Điện chính Phượng Nghi cung, vì bảo vệ bí mật của hoàng đế, thái giám cùng cung nữ, thị vệ đều giữ khoảng cách với nơi này, vội vàng sai người đi thỉnh Vương thái y, Lạc Ảnh chạy tới chạy lui làm tốt nhiệm vụ chuẩn bị, mấy tháng này cũng không phải học suông, cũng đã đi hỏi qua bà đỡ ngoài cung, chỉ để hôm nay đỡ đẻ cho hắn, hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ không để ai đụng vào người mình.
Lạc Ảnh cầm khăn tiến đến bên giường lau mồ hôi trên trán hắn, bị hắn cào tay đến chảy ra máu, “A a… Đau quá, tiểu Lạc tử, bụng đau quá, sao lại vậy, a a…”
Tiểu thái giám nghe tiếng kêu đau không theo tiết tấu nào của hắn, cố gắng làm theo những thứ điều đã học cố gắng để hắn hô hấp lại bình thường, “Bệ hạ, cùng ta hít thở sâu, hít vào, thở ra… Dùng sức, từ từ, tốt lắm, lại một lần nữa, hít vào…”
Hoàng đế bệ hạ nghe theo hắn dùng sức, không biết là nhờ khoảng thời gian này Lạc Ảnh khai phá thành công, hay hoàng đế bệ hạ có thiên phú dị bẩm, một lát sau, Lạc Ảnh ôm hài nhi ngồi xổm dưới thân hoàng đế bệ hạ không biết phải làm sao. Lúc này Vương thái y xách thùng vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh này nhất thời sửng sờ, rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần tiếp nhận, cắt đi cuống rốn đem hài tử ôm đi tắm rửa, dặn Lạc Ảnh mau chóng đem cuống rốn rời khỏi người bệ hạ. Chờ sau khi tiếng oa oa khóc của hài tử vang lên, Lậc Ảnh mới có cảm giác bình tĩnh lại, sau đó là trống rỗng tới vô tận, chuyện y lo lắng mấy tháng nay, cứ như thế mà xong rồi?
Ôm đứa con bảo bối mới vừa đưa tới, ngoài trừ sắc mặt còn chút nhợt nhạt, hoàng đế bệ hạ tinh thần tràn đầy khác với tên tiểu thái giám không có tiền đồ kia, vỗ nhẹ hài nhi được Vương thái y bọc kỹ đem tới bên người: “Hoàng nhi, nhìn bộ dáng không chút tiền đồ của phụ thân con kìa, con đừng có giống y, lớn lên phải như phụ hoàng ta, chinh chiến sa trường khắp nơi vô địch thủ, bảo vệ Bắc Thiệu ta một phương an bình!”
Vương ngự y sau khi làm xong mọi thứ, chuyện không nên xem cũng không cần liếc nhiều hơn một cái, cúi người chúc mừng hoàng đế bệ hạ: “Chúc mừng Hoàng Thượng chúc mừng long tử, tiểu Lạc công công thời gian sinh nở đã chuẩn bị nhiều thứ cho Hoàng Thượng, cho nên long thể của người cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, bổ sung huyết khí là được!”
Thiệu Duẫn Kỳ phất tay cho ông lui ra, ngự y nhanh chóng được đưa tới Phượng Nghi cung, chắc hẳn sẽ gây ra chuyện xôn xao, nếu hài nhi đã sinh ra rồi, chuyện kế tiếp cũng nên làm ổn thỏa!
Ngày đó trong cung truyền ra tin vui, hoàng tử danh chính ngôn thuận được sinh ra, hoàng hậu trong lúc sinh nở mất nhiều máu bỏ mình, thái hậu nương nương thương cảm tiểu hoàng tử mới sinh ra đã không có mẫu thân, liền đem hài tử về cung nuôi nấng. Chuyện này có chút kỳ lạ không nói nên lời, nhưng không ai có gan đi chất vấn, hoàng đế bởi vì gần đây thân thể khó chịu, cho nên chỉ nhìn tiểu hoàng tử vài lần liền sai người đưa tới bên thái hậu, vài ngày sau liền lâm triều!
Tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử vừa long trọng vừa xa hoa, đương kim thiên tử ở trong cung mở đại yến cho quần thần, lấy điều này thể hiện địa vị tôn quý của tiểu hoàng tử duy nhất.
Thiệu Duẫn Kỳ tươi cười hớn hở tự mình ôm tiểu oa nhi ở chủ tọa, cười đùa với nó, tiểu oa nhi lúc mới sinh ra còn nhiều nếp nhăn, hiện tại đã lộ ra bộ dạng phấn điêu ngọc mài(1), hắn càng nhìn càng thấy đáng yêu, bởi vậy không chú ý tới khuôn mặt không có chút nào vui mừng của tiểu thái giám đang đứng bên cạnh mình.
Tiệc tối qua nửa, Thiệu Duẫn Kỳ ôm tiểu hoàng tử rời cuộc, đây là quy củ từ trước, vừa khéo hắn cũng không thích loại chuyện náo nhiệt này, vui vẻ chọc cười hài nhi. Hành động ôm bàn tay mềm mại của hài nhi đã trở nên quen thuộc với hắn, từ lần đầu tiên đụng cũng không dám cho đến bây giờ ôm tiểu hoàng tử đi tới đi lui cũng không thành vấn đề. Có thể thấy hài tử này rất được yêu thích, dù sao cũng là hắn mang thai gần mười tháng mới sinh ra, sao lại có thể không thích!
Chơi cùng tiểu oa nhi một hồi, gia hỏa đang cắn ngón tay, lông mi dài như bàn chải đang dần khép mở, mơ mơ màng màng cười với Thiệu Duẫn Kỳ, thấy thế trong lòng Thiệu Duẫn Kỳ như muốn ngâm nước, “Ngươi mau tới đây xem, tiểu tử này còn như vậy đã biết cười với ta!”
Lạc Ảnh nghe theo ngồi xuống bên cạnh hắn nhìn tiểu tử đáng y kia, trong đầu mềm nhũn, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia một cái, lại nâng môi lên thuận tiện trên mặt bệ hạ hôn trộm một cái, khiến hai gò má hắn đỏ hồng, giận dữ nói: “Hài tử còn đang ở đây, ngươi còn không đứng đắn!”
“Nếu ta đứng đắn, còn có thể có nó sao?” Nói xong, liền thật sự không đứng đắn nhìn bệ hạ, giữ được môi y dùng đầu lưỡi vói vào trong gây loạn, hôn đến khi bệ hạ thở hổn hển, hạ thân nổi lên phản ứng, nếu không phải giữa hai người còn có tiểu tử mập mạp, đoán chừng đã trực tiếp làm, tuy nhiên đợi sau khi đưa hài nhi đi mới làm chuyện nên làm!
Chờ trong phòng chỉ còn hai người, hoàng đế bệ hạ lôi kéo cởi đi vạt áo trước ngực, lộ ra hai núm vú đã lớn hơn so với trước, ấn đầu Lạc Ảnh về phía ngực mình, mau chóng thúc giục nói: “Mau hút cho ta, căng muốn chết!”
Thuần thục hé mở bờ môi đem núm ngậm vào, nhẹ nhàng hớp qua, hương vị sữa ngọt ngào liền dũng mãnh tiến vào trong miệng y. Sau khi sinh nở xong, hai hạt thịt trước ngực Thiệu Duẫn Kỳ đã căng kịch liệt, có đôi khi còn gây đau, ban đêm đều vì đau mà tỉnh, Lạc Ảnh luôn túc trực bên người hắn nhìn thế mà đau lòng, bởi vì vừa mới sinh xong không thể làm tình, cho nên Lạc Ảnh cũng chưa từng chạm qua nơi đó, ôm suy nghĩ muốn hút mạnh núm vú đang sưng tấy của bệ hạ, đến khi hắn đau mà khóc ra tiếng, núm vú rốt cuộc cũng chảy ra chút sữa.
Cảm giác ngực tan chảy làm hoàng đế bệ hạ không thể không thừa nhận mình thật sự có sữa. Nhưng ngực hắn cũng không giống như phụ nữ, sữa này cũng không thể làm hài tử no bụng, vì thế liền tiện cho Lạc Ảnh, hoàng đế bệ hạ căng đến khó chịu, liền cởi y phục để y có thể hút ra.