở đấy. Ra khỏi thành phố gần chục cây là đã như lạc vào chốn hoang vu. Không cảnh sát. Không có ti vi đăng ảnh truy nã những kẻ chạy trốn và ăn trộm xe tải. Không có gì hết."
"Có xa không?"
"Tám giờ xe chạy." Tôi vượt qua một chiếc xe chạy chậm và chuyển qua làn xe bên phải. "Cô cố ngủ đi một lúc."
"Tôi không ngủ được trong ô tô."
"Nhưng đây là xe tải cơ mà."
"Cứ đùa."
Thoát khỏi chiếc máy bay và liên lạc được với tổng thống khiến chúng tôi hơi phấn chấn lên, nhưng cảm xúc ấy không kéo dài. "Tôi nói nghiêm túc chuyện ngủ nghê đấy. Sáng mai cô sẽ cần toàn bộ sức lực."