Dấu Chấm Câu

Chương 8: 8 Chương 9



CHƯƠNG 09
Hôm nay, Đường Duy tan sở đúng giờ.

Vì buổi trưa có canh của Kỷ Viêm lót bụng nên anh vào bếp nấu vài món đơn giản, không ăn cơm hộp như bữa rày.

Đang dọn dẹp chén đĩa, anh nghe có tiếng gõ cửa.

Đường Duy vừa mở cửa đã trông thấy Kỷ Viêm.

Hắn vẫn mặc bộ quần áo buổi trưa đến đưa canh, trên tay hãy còn cầm bình giữ nhiệt.

Đường Duy trêu: "Chưa tới mấy giờ đã tới đưa canh nữa?"
Kỷ Viêm dựa vào khung cửa, cười nói: "Bác sĩ Đường học hư rồi nha." Hắn hất cằm về phía phòng.

"Anh không mời tôi vào ngồi sao?"
Đường Duy nghiêng người, Kỷ Viêm đứng thẳng người bước vào.

Anh rót ly nước đưa cho hắn: "Sao cậu tới đây? Cậu nói chiều này không ghé."
Kỷ Viêm dựa vào sô pha.

Hắn cười khẽ, chửi nhỏ một tiếng "Má", đoạn nói: "Tôi tới nương nhờ Bác sĩ Đường."
"Sao cơ?"
"Giờ tôi không về nhà được, mẹ khoá thẻ tôi luôn rồi."
Đường Duy tròn mắt, nghẹn họng nhìn trân trân Kỷ Viêm.

Anh không ngờ ăn canh xương hầm thôi mà hậu quả nghiêm trọng tới vậy.

Kỷ Viêm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Duy, lòng tự hỏi sao Bác sĩ Đường đáng yêu dữ vậy trời? Hắn nói, giọng dinh dính pha lẫn chút đáng thương: "Tại người ta đưa canh cho Bác sĩ Đường nên Bác sĩ Đường phải chịu trách nhiệm đó."
Đường Duy bật cười, kể từ khi Kỷ Viêm dặn anh phải nhớ một nét của hắn thì miệng lưỡi ngày càng dẻo quẹo.

"Chuyện này liên quan gì đến tôi." Đường Duy đẩy kính trên sống mũi.

"Tôi có muốn canh đâu."
"Không cần biết Bác sĩ Đường muốn hay không.

Nhưng anh đã ăn hết rồi, Bác sĩ Đường à."
Từ xưa đến nay người nói lý luôn không bằng kẻ mặt dày, Đường Duy chịu thua.

Anh đi đến tủ giày, rút ra một tấm thẻ từ trong túi: "Tôi đưa cậu đi thuê khách sạn."
"Kỳ lắm, Bác sĩ Đường.

Tiến độ này nhanh quá rồi đó." Kỷ Viêm trêu mãi.

Đường Duy nhướng mày nhìn Kỷ Viêm.

"Bác sĩ Đường à." Kỷ Viêm ngây thơ vô số tội.

"Anh nhất quyết đuổi tôi ra ngoài thật hả?"
Đường Duy lắc đầu: "Tôi sợ Kỷ Viêm chịu không nổi.


Nhà của tôi thế nào cậu thấy rồi đó, chỉ có hai phòng.

Lúc mua cũng không nghĩ có ai tới ở, ngoài phòng ngủ thì còn mỗi giường đơn trong phòng đọc sách thôi."
"Bác sĩ Đường nói vậy là không được.

Tôi đâu có sang chảnh như anh nghĩ." Ánh mắt Kỷ Viêm xa xăm, hắn mỉm cười nhớ về ngày xưa cũ.

"Ông tôi từng làm việc trong quân đội, bố tôi cũng từng nhập ngũ.

Anh hai và tôi không thoát khỏi cảnh đi lính.

Hè nào tôi cũng chơi trong quân đội, có cái khổ nào mà chưa gặp đâu.

Mới có giường đơn đã sợ tôi chịu không nổi?"
Đường Duy ngạc nhiên.

Anh cho rằng với gia cảnh của Kỷ Viêm thì dù không xứng một tiếng Thiếu gia cũng phải thuộc dạng "sao vây quanh trăng".

[1] Sao vây quanh trăng (众星捧月): Chúng tinh phủng nguyệt, đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng (thành ngữ)
Kỷ Viêm gác tay lên sô pha, đứng đắn chưa đầy năm phút lại bắt đầu ngả ngớn: "Bác sĩ Đường cứ an tâm.

Tôi ở nhà anh sẽ không làm gì anh đâu."
Thói quen là một thứ đáng sợ.

Đường Duy cảm thấy mình đã dần quen với mấy lời chòng ghẹo của Kỷ Viêm.

Đường Duy dẫn Kỷ Viêm đến phòng đọc sách.

Anh nói không ngoa, giường đơn ở đây là một chiếc sô pha giường cốt nghỉ ngơi mỗi khi mệt mỏi.

Nó cũng chẳng rộng hơn bao nhiêu so với chiếc sô pha bên ngoài phòng khách.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Viêm đến phòng đọc sách của Đường Duy, màu sắc tổng thể có phần tối hơn so với bên ngoài, nổi bật nhất là kệ sách bằng gỗ cực lớn đặt sát tường.

Ngoài tài liệu y học thì còn có vài bức ảnh của Đường Duy với người khác vào các thời điểm khác nhau.

Kỷ Viêm từng thấy vài tấm, trong đó có ảnh đại diện cây táo tàu trên WeChat của anh.

Kỷ Viêm chỉ vào một bức ảnh, hỏi: "Ảnh gia đình?"
Trong ảnh, Đường Duy hãy còn nhỏ.

Mẹ ôm anh vào lòng, bố nhìn hai mẹ con với ánh mắt dịu dàng và dạt dào tình cảm.

Đường Duy gật đầu.

"Tình cảm bác trai bác gái tốt thật, khó trách có một cậu con trai tốt tính như vậy." Kỷ Viêm nịnh anh.

"Bác trai bác gái cũng ở Bắc Thành sao?"
Đường Duy thoáng nghĩ ngợi, đoạn nói: "Xem như là vậy, nghĩa trang ở Bắc Thành.

Hai người đã qua đời."

Anh nói với giọng điệu bình thản, không hề lẫn vào cảm giác đau buồn.

Song tim Kỷ Viêm bỗng thắt lại, hắn nói: "Xin lỗi."
Đường Duy mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không sao đâu, hai người qua đời lâu rồi.

Lúc tôi mười mấy tuổi đã qua đời, bố tôi mắc bệnh tim.

Mẹ đau lòng quá độ nên chẳng bao lâu cũng đi theo ông."
Kỷ Viêm tinh ý nắm lấy trọng điểm.

Hắn thấp giọng: "Vậy anh học y..." Hắn vừa dừng lại thì Đường Duy đã nói tiếp.

"Ừm."
Anh mỉm cười, đôi mắt đen sáng lên như thể nghĩ tới điều gì thú vị: "Hồi đó còn nhỏ nên không hiểu chuyện, bố mẹ rời đi là một cú sốc lớn đối với tôi.

Trong lòng nghẹn ứ không biết xả chỗ nào, tôi cứ nghĩ là do bác sĩ kém cỏi không đủ năng lực chữa bệnh nên bố mới qua đời.

Tôi còn gắt gỏng với người ta nữa.

Tôi tức lắm.

Ai cũng không gặp, chỉ chăm chăm học hành." Anh cúi đầu cười nhẹ.

"Khờ thật, chẳng biết so kè với ai."
Kỷ Viêm ngỡ ngàng.

Hắn không thể nào tin nổi Bác sĩ Đường ôn hoà thanh nhã từng có một khoảng thời gian thảm thiết ở thuở thiếu thời.

Trong mắt hắn, người dịu dàng và trong sáng như Đường Duy nên có một gia đình hạnh phúc.

Một người càng nhận được nhiều tình yêu thương và sự quan tâm trong thời thơ ấu thì khi trưởng thành, người đó càng có ít mặt tối trong nội tâm, và đối xử với thế giới càng dịu dàng hơn.

Hắn không tài nào tưởng tượng ra Đường Duy đã phải nỗ lực thế nào mới có thể trưởng thành thành một người đàn ông chín chắn và có tam quan* đúng mực như bây giờ.

Kỷ Viêm cảm thấy oxy trong không khí sao mà ít quá, hắn buộc mình phải hít sâu một hơi.

[2] Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan.

Dẫu cái lưỡi điêu luyện của Kỷ Viêm có lắc léo thế nào chăng nữa thì cũng không thể nói nên lời hay ý đẹp vào lúc này.

Hắn hỏi một cách khô khốc: "Anh có sao không?" Hỏi rồi mới thấy mình trông vừa đần độn vừa giả tạo.

Nỗi đau nào mà chẳng có lúc phải nguôi ngoai.

Đường Duy nhìn Kỷ Viêm, giọng điệu nhẹ nhàng như an ủi đứa nhỏ: "Qua lâu rồi, tôi đã không còn bận lòng đến nữa." Anh nói.

"Các bác sĩ đã cố gắng hết sức.


Lúc đó bố tôi lên cơn đau tim rất nặng, dù Hoa Đà* có ở đây cũng vô ích."
[3] Hoa Đà: là một thầy thuốc nổi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Cõi lòng Kỷ Viêm rung động, những câu nói nhẹ hẫng của Đường Duy như kéo dòng suy nghĩ hắn về thời gian đó.

Đường Duy bé xíu nhìn từng người thân nhất của mình qua đời, biến mọi cảm xúc và hy vọng thành động lực phấn đấu theo đuổi mục tiêu.

Bạn nhỏ Đường Duy nắm chặt tay, rũ bỏ toàn bộ sở thích và thú vui, không ham chơi không nghỉ ngơi cốt nỗ lực tìm kiếm một sự thật có thể an ủi chính mình.

Nhưng khi bức màn được vén lên, hiện thực giáng cho anh một đòn đẫm máu.

Hiện thực nói với anh rằng tất cả những từ bỏ, nỗ lực và khoảng thời gian lẽ ra phải vui vẻ đều là do chính anh tình nguyện đánh đổi.

Không ai thương tiếc cho bố anh, kể cả bác sĩ hay nền y học lúc bấy giờ.

Mọi người đã cố gắng hết sức, sự thật vốn dĩ là như thế.

Những cố chấp và phẫn uất của anh đều do anh tự tưởng tượng và gây rối một cách vô lý.

Kỷ Viêm không biết anh phải trải qua nỗi tuyệt vọng ra sao khi phát hiện sự thật mình theo đuổi chỉ là một cái hố trống rỗng.

Và hắn cũng chẳng thể hình dung nỗi đau dai dẳng mà anh đã tự chữa lành như thế nào.

Đôi mắt hắn chua xót, bàn tay bất giác run rẩy xoa nhẹ lên mái tóc Đường Duy.

Hắn như muốn xé toạc thời không, chạm vào một Đường Duy non nớt của ngày xưa.

Hành động này đã quá phận, không người đàn ông nào thích người khác chạm vào đầu mình.

Đường Duy ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt Kỷ Viêm đượm màu u buồn và xót xa, chúng vốn phải là cặp mắt tươi cười tràn đầy sức hút.

Đường Duy mỉm cười: "Đã qua hết rồi." Anh chỉ chiếc sô pha giường, nhướng mày nói.

"Có phải giường này làm khó Kỷ Viêm rồi không?"
Kỷ Viêm ngồi xuống giường vỗ nhẹ vào chăn bông, trở lại là Kỷ Viêm mà anh quen thuộc của ngày nào.

Hắn cười tủm tỉm: "Tôi thấy dễ chịu lắm, còn dễ chịu hơn túi ngủ du lịch nhiều."
Đường Duy cười, giường nhà anh thì không đến nỗi èo uột như túi ngủ du lịch.

Chẳng qua đáng lẽ có thể ngủ trên chiếc giường êm ái của khách sạn, thế mà người này lại nằng nặc đòi chen chúc ở nhà anh.

"Kỷ Viêm thoải mái là được rồi."
Hắn xếp gọn sách vở của Đường Duy sang một bên, bày ra những thứ mình thường dùng.

"Vậy Kỷ Viêm nghỉ ngơi sớm đi." Đường Duy đóng cửa giúp hắn.

Anh đi vào phòng bếp, hai ngày nay ắt hẳn phải làm việc trên đảo bếp thôi.

Luận văn mà Đường Duy đang tập trung hoàn thiện là phát hiện mới nhất của anh.

Nếu thành công, nó sẽ là một trợ lực quan trọng cho nền y học nước nhà.

Mỗi tối đến, anh đều dành phần lớn thời gian cho việc này.

Giữa lúc đang cau mày viết đề cương, anh bỗng nghe thấy tiếng gọi "Bác sĩ Đường" không biết vọng ra từ đâu.

Đường Duy sững người, sực nhớ hôm nay anh không ở nhà một mình mà còn có Kỷ Viêm.

"Bác sĩ Đường ơi, anh có thể giúp tôi lấy khăn tắm được không?" Kỷ Viêm hỏi.


"Được."
Đường Duy có thói quen hễ khi tắm xong thì giặt quần áo và khăn tắm, thành thử toàn bộ khăn lông ở nhà đều phơi ngoài ban công.

Anh gõ cửa phòng tắm, hơi nóng phả ra theo khe cửa làm mờ mắt Đường Duy, mùi sữa tắm quen thuộc anh hay dùng cũng len lỏi vào cánh mũi.

Chợt, cánh tay trăng trắng hằn đường cong mạnh mẽ xông vào tầm mắt anh, trên đó còn có một giọt nước lăn theo ngón tay chảy xuống đất.

Bàn tay đó lấy đi chiếc khăn tắm trên tay Đường Duy, chủ nhân bàn tay còn cất chất giọng trầm thấp cảm ơn anh.

Đường Duy trở lại đảo bếp, nghĩ thầm có lẽ tối nay không thể viết tiếp đề cương.

Dù sao chăng nữa anh vẫn phải thừa nhận mình là một người đàn ông bình thường với dục vọng bình thường.

Và...! anh còn là gay.

Ngay cả khi không có ý đồ gì với Kỷ Viêm thì anh cũng chẳng thể lập tức vứt bỏ tạp niệm sau khi đưa khăn tắm cho một người đàn ông vào ban đêm.

Hơn nữa, người đàn ông này không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn mà còn chòng ghẹo anh mỗi ngày.

Đôi mắt đào hoa cong cong thành vầng trăng non không ngừng hiện lên trong tâm trí Đường Duy, bên cạnh đó còn có bàn tay đậm chất đàn ông vừa lấy khăn tắm trên tay anh.

Đường Duy nhắm mắt gỡ kính xuống, đoạn nhéo nhẹ sống mũi.

"Bác sĩ Đường còn bận hả?" Tiếng nói trầm trầm thấp thấp của Kỷ Viêm lọt vào tai Đường Duy, anh bỗng hoảng hốt trong phút chốc.

.

Truyện Quân Sự
Đường Duy mang kính lên, trông thấy Kỷ Viêm quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh thân dưới.

Mái tóc hắn ướt đẫm, những giọt nước trượt dài từ chiếc cổ đậu xuống xương quai xanh.

Đôi vai hắn vừa rộng vừa dày, cơ ngực nở nang, tám khối cơ bụng rõ rệt; xuống chút nữa là nơi cấm kỵ nhất được quấn trong chiếc khăn tắm màu xám mà Đường Duy dùng để lau người mỗi ngày, giờ đây nó đang tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác.

Đường Duy ngượng chín mặt.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một người không xương cốt như Kỷ Viêm lại có thân hình chuẩn như thế.

Đường Duy hắng giọng che giấu vẻ xấu hổ: "Tôi còn làm việc thêm lúc nữa.

Sao Kỷ Viêm không mặc quần áo?"
Kỷ Viêm rót ly nước, ngồi xuống đối diện Đường Duy.

Hắn cười hệt như hồ ly: "Hai người đều là đàn ông con trai, tôi mặc vậy có sao đâu? Hay Bác sĩ Đường có suy nghĩ khác với tôi?"
"Điều hoà đang bật, tôi sợ Kỷ Viêm lạnh." Đường Duy đóng máy tính.

"Nghỉ ngơi sớm đi, tôi tắm đây."
Đường Duy cố gắng hết sức cư xử như bình thường.

Nhưng khi đi ngang qua Kỷ Viêm, anh nghe thấy hắn nói: "Bác sĩ Đường nè, có phải dáng người tôi cũng được lắm đúng không?"
Đường Duy khựng lại rồi bước nhanh hơn, anh cảm thấy mặt mình nóng ran lên.

Trước khi ra khỏi phòng bếp, anh còn nghe thấy tiếng cười sang sảng của hắn.

Hết chương 09
Q: Con hồ ly này thật là...!.