Đạo

Quyển 1 - Chương 83: Tông môn khảo hạch, dốc sức nghịch càn khôn [1]

“Thiên Cơ Tử đạo hữu, đây là ý gì vậy? Vừa rồi Huyền Vô Cữu của quý tông đã tuyên bố Liệt Diễm Tông tự động nhận thua tại lần đấu này, chẳng lẽ đạo hữu muốn nuốt lời sao?”Dược Đạo Tử nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, lạnh giọng nói.

“Dược đạo hữu nói quá lời rồi, bản tôn sao có thể nuốt lời được. Huyền Vô Cữu bất quá chỉ là Liệt Diễm tông trưởng lão, tư cách gì có thể thay thế tông môn đưa ra quyết định trọng đại như vậy”Thiên Cơ Tử sắc mặt lạnh lùng, quay đầu trách mắng: “Huyền Vô Cữu, vì ngươi hồ ngôn loạn ngữ, bản tôn phạt ngươi tự phế mười năm tu vi rồi trở về diện bích năm năm, có phục hay không?”.

“Huyền Vô Cữu xin phục”Huyền Vô Cữu nghe vậy sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không do dự gật đầu chấp nhận. Ngay sau đó trong mắt hiện lên vài phần tàn nhẫn. Trên tay linh quang chợt léo rồi hung hăng vung chưởng tự đánh vào ngực mình, miệng phun một ngụm máu tươi, thân hình uể oải bước xuống.

Thiên Cơ Tử thấy thế khẽ gật đầu, xua tay ý bảo y lui ra, lúc này mới quay lại cười nói: “Dược Đạo Tử đạo hữu, sự tình đã rõ ràng rồi, đạo hữu hiện còn muốn nói gì không?”.

“Ngươi…”.

“Được rồi, sư đệ không cần nói nữa, nếu vấn đề đã được Thiên Cơ Tử chưởng môn xử trí, như vậy tuyên bố kia tự nhiên là không tính nữa. Hiện chư vị đồng đạo đều có mặt, hai tông môn chúng ta so đấu luôn ngày hôm nay, thế nào?” Lệ mang trong mắt Thanh Vân Tử loé lên, xua tay ngăn cản môn nhân tiếp tục nói, quay đầu hướng Thiên Cơ Tử thản nhiên nói.

Cái gì, có người nói Liệt Diễm Tông vừa tuyên bố từ bỏ lần khảo hạch này mà, hành vi này gọi là nuốt lời đó. Ha ha, tu chân giới vốn là lấy thực lực vi tôn, cường giả chí thượng, Liệt Diễm Tông thực lực lớn như vậy, cứ coi như nuốt lời thì chỉ sợ cũng không ai phản bác được gì.

Thiên Cơ Tử nghe vậy sắc lạnh trong mắt chợt ẩn hiện, khoé miệng nhếch lên, thản nhiên nói: “ Nếu vậy, tiến hành đi”.

Oanh!

Các tu sĩ có mặt tại đại điện đột nhiên chấn động trong lòng, thực lực hai Kim Đan lão tổ Lạc Vân Cốc cùng Liệt Diễm Tông phải nói là tương đương, nếu tranh đấu thì cũng đủ khiến cả Bắc Hoa Châu tu chân giới gió nổi mây cuộn, mà người chiến thắng sẽ trở thành cường giả đứng đầu trong cả trăm năm tiếp theo tại tu chân giới.

Các tông phái khác trong đại điện đối với hai phái có quan hệ đều nhất thời xúc động như sóng triều, ba đào mãnh liệt.

Ở phía trước mấy trăm trượng, lôi đài do Thanh Phương Thạch là tài liệu luyện khí thuộc hàng nhất giai tạo thành, với cấm chế dày đặc, nhẹ nhàng ngự tại không trung, tự nhiên là nơi tốt nhất cho trận tranh đấu của nhị tông. Trên Nghênh Tiên Thai, lúc này trôi nổi cả trăm khối tiểu thanh thạch, trên đó là cả ngàn tu sĩ đang ngồi xếp bằng, tất cả sắc mặt đều nghiêm cẩn không động tĩnh, song phương dù chưa giao chiến nhưng một cỗ vô hình đại thế đã chậm rãi ngưng tụ mà thành.

Hai bên Nghênh Tiên Thai, chúng nhân Lạc Vân Cốc và Liệt Diễm Tông đứng đối diện, song phương đệ tử nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù, sát khí đằng đằng toát ra, hung ác nhằm vào nhau ngay trước trận đại chiến.

“Lưỡng tông chúng ta đã giao chiến vài lần, quy củ hẳn không cần lặp lại, nhưng có một điều, tuyệt đối không được tổn thương đến tính mạng đối phương, người vi phạm phải tự phế tu vi giao cho đối phương xử trí”Thanh Vân Tử sắc mặt hờ hững, trước trận đại chiến sắp tới hắn không có nửa điểm bất an, riêng phần tâm tính trầm ổn này tu sĩ bình thường không thể so bì.

Thiên Cơ Tử nghe vậy chậm rãi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lần này theo đến Lạc Vân cốc đều là tinh anh đệ tử nội môn, nếu có chút nào tổn thương, sợ là y cũng đau lòng không thôi.

“Thanh Vân Tử tiền bối xin nhớ kỹ điều người vừa nói, để tuyệt đối không thể làm càn mà hạ sát thủ, nếu không nghiêm trị không bỏ qua!”.

Thiên Cơ Tử nói chuyện một lúc, ánh mắt dừng trên người một hắc y thanh niên phía sau y. Người này ước chừng hai mươi, sắc mặt lãnh đạm, đôi mắt khép hờ, lúc này như cảm ứng được ánh mắt của Thiên Cơ Tử, hai mắt mở ra thản nhiên liếc một cái rồi lại lập tức tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Người này biểu hiện như vậy, Thiên Cơ trong mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, nhưng lại không chút tức giận.

“Minh Tiêu sư đệ, đồ đệ của ngươi… hay ngươi cứ tự xem một chút đi, miễn cho bị Thanh Vân Tử lão quỷ đó bắt được nhược điểm, đến lúc đó sợ là chúng ta cũng không bảo hộ được cho hắn”.

“Chưởng môn yên tâm, lão phu trong lòng tự có chừng mực”Minh Tiêu dừng ánh mắt trên người trẻ tuổi kia, khuôn mặt u ám rốt cục hiện lên vài phần lờ mờ vui vẻ, đồ đệ Huyền Tôn này của hắn sở hữu linh căn tư chất tuyệt giai, so với thiên linh căn trong truyền thuyết cũng không kém bao nhiêu, sau này có nhiều khả năng sẽ chấp chưởng Liệt Diễm tông.

“Lệ Trần, ngươi thay mặt Liệt Diễm Tông xuất chiến trận đầu, nhớ kỹ, không cần để ý đến tông môn thể diện”Thiên Cơ Tử thoáng phân vân, nhưng ngay sau đó lập tức xua tay, phía sau liền xuất hiện một gã nam tử áo bào đen phi thân lên đài.

“Liệt Diễm tông Lệ Trần, xin hướng chư vị Lạc Vân Cốc đạo hữu lãnh giáo!”Lệ Trần hạ thân trên đài chắp tay quát, tinh mang trong ánh mắt lấp lánh, có thể được phái ra chiến trận đầu, hiển nhiên không phải kẻ đơn giản.

Thanh Vân Tử trầm ngâm một chút, liền nói: “Tử Thiên Hoa, người này giao người ứng phó, nhớ kỹ hẫy cẩn thận một chút”.

“Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ”Trong hàng đệ tử Lạc Vân cốc, một người lắc mình đi ra, kính cẩn thi lễ với Thanh Vân Tử, trên thân độn quang chợt loé liền hạ xuống cách chỗ Lệ Trần không xa.

Song phương không nhiều lời, thoáng cung tay, liền đó nhất tề giơ tay bày bố một tầng linh lực hộ tráo quanh thân, đồng thời lật tay lấy ra vũ khí của mình.

Trong tay Lệ Trần là thanh đại đao thân màu xanh dài đến năm xích, được quán nhập pháp lực liền bạo phát thanh mang, hiển nhiên là phẩm giai không dưới linh khí.

“Lên!”Lệ Trần khẽ quát một tiếng, đại đao trong tay nháy mắt phách xuống, hơn mười đạo thanh sắc đao mang nháy mắt bộc phát, thẳng hướng Tử Thiên Hoa hạ xuống. Liệt Diễm Tông đệ tử vừa ra tay đã không chút nào bảo lưu thực lực, chủ ý muốn tốc chiến tốc quyết.

Tử Thiên Hoa tuy không nổi danh nhưng một thân tu vi cũng đạt tới Luyện Khí kỳ thất tầng đỉnh phong, trong đám tu sĩ trẻ tuổi của Lạc Vân cốc cũng tính là nhân vật thượng danh. Hơn nữa trong tay là Triền Sa kiếm, phối hợp tu luyện Triển Sa quyết, nếu để y kịp thời bày ra Triển Sa trận pháp thì dù là Trúc Cơ kỳ muốn phá trận cũng phải tốn một phen công phu.

Nhưng thời khắc này Lệ Trần hiển nhiên không có ý muốn thử trận pháp đó, mới xuất thủ đã là tất sát tuyệt kỹ, không lưu cho đối phương chút thời gian nào.

Tử Thiên Hoa trong lòng chấn động, âm thầm kêu khổ, pháp quyết này của hắn nếu không có thời gian bố trí thì uy lực cũng chỉ thường thường, sợ là kiên trì không được mấy hiệp dưới đao của đối phương.

“Đi!”Lật tay xuất ra một ngọc phù, trong mắt hiện lên vài phần không tình nguyện, Tử Thiên Hoa nháy mắt đem nó bóp nát, chỉ thấy một đạo thổ hoàng sắc hộ tráo dâng lên rồi lập tức đã bao phủ y bên trong.

Oành! Oành! Oành!

Thanh sắc đao mang bổ xuống, bất quá thổ hoàng sắc hộ tráo rõ ràng không đơn giản, đỡ lại toàn bộ đao mang mà cũng chỉ hơi ảm đạm vài phần.

Tử Thiên Hoa trong lòng nhẹ thở ra, khoé miệng lộ vài phần cười lạnh, thầm nghĩ: “Giờ đến ta xuất thủ”Nhưng ngay sau đó, nụ cười lạnh trên khoé miệng nháy mắt trở nên cứng ngắc.

Chỉ thấy phía đối diện Lệ Trần cười lạnh một tiếng, trở tay lấy ra trong túi trữ vật một vật thể màu trắng như lợi tiễn đươck luyện chế từ xương yêu thú, trên thân chấm vết nhiều điểm bạch lân, tản mát một cỗ âm lãnh chi khí.

Rạng sáng, canh một đã đến, ánh hồng nhàn nhạt cũng dần hiện! Oa rắc rắc!