Đây là chuyện Tào Dật Nhiên lấy dũng khí rất lớn, mới hạ quyết tâm cùng Bạch Thụ thảo luận.
Trước kia cho dù hắn muốn cùng Bạch Thụ nói về chuyện Lý Hân, nhưng mỗi lần đều trốn tránh, hắn cảm thấy chính mình không nên làm người nhu nhược nữa, hắn làm kẻ hèn nhát, chỉ khiến Bạch Thụ thương hắn bao dung hắn càng thương tâm mà thôi.
Hắn cũng không chờ Bạch Thụ trả lời, trầm mặc trong nháy mắt của Bạch Thụ không làm hắn cảm thấy bị thương, mà là đau lòng, hắn đưa tay nắm lấy tay Bạch Thụ, con ngươi đen thẳm dừng trên người y, nói, “Tôi biết như vậy không công bằng với anh, anh cho tôi trọn vẹn, nhưng tôi lại luôn làm anh thất vọng, Lý Hân sẽ sinh con cho tôi, cho dù tôi không muốn cùng cô ấy có bất cứ quan hệ gì nữa, là sẽ vì đứa nhỏ này có liên hệ. Trước kia, tôi cũng không muốn đứa bé này, tôi chán ghét bị đứa bé trói buộc, nó ép tôi phải cùng một chỗ với người khác, tôi chán ghét cảm giác này. Hiện tại tôi vẫn chán ghét, nhưng mà, nó là một sinh mệnh, hiện tại tôi đã biết tôi không thể đơn giản bỏ qua nó, cho dù nó sinh ra, về sau không có một gia đình trọn vẹn, nhưng nó cũng có quyền được sinh ra, về sau có lẽ nó sẽ sống không vui vẻ, nhưng nó cũng nên kiên trì kiên trì, hơn nữa có cuộc sống của chính nó, có lẽ có một ngày, nó sẽ gặp một vài người một vài chuyện, nó sẽ cảm tạ được sinh ra thế giới này, giống như tôi vậy, tôi gặp được anh, là cỡ nào biết ơn cha mẹ sinh tôi ra thế giới này chứ, chính vì gặp được anh, mới có thể loại bỏ được hết thảy không vui trước kia tôi cảm nhận. Tôi nghĩ, có lẽ nó cũng sẽ như vậy. Tôi không thể bỏ nó. Bạch Thụ, thật xin lỗi, tôi muốn đứa nhỏ của Lý Hân.”
Tâm trạng phức tạp của Bạch Thụ lắng xuống, suy nghĩ trở nên sáng tỏ, y cảm nhận được mình đê tiện, trước khi Tào Dật Nhiên cùng một chỗ với mình, có một cô gái có đứa con của hắn, nhưng sau đó, vào thời điểm Tào Dật Nhiên trốn tránh y chuyện này, y cũng trốn tránh, y không nói rõ ràng với Tào Dật Nhiên, y biết Tào Dật Nhiên giãy dụa và thống khổ, nhưng y lại trơ mắt nhìn hắn khổ sở, làm ra bộ dạng khoan dung nhất, muốn khiến hắn chịu tâm linh dày vò chịu giáo huấn; thật ra trong lòng mình y vô cùng chán ghét cô gái kia, lại bày ra bộ dạng thương hại, đối với đứa nhỏ còn chưa sinh ra kia, nghĩ nó là một sợi xích ràng buộc Tào Dật Nhiên với một cô gái xa lạ, y liền khó chịu muốn điên, còn muốn chính mình tiếp nhận.
Bạch Thụ chưa bao giờ cảm thấy chính mình khó coi đến vậy, y nhắm mắt lại trước mặt Tào Dật Nhiên, không dám đối diện con ngươi sáng ngời mà trong suốt của Tào Dật Nhiên.
Thấy Bạch Thụ như vậy, Tào Dật Nhiên nghĩ y không thể tiếp nhận, đưa tay ôm đầu y, thấp giọng lặp lại, “Xin lỗi, Bạch Thụ, thật xin lỗi.”
Giọng Bạch Thụ khàn khàn, nhẹ giọng nói, “Là anh không tốt mới đúng. Là anh kéo em lên con đường này, nếu không có anh, có lẽ em sẽ cùng một cô gái kết hôn, sẽ không vì chuyện này mà khổ sở.”
Tào Dật Nhiên nghe y nhắc tới chuyện này, hơi sợ hãi, nói, “Sao anh có thể nói vậy, nếu không có anh, nếu không có anh, làm sao sẽ có tôi hiện tại. Chuyện tôi không hối hận nhất chính là gặp được anh, chuyện may mắn nhất vui vẻ nhất chính là cùng một chỗ với anh, sao anh có thể nói như vậy.”
Tào Dật Nhiên hung hăng cắt ngang, “Tôi không muốn nghe anh nói như vậy.”
Bạch Thụ ôm đầu hắn, hung hăng hôn trên môi hắn một cái, nói, “Anh muốn nói, em phải nghe anh nói cho hết.”
Tào Dật Nhiên ngây ngốc nhìn y, muốn xoay mặt đi, cuối cùng vẫn đáp, “Vậy anh nói đi.”
Bạch Thụ nói, “Anh là nói thật, lúc ấy anh coi trọng em, muốn em cùng một chỗ với anh, đã biết, như vậy không tốt với em, nhưng anh thấy em bất hảo không chịu nổi, căn bản không làm việc lại giao du với phụ nữ, anh cho rằng, thế này, cho dù em cùng một chỗ với anh, anh cũng không có lỗi với em.”
Tào Dật Nhiên bị y nói cũng không giận, chỉ là lòng chua sót, nói, “Tôi không phải mặc người sắp đặt, anh xem trọng tôi, còn muốn tôi xem trọng anh a. Cùng một chỗ với anh là tự tôi lựa chọn, tôi muốn cùng một chỗ với anh, sau đó mới cùng một chỗ, sao anh lại đem toàn bộ trách nhiệm kéo lên người mình. Lại nói, chuyện này tính cái gì, cho dù không có anh, tôi cũng không nhất định sẽ ngoan ngoãn kết hôn với phụ nữ, cho dù Lý Hân tìm tới cửa, tôi không thích cô ấy, cũng sẽ không kết hôn. Vì cái gì anh muốn đem trách nhiệm của tôi kéo cả lên người anh.”
Bạch Thụ ôm chặt Tào Dật Nhiên, “Là bởi anh sợ em khổ sở, anh sợ em cùng một chỗ với anh không phải cách sống vui vẻ nhất em muốn, anh sợ em cùng một chỗ với anh, sẽ mất đi rất nhiều.”
Tào Dật Nhiên nghe Bạch Thụ nói lời này rung động tâm thần thật sâu, trước kia hắn luôn cho rằng Bạch Thụ không gì cản được kiên cường và dũng cảm tiến tới, nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, Bạch Thụ cũng có lúc khó chịu dao động bàng hoàng giống hắn, hắn thương y, cho nên mắt nóng lên, mũi lên men, không phát ra tiếng.
Bạch Thụ nói tiếp, “Em cùng một chỗ với anh, em phải buông bỏ rất nhiều thứ khác, anh từng nói với chính mình, nhất định phải khiến em cùng một chỗ với anh thật vui vẻ, muốn khiến em tích cực hướng tới, muốn em cảm nhận được anh là lựa chọn tốt nhất….”
Tào Dật Nhiên chôn mặt trong vai y, giọng gần như nghẹn ngào, “Anh là tốt nhất.”
Bạch Thụ nói, “Anh không phải. Khi anh biết có một cô gái mang thai con em, em có biết anh có bao nhiêu khổ sở không? Quả thật cảm thấy chính mình đang ở trên một hòn đảo trống trắng xóa vô biên, chính anh không có cách nào thoát ra. Em kết hôn với cô gái khác, anh chịu không nổi, nhung, cho dù em không kết hôn với người khác, nhưng có người bởi vì một đứa nhỏ muốn gắn kết với em, anh vẫn mâu thuẫn khổ sở. Anh lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy, bản tính ích kỷ, căn bản không tốt như em nghĩ.” Em rõ ràng làm người ta có thai trước khi quen nhau, nhưng anh lại ra vẻ rộng lượng, không ngừng khiến em chịu đựng lương tâm dày vò.
Tào Dật Nhiên sửng sờ, không biết thế nào, nước mắt rơi ra, hắn không dám ngẩng đầu lên, nhưng nước mắt nóng bỏng thấm ướt vai Bạch Thụ, y thế nào không phát hiện được.
Giọng Bạch Thụ cũng hơi nghẹn ngào, “Em không cần đau khổ.”
Tào Dật Nhiên hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn Bạch Thụ, mắt hồng hồng, “Tôi không có.”
Bạch Thụ hôn trán hắn, “Anh quả thật có thể nói rằng con em về sau chính là con anh, về sau anh cũng yêu nó như yêu con mình, nhưng, cho anh thời gian được không? Chúng ta quả thật không thể cướp đoạt quyền lợi đi vào thế giới này của nó, chúng ta cũng không thể để nó đến thế giới này lại không có ai yêu, lớn lên không vui vẻ, nhưng mà, anh cần thời gian để đón nhận nó.”
Tào Dật Nhiên ngây ngốc nhìn y, sau đó gật đầu, nói, “Tôi yêu anh.”
Bạch Thụ dường như không theo kịp lối tư duy của hắn, sửng sốt một chút, thấy Tào Dật Nhiên tha thiết nhìn mình, lại nói với y, “Bạch Thụ, tôi yêu anh. Anh khiến cuộc sống của tôi trở nên có ý nghĩa, hơn nữa khiến tôi không hối hận.”
Bạch Thụ ngây ngốc ngập ngừng nói, “Nhưng anh không tốt như em nghĩ.”
Tào Dật Nhiên ôm vai y, hôn lên môi y, “Thứ không tốt của anh tôi cũng yêu. Anh nói những lời này, tôi thật vui vẻ, thật ra, có đôi khi, anh tức giận với tôi, tôi cũng sẽ nghe. Tôi có thể rửa chén, còn có thể xắt rau, biết thắt cravat, tôi cũng sẽ làm công kiếm tiền, tôi sẽ khiến anh cảm thấy tôi đủ tốt, anh cùng một chỗ với tôi, thật sự là có lỗi với tôi, cho nên, anh phải đối tốt với tôi gấp bội. Về sau chúng ta cùng một chỗ, được không?”
Bạch Thụ nghe hắn nói nở nụ cười, khẽ vuốt lưng hắn, nghĩ thầm, Tào Dật Nhiên của y, trưởng thành rồi!
Ngày đầu tiên Tào Dật Nhiên đi làm, tự nhiên phải đến sớm, Bạch Thụ vì ủng hộ hắn, đưa hắn về nhà trước, nhìn hắn chỉnh chu ra dáng tinh anh thương giới, sau đó liền đứa người tới công ty.
Lúc Tào Dật Nhiên xuống xe, liền hỏi Bạch Thụ, “Hôm nay anh có thể nghỉ sao?”
Bạch Thụ nói, “Đang trong giai đoạn đợi lệnh.”
Tào Dật Nhiên vỗ vai y, nói, “Về nhà ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt. Tôi tan làm sẽ gọi anh.”
Bạch Thụ cười gật đầu, nhìn hắn phấn chấn tinh thần ngẩng đầu ưỡn ngực vào trong công ty, mới lái xe đi.
Hôm qua Tào Dật Nhiên nói với Triệu Trăn muốn tới công ty ông làm trợ lý chủ tịch, ngay tại chỗ quấn ông bảo ông gọi cho chủ tịch hiện tại, nói hôm nay mình sẽ tới đi làm.
Chủ tịch họ Dịch, hơn nữa rất có danh tiếng, được Triệu Trăn câu tới đây làm chức vụ quan trọng. Là người nghiêm khắc nghiêm túc, mạnh mẽ vang dội mạnh mẽ vang dội.
Cho dù Tào Dật Nhiên là cháu ruột Triệu Trăn, phỏng chừng cũng không thể từ chỗ người này chiếm được việc nhẹ nhàng.
Ngày đầu tiên Tào Dật Nhiên đã cảm thấy chịu không nổi, loại tình huống bởi vì không làm tốt mà bị chỉ vào mũi dạy dỗ này, sao hắn có thể nhịn được, nhưng cho dù nhịn không được, cũng phải nhịn, dù sao cũng là ngày đầu tiền đi làm, đã náo loạn mâu thuẫn với cấp trên, vậy hắn thật sự mất hết mặt mũi, hơn nữa cũng không tiện ăn nói với Bạch Thụ.
Giữa trưa muốn đi tìm Trương Hoàn cùng ăn cơm, hắn mời khách, trong phòng riêng canteen của công ty, Tào Dật Nhiên liền hỏi Trương Hoàn chuyện buổi sáng mình không làm được, hắn cảm thấy chuyện mình bị cấp trên mắng thể nào cũng rơi vào tai Trương Hoàn, cho nên không che giấu cậu, Trương Hoàn giải thích thẳng với hắn, hắn liền gật đầu, nói cám ơn.
Trương Hoàn thấy hắn không hiểu sản phẩm công ty và rất nhiều thứ khách, hoàn toàn là chen ngang, may là hắn thông minh, rất nhiều thứ tưởng tượng là hiểu, nếu không còn không biết hắn phải làm thế nào.
Trương Hoàn liền tốt bụng nói, “Tôi cho anh một phần tư liệu các ngành, anh xem xem, không hiểu hỏi lại tôi, hẳn là sẽ tốt hơn nhiều.” Thật ra thứ này hẳn là cấp trên phải cho hắn, bất quá xem ra đối phương cố ý khó dễ Tào Dật Nhiên, cho nên mới không cho, đương nhiên cậu sẽ không vạch trần, vì thế chỉ nói vậy. Bất quá, cậu cảm thấy Tào Dật Nhiên có lẽ cũng biết cấp trên đang làm khó hắn, cho nên cũng không hỏi người ta.
Chủ tịch Dịch đối với việc Tào Dật Nhiên đến dưới tay mình, đương nhiên rất mất hứng, thiếu điều còn cãi nhau với Triệu Trăn, sau khi tiếp xúc với Tào Dật Nhiên, cố ý muốn giết chết ngạo khí của hắn, nhìn hắn chịu không nổi tự bỏ đi, vì thế rất nhiều lúc cố ý làm khó dễ, chỉ là không ngờ tuy rất nhiều lúc Tào Dật Nhiên đều là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cư nhiên ngày ngày chịu đựng, sau đó dường như khiến Dịch Hàng tìm không được chỗ sai, không thể không thừa nhận hắn quả thật là nhân tài, thông minh hiếu học, hơn nữa đều là học một lần đã biết, còn có thể suy luận, có trật tự.
Dường như mọi chuyện đều phát triển đến hướng tốt đẹp, bụng Lý Hân càng ngày càng lớn, định kỳ đi bệnh viện kiểm tra, trong ảnh siêu âm đứa nhỏ đã hoàn toàn thành hình, là một cục cưng hoạt bát khỏe mạnh.
Mà thời gian Bạch Thụ tạm rời cương vị công tác đã định xuống, trừ bỏ phải kết thúc một vụ án lúc trước, còn phải sửa sang bàn giao công việc, y sẽ thối lui khỏi công việc y nhiệt tình yêu thích, bất quá, cho dù từ chức y cũng không có thời gian rảnh, trong nhà y có việc cho y làm, nhưng y không muốn thừa kế sự nghiệp của ba, mà có ý tưởng của mình.
Biến cố phát sinh trong một lần Lý Hân đi bệnh viện làm kiểm tra, Tào Dật Nhiên đi làm không theo cô, nhưng vẫn gọi điện qua ân cần thăm hỏi, mới nói chuyện với Lý Hân không tới ba tiếng sau, giám hộ đã gọi điện tới, nói Lý Hân đã mất tích.