*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Không có tuyến xe bus chạy thẳng từ sân bay đến trường học, muốn đi phải bắt hai tuyến xe, nhưng vì thấy Lý Quốc Hiền có vẻ như đang có chuyện gấp cần gặp, nên sau khi ra khỏi sân bay Đàm Trình bắt một chiếc taxi đến thẳng trường.
Tài xế taxi đã hơn 40 tuổi, tóc đã lấm tấm bạc hai bên thái dương, nói rất nhiều. Đàm Trình vừa lên xe ngồi chưa nóng ghế, tài xế đã thao thao bất tuyệt trên trời dưới đất.
“Ồ cậu học khảo cổ hở?” Tài xế híp mắt nói: “Ha, thằng rể tôi cũng vừa mới bỏ 50 ngàn tệ ra mua cái ly đồng cổ, nói là ly từ thời Hán, tên là gì ấy tôi không nhớ rõ nữa. Tôi có ảnh chụp nè, cậu xem giùm tôi có phải hàng thật không được không.” Vừa dứt lời, tài xế cũng quên luôn bốn chữ an toàn giao thông, vừa lái xe vừa loay hoay lấy điện thoại ra, bấm quẹt vài cái mở ảnh chụp.
“Cậu nhìn hộ tôi với, xem phải đồ thật không?”
Chú tài xế nói vậy, Đàm Trình cũng không tiện từ chối, cậu cầm điện thoại nhìn tấm ảnh.
Theo như Đàm Trình biết, ly đồng ba chân tử thời Hán hiện giờ rất ít, trên thị trường đa số là hàng giả cổ mô phỏng lại, bỏ ra 50 ngàn tệ mua một món 10 ngàn là bị lừa rồi.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy tấm ảnh, Đàm trình đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn tài xế, nhỏ giọng nói: “Chú mua thứ này ở đâu?”
“Ở đâu hả? Thằng con rể đi công tác ở Sơn Tây vô tình thấy, nhìn nó rất đẹp, người bán nói là từ thời nhà Hán, nhưng không ai tin, vì kiểu hoa văn này chưa từng thấy qua, nên chắc chắn là đồ giả. Chỉ có mỗi thằng rể khù khờ như bị bỏ bùa ma về….Haiz.. tôi nghĩ chắc bị lừa đứt đuôi đi rồi.”
Đàm Trình quẹt điện thoại sang bức ảnh tiếp theo: “Hoa văn này không phải của nhà Hán. Giờ đem bán lại có khi còn không được giá 10 ngàn tệ.”
Tài xế nghe thế rầu rĩ: “Ôi 50 ngàn tệ kia coi như ném qua cửa sổ rồi…”
Lắc đầu, Đàm Trình khẽ nhíu mày, “Cái ly này giống với ly đồng thời Hán, nhưng không phải. Xem từ ảnh thì thấy cái ly không phải bị cố tình làm cũ. Lớp oxy hóa dày, rỉ tự nhiên, rất tinh xảo, là ly đồng dạng cho các tầng lớp cao….. Ly này khoảng hơn 1000 năm tuổi, nhưng triều đại nào thì còn phải nhìn vật thật mới biết được…”
“Ngàn năm?!” Tài xế kinh ngạc nói: “Vậy sao lại không đáng giá?”
Đàm Trình nhìn tài xế không hiểu gì, cười khẽ, nhưng không giải thích, chỉ nói: “Chú cứ giữ lại, giờ bán không đáng giá, nhưng qua vài năm…. nó sẽ có giá rất lớn.”
Đúng vậy, giá trị rất lớn. Hoa văn trên ly hơi giống với hoa văn thời Hán, nhưng lại có một phần không giống, phần hoa văn đó lại giống với hoa văn nhạn chiết chi (*) lưu hành thời Tùy Đường. Hoa văn như thế Đàm Trình đến giờ chỉ thấy ở một nơi…
Đó là khu lăng mộ vị hoàng đế bí ẩn đang được khai quật ở thôn Ninh Hóa kia…
Khu lăng mộ có chôn dấu quá nhiều sự bí ẩn… Cái ly này ở Sơn Tây, có khi nào ở Sơn Tây cũng có một khu lăng mộ cùng thời? Nếu có thể liên hệ người con rể này thì tốt quá, có thể hỏi cụ thể địa điểm mua chiếc ly này…
Nghĩ đến đây, Đàm Trình hỏi một chút về chuyện cái ly, nhưng bác tài xế cũng không biết gì thêm ngoài những thông tin đã nói. Không còn cách nào, Đàm Trình chỉ đành xin số điện thoại tài xế để tiện sau này hỏi chuyện xuất xứ cái ly.
(*): Ly đồng ba chân: 爵杯 (tước bôi)/ jue cup: Dạng ly dùng trong các sự kiện long trọng của hoàng tộc và là một đồ tùy táng chôn theo người chết phổ biến.. Chú tài xế không nhớ tên gì vì nó cũng có nhiều loại ly lắm, còn có dạng chung rượu và cái gàu uống rượu nữa.
(*) Hoa văn nhạn chiết chi trên ly đồng thời Tùy Đường, (nó là con ngỗng á…)
Đàm Trình tán gẫu với tài xế một chút về các di tích văn hóa và ngành khảo cổ. Một lúc sau, cậu quay mặt ra cửa sổ, nhìn ánh tà của mặt trời đang dần lặng xuống phía tây lấp ló qua những hàng cây ven đường và những ngôi sao sớm mới mọc.
Khi chiếc xe chạy, những ngôi sao nhấp nháy, rất đẹp …
Chẳng hiểu vì sao, Đàm Trình đột nhiên nghĩ đến một câu nói của Giang Ba, “Thay vì lãng phí thời gian ngồi ngắm hoàng hôn, ngắm sao, sao không bỏ thời gian nghiên cứu, nghiên cứu ra được kết quả vui vẻ hơn nhiều so với cái việc ngắm trăng sao vô bổ đó.” Giang Ba đam mê khảo cổ học có tiếng, nhưng cũng có lẽ, chính sự đam mê này đã giết chết anh ta.
Nghĩ đến thi thể của Giang Ba, Đàm Trình bỗng ớn lạnh, cậu không tin vào ma quỷ, bao nhiêu năm xem phim đọc truyện kinh dị nhưng cậu cũng không cho rằng nó có tồn tại. Thậm chí sau khi tự mình trải qua, cậu cũng từng nghi ngờ có phải Lâm Hoành Tinh giết Giang Ba trước, sau đó ngụy tạo một cái bẫy để đổ tội cho cậu….
Nhưng có đặt ra bao nhiêu giả thiết, Đàm Trình cũng không thể nào giải thích được cái thế lực thần bí kia, rõ càng cảm giác bị bóp cổ rất chân thật, cậu đã suýt chết vì không thở được.
Đàm Trình cố gắng nhớ lại đêm hôm đó để tìm xem có chút dấu vết nào là do con người gây nên hay không, nhưng lại nghĩ đến đôi mắt tím bầm của tử thi trong rừng…. Tim cậu đập dồn, nhưng cậu không nhận ra.
Như bị thu hút, Đàm Trình chợt ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn, nhưng
không biết từ khi nào, mặt trời biến thành một bánh xe đỏ như máu, lặn xuống phía chân một bức tường thành cũ (*) phía xa. Mái ngói đỏ được hoàng hôn nhuộm thêm phát ra một màu nâu tím, bôi lên chân trời. Những đám mây cũng được hoàng hôn nhuộm đỏ như máu, đỏ đến rợn người… Nhìn chăm chú vào bức tường u ám và những đám mây đỏ màu máu, Đàm Trình kinh hoàng nhận ra, trên tường thành nằm la liệt những binh lính bị chặt đầu, máu chảy đầy mỗi khe hở trên tường, tụ lại thành một dòng nước xiết, dâng trào lên như muốn nhuộm đỏ cả thế gian…… Và đáy mắt Đàm Trình cũng đã đỏ ngầu một mảng…
“Này…..cậu..cậu ơi!”
Đàm Trình bỗng bừng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra đầy da đầu.
Cảnh vừa nãy là gì vậy?!
Đàm Trình hoảng sợ nhìn ra tường thành cổ ở Tây An, ráng chiều thắm đỏ, rất an bình và đẹp đẽ, người tản bộ nhàn nhã đi dọc hai bên đường, không có cái gì máu chảy thành sông…. Nhưng…
Đàm Trình không biết vì sao đáy lòng mình thoáng lên một chút bất an.
“Này cậu, cậu có sao không? Tôi thấy cậu không ổn lắm…” Tài xế đánh mắt sang Đàm Trình đang thở dốc, xoay vô lăng nói: “Có phải bị bệnh không, tôi đến bệnh viện nhé.”
Đàm Trình cố gắng bình ổn lại nhịp thở, lắc đầu, “Không sao đâu chú.” Dừng một chút, cậu tiếp tục hỏi: “Cho hỏi còn bao lâu đến nơi vậy ạ?”
“Bình thường thì mất khoảng tiếng rưỡi, nãy tôi vừa quẹo vào đường tắt, đi nhanh hơn 15 phút, nên chắc độ 10 phút nữa cậu đến trường.”
“Vâng ạ.”
Nhưng quá 10 phút, gần đến nửa tiếng sau, xe vẫn chưa đến được trường. Đàm Trình nhíu mày, hỏi lại tài xế:
“Đường có gần hơn thật không vậy chú?”
Giọng Đàm Trình không vui làm tài xế hơi xấu hổ: “Bình thường là vậy…”
“Vậy sao còn chưa tới ạ?”
“Tôi cũng không biết nữa, hình như đi nhầm đường.” Sợ Đàm Trình nghĩ mình cố tình chạy đường xa để thêm tiền, tài xế vội vàng nói thêm: “Tôi tính tiền cậu dựa theo thời gian 1 giờ 15 phút thôi, không hơn.”
Nhìn trời đã bắt đầu sụp tối, Đàm Trình thở dài, cầm điện thoại mở bản đồ dẫn tài xế đi.
Vài cái rẽ khoảng 12 phút mới thấy được cổng trường. Đàm Trình đưa tiền cho tài xế theo đồng hồ, nhưng tài xế chỉ lấy đúng giá tiền lúc đi bình thường.
Không cần nhìn đồng hồ cũng biết là đã qua 8 giờ tối, Đàm Trình vội vàng chạy đến viện nghiên cứu Lý Quốc Hiền hẹn.
Đẩy cửa vào phòng họp nhỏ của khu nghiên cứu, đã thấy vài sinh viên khảo cổ cùng tham gia khu lăng ở Ninh Hóa và các giáo sư ngồi đó sẵn.
“Cuối cùng cũng tới, chúng tôi chờ mỗi mình cậu.” Người cất lời là Trương Tuấn, đứng lên dịch ghế cho Đàm Trình ngồi, còn mình đi xuống hàng phía sau tìm một cái ghế dựa khác ngồi xuống.
“Xin lỗi, bị chút sự cố trên đường.”
“Thôi được rồi, cứ ngồi xuống trước đã.” Lý Quốc Hiền uống một hớp trà trong bình giữ nhiệt, tiếp tục nói: “Đàm Trình tới rồi, vậy để cậu ấy chính miệng kể lại chuyện đêm đó cho mọi người nghe.”
Thấy Lý Quốc Hiền dùng ánh mắt ra hiệu, Đàm Trình gật đầu, rồi kể lại ngắn gọn chuyện đã phát sinh.
Sau khi cậu kể xong, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng nhìn xuống đất. Đàm Trình liếc nhìn biểu cảm của họ, đáy lòng cười lạnh. Ngoài Trương Tuấn, Lý Quốc Hiền và hai bạn học khá thân trong khoa, thì nhưng người còn lại hoặc là không tin ra mặt, hoặc ngồi bấm điện thoại như chuyện chẳng liên quan đến mình, còn lại thì nhíu chặt mày không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì.
Đàm Trình xem biểu cảm của mọi người, Lý Quốc Hiền cũng vậy. Ông nhìn được trong bụng mọi người nghĩ gì, thấy không ai lời nào, Lý Quốc Hiền hỏi Đàm Trình: “Cậu nói thật chứ?”
Đàm Trình vẫn luôn rất kính trọng Lý Quốc Hiền, tuy cậu nghĩ cũng không cần phải thanh minh với đám người ở đây, nhưng với Lý Quốc Hiền, cậu vẫn gật đầu: “Tất cả đều là sự thật ạ.”
Nghe Đàm Trình xác nhận, Lý Quốc Hiền cũng trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Pháp y không tìm ra được nguyên nhân cái chết của Giang Ba. Xác định là ngạt thở, nhưng lại không tìm được nguyên nhân ngạt… Trong tay Giang Ba lúc đó thì lại đang cầm một cái gương đồng.”
“Gương đồng?” Nghe đến đó, Đàm Trình nghĩ đến lúc cậu được mang ra khỏi đường hầm, tay vẫn luôn siết chặt mảnh ngọc bội, nhịn không được hỏi: “Gương đồng có ý nghĩa gì ạ?”
“Ngày xưa quan niệm gương đồng chôn theo người chết để trấn áp yêu ma quỷ quái, nếu gương đồng được ai đó soi, ma quỷ trong đó sẽ xổng ra.”
“Chỉ là mê tín thôi, không tin được đâu giáo sư ạ. Thầy không định nói ma quỷ giết chết Giang Ba đó chứ?”
Nhìn người vừa nói ra câu này, Ngô Hải, Đàm Trình cười nhạo: “Câu quỷ quái hại chết Giang Ba là tôi nói, nãy giờ cậu lo bấm điện thoại nên nghe nhầm rồi.”
Vừa dứt lời, Ngô Hải đã rống lên: “Hừm, lại còn dám ngồi đây mà nói mấy chuyện ma quỷ! Tôi thấy cậu mới là người khả nghi nhất!”
“Ngô Hải!” Lý Quốc Hiền tức giận chỉ ra cửa: “Không nghe thì đi ra ngoài!”
Ngô Hải cũng là nghiên cứu sinh của Lý Quốc Hiền, bạn học Đàm Trình. Nhưng cậu thì ưu tú, được Lý Quốc Hiền ưu ái, nên Ngô Hải ngứa mắt đã lâu. Nhưng tuy khó chịu đến mấy, cậu ta cũng không có khả năng chống đối một trong những người đứng đầu trong ngành khảo cổ như Lý Quốc Hiền được.
Hừ mũi một cái, Ngô Hải hậm hực ngồi xuống nói: “Thầy à, không phải em cố tình, nhưng mà thầy thử hỏi mọi người trong phòng này xem có được bao nhiêu người tin lời Đàm Trình nói? Gì mà yêu ma quỷ quái, chủ nhân ngôi mộ tức giận giết hết Giang Ba, nghe không thấy vô lý sao ạ?”
Đàm Trình nhìn Ngô Hải, không nói gì, vì cậu ta nói không sai. Cậu từng trải qua trực tiếp mà đến giờ vẫn còn hoài nghi có phải do con người bày trò hay không, chứ đừng nói đến những người chỉ nghe kể lại.
Lý Quốc Hiền nhắm mắt, thở dài: “Có rất nhiều thư không phải các cậu nghĩ nó không tồn tại là nó không tồn tại. Thầy làm khảo cổ nhiều năm cũng đã từng gặp qua các hiện tượng kỳ lạ…”
“Thật ra lần này họp chỉ muốn hỏi ý mọi người, vì tình hình tài chính của chúng ta hiện giờ đã không còn cầm cự được bao lâu….. Cái hầm kia… Dù cho Giang Ba không còn nữa, tôi cũng biết là cậu ấy đào. Cậu ấy bất mãn với cách khai quật mộ của tôi đã lâu…. Giáo sư Lưu, thầy có ý kiến gì không?”
Lưu Minh phủi phủi bụi trên ống tay áo, nheo mắt nói: “Cách khai quật của thầy Lý Quốc Hiền có thể bảo vệ được di tích, bảo vệ được phòng chôn cất, nhưng mà…. tài chính của chúng ta không đủ để tiến hành theo cách như vậy…”
“Em đồng ý với thầy Lưu, đến giờ vẫn chưa biết chủ nhân ngôi mộ là ai, quốc gia không tài trợ, chúng ta rất khó tiến hành tiếp theo cách đó. Chẳng nói đâu xa, chỉ nội chuyện mấy viên đá cẩm thạch chặn cổng thôi, giờ chúng ta còn không đủ tiền thuê cần cẩu lớn. Quy mô khu mộ này rất lớn, giờ vẫn không sao, nhưng nếu thời gian sau còn không có đủ tiền chi cho lều bạt thì sao, chẳng lẽ để cho những cổ vật phải bị ngâm nước?”
“Đúng vậy ạ, chúng ta nên xác định chủ nhân mộ thất trước, rồi chậm rãi khai quật tiếp cũng được ạ.”
Mọi người liên tục ý kiến khiến cho căn phòng nhộn nhịp hẳn lên.
Lý Quốc Hiền đánh mắt sang Đàm Trình vẫn luôn cúi thấp đầu: “Đàm Trình, cậu nghĩ sao? Có nên xác định danh tính chủ nhân ngôi mộ trước không?”
Nghe được bốn chữ chủ nhân ngôi mộ, lòng Đam Trình run rẩy, không hiểu vì sao lại nhớ đến cái tên khắc trên mảnh ngọc bội,
Túc Cảnh Mặc….
Có thể hay không.
Cậu nhíu mày, lắc đầu: “Em không biết.”
Không có thể tiếp tục khai quật được không, không biết thế lực quỷ ma có lại xuất hiện hay không…
“Giáo sư, vừa nãy thầy nói gương đồng có tác dụng trấn hồn, còn ngọc bội thì sao ạ?”
“Ngọc bội?”
“Vâng ạ.”
Lý Quốc Hiền nhìn Đàm Trình không có biểu cảm gì nhiều, nói: “Ngọc bội được người xưa quan niệm như một vật cầu nguyện bình an, trừ tà đuổi quỷ.”
“Đuổi ma quỷ sao…”
Không biết nghĩ đến gì, ánh mắt Đàm Trình trở nên lấp lánh.
—
(*) Bonus thêm hình ảnh thành cổ Tây An lúc Đàm Trình chạy qua rồi thấy binh lính chết….
Thành cổ này hơn 600 năm tuổi. Tây An là một trong bốn tứ đại cố đô của TQ, thành Tây An được xây để bao bọc bảo vệ kinh đô lúc đó.