Khoảng cách quá gần làm cho Tiêu Dật có thể ngửi được thoang thoảng mùi rượi,khiến nó không khỏi nhíu mày.
Từ khi chính mình uống rượu ở trong hôn lễ của Tiêu Mẫn Nhi, sau đó đầu nhức như muốn nứt ra thì nó liền kiên quyết cách ly với rượu hay những thứ tương tự.
Như thế này là cha mẹ không biết làm gương rồi.
“Đúng, Dật Nhi muốn nếm thử sao?”.
Ti Tu Dạ mỉm cười, không thèm để ý đến cái lắc đầu của Tiêu Dật liền tiến gần thêm nữa.
Tiêu Dật đang muốn nói thì miệng bỗng nhiên bị thứ gì đó mềm mại nhưng lại mãnh liệt chặn lại,đầu tiên là cắn cắn như trừng phạt, sau đó cảm thấy như trong cổ họng mơ hồ xuất hiện mùi máu liền lập tức vỗ về chuyển sang kiểu liếm nhẹ qua lại.
Chiếc lưỡi linh hoạt tách cánh môi ra,thăm dò vào bên trong liếm liếm, khiến cho Tiêu Dật vẫn còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng gì đã bị chiếc lưỡi thơm tho quấn lấy.
Ti Tu Dạ hơi hơi tách môi ra, thỏa mãn khi nhìn thấy bộ dáng mất hồn ngơ ngác của Tiêu Dật, cánh môi anh đào sau khi bị hôn nồng nhiệt đã tấy đỏ, trên khuôn mặt giống như bạch ngọc có nhiễm chút đo đỏ, đôi mắt màu tím tĩnh lặng trước kia đã bị phủ bởi một làn sương mỏng.
Từ thời khắc bị Ti Tu Dạ hôn, trong đầu Tiêu Dật bị vây bởi một đống hỗn độn, Ti Tu Dạ, hắn, đang làm gì vậy?
Cũng từ lúc đó khả năng suy xét của nó cũng hoàn toàn mất đi, chỉ có thụ động theo những hành động của Ti Tu Dạ làm theo, không biết gì cả, có lẽ là do tác dụng của rượu, nó chỉ cảm thấy trong người đang nóng dần lên.
“Cha….”.
Tiêu Dật thật vất vả mới khôi phục được ý thức, lần đầu tiên cảm thấy bối rối không biết phải làm gì, cho dù nó không hiểu nhiều những chuyện bình thường của con người, nhưng nó cũng biết không có người cha nào thân thiết với con đến nỗi đưa lưỡi vào hôn nồng nhiệt đến vậy.
Cảm thấy được sự hỗn loạn của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ biết tình cảm tỉnh tỉnh mơ mơ trong lòng của nó đã được thông suốt rồi.
“Mắt đã biến thành tím lam rồi, Dật Nhi, con vẫn còn chưa rõ sao?”.
“Con là con của cha”.
“Cha đã nói rồi,cha cực kì cực kì thích con, cha cũng đã nói sẽ thương yêu sẽ bảo vệ con, nhưng mà, Dật Nhi, cha chưa từng nói qua, là thích con như thích một người con, thương yêu con như thương yêu một người con a”.
“Vậy, con phải làm sao đây?”.
Tiêu Dật cảm giác như trong đầu mình có một tòa nhà lớn đang sụp đổ.
“Dật Nhi”.Ti Tu Dạ chăm chú nhìn vào ánh mắt đang lấp lóe của Tiêu Dật: “Con có cảm giác thấy chán ghét kinh tởm với những chuyện mà cha vừa làm lúc nãy không?”.
Tiêu Dật chậm rãi lắc đầu.
“Vậy thì không cần trốn tránh nữa, thử cảm nhận những gì mà cha dành cho con.Có lẽ bây giờ con vẫn còn chưa hiểu cảm giác trong lòng của mình là như thế nào, nhưng sau này, chính con sẽ từ từ hiểu rõ”.
“Con…”.
Tiêu Dật bỗng nhiên ngừng lại, Ti Tu Dạ không coi mình như một người con, nhưng trên thực tế, mình cũng có xem hắn như một người cha sao?
Mang theo những kí ức thuộc về Linh đầu thai, Tiêu Dật theo bản năng vẫn cùng với những người khác giữ khoảng cách, cho dù nó có có gắng hòa đồng, nhưng trong lòng nó vẫn còn một chút nghi kị, thứ tình cảm như vậy, thực sự là có thể bền vững được sao?.
Đầu tiên là Tiêu Mẫn Nhi và Trương Ngọc Quyên, sau đó là Ti Lưu Cẩn,Ti Lưu Giác(Ti Lưu Du bị vất xó chỗ nào rồi chị tác giả:v),những người thân này luôn ở bên cạnh Tiêu Dật, họ đối với nó rất tốt, nó cũng biết và nó cũng đã cảm động, đáp lại sự kì vọng của họ nó đã đóng vai là một người con ngoan, một người em tốt, sẽ sẵn sàng giúp nếu như bọn họ cần.
Nó không biết khi có người nhà sẽ là loại cảm giác như thế nào, có lẽ nó đã thật sự coi Tiêu Mẫn Nhi là mẹ, Trương Ngọc Quyên là bà, và xem đám người Ti Lưu Cẩn là anh chị em rồi.
Chỉ có ở trước mặt Ti Tu Dạ, nó không cần phải che dấu.Cũng không phải vì hắn là cha của Tiêu Dật.
Mà bởi vì hắn là Ti Tu Dạ, là một Ti Tu Dạ coi mình như một người bình thường để đối xử, là một Ti Tu Dạ ngay cả khi toàn thân mình nhuốm đầy máu tươi cũng ôm mình vào lòng.
Nhìn vào đôi mắt tím lam sâu thẳm của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật lại khôi phục được sự tĩnh lặng, gật gật đầu.
“Được”.
Ánh mắt Ti Tu Dạ híp lại, vừa cười vừa hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
………
Hơi nóng trên mặt vẫn còn chưa tản đi, chớp chớp mắt nhìn, không muốn nhìn khuôn mặt đang cười hả hê thỏa mãn của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật đẩy hắn sang một bên, “Con chỉ nói là thử không cư xử với cha như là một người cha thôi, chứ không có đồng ý để cha tùy ý hôn con ”.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu đang vừa giận vừa thẹn của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ giả bộ oan ức nói: “Không phải chỉ vì cha muốn bồi dưỡng tình cảm với Dật Nhi sao?”.
Không thèm để ý đến bộ dạng trêu đùa của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật đột nhiên hỏi: “Vừa nãy là cha ghen đúng không?”.
Mắt Ti Tu Dạ tối sầm lại “Cuối cùng Dật Nhi cũng đã biết rồi a”.
“Con cùng với A Phong, Mộc Tuyết Dương, là bạn thân”.Tiêu Dật nghiêm túc nói.
Xoay người lại nằm ngửa ra, Ti Tu Dạ thở dài nói: “Cho dù Dật Nhi có nói như vậy, nhưng cha vẫn lo lắng a”.
“Cha biết rằng, giữa con và cậu ấy,có một mối liên hệ mà cha vĩnh viễn không có cách nào thay thế được ”.
Nhìn nửa khuôn mặt anh tuấn không thể sánh được của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật do dự.
Có nên nói với Ti Tu Dạ hay không thân phận thật sự của mình, cho dù khoa học kĩ thuật của tương lai có phát triển cao, nhưng mà nói đến chuyện đầu thai, xuyên không quỷ thần này thì khó có thể nào khiến người ta tiếp nhận được.
Nhưng mà mình muốn tin tưởng hắn.
“Con sinh ra đã mang theo kí ức của kiếp trước”.
Nghe thấy Tiêu Dật nói như vậy, Ti Tu Dạ quay đầu lại.
Cúi đầu, không nhìn đến biểu cảm của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật tiếp tục nói: “Kiếp trước của con, chỉ là một vật thí nghiệm được tạo ra, những người nghiên cứu chế tạo ra con muốn tạo ra một loại người hoàn mỹ nhất, cho nên con luôn phải ở trong phòng thí nghiệm để được đào tạo và sửa chữa”.
“Sau này, bởi vì có một chút trục trặc, con trốn thoát, gặp được A Phong, cũng chính là Mộc Tuyết Dương bây giờ.Cậu ấy đối với con rất tốt, giúp con rất nhiều, từ lúc ấy bọn con đã là bạn bè rồi.Sau khi đầu thai, lúc con gặp A Phong cũng vừa khéo là cậu ấy giữ lại một chút kí ức của kiếp trước, cho nên bọn con mới có tình cảm tốt như vậy a”.
Tiêu Dật lựa lời rồi sửa chữa lại một vài chỗ,nói.Dù sao nếu mình nói về chuyện mình đã từng là ma thì sẽ phải nói một đống chuyện đằng sau nữa.Hơn nữa nếu không có sự đồng ý của A Phong, nó cũng không thể tùy tiện tiết lộ thân phận của A Phong được.Huống chi A Phong đang chiếm thân thể của người ta, so với mình, tình huống của cậu ấy nguy hiểm hơn.
Thấy Tiêu Dật cúi đầu, ngồi co ro ở trên giường, Ti Tu Dạ đưa tay kéo nó vào lòng.
Cằm đặt lên những sợ tóc mềm mại của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ nhắm mắt lại: “Cha cuối cùng đã hiểu tại sao con lại thông minh như vậy.Con sao lại không nói cho cha biết sớm hơn một chút, làm hại cha tự ti một thời gian dài như vậy ”.
“Cha tự ti cái gì?”.Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn.
“Giời ơi, mặc dù cha không muốn thừa nhận, nhưng mà, Dật Nhi dù nói thế nào cũng là huyết thống của cha, thông minh là chuyện đương nhiên, nhưng mà lại thông minh hơn cả cha, làm cho người ta cảm thấy không cam lòng đó”.Không mảy may đến ý thức mình là cha, người nào đó xấu xa nói.
“Cha không sợ sao?”.
Tiêu Dật nhìn chằm chằm đôi mắt tím lam của Ti Tu Dạ.
Cười tà, Ti Tu Dạ nâng khuôn mặt của Tiêu Dật lên: “Sợ? Sợ cái gì? Cha đã vốn không có ý định coi con là con trai, như vậy thì không phải hợp với ý cha sao? Ở một khía cạnh nào đó, thì con thực sự không phải là con của cha.Dật Nhi, con nói có đúng không?”.
“Nói con là huyết thống của cha là cha, nói con không phải là con của cha cũng là cha, đúng đúng sai sai, có lý hay không có lý, tất cả đều bị cha quẳng sang một bên rồi, con còn có thể nói được gì nữa?”.Tiêu Dật bất đắc dĩ,đẩy tay Ti Tu Dạ ra.
Trong lòng Tiêu Dật biết, Ti Tu Dạ nói như vô lại như vậy chỉ là để mình không phải suy nghĩ nhiều, còn hắn, Ti Tu Dạ, căn bản là không để tâm đến những chuyện đó.
Đúng vậy, nó ngay cả tình yêu cấm kị cũng đã dám thử rồi thì còn cần quan tâm đến những chuyện khác làm gì.
Quay đầu đi chỗ khác, trên mặt Tiêu Dật nở một nụ cười mà ngay cả chính nó cũng không biết được nụ cười ấy mới tuyệt mỹ làm sao.
…..
Sáng hôm sau.
Lâm Văn Thanh đang ở bàn ăn chỉ huy những người máy mang từng khay từng khay đồ ăn lên.
Ti Lưu Cẩn ngồi ở cạnh bàn đợi.
Chỉ thấy Tiêu Dật và Ti Tu Dạ từ trên lầu cùng đi xuống.
“Daddy, Dật”.Ti Lưu Cẩn đứng lên chào hỏi.
Trong lòng Lâm Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm.Ngày hôm qua, sắc mặt của ông chủ từ sáng đến tối biến đổi như thế nào hắn là người thấy rõ nhất.
Từ lúc cậu ba báo rằng cậu út đi đến nhà của Mộc Tuyết Dương trước, đến trời tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng của cậu út đâu, xung quanh người ông chủ tỏa ra hàn khí.Ngay cả mình lấy lí do ra ngoài cửa chờ cậu út để tránh bị liên lụy cũng cảm thấy toàn thân run rẩy.
Vẫn là cậu út có bản lình a,cuối cùng bây giờ đã là trời quang mây tạnh rồi.
Nhưng mà, lại xuất hiện tình huống khiến cho Lâm Văn Thanh vừa mới thả lỏng một chút lại phải căng lên.
“Dật Nhi, con làm cái gì vậy?”.
Ti Tu Dạ ngồi xuống cau mày, nhìn Tiêu Dật đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh Ti Lưu Cẩn.
Ti Lưu Cẩn cũng là vẻ mặt khó hiểu, không phải Dật vẫn luôn ngồi trên đùi daddy sao?
([Chú thích: đây là lời của chị tác giả] Mộng: Chảy mồi hôi…..Người nhìn xem…Đều dạy hư trẻ con rồi đấy….Quan điểm của Cẩn Cẩn cứ như vậy đã bị bóp méo rồi….Ti Tu Dạ mắt lạnh liếc lại đây một cái, Mộng lập tức hoa chân múa tay: Dạy hư cũng tốt, bóp méo cũng được……..[Lâu lắm mới thấy chị Mông vào bình loạn =))])
“A Phong và anh Thần nói, con đã lớn như vậy rồi không giống như con nít vẫn còn ngồi trên đùi cha ăn cơm nữa”.
Tiêu Dật đem sạch những lời chỉ bảo của Mộc Tuyết Dương ngày hôm qua nói ra.
Ti Tu Dạ trong nhất thời không nói được câu nào, cứ tưởng rằng Dật Nhi đã thông suốt rồi, ai dè vẫn còn rất bất đắc dĩ,xem ra con đường sau này của mình vẫn còn rất gian nan a.
Hai tên họ Mộc chết tiệt kia, tự nhiên lại dám dạy hư Dật Nhi của ta.
Cuối cùng, Tiêu Dật phải chịu thỏa hiệp với Ti Tu Dạ, tùy rằng không ngồi trên đùi nữa nhưng vẫn phải cho đút thức ăn thì tất cả mới khôi phục được bình yên.