Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 12

Trước kia Liễu Vũ đã biết Trương Tịch Nhan có chút không giống với những người bình thường xung quanh, khi đó cô cảm thấy Trương Tịch Nhan chính là vờ cao lãnh lạnh lùng, nhưng hiện tại cô thực hoài nghi Trương Tịch Nhan có vấn đề về thần kinh, đầu óc thiếu sợi gân nào đó, hoặc là có chướng ngại về mặt tâm sinh lý.

Người bình thường nếu rơi vào hoàn cảnh này, cho dù tâm lý có cường đại như thế nào đi nữa, nhiều ít đều sẽ có chút hoảng loạn sợ hãi, hoặc là nghĩ cách đàm phán móc nối để xin tha, hoặc là nghĩ cách cầu cứu trốn thoát linh tinh, thế nhưng từ lúc bị bắt hôm qua đến bây giờ Trương Tịch Nhan chỉ nói mỗi một câu: "Mục đích của cô không phải là mớ chính sách hỗ trợ người nghèo kia, mà là tôi." Đơn giản kể rõ sự thật, bình tĩnh đến độ dường như cái người bị bắt kia không phải là nàng ta mà là một người không liên quan nào đó.

Liễu Vũ suy nghĩ: Trương Tịch Nhan trông cậy vào việc ông Trương Trường Thọ sẽ đến cứu nàng ta à?

Cô biết cái ông Trương Trường Thọ cuồng con gái kia có đi theo tới đây, chỉ là không lộ diện thôi. Trương Tịch Nhan cũng biết, vì sợ ba của nàng ta bị mất dấu và lo lắng cô sẽ giở trò quỷ nên trên đường đi nàng ta để lại không ít ký hiệu ven đường. Nhưng nếu Trương Tịch Nhan gửi gắm hy vọng vào việc Trương Trường Thọ sẽ tới cứu nàng ta thì quá là ngây thơ rồi.

Vừa vào rừng sâu, hành tung khó tìm.

Ở nơi núi sâu rừng già này muốn thả chó nghiệp vụ đi tìm sao, trước tiên qua ải của một đống rắn rết côn trùng chuột kiến tràn ngập khắp núi rừng đi rồi nói tiếp! Muốn lục soát núi quy mô lớn sao? Đi về phía trước không xa là tới biên giới giữa hai nước rồi, trèo đèo lội suối một phát là tới ngay nhà hàng xóm, muốn lục soát núi à, trước tiên nên bận tâm về quan hệ của nước nhà và hàng xóm đi.

Ông Trương Trường Thọ đi theo ở phía sau thì thế nào, ông ta có thủ đoạn để truy tung, cô cũng có thủ đoạn để cản trở. Ở nơi này, cô mới là người định đoạt.

Đi một đoạn, leo qua một ngọn núi nhỏ, Liễu Vũ kêu đại tư tế và đại trưởng lão dừng lại, để đại tư tế xử lý vết thương cho Trương Tịch Nhan.

Cô muốn dùng Trương Tịch Nhan để kiềm chế Trương Trường Thọ, không cho ông ấy tìm cô gây phiền toái, chứ không phải muốn kết thù không chết không thôi với Trương gia. Một ông Trương Trường Thọ thôi đã đủ làm cô đau đầu rồi, nếu lại đến thêm bảy bà cô tám bà dì của Trương Tịch Nhan nữa, chắc cô có mà phát điên. Nhưng ông Trương Trường Thọ kia không cho cô được chỗ tốt, cô cũng không để cho Trương Tịch Nhan tốt cái gì. Cô có thể để cho đại tư tế may miệng vết thương lại giúp Trương Tịch Nhan đã rất không tồi rồi, còn thuốc gây tê à, ha hả, nhét đôi vớ thúi vô miệng cho nàng ta cắn để chịu đựng nỗi đau đi!

Liễu Vũ tháo đôi vớ thúi mà cô đã mang đi leo núi ba ngày nay nhét vào trong miệng Trương Tịch Nhan, lấy ra một đôi vớ mới thay cho bản thân.

1

Cô không biết Trương Tịch Nhan là bị đau mà ngất đi hay là vì thúi quá mà ngất, dù sao thì cũng xỉu rồi. Không quan hệ, bên cạnh có con suối, không tỉnh thì lấy nước tạt cho tỉnh, tạt nước vẫn không tỉnh thì lấy chút tinh dầu hoa hoa cỏ cỏ bôi lên mũi cho tỉnh. Có một loại hoa tên là "hoa xác thối" có thể xông cho người ngửi phải ói trào đờm, mùi nó y hệt như xác chết bị phân hủy một tháng dưới thời tiết mùa hè tháng sáu tháng bảy.

Miệng Trương Tịch Nhan bị lấp kín không ói ra được, mặt mày trắng bệch chảy đầy mồ hôi lạnh lúc xanh lúc trắng, chết đi sống lại. Đại tư tế kiêm chức bác sĩ, trong bộ lạc hễ có ai đau đầu nhức óc bị thương trúng độc đều đến tìm ông chữa trị, loại công việc may vết thương nối xương linh tinh, ông làm cực kỳ thuần thục, miệng vết thương được may đến chỉnh chỉnh tề tề, không hề kém chút nào so với bác sĩ chuyên khoa trong bệnh viện.

Đội cứu hộ vào núi cứu người, suy xét đến việc sẽ có người gãy tay gãy chân linh tinh, nên đem theo thanh nẹp này nọ, Liễu Vũ kêu đại tư tế dùng nó cho Trương Tịch Nhan, đừng để cho Trương Tịch Nhan bị tàn tật, ngay cả miệng vết thương cô cũng kêu đại tư tế xử lý cho thật tốt, đừng để Trương Tịch Nhan lưu lại vết sẹo quá khó coi, cô còn dặn dò đại tư tế chăm sóc Trương Tịch Nhan cho tốt, và phải bảo vệ gương mặt nàng ta. Núi sâu rừng già không có đường đi, phải chui qua chui lại giữa mấy bụi cây, hơi không chú ý thì sẽ bị cào thương, thù hủy dung còn nặng hơn nhiều so với thù gãy chân.

Đại tư tế xử lý vết thương cho Trương Tịch Nhan xong, băng bó kín mít, lúc này Liễu Vũ mới gỡ vớ thúi ra khỏi miệng Trương Tịch Nhan, vừa lấy vớ ra đã ngửi thấy một mùi khó ngửi vô cùng, sau đó Trương Tịch Nhan nghiêng người ói mửa, ói xong mới hư thoát dựa vào thân cây, hai mắt khép hờ, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

Liễu Vũ lau vết nôn trên mặt cho Trương Tịch Nhan, vỗ vỗ mặt nàng, hô: "Tỉnh tỉnh." Nhìn thấy Trương Tịch Nhan trợn mắt nhìn mình, cô còn rất cẩn thận phòng bị, sợ Trương Tịch Nhan đột nhiên nhảy lại đây cắn cô, kết quả Trương Tịch Nhan chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái rồi nhắm mắt lại. Cô nói: "Đừng hy vọng ông Trương Trường Thọ sẽ tới cứu cô, trong núi này có một loại khí sẽ làm sản sinh ra hiện tượng hải thị thận lâu* đánh lừa tầm nhìn của ông ta. Ông ta nhìn thấy giống như ở trước mắt, nhưng thực tế thì không phải.

*Hải thị thận lâu: là hiện tượng phản xạ toàn phần của ánh sáng khi góc tới của tia sáng vượt qua giá trị của góc khúc xạ, gây ra ảo ảnh, những hình ảnh hiện lên do hiện tượng này không có thật. Ví dụ như những khi trời nắng nóng thì chúng ta sẽ nhìn thấy những vũng nước xuất hiện trên mặt đường nhựa.

Trương Tịch Nhan không để ý Liễu Vũ. Những ký hiệu ven đường kia là nàng cố tình để lại cho Liễu Vũ xem. Nàng ngâm thuốc tắm ba năm, tới xương cốt còn thể chảy ra dược vị, cho dù nàng có lạn thành xương trắng chôn dưới lòng đất thì ba nàng cũng có thể dựa vào hương vị tìm được nàng. Bất quá, hương vị có thể bị che lấp, nếu Liễu Vũ biết thì dựa vào thủ đoạn thần của bộ lạc Hoa Tế, muốn để cho ba nàng bị nhầm lẫn cũng rất dễ dàng, cho nên nàng phải ra tay làm Liễu Vũ nhầm lẫn trước. Hiện tại nàng chỉ cần xác định hai điều là đủ rồi, thứ nhất: Liễu Vũ không muốn mạng của nàng, thứ hai: ba nàng sẽ tìm nàng.

Tay chân nàng đều bị thương, cho dù Liễu Vũ có thả nàng thì nàng cũng không có biện pháp chống cái nạng đi trèo đèo lội suối, nếu nàng làm vậy, tám phần sẽ ngã chết ở trong núi. Trương Tịch Nhan mất máu quá nhiều, đầu choáng mắt hoa, cả người vô lực, tới nhúc nhích cũng lười không nhúc nhích nổi, dựa vào thân cây không tới hai phút đã lâm vào hôn mê.

Liễu Vũ kêu đại tư tế cõng Trương Tịch Nhan tiếp tục lên đường.

Nơi này cách bộ lạc Hoa Tế còn một đoạn rất xa, những vật tư mang tới lại nhiều, một lần khó mang về hết được nên chỉ có thể tìm một chỗ giấu đi, mai mốt quay lại lấy sau.

Trương Tịch Nhan mê mê man man, phần lớn thời gian nàng đều bất tỉnh, ngẫu nhiên tỉnh lại là do được đút nước uống, hoặc là thay thuốc đắp lên vết thương bị đau mà tỉnh.

Nàng cũng biết đau a, cho dù ngâm thuốc tắm ba năm, cũng không thể làm cho cảm giác đau đớn giảm bớt đi, chỉ là đau ba năm, nhẫn nhịn đã quen, nên bây giờ vẫn có thể chịu nổi.

Lúc nàng lần nữa tỉnh lại thì phát hiện ra mấy người kia đang cõng nàng lội nước, bên tai là tiếng dòng nước chảy róc rách và tiếng nước nhỏ giọt, xung quanh tối đen, chỉ có chút ánh sáng le lói từ cây đuốc chiếu rọi một ít cảnh tượng, nhưng chỉ dựa vào một chút ánh sáng này cũng đủ để cho Trương Tịch Nhan nhận ra bọn họ đang đi trong một con sông ngầm đã sắp rút cạn nước.

Giáo sư Trình có đưa cho nàng một tấm bản đồ để đi vào núi, trên bản đồ căn bản không có ký hiệu nào đánh dấu có sông ngầm.

Liễu Vũ đã sửa lại lộ tuyến.

Liễu Vũ được thần của bộ lạc Hoa Tế "bám vào người", cô ta không đi theo lộ tuyến mà giáo sư Trình bọn họ đi cũng rất bình thường, biết một số con đường người ngoài không biết được cũng rất bình thường, nhưng một khi cô ta đổi sang đi đường thủy thì hương vị gì cũng không lưu lại được.

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan tỉnh lại, hỏi: "Ngạc nhiên chưa?" Ông Trương Trường Thọ kia mà muốn tìm được con gái thì chỉ có ba phương diện đơn giản để dựa vào: thứ nhất, dựa theo ký hiệu mà Trương Tịch Nhan lưu lại ven đường để tìm; thứ hai, truy tìm theo mùi vị của Trương Tịch Nhan. Trên người Trương Tịch Nhan có một mùi dược liệu vô cùng đặc thù, đến nỗi dù cho Trương Tịch Nhan có bôi shit đầy người thì vẫn không ngăn được cái mùi đó, những nơi nàng ta đi qua thì mùi hương kia một ngày một đêm cũng không tan đi. Thứ ba chính là ông ta tìm thẳng đến bộ lạc Hoa Tế để chặn đường cô.

Trương Tịch Nhan rất là bình tĩnh: "Chung quy thì cô chỉ muốn tìm ba tôi để đàm phán mà thôi, với lại cô cũng luyến tiếc gia sản của mình." Nàng nói xong, không thèm để ý đến phản ứng của Liễu Vũ, cũng không quan tâm cô ta sẽ đối xử với mình như thế nào, mê mê man man ngủ tiếp. Nàng bị thương, đến giờ cũng chỉ ăn được nửa khối lương khô cùng với uống một chút nước, thiếu máu cộng thêm tụt huyết áp, thân thể thật sự không chịu nổi nữa.

Giáo sư Trình bị người đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy là Trương Trường Thọ, ông vô cùng kinh ngạc: "Sao anh lại ở chỗ này?" Ông thấy sắc mặt của Trương Trường Thọ không được tốt cho lắm, lại phát hiện bản thân mình không ngủ bên trong lều trại mà là ngủ trên mặt đất, tức khắc ý thức được đã xảy ra chuyện, ông ngồi dậy thì nhìn thấy nơi hạ trại người người nằm tứ tung ngang dọc đầy đất.

Lều trại, balo, sọt và nồi chén gáo bồn không thấy đâu, ngay cả túi bọc thi thể sinh viên của ông cũng không thấy, thi thể phủ kín vết thi ban tùy ý ném một bên, dùng một cái lá cây che mặt lại. Trương Tịch Nhan cũng không thấy, trên mặt đất có vết máu, dưới một thân cây còn đọng lại vũng máu.

Ông vội vàng đứng dậy, đi đánh thức mọi người.

Mọi người tỉnh lại nhìn tình huống nơi hạ trại, biết được Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan và hai ông lão người miền núi mất tích, ai cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên.

Mấy tay vệ sĩ và tài xế đi theo Liễu Vũ càng là kinh ngạc không thôi, cô chủ của bọn họ bỏ bọn họ lại chạy mất rồi? Không thấy Liễu tiểu thư, bọn họ về biết ăn nói như thế nào với Liễu đổng đây? Mấy người này vội vàng đưa ánh nhìn cầu cứu về phía ông Trương Trường Thọ, tự mình an ủi: Cũng may lần này có cả Trương Tịch Nhan mất tích theo Liễu tiểu thư, hiện tại Trương đại sư cũng ra tay, không sợ!

Ông Trương Trường Thọ đi đến bên cạnh cái cây có vũng máu đọng, nhặt lên quyển sổ ghi chú, trong đó có một tờ ghi chú dính máu. Tờ giấy ghi chú này mặt trước viết hai phần nợ, người thiếu nợ là giáo sư Mã Trọng Ngạn của viện nghiên cứu khoa học, mặt sau thì viết một câu "Người nào đi tới bộ lạc Hoa Tế đều sẽ chết, không nên đi, tìm Trương Trường Thọ, cứu chúng tôi", đây là bút tích của Liễu Vũ, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như bị run tay, hoặc là có ai đó đoạt bút của cô ta.

Thoạt nhìn có vẻ như là nhân cách của Liễu Vũ và nhân cách thần của bộ lạc Hoa Tế đang đánh nhau, sau đó Liễu Vũ để lại một tờ giấy cầu cứu. Ông Trương Trường Thọ biết rõ nhân cách của Liễu Vũ là hai cái nhân cách "dung hợp" lại với nhau cùng tồn tại trong người cô, không có khả năng sẽ đánh nhau. Giáo sư Mã thông qua giáo sư Trình hiểu được tình huống hiện tại, sau khi biết được thân phận của ông Trương Trường Thọ liền đi đến trước mặt ông ấy, nói: "Trương đại sư, kính đã lâu."

Ông Trương Trường Thọ nhàn nhạt nhìn giáo sư Mã, bộ dáng lãnh đạm y chang như Trương Tịch Nhan, sống thoát thoát viết rằng hai người này là cha con ruột. Ông không để ý đến giáo sư Mã, quay sang nói với giáo sư Trình: "Lão Trình, anh không có nói với tôi lần này sẽ có cả đội nghiên cứu khoa học cùng đi." Nếu sớm biết có đội nghiên cứu khoa học đi cùng thì ông sẽ không đi cách xa đoàn người như vậy, càng sẽ không cho Trương Tịch Nhan đi theo Liễu Vũ vào núi. Bọn họ hiện tại chỉ mất hết vật tư, người không xảy ra việc gì, Liễu Vũ đúng là đã nhẹ tay.

Giáo sư Trình nói: "Kinh phí cứu hộ lần này một nửa là do trường đại học chi, một nửa là do đội nghiên cứu khoa học tài trợ. Trước khi vào núi chúng tôi cũng đã đạt thành hiệp nghị với Liễu Vũ, cũng có đề phòng cô ấy, không nghĩ tới... vẫn xảy ra chuyện. Trường Thọ, như vầy đi, để cho bọn họ rút về trước, tôi và anh đuổi theo." Vấn đề vật tư bây giờ vô cùng quan trọng, bọn họ muốn ra được bên ngoài cũng khó khăn, càng miễn bàn tới việc tiếp tục đi tìm. Mấy người Liễu Vũ dọn sạch vật tư, hẳn là vì phòng ngừa bọn họ đuổi theo. Đội cứu hộ không có cách nào tiếp tục tìm kiếm, nhưng ông và Trương Trường Thọ thì có thể.

Ông Trương Trường Thọ nhìn núi cao mênh mông nơi xa, biểu tình ngưng trọng, ông im lặng một lúc lâu mới quay sang nói với giáo sư Trình: "Đưa sinh viên của anh về đi, đừng vào trong núi nữa là được."

Giáo sư Trình vẫn kiên trì: "Tôi và anh cùng nhau đi tìm cháu gái."

Ông Trương Trường Thọ nói: "Mọi người trở về đi." Ông xé tờ giấy ghi chú của Trương Tịch Nhan, mặt sau có viết lời nhắn của Liễu Vũ đưa cho giáo sư Trình, cất quyển sổ ghi chú vào trong balo, nắm đoản đao trong tay, bỗng nhiên chạy đi xa giống như mũi tên rời dây cung, ông trượt dọc theo sườn dốc chênh vênh xuống dưới, khi gần tiếp đất thì dùng đoản đao cắm vào khe đá và những cái cây gần đó để ổn định cơ thể. Tốc độ của ông vô cùng nhanh, chạy vù vù xé gió, nhanh nhẹn giống hệt như một con báo, chỉ trong giây lát đã biến mất trong rừng rậm.

Giáo sư Mã nhìn phương hướng mà ông Trương Trường Thọ rời đi một lúc lâu, quay sang nói với giáo sư Trình: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, bổ sung xong vật tư lại tiến vào."

Giáo sư Trình lấy mảnh giấy ghi chú mà Trương Trường Thọ đưa cho ông đưa cho giáo sư Mã xem: "Đây là lời cảnh cáo."

Giáo sư Mã nói: "Đây là cầu cứu mà! Liễu Vũ còn muốn nhận mấy phần chính sách hỗ trợ hộ nghèo nữa, có phải cái nhân cách khác của cô ấy... Hay lại bị bệnh tâm thần rồi?"