Đạp Tuyết Tầm Mai

Chương 3: Nhiếp hồn ma nhẫn (thượng)

Trước đêm đông chí có một trận đại tuyết. Mùa đông ở Giang Nam cực kì giá lạnh. Lạc Mai sơn trang lại nằm cheo leo ở nơi có địa hình cao dốc, xung quanh tuyết phủ dày đặc. Từng cơn gió rét buốt, lạnh tận xương tủy, thiếu điều có thể đem người ta mà đóng vào một tảng băng lớn.

Dưới chân núi, võ lâm nhân sĩ tụ tập lại ngày càng đông đúc, có hơn trăm nhân mạng. Lạc Mai sơn trang tuy rằng rộng lớn, cũng không thể an bài nơi ở cho chừng này người, nên đành để mọi người ngồi xung quanh một đống lửa lớn, bày biện thức ăn thơm phức, cùng chung vui trước khi bước vào trận đại chiến.

Đông chí về đêm, ánh trăng bị che khuất, màn đêm càng thêm đậm đặc.

Những lớp tuyết đọng lại trên tán cây Tuyết Tùng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm cho chúng rơi xuống đất. Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa khoanh tay đứng dưới tang cây, vẻ mặt tĩnh như mặt nước, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Tông Khả đứng bên cạnh sư phụ, thấy hắn không lên tiếng, vẻ mặt đăm chiêu nên cũng không dám nói lời nào.

Bỗng nhiên, từ đâu truyền tới một trận gió lạnh thấu xương. Tiếng người gào lên giữa màn tuyết trắng xóa “Đến rồi! Kim cẩu đến rồi!”

Tất cả mọi người ở ven đường đều tránh sang bên, một cỗ kiệu nhỏ từ từ xuất hiện.

Đi trước là hai người mặc thanh y, bộ dạng mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng. Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là hai người này ngũ quan đều giống nhau như hai giọt nước, một cặp song sinh tuyệt đẹp. Đi theo sau cỗ kiệu là hai tiểu cô nương phấn điêu ngọc thế, xinh đẹp tuyệt trần, cũng là một đôi tỉ muội như hoa như ngọc.

Trong đám người đang đứng có kẻ hậm hực hừ ra một tiếng: “Kim cẩu quả nhiên thích phô trương thanh thế.”

Nhưng những người cao minh như Tuệ Thâm và Hồng Đào sớm đã tinh mắt nhìn ra đôi hài dưới chân bốn thiếu niên đẹp đẽ này hoàn toàn sạch sẽ, không hề vương một chút dơ bẩn. Khinh công như vậy, mặc dù không thể nói là đạt tới trình độ đạp tuyết vô ngân nhưng cũng có thể khiến người khác cảm thấy bị uy hiếp. Hạ nhân đã lợi hại như thế thì chủ nhân của họ, võ công nhất định đạt tới trình độ thượng thừa.

Lưu Thế Nghĩa bỗng nhiên quay sang nhìn đệ tử, nhẹ nhàng nói: “Thay ta chiếu cố tiểu sư đệ của ngươi.”

Lâm Tông Khả tỏ vẻ kinh ngạc, còn không kịp thấy rõ biểu tình trên mặt sư phụ thì hắn đã biến mất khỏi nơi đang đứng. Dưới ánh trăng mờ ảo, thân người của Lưu Thế Nghĩa bỗng nhiên trở nên cao to lạ lùng. Toàn cơ thể phát ra nhuệ khí kinh người.

Cỗ kiệu dừng lại trước mặt Lưu Thế Nghĩa.

“Người đang tới là ai?” Hắn quát.

“Kim nhân Đàn Hạo Thanh.”

“Tại hạ Tống nhân Lưu Thế Nghĩa. Nhàn sự hưu đề, trận chiến hôm nay, rất mong sẽ cùng nhau thi triển toàn bộ năng lực.”

“Hảo!”

Một lúc lâu trôi qua, người bên trong cỗ kiệu cũng không có một chút động tĩnh. Lưu Thế Nghĩa nhịn không được hỏi: “Các hạ vì sao còn không ra khỏi kiệu?”

Tấm màn trước cửa kiệu vẫn như cũ, không hề động đậy. Một thanh âm trong sáng, không quá thô lỗ từ trong kiệu truyền ra: “Ta đến đây là để quyết chiến cùng ngươi, chứ không phải đến để xiếc khỉ.”

Lưu Thế Nghĩa nhìn khắp chung quanh, phát hiện ra ánh mắt chờ đợi, mong mỏi của võ lâm đồng đạo, sau bật cười nói: “Như vậy, ý của các hạ là?”

“Ta với ngươi sẽ lên núi Điên quyết chiến, thắng thua là do thiên mệnh và chỉ có người thắng mới là người có thể trở xuống!” Đàn Hạo Thanh dứt khoát nói.

“Hảo!”

Quần hùng lúc này ồ lên kinh ngạc. Bang chủ Cái Bang Hồng Đào giữ chặt Lâm Tông Khả, hồ nghi nói: “Lệnh sư làm sao có thể đáp ứng hắn, một mình lên núi quyết chiến?”

Lâm Tông Khả vẻ mặt khổ sở đáp: “Tính tình của sư phụ vốn là như vậy, người nhất định không để kẻ khác tự tiện xen vào quyết định của mình.”

Nhóm người thở dài thở ngắn nhìn theo, Lưu Thế Nghĩa một cước đã bay đến lưng chừng núi. Hắn đáp xuống đất mà không gây ra bất kì tiếng động nào, hiển nhiên khinh công cũng đã đạt trình độ tối cao. Nhất thời những kẻ kia liền đồng thanh hô ứng.

Trong kiệu truyền ra một tiếng hừ lạnh, màn kiệu chợt bị một bàn tay nắm lấy, một người vận bạch y, từ đầu đến chân đều như tỏa sáng bước ra. Hắn đứng đưa lưng về phía ánh trăng nên mọi người không thể thấy rõ gương mặt hắn, chỉ mơ hồ cảm thấy hàn khí lạnh lẽo từ người hắn tỏa ra, so với cái lạnh nơi đây chỉ có hơn chứ không có kém. Áo trắng khinh cừu cùng bộ dạng phiêu dật, cho dù là Giang Nam thư hương thế gia bất quá cũng chỉ có một vài người giống như thế.

Hắn cũng không nói gì, hướng thân mình về phía ngọn núi mà phóng đi. Dưới ánh trăng mờ nhạt, bộ bạch y thanh thoát, không vương chút bụi trần giống như một cánh bạch hạc đang tung mình bay vào không trung. Trong nháy mắt hắn đã đuổi kịp Lưu Thế Nghĩa, cả hai cùng sóng bước tiến về phía núi Điên.

Giang Nam quần hùng đứng dưới chân núi, tất thảy đều trơ người, nuốt lấy từng ngụm lãnh khí. Thế mới biết, dù cho có là Giang Nam võ lâm minh chủ tiền nhiệm, danh tính nổi như cồn Lưu Thế Nghĩa cũng chưa chắc đã có thể đánh bại một bối tử Kim quốc miệng còn hôi sữa.

Nữ hiệp đội khăn trùm nhất thời chìm vào tình ái vì dáng vẻ phiêu dật mà vô cùng mị hoặc của vị bạch y nam tử kia.

Trận quyết đấu này hứa hẹn sẽ mang đến nhiều điều thú vị, nhưng đáng tiếc thay, hai nhân vật chính lại cự tuyệt để mọi người thưởng thức. Tất cả đều đồng loạt thở dài rầu rĩ, nhưng cũng chẳng còn biện pháp nào khả quan hơn.

Lâm Tông Khả là đại đệ tử tùy môn, lúc này chỉ có thể làm tốt nhiệm vụ chiêu đãi quần hùng, đem đống lửa đốt lên ngày càng mãnh liệt, sưởi ấm cho tất cả những kẻ đang có mặt tại đây. Gió lạnh đi qua khe núi như gào thét, có nuốt lấy ngọn lửa nhỏ nhoi giữa không gian bao la, rộng lớn. Người người nét mặt u sầu thảm não, lo lắng nghĩ về trận so tài trên đỉnh núi hiểm trở đằng kia.

Hai đôi song sinh đi theo Đàn Hạo Thanh kiên định đứng đó, gương mặt bình tĩnh, đạm mạc, giống như lúc bọn họ xuất hiện, tuyệt không thể hiện một chút cảm xúc nào.

Cả không gian chìm vào trong sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Gió lạnh rít lên từng cơn rét buốt…

Lạc Mai sơn điên.

Kiếm khí cao ngất trời, so với ánh trăng lại thập phần trong trẻo hơn!

Đàn Hạo Thanh cùng Lưu Thế Nghĩa đã so tài hơn ba trăm chiêu thức, võ công cả hai đều vô cùng thâm hậu, biến hóa khôn lường. Khả dĩ có một kẻ vô tình chứng kiến, sẽ không khỏi thốt lên lời tán thưởng.

Nhưng mà, một trận chiến không thể không có người thắng kẻ bại.

Đàn Hạo Thanh tuổi trẻ cường tráng, chiêu thức linh diệu; Lưu Thế Nghĩa lại thành danh đã lâu, vô luận là nội lực hay kinh nghiệm đều cao hơn kẻ kia mấy bậc.

Lúc này Đàn Hạo Thanh mất đà một kiếm đâm ra, không kịp thu hồi liền bị Lưu Thế Nghĩa bất ngờ đánh cho thanh kiếm trong tay văng ra ngoài. Mắt thấy trận đấu kiếm bắt đầu chuyển sang đấu nội lực, hiển nhiên, một kẻ vừa mãn hai mươi tuổi đầu như Đàn Hạo Thanh, cho dù có học võ công từ trong bụng mẹ thì nội lực cũng không thể nào thắng được Lưu Thế Nghĩa.

Đàn Hạo Thanh có chút khiếp đảm. Từ khi nam hạ, trên đường hắn hoành hành vô địch, nhưng cho tới hôm nay cuối cùng cũng đã gặp được đối thủ.

– vô luận như thế nào, hắn cũng không thể trở thành kẻ chiến bại được!

Ánh mắt chớp động, thầm vận tâm pháp, lần thứ hai ngẩng đầu, đôi con ngươi ánh lên ba sắc màu khác nhau, luân chuyển không ngừng. Lưu Thế Nghĩa huy kiếm phóng ra, vừa mới chạm phải đôi mắt của kẻ trước mặt, nhất thời tâm động, đường kiếm cũng vì thế mà chậm dần lại.

Bóng đêm thê lương, đôi mắt hắn lại càng trở nên trong trẻo và tuyệt mỹ, giữa bức tranh có trăng và tuyết lại càng hảo hảo xinh đẹp. Bên trong lại ẩn chứa vô số biểu tình, vừa hoảng hốt mê ly, vừa giống như một đại dương mênh mông sâu thẳm êm dịu.

“Nhiếp hồn ma nhãn!” Lưu Thế Nghĩa vô lực hạ mũi kiếm, thần trí dần dần mơ hồ.

Khuôn mặt tuấn tú của Đàn Hạo Thanh hiện tại trắng nhợt như một tờ giấy, nguyên lai là chiêu thức nhiếp hồn ma nhãn này đòi hỏi người sử dụng phải tốn hao rất nhiều công lực. Thanh kiếm trong tay cũng muốn hạ xuống, nhưng so với đối phương đã mất đi chiến ý, hắn hiển nhiên sẽ có lợi thế hơn hẳn.

Trong lòng không khỏi hổ thẹn, hắn vốn cho rằng sẽ không bao giờ phải sử dụng đến loại tâm pháp bàn môn tả đạo để đối phó với người khác. Nhưng đáng tiếc, chuyện trước mắt vô cùng hệ trọng không thể không đánh thắng nên nhất định hắn phải sử dụng đến loại hạ sách này.

Đại tuyết bỗng nhiên hạ xuống.

Mũi kiếm trên tay Đàn Hạo Thanh ánh lên bén ngót, lao về phía trước.

Một kiếm này cũng không còn nhanh nhẹn nữa. Thể lực của hắn đã đến điểm cực hạn, chỉ e không còn chống đỡ lâu hơn được nữa. Nhưng mà, tinh thần đối thủ coi như đã nằm dưới sự khống chế của hắn, chỉ cần một chiêu, chiến thắng tất sẽ nằm trong tay.

Thông qua làn tuyết, Đàn Hạo Thanh mơ hồ nhìn thấy khóe miệng của Lưu Thế Nghĩa nhếch lên thành một nụ cười, liền trở nên cảnh giác.

Bảo kiếm do hoàng ân ban thưởng trong tay Đàn Hạo Thanh ngập ngừng dừng lại. Lợi dụng sơ hở đó, Lưu Thế Nghĩa phi mình đến, một chưởng đánh trúng sườn trái của địch nhân.

Đàn Hạo Thanh phun ra một miệng đầy máu, trường kiếm chống xuống đất, cả thân bị đẩy lùi về sau vài bước. Lãnh nhận trực tiếp kình lực kinh người của đối phương khiến hắn trọng thương.

Hắn lấy kiếm trụ lại, lạnh lùng nói ra từng chữ thật rõ ràng: “Ngươi không trúng nhiếp hồn ma nhãn của ta?”

Lưu Thế Nghĩa ngửa mặt lên trời cười to.

“Chê cười! Chút tài mọn chỉ dám múa rìu qua mắt thợ. Hắc, so với mị công của nữ cung chủ năm xưa, ma nhãn của ngươi vẫn còn kém nàng xa lắm!”

Lưu Thế Nghĩa tuy ngoài miệng nói cứng, nhưng thực tế vì đối phương sử dụng nhiếp hồn ma nhãn không đúng thời điểm nên hắn mới có thể thoát khỏi, nếu không…. Cũng may hắn kinh nghiệm cao thâm nên mới có thể bắt lấy thời cơ chuyển bại thành thắng! Hai người lúc này công lực cũng ngang ngang nhau, bất quá Đàn Hạo Thanh lại bị trọng thương…

Tiếng cười đắc ý đột nhiên gián đoạn, Lưu Thế Nghĩa trừng lớn ánh mắt nhìn chằm chằm vào kẻ đang dần dần xuất hiện phía sau lưng đối thủ, bất ngờ kêu lên thành tiếng

“Xuẩn, đồ ngu! Ngươi, ngươi như thế nào lại đến đây?”