*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
2015 qua thật sự nhanh, tháng 2 ngày 19 là Tết Âm Lịch, nghiên cứu sinh vốn cũng không có bao nhiêu kỳ nghỉ, mà Đàm Trình cũng đã hơn một năm không về nhà, nên cậu định năm nay sẽ về nhà ăn Tết.
Vụ án của Lý Quốc Hiền chưa có kết luận, tạm thời ông ta vẫn ở trại tạm giam. Đàm Trình nghĩ trước khi về nhà, ghé qua nhìn ông ta một cái.
Không biết đã trải qua chuyện gì, Lý Quốc Hiền trở nên gầy trơ cả xương, lúc nào cũng hơi hoảng hốt, đặc biệt là lúc vừa nhìn thấy Đàm Trình kia, mắt đột nhiên bừng bừng căm hận, làm Đàm Trình vốn định nói chuyện với ông ta cũng không muốn mở miệng nữa.
“Nếu không phải tại mày, mày ngáng đường tao, tao sao có thể thảm đến mức này!”
Đàm Trình đứng dậy chuẩn bị ra về, nhíu mày nói: “Thầy Lý à, tôi đã làm gì mà thầy nói tôi ngáng đường, tôi hôn mê liên tục suốt quãng thời gian đó, không gặp ông lấy một lần thì sao có thể ngáng đường ông?”
“Hôn mê? Đàm Trình ơi là Đàm Trình, giờ mà mày còn chối kia đấy? Đại mộ trong núi Quỳnh Sơn kia, nếu không phải nhờ mày nhiều chuyện với quỷ hồn trong đó, thì sao tao không thể lấy được Ngột Cốt? Đi cái mộ ở Bình Dao về mày vẫn chưa chết, thì chắc chắn Ngột Cốt đang nằm trong tay mày đúng không! Mày muốn độc chiếm Ngột Cốt, mày muốn chỉ có mày trường sinh bất tử đúng hay không!”
Quỷ hồn? Ngột Cốt? Còn trường sinh bất tử? Đàm Trình nhìn Lý Quốc Hiền đã gần như điên cuồng, chỉ nghĩ rằng do thần kinh ông ta đang bất ổn, trong đầu đầy những thứ xấu xa nên mới nói ra những thứ vô căn cứ như thế!
“Tôi không muốn nói nhiều với ông nữa.” Như vậy nghĩ Đàm Trình đứng lên đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại nhìn Lý Quốc Hiền thêm một lần nào nữa.
Hôm nay không biết trời đổ tuyết bao lâu nữa, ra cổng trại tạm giam nhìn những bông tuyết bay xuống, nghĩ đến bộ dạng của Lý Quốc Hiền lúc nãy, Đàm Trình thở dài một hơi sườn sượt.
Đúng là cái gì cũng thay đổi cả, bạn bè chết đi, ngay cả giảng viên của cậu cũng phải vào cái nơi như thế này. Trong một phút chốc Đàm Trình không biết mình phải nên làm gì tiếp theo nữa. Giờ đã tháng hai, đến tháng sáu là tốt nghiệp rồi, vốn định ở lại đội khảo cổ luôn, nhưng đội khảo cổ đã giải tán hết sau vụ án này.
Tuy rằng nghe nói này mấy vụ án mạng này là do Lý Quốc Hiền và một số tập đoàn vì lợi ích nấp sau lưng, do tham lam châu báu trong Đại Mộ mà gài sinh viên đi thám thính trước để họ tử nạn, nhưng Đàm Trình vẫn hơi nghi ngờ. Vì dựa vào kinh nghiệm bản thân cậu từng nếm trải, nếu bản thân Đại Mộ đó không kỳ quái, cũng sẽ không xảy ra việc này.
Rõ ràng…… Hôm đó cậu cùng với Lâm Hoành Tinh đi tìm Giang Ba, xung quanh chẳng có ai, cậu lại cảm giác có người đang bóp chặt cổ mình….. Cậu nhớ như in, trên đỉnh đầu Lâm Hoành Tinh đột nhiên đầy máu……
Hơn nữa, không biết vì sao lúc ấy cậu lại có thể sống sót……
Đàm Trình không nghĩ ra, dù có nghĩ đến đau đầu, cậu chỉ loáng thoáng nhớ rằng đột nhiên cậu hôn mê bất tỉnh…….
Cậu mơ hồ nhớ hình như mình đã nắm được vật gì đó, mới không bị những thứ quỷ quái đó kéo đi, nhưng đó là cái gì……
Theo bản năng, Đàm Trình vươn tay sờ vào túi áo trước ngực, nhưng lại không có gì trong túi. Bừng tỉnh hoàn hồn, Đàm Trình đột nhiên siết chặt đôi tay, cậu đang định tìm gì? Rõ ràng cậu chưa bao giờ để đồ trong túi áo mà….
Giữa ban ngày, nhưng Đàm Trình lại rùng mình một cái, cũng không biết là do nghĩ đến cảnh tượng ngày ấy, hay vì hôm nay lạnh hơn hay không, hay là vì do tâm hồn cậu vốn đã luôn lạnh lẽo.
Không muốn cứ đứng trước cái chỗ như vậy, mà lại không biết đi đâu, Đàm Trình lang thang không có điểm đến trên đường lớn.
Hai tháng nay cậu lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, làm gì cũng không thấy hứng thú, đọc sách sẽ tự dưng thất thần, nằm dài trong căn phòng trọ không muốn làm gì, không muốn dọn dẹp quét tước gì cả, tóc đã dài cũng không muốn đi cắt. Cả người biếng nhác, ngay cả hôm nay đi gặp Lý Quốc Hiền, cũng là vì tối hôm qua đến thư viện trường nghe người ta nhắc tới, Đàm Trình mới quyết định lại đây gặp ông ta một chút.
Đàm Trình cũng không biết mình đang bị làm sao.
Quận Vị Ương ở Tây An từ lâu đã treo đầy đèn lồng đỏ hai bên đường, dù là mùng 1 Tết, trời đổ một trận tuyết lớn, nhưng trên đường cũng có rất nhiều người, đa số là đi sắm đồ Tết, cũng có khá nhiều người đến đây để thưởng cảnh ‘Trường An sau trận tuyết rơi’.
Sau khi mua vé tàu cao tốc về nhà vào ngày mai, Đàm Trình nghĩ có lẽ có thể mang theo vài món quà đặc sản về, nên rảo bước một lúc, cậu mua hai túi quà đặc sản. Đàm Trình cảm thấy hơi đói bụng, nhìn quanh quất, cậu thấy ngay phía đầu đường cách đó không xa có một cửa hàng bánh kẹp thịt (*) mà người ta đứng xếp hàng rồng rắn. Đàm Trình biết cửa hàng này, nó nổi tiếng nhất Tây An về độ ngon và nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nhưng ở Tây An nhiều năm như vậy cậu chưa từng mua, vì lần nào đi qua ở đây cũng xếp hàng dài, khách rất đông, Đàm Trình tự nhận mình là người không kiên nhẫn để có thể xếp hàng chờ mua.
(*)
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ mới hai giờ 20p chiều, nghĩ nghĩ, Đàm Trình bước đến cuối hàng, chậm rãi chờ.
“Này, bà xem video kết hôn của Châu Kiệt Luân chưa?”
“Xem rồi xem rồi, a a a tui ganh tị với cô gái kia chết đi mất, không chịu đâu, Kiệt Luân là thần tượng của tui đó, tui mê ảnh muốn chết!”
“Đúng á, cô gái kia chắc kiếp trước đi cứu thế giới, nên kiếp này mới cưới được Kiệt Luân.”
“Cứu hay không tui không biết, tui chỉ biết cô ấy sinh năm 93, tui cũng 93 mà, tại sao lại khác biệt lớn như vậy….. Tui cũng yêu Kiệt Luân mười mấy năm mà…..”
(trời ơi hoài niệm năm đó vl huhu =]])
Hai cô gái nói chuyện phiếm xếp hàng phía trên hơi kích động, tay chân cũng vung tứ tung, một người không cẩn thận giẫm phải chân Đàm Trình, làm Đàm Trình dù đang thẫn thờ cũng phải cúi xuống chân nhìn nhìn. Hai cô gái thấy ánh mắt Đàm Trình, đỏ mặt vội vàng xin lỗi, nhưng chẳng buồn chờ Đàm Trình trả lời, hai cô quay lên tiếp tục bàn chuyện về thần tượng của mình.
Đàm Trình đành chỉ biết cười cười, cũng không quá để bụng. Nhưng mà đột nhiên có một cái tên truyền vào lỗ tai Đàm Trình, làm cậu phải quay về phía hai người đang nói chuyện đó.
“Giờ đại học X của tụi mình chắc nổi nhất nước, nhưng mà lại nổi theo chiều hướng xấu.”
Chắc có lẽ là sinh viên cùng trường, Đàm Trình yên lặng nghĩ.
“Đúng vậy, mấy hôm trước chuyện um sùm luôn, mẹ tôi còn lo lắng đến mức gọi hỏi tôi hay là tôi ôn thi lại một năm rồi thi vào trường khác.”
“Phụt ―― Mẹ cậu cũng ác ghê, học lại một năm thì còn gì là con người nữa.”
“Thì bởi……. Nhưng mà thật ra tôi cũng hiểu tâm trạng của mẹ, cái ông thầy Lý kia cũng ghê gớm thật, hại chết bao nhiêu người, mà còn là học sinh của ông ta nữa chứ! Cậu nghĩ xem, chuyện này thật điên rồ, người trong nhà ai mà yên tâm giao con cái mình cho trường học như vậy?”
“Aiz, đúng thật, tôi có nghe một anh khóa trên kể lại chuyện Đại Mộ, lúc đó anh ta cũng công tác ở đội khảo cổ hai tháng, nói là cái Đại Mộ đó rất là tà ma quỷ quái!”
“Tà ma? Vụ gì vậy?”
“Anh khóa trên đó nói, có một lần khảo cổ đội chuẩn bị đào đường hầm, vốn dĩ là quy định không công tác quá 5 giờ chiều, nhưng hôm đó không biết vì sao cả đội lại ở lại muộn. Anh đó nói số ảnh hên, lúc đó ảnh đang ở xa đường hầm, nhưng anh ta tận mắt nhìn thấy một đội viên khảo cổ không kịp chạy ra ngoài, giống như bị ai đóng sâu vào dưới đất, đầu thì đầy máu tươi……”
“……. Đệch……”
“Cái người khảo cổ đó hình như cũng chết rồi, tên là cái gì Thạc ấy?”
Trương Khải Thạc…… Đàm Trình nhíu mày, không ai nói cho cậu biết Trương Khải Thạc chết như thế nào, nhưng nghe hai người này kể lại, không biết vì sao Đàm Trình lại cảm thấy không phải là thêu dệt, mà theo lời miêu tả, Đàm Trình thậm chí có thể nghĩ đến tình trạng của Lâm Hoành Tinh nữa……
Nhưng Đàm Trình còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, người kia lại nói tiếp một câu làm Đàm Trình sững sờ.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy chỗ đó rất quỷ quái. Nguyên cái ngọn núi có cái mộ sụp hoàn toàn trong một đêm, còn làm mấy căn nhà xung quanh đó cũng sụp theo.”
“Cậu nói núi Quỳnh Sơn sụp?!” Đàm Trình nhanh chóng bước đến la lớn nên: “Chuyện khi nào? Tại sao lại sụp!”
Cậu sinh viên đang nói chuyện không ngờ đột nhiên có người nhảy xổ ra hét như thế, hoảng hốt, “Đúng…đúng vậy. Bị sụp..”.
“Một ngọn núi sao có thể sụp!” Đàm Trình đột nhiên lo lắng không lý do, túm chặt cổ áo cậu sinh viên: “Mau nói.”
Cậu sinh viên hoàn hồn lại, giật cổ áo mình ra khỏi tay Đàm Trình, cả giận nói: “Anh bị điên hả, tại sao nó sụp làm sao tôi biết! Khùng!”
Ngay khoảnh khắc biết Đại Mộ đã sập, Đàm Trình cảm thấy toàn bộ lồng ngực của cậu như bị ném vào một nồi áp suất, hơi thở bị nén chặt nhưng không thể nào thoát ra.
Không nói gì, Đàm Trình xoay người đi thẳng đến vỉa hè, vẫy một chiếc taxi chạy ngay đến thôn Ninh Hóa ở quận Lâm Đồng.
Cậu không biết vì sao cậu lại muốn đi đến đó, đã bao nhiêu ngày rồi mà trong lòng cậu vẫn luôn nhớ đến Đại Mộ kia, nhưng nghĩ đến sự cố lần trước, cậu cũng không muốn hỏi. Cậu không hỏi, Trương Tuấn và Ngô Hải cũng không nói gì, cậu không biết tình hình thôn Ninh Hóa ra sao, vậy mà giờ lại có người nói cậu biết, nói cậu biết rằng Đại Mộ đã sụp?
Ngồi trên xe Đàm Trình liên tục nhìn đồng hồ, bực bội và nôn nóng đột nhiên dâng trào trong ngực.
Cậu không biết vì sao mình lại bực bội như vậy, Đại Mộ kia muốn sụp thì sụp thôi, cũng có liên quan gì đến cậu đâu?Chỗ đó đã chết rất nhiều người, giờ cậu lại đến đó một mình, chẳng lẽ không sợ chết sao?
Đàm Trình nghĩ đến đêm sợ hãi đó, cậu đột nhiên muốn mở miệng nói tài xế quay về, không đến Ninh Hóa nữa. Lông mày cậu nhíu lại, đôi mắt lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay, siết chặt nắm tay đến khớp xương trắng bệch, nhưng mà cuối cùng cậu cũng không thể mở miệng, tựa như môi câu bị dính keo 50, dù trong lòng gào thét thế nào, cậu cũng không thể nói ra được.
40 phút lái xe không dài, tài xế chờ Đàm Trình xuống xe xong, vội vàng xoay đầu nhấn ga chạy thẳng. Đàm Trình cảm thấy buồn cười, có lẽ ông tài xế này cũng biết mấy tin đồn của thôn Ninh Hóa, không ai muốn đến cái chỗ này, mà Đàm Trình thật sự cũng không biết mình vội vàng đến đây để làm gì.
Lắc lắc đầu, Đàm Trình hít sâu một hơi, bước vào trong thôn.
Núi Quỳnh Sơn rất lớn, từ xa Đàm Trình đã thấy ngọn núi bị sụp. Thật sự đã sụp hoàn toàn, vốn từng là một ngọn núi rất cao giờ chỉ còn một nữa, Đàm Trình có thể tưởng tượng ra bên trong Đại Mộ hẳn cũng đã bị phá hủy hoàn toàn……
Những bức tường đổ nát, những ngôi nhà cũ đổ sập, những vết nứt lớn trên rìa núi, ổ gà ổ voi, các vết xước khắp mọi nơi. Đàm Trình cảm thấy nơi này giống như đã trải qua một trận chiến lớn, một trận chiến lưỡng bại câu thương. Sau chiến tranh, chỉ còn lại sự cô đơn trong ngôi làng hoang vắng, tuyết trắng như đất nện, che lấp những thi thể trong thôn.
Đàm Trình cảm thấy buồn bã, càng tiến về phía trước, cậu lại càng cảm thấy căng thẳng hơn, như đang bước vào địa ngục vô biên, dưới chân là lửa lớn rực cháy, thiêu đốt cả cơ thể và tâm trí của Đàm Trình, làm cậu như không thở được.
Tại sao … chuyện gì đã xảy ra ở đây?
Bước chân đang tiến về phía trước đột ngột khựng lại, Đàm Trình vươn một tay ôm lấy lồng ngực đau đớn, đầu cậu đột nhiên choáng váng. Đàm Trình vội vàng cúi đầu ổn định cơ thể. Cậu không dám bước tới nữa.
Xoay người, Đàm Trình bước nhanh đến dãy nhà cũ trong thôn. Vài ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn, một trong số đó là gian nhà cậu thường hay ở.
Chạy vào phòng, Đàm Trình đóng sập cửa lại, dựa vào cánh cửa gỗ, thở hổn hển.
Một lần nữa, Đàm Trình vô thức thò tay vào túi áo, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Đàm Trình đột nhiên nắm chặt lấy túi áo mình. Ngay cả khi cậu đã cố gắng phớt lờ nó, từ tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn biết rõ, đây không phải là lần đầu tiên cậu làm như thế. Từ lúc tỉnh lại, cậu chỉ cần hơi ngẩn ngơ một chút là sẽ vô thức vươn tay đi sờ soạng một thứ gì đó, tựa như một thói quen. Cậu dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng thứ đó là gì! Cậu đang tìm gì mới được…
Nhìn về phía trước, thấy nồi cơm điện của mình bị bổ ra làm hai, nhưng Đàm Trình lại cảm thấy trái tim mình như mềm mại đi, làm cậu bật cười, nhưng cậu lại không biết vì sao mình lại cười…
Cảm xúc hỗn loạn làm Đàm Trình ngã khuỵu xuống cánh cửa gỗ, ngồi bệt xuống đất, khóe miệng hơi cong, nhưng đôi mắt lại chua xót đến không nhịn được, một nỗi bị thương không thể giải thích dâng trào làm Đàm Trình gần như khóc nấc lên.
Cậu dường như đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, nhưng không thể nhớ được, thật sự không thể nhớ được.