Chủ nhật đúng là thời gian để cho con người thoải mái,không cần dậy sớm,không cần làm việc,có thể ngây ngốc ở nhà cả ngày,ha ha,hát hát ngủ ngủ vui đùa một chút.
Tiêu Mẫn Nhi cũng cho là như vậy,cho đến khi có khách không mời mà đến xuất hiện.
“Ngươi,ngươi nói cái gì?”.Mẫn Nhi mở rộng cánh cửa,hôm nay nam tử mà mình thầm mến,chính là thời gian trong lòng tràn đầy vui sướng,cũng không nghĩ….
“Tiêu tiểu thư,chào ngươi,ta là tới đây là để đón thiếu gia”.Nam tử kia còn chưa có mở miệng,một bên bị Tiêu Mẫn Nhi xem nhẹ nam nhân trung niên trước nói cái gì đó.
“Nơi này không hề có người nào là thiếu gia”.Mẫn Nhi không hiểu gì cả.
“Mẫn Nhi,là ai vậy”.Trương Ngọc Quyên thấy Mẫn Nhi ra mở cửa mà không thấy quay lại.
“Trương phu nhân,chảo ngươi,ta là quản gia Ti gia Lâm Văn Thanh,còn vị này là Ti Tu Khải thiếu gia,em họ của ông chủ,chúng ta là đến đón thiếu gia về”.Lâm Văn Thanh đối với hoàn cảnh nhà Tiêu Dật hiểu rất rõ.
Trương Ngọc Quyên trong lòng chấn động mạnh một cái,vẫn là chạy không khỏi sao.
“Mẹ,bọn họ đang nói cái gì vậy,ta nghe không có hiểu”.Mẫn Nhi thần kinh đại cũng đã nhận ra bầu không khí có cái gì đó không đúng.
“Các ngươi,tiến đến đây ngồi đi,Dật Dật,Dật Dật hắn sang hàng xóm làm bài tập rồi”.Mấy chữ cuối cùng suýt chút nữa ngậm trong miệng mà nói ra,Trương Ngọc Quyên có chút hổ thẹn.
Ti Tu Khải và Lâm Văn Thanh nghe vào tai,trong lòng đều hiểu rõ,đồng thời cũng hạ quyết tâm,gia đình như vậy,Tiêu Dật không có khả năng ngốc đi chứ.
“Mẹ,rốt cuộc đây là chuyện gì?”.Tiêu Mẫn Nhi ngồi không yên,không đợi Lâm Văn Thanh bọn họ ngồi xuống uống một ngụm trà liền đặt câu hỏi.
“Mẫn Nhi”.Trương Ngọc Quyên nắm lấy tay Mẫn Nhi: “Bọn họ đúng là do cha của Dật Dật phái tới”.
Mẫn Nhi mắt choáng váng,sững sờ ngồi bên kia không nhúc nhích.
“Chúng ta đến đây chính là muốn đưa Dật dDt đón về Ti gia,đó cũng là ý tứ của anh họ ta”.Ti Tu Khải nói: “Tiêu Dật còn bao lâu nữa thì về?”.
“Nhanh thôi,hắn làm bài tập rất nhanh.các ngươi,các ngươi chờ một chút thì được rồi”.Trương Ngọc Quyên bị như vậy nói trắng ra,trong lời nói có lấp liếm,chỉ có miễn cưỡng cười khổ.
“Cái gì!Dật Dật là của ta!.Ta quang minh chính đại mua t*ng trùng từ ngân hàng t*ng trùng về,ta mười tháng mang nặng đẻ đau mới sinh hạ được hài tử,dựa vào cái gì mà bọn họ nói muốn dẫn đi liền mang đi chứ?”.
Tiêu Mẫn Nhi bỗng bất thình lình bạo phát.
“Không nói trước Dật Dật như thế nào, tùy tiện nhảy ra một người cha của Dật Dật,trong biển người,ngươi nói hắn là cha của Dật Dật là được sao?hơn nữa ta là từ trong ngân hàng mua được t*ng trùng,một tay giao tiền,một tay giao đồ,dành cho kẻ không có quyền mang hài tử của ta”.
“Tiêu tiểu thư,t*ng trùng của ông chủ nhà chúng ta là bị trộm,mới có thể lưu lạc đến ngân hàng được,ngân hàng kia mua bán phi pháp đồ ăn trộm,đã bị xét xử đóng cửa rồi.Nói thật trước ngươi đi mua cũng là vi phạm pháp luật”.Lâm Văn Thanh mặt mang dáng tươi cười kiên nhẫn giải thích.
“Con ngươi của Tiêu Dật là màu tím,chính là bằng chứng chứng tỏ hắn rành rành là người cảu Ti gia sao,anh họ tôi,chủ nhân hiện tại của Ti gia,cũng là con ngươi màu tím”.
Hung hãn trừng mắt Ti Tu Khải,sớm biết vậy không giả vờ thẹn thùng,Tiêu Mẫn Nhi nói: “Con mắt Dật Dật nhà chúng ta đúng là màu tím,ngươi nói cái gì mà anh trai ngươi cũng có con mắt màu tím,chẳng lẽ không có khả năng trùng hợp sao.Trong xã hội con ngươi màu tím cũng nhiều người có rồi,ngươi thế nào lại không đi tìm họ”.
Đối với Tiêu Mẫn Nhi dường như trong lời nói khóc lóc om sòm,hai người chỉ đành bất đắc dĩ mà nhìn về phía Trương Ngọc Quyên đang trầm lặng kia.
“Mẫn Nhi”.Đón nhận ánh mắt của hai người,Trương Ngọc Quyên chua xót nói: “Con ngươi màu tím là biểu tượng của Ti gia,nhiều lần đảm nhiệm chủ Ti gia đều có con mắt màu tím,đây là việc ai cũng biết.Trừ bỏ thành viên trong Ti gia ra,trên đời này,thật không có người nào sinh ra với con ngươi màu tím ”.
Tiêu Mẫn Nhi lần đầu tiên vì mình không biết mà ảo não.
“Có lẽ Tiêu Dật thiếu gia cũng là do Tiêu tiểu thư cùng Trương phu nhân nuôi dưỡng mới lớn được như vậy,các ngươi cũng là không tránh khỏi không đau lòng.đây là chủ nhân nhà ta có chút lòng thành,tuy rằng là———–”.Lâm Văn Thanh móc ra tờ chi phiếu đưa qua,lại bị Tiêu Mẫn Nhi một phén vung ra.
“Ai muốn tiền của các ngươi! Dật Dật,Dật Dật đích thực là hài tử của ta,ta sẽ không đưa cho các ngươi,sé không,nhất định sẽ không cho các ngươi”.Mẫn Nhi trong chốc mắt một hồi lại một hồi đau đớn,nước mắt hướng thẳng ra mà tuôn rơi.
“Tiêu tiểu thư,để cho Tiêu Dật đi theo ngươi,ngươi cảm thấy có thật sự tốt không?.Ta cũng vậy,thực sự là có một chút nói không đúng,mong hai vị bỏ quá cho.Gặp tình trạng gia đình các ngươi,cũng không hài lòng,Tiêu Dật ngay cả một cái bàn học cũng phải sang hàng xóm học nhờ,các ngươi không mua nổi yêu cầu nền tảng của việc học tập máy móc,trước kia ta cũng thấy qua Tiêu Dật rồi,ngươi có biết nó ở chỗ nào chưa,cửa hàng điện gia dụng.Có lẽ người máy bên ngăn tủ kia cũng dựa vào tài của Tiêu Dật mới chạy được phải không?.Các ngươi ngay cả một người máy gia dụng cũng không có tiền mua,còn dựa vào một đứa trẻ sáu tuổi.Ngươi thật sự cho rằng đây là môi trường phát triển phù hợp cho Tiêu Dật sao?”.
Ti Tu Khải đối với người già,phụ nữ và trẻ em yếu đuối nhức đầu không thôi,chỉ có lòng hung hăng,khẽ cắn môi.
Mẫn Nhi cùng Trương Ngọc Quyên một câu cũng nghe không sót lọt vào lỗ tai,trong lòng chua xót không thôi,nước mắt lại không ngừng rơi ra.
“Tiêu tiểu thư,Trương phu nhân,tên tuổi Ti gia tại Lưu Kim và thế giới rất có ảnh hưởng,các ngươi đều biết rõ đi.tin tưởng Tiêu Dật thiếu gia ở tại ti gia sống,hắn sẽ càng thêm hoàn thiện và phát triển.Đừng để cho tài ba của hắn bị điều kiện sống hạn chế a”.
Lâm Văn Thanh phối hợp với Ti Tu Khải,một người đóng vai kẻ tốt, một người đóng vai phản diện.
“Không cho phép các ngươi khi dễ mẹ cùng bà của ta”.
Tiêu Dật vừa vào cửa,chợt nghe thấy tiếng tiếng Tiêu Mẫn Nhi nức nở liền chạy vội vào phòng khách,chỉ thấy hai người nam nhân nhìn quen quen đang ngồi trên ghế salon,Mẫn Nhi cùng Trương Ngọc Quyên đang ôm nhau khóc thút thít.
Chứng kiến cảnh Mẫn Nhi và Trương Ngọc Quyên ở phía trước,đôi mắt màu tím từ trước đến nay luôn lãnh đạm dấy lên ngọn lửa sắc bén của tiểu lang(sói con),Ti Tu Khải cùng Lâm Văn Thanh nhìn nhau cười khổ,dường như càng khó dàn xếp hơn rồi.
Nhưng mà câu nói kế tiếp của Tiêu Dật làm cho hai bọn nhọ lắp bắp kinh hãi.
“Thiếu gia đồng ý rồi phải không?”.Lâm Văn Thanh lo lắng hỏi lại lần nữa.
“Đúng,ta theo các ngươi về Ti gia”.Tiêu Dật lặp lại một lần nữa.
Mẫn Nhi cố không khóc “Dật Dật ngươi đừng sợ,có mẹ ở đây,bọn họ không có khả năng đem ngươi đi,ngươi phải tin tưởng mẹ”.
“Mẹ,ta là tự nguyện đi.Nếu ta không đi,bà vẫn vì không có khả năng cho Dật Dật đồ tốt mà tự trách mình,mẹ cũng không đi tìm người mình thích”.
Đứa nhỏ này,cái gì cũng nhìn thấy,nhớ trong lòng rồi.Trương Ngọc Quyên hai mắt lại ươn ướt.
“Dật Dật……”.
“Ta đến Ti gia rồi,các ngươi họ muốn bao nhiêu tiền có thể hỏi hai người họ,cũng không phải vất vả như vậ nữaiChờ Dật Dật lớn có thể tự lập liền rời khỏi Ti gia,trở về cùng mẹ và bà sống cùng nhau”.
Ti gia ở trước mặt,hào phóng như vậy mà nói muốn vơ vét tài sản của Ti gia,đợi cho lớn lên lợi dụng hậu thuẫn Ti gia lại một cước đá văng bọn họ đi,có cũng chỉ có một mình Tiêu Dật thôi.
Ti Tu Khải và Lâm Văn Thanh đột nhiên ánh mắt chần chừ,đem Tiêu Dật đón về phương pháp này rốt cuộc là tốt hay xấu.
“Chính là,chính là mẹ sẽ nhớ Dật Dật a”.Tiêu Mẫn Nhi biết rõ Tiêu Dật dùng tâm lương khổ,nhưng vẫn không muốn.
“Ta còn học tai tiểu học Lưu Kim,mẹ cùng bà có thể đến thăm ta a”.Tiêu Dật nói.
“Nhưng mà,Ti gia……..”.Trương Ngọc Quyên nghi ngờ mà nhìn về phái bọn Lâm Văn Thanh.
Tiêu Dật quay đầu “không được sao?”.
Nếu như là bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy,so với khuôn mặt nhỏ nhắn chọc người thương yêu của con thỏ con giống y hệt,ánh mắt tử sắc mê người trong nháy mắt càng không ngừng mong chờ nhìn người,mặc cho ai cũng không đành lòng nói không.
“Có thể,có thể”.
Phía sau chen lên mà trả lời,Lâm Văn Thanh cùng Ti Tu Khải đem qui định của Ti gia,những đứa trẻ tại Ti gia chưa đầy mười năm tuổi không được gặp mẹ,hoàn toàn quẳng đi rồi.