Thấy hắn chạy mất, A Chước ngây người, Ô Nha yêu nhân cơ hội mổ một nhát trúng vào bụng nàng, lôi ra một khối thịt, A Chước đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra, thân thể hoảng loạn ngã xuống đất, quạ đen vội nhào tới, nàng đem hết toàn lực, cố sức tạo kết giới bảo vệ chính mình.
Thượng Quan Kỳ Hoa nếu thực sự muốn chạy thì đã chạy từ lâu, nhưng lần này … hắn đi là vì con chó mực của vợ chồng bán trà dưới núi.
Kỳ thực hắn mơ ước thịt con chó đó đã lâu, nhưng ngại vì đôi vợ chồng đó rất tốt, vậy nên vẫn không dám hạ thủ, mà nay, hắn cảm tạ trời phật vì mình không ra tay từ trước …
Giết chó xong, hắn mang một chậu máu chạy về, đúng lúc thấy kết giới của A Chước bị quạ đen phá hoại, hắn chỉ cảm thấy máu trong người đông cứng, không kịp suy nghĩ gì liền xông lên phía trước, giơ chân đá văng con quạ kia đi, sau đó dội toàn bộ chỗ máu lên người nó.
Ô Nha yêu bị bất ngờ, nhất thời hoảng sợ, nhìn cả người nhớp nháp bẩn thỉu, lập tức lửa giận bốc lên, lông trên người dựng đứng, lao thẳng tới Thượng Quan Kỳ Hoa, hắn lúc đó chỉ nhớ con quạ hai mắt trợn trừng, rít lên the thé, đâm thẳng vào trái tim hắn … Máu tươi phun ra, đau đớn vô hạn, hắn nghĩ mình chết chắc rồi, ý thức sau đó mờ dần, thần trí toàn bộ biến mất.
Đến khi hắn tỉnh lại, A Chước mặt trắng bệch ngồi bên người, hắn vừa mở mắt, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống trên mặt, A Chước nức nở nói: “Ta còn tưởng ngươi không cần ta nữa!”
“Ta đi tìm máu chó mực …”
A Chước lắc đầu, Thượng Quan cho rằng nàng không tin hắn, trong lòng trở nên gấp gáp, thế nhưng vốn ăn nói vụng về, hắn không biết nên giải thích cho nàng thế nào.
A Chước khóc càng ngày càng lớn, vừa khóc vừa kể lể: “Ta tưởng ngươi bỏ ta mà đi …”. Thượng Quan mặt đỏ rần, vội ngồi dậy lau nước mắt cho nàng, chần chừ hồi lâu cũng nói ra được, “A Chước, đừng khóc, ta không đi”. Hắn nói câu này, hết lần này đến lần khác, cũng chỉ có vài chữ ngắn gọn đó.
“Thượng Quan Kỳ Hoa …”. A Chước vươn hai tay, ôm chặt lấy cổ hắn, nhắc đi nhắc lại: “Thượng Quan Kỳ Hoa, Thượng Quan Kỳ Hoa …”
Ngồi dưới gốc đào khô héo, Thượng Quan Kỳ Hoa nghe nàng nghẹn ngào gọi tên hắn, trong lòng tự nhiên mềm yếu đi, giống như bị người nhào nặn. Máu trong tim chảy ra, sưởi ấm toàn thân hắn.
Ngày đó, mặt trời trên cao vẫn sáng, giống như hôm nay.
Mà nay, cảnh sắc không thay đổi nhiều, nhưng gốc đào xưa kia không thấy, chỉ thấy trơ lại một khúc gỗ khô…
Ngực hắn thắt lại, Thượng Quan Kỳ Hoa hô hấp trở nên rối loạn. Buông Lăng Tiêu kiếm trong tay, Thượng Quan Kỳ Hoa cúi xuống, đưa tay vuốt ve khúc gỗ, tay kia ôm chặt lấy ngực.
Chuyện lần đó hắn vẫn cảm thấy kỳ quái. Hắn vẫn còn nhớ rõ cái mỏ sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim, nhưng lạ ở chỗ, sau khi tỉnh lại hắn ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có. A Chước nói hắn nhớ nhầm, nhưng y phục rách nát cùng vết máu vương vãi khắp nơi cũng là hắn nhớ nhầm sao?
Cũng từ ngày đó, không hiểu vì sao thân thể hắn trở nên mạnh hơn, mạnh đến ngoài sức tưởng tượng của hắn, giống như chỉ qua một đêm hắn đã thêm được 10 năm nội lực … có khi còn nhiều hơn.
Hắn hỏi A Chước, nhưng nàng luôn né tránh, không chịu trả lời.
Việc này cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận …
Một con rắn xanh trườn qua chỗ hắn, Thượng Quan Kỳ Hoa nhìn theo hướng con rắn bò, trong mắt hơi lóe lên ánh sáng, chỗ đó là nơi tiếp theo hắn muốn đến – địa cung Trần Quốc xây từ ngàn năm trước.
Hắn sở dĩ biết được nơi này, là vì trong một năm đó, cây hoa đào được hắn chăm sóc rất tốt, A Chước cũng khỏe hơn rất nhiều, tính ham chơi vì thế có dịp thể hiện, nàng hỏi hắn … có chuyện gì muốn làm hay không.