Đạo Mộ - Dấu Ấn Của Quỷ

Chương 8: Đảo Hoang


Một lúc sau, khi cơ thể đã bớt cảm giác đau tôi mới bắt đầu để ý mọi thứ xung quanh, âm thanh có phần kì lạ, rì rào tiếng sóng vỗ quanh đây, từng đợt sóng đánh vào bờ đều đều. Chợt âm thanh tiếng sóng bị cắt ngang bởi tiếng bước chân kèm tiếng lá cọ xát đất vang lên.
Hướng ra phía cửa, một vị trung niên nam tử đang đứng đó nhìn về phía tôi, trên tay ông ta là một cành dừa kéo lê dưới đất. Ánh sáng ban ngày chói chang làm tôi khó có thể nhìn rõ mặt người đàn ông, đôi mắt tôi nheo lại cố nhìn nhưng vẫn bị nhòe bởi ánh sáng.
- Tỉnh rồi à? Xin giới thiệu tôi là Kid
Người đàn ông vừa nói vừa tiến lại gần, giọng nói nghe vẻ quen mà lạ, tôi từng nghe ở đâu đó rồi nhưng tôi không tài nào nhớ nổi đó là giọng ai.
Ngay khi người đàn ông đứng trước ngay sát đầu giường mình tôi mới thấy rõ khuôn mặt cửa người này. Hàng râu um tùm, tóc như tổ chim, nhếc nhác là những từ ngữ tôi có thể miêu tả người đàn ông này. Tụ trung lại đây là lần đầu tiên tôi thấy một con người có thể trở thành bộ dạng này, kể cả những người nghèo, người vô gia cư mà tôi từng gặp cũng không tới nỗi đó.
Nửa ngày sau, hầu như các thông tin về mọi thứ nơi đấy tôi đã nắm rõ. Theo lời kể của Kid thì anh ta 30 tuổi cũng giống tôi là con lai giữa hậu duệ của quỷ và dòng họ Hary một trong 5 dòng họ tôi tìm kiếm. Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mặt, tưởng chừng như tôi sẽ phải mất cả đời để tìm họ như bố và ông nội thì họ lại xuất hiện trước mặt mình.
Nói qua về nơi đây một chút, chỗ tôi đang ở cùng Kid đó là một đảo nhỏ không rõ nó là đảo gì và ở đâu trên bản đồ. Như thế có nghĩa là chúng tôi đang bị giam cầm ở một nơi hoang vu. Theo như Kid nói thì anh ta bị một tai nạn xe, lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở đây, thời gian trôi qua 3 năm từ lúc đó anh ta vẫn mắc kẹt tại cái đảo quái quỷ này mặc dù anh ấy đã cố thử mọi cách phát tín hiệu cầu cho có thuyền bè nào đó nhìn thấy.
À còn chuyện của tôi tại sao tới đây anh ta cũng không rõ, Kid kể khi đang đi ngay bờ biển thì thấy tôi nằm trên cát, người bất tỉnh máu đã khô, người bầm dập nhiều chỗ. Lúc đưa tôi về Kid nghĩ tôi không thể qua khỏi thế nhưng kì tích đã tới tôi đã tỉnh lại sau 1 tháng hôn mê.
Nghe những lời Kid kể tôi cũng giật mình không thể tin nổi mình đã hôn mê lâu như vậy.
Một tháng tiếp trôi qua chúng tôi vẫn vật lộn trên đảo, nơi đây thật bình yên nhưng cũng thật dữ dội. Ban đầu mọi thứ tôi chưa thể làm được vì các vết thương, phải phụ thuộc hoàn toàn vào Kid nhưng dần dần tôi đã phục hồi có thể đi lại có thể phụ giúp anh ấy một vài thứ trong khi anh ấy đi kiếm thức ăn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu tôi đã bình phục hoàn toàn chấn thương, mặc dù bên hông tôi vẫn để lại một nốt sẹo. Ngay lúc này chúng tôi bắt đầu tính đến kế hoạch để trở về đất liền, qua thời gian quan sát của tôi cùng anh Kid chúng tôi đã vạch ra hai phương án.
Thế nhưng có một vấn đề nảy sinh khi chúng tôi chuẩn bị kế hoạch đầu tiên đó là hòn đảo này thật sự rộng lớn chứ không nhỏ bé như lời Kid kể, chẳng qua anh ấy chưa dám đi sâu vào bên trong hòn đảo. Trong một lần tiến sâu vào trong khu rừng trên đảo tôi đã phát hiện nhiều sinh vật nhỏ và một dài dấu chân của sinh vật có kích thước lớn, điều này làm tôi thấy tò mò về hòn đảo, ngoài những phát hiện về động vật tôi còn phát hiện những ký tự cổ, lạ được khắc trên đá và một vài thân cây cổ thụ.
Sau phát hiện đó tôi trở về báo cho Kid. Chúng tôi trở lại căn rừng tìm nơi tôi nhìn thấy kí tự điều sảy ra ngoài dự kiến khiến chúng tôi đều khiếp sợ.
*****
Khi gần tới cái cây cổ thụ nơi tôi thấy ký tự lạ, Kid và tôi vội vàng nấp vào một bụi cây cao ngang thân người ngay đó.
- Xào xạc… ( tiếng bước chân dẫm lên lá)
Phía trước chúng tôi xuất hiện một nhóm người thổ dân, Kid nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên thật không thể tin nổi trên đảo này còn có người, Kid và tôi sống trên đảo đã hơn 1 năm mà không hề phát hiện một dấu vết nào của con người, tại sao ngay lúc này trước mắt chúng tôi lại xuất hiện một nhóm thổ dân…
Tôi chăm chú quan sát hành động của nhóm người, để ý nãy giờ tôi mới thấy sự kì lạ trong cách ăn mặc, rõ ràng tôi đọc, xem qua nhiều video về tộc thổ dân nhưng đây có lẽ lần đầu tiên tôi thấy cách ăn mặc kì lạ như vậy. Mặt họ bị che bởi một lớp bùn đất hay thứ gì đó, nhưng quan trọng là trên mặt có nhiều viên đá mỏng, dài, cong các loại xuyên qua trông gớm ghiếc vô cùng, trang phục họ làm từ da thú, có vết vẽ ký tự lạ na ná giống ký tự trên gốc cây.
Nhóm thổ dân có hai người đi đầu cầm giáo còn lại bốn người theo sau đều đang khiêng đồ, xem động tác đồ vật đó chắc chắn là nặng.
Hành động sau đó của họ làm tôi chết lặng, đồ vật mà họ vừa khiêng tới gốc cây đó không phải là đồ vật mà là một người thổ dân cũng ăn mặc như họ nhưng trên mặt không có phiến đá nào đâm vào. Bốn người thổ dân đặt người đó quỳ xuống gốc cây cổ thụ, mặt hướng về dòng ký tự khắc trên thân cây. Họ lấy nước từ một vũng nước gần đó hất vào mặt người thổ dân kia. Người thổ dân bị hất nước tỉnh dậy nhìn lên thân cây thấy ký tự liền hét lên bộ mặt sợ hãi.
Ngay tức khắc chiếc giáo của hái người thổ dân đi đầu lúc nãy xuyên qua họng và bụng người thổ dân này khiến anh ta không kịp phản ứng chết ngay tức khắc, không dừng lại ở đó bốn người thổ dân còn lại cũng từ đâu lấy ta mấy phiến đá sắc nhọn nhỏ đâm, cào xé người thổ dân xấu số kia. Lục phủ ngũ tạng của người thổ dân xấu số bị moi ra ngoài chân tay thì rách toạc.
Cả người tôi bủn rủn, cứng đơ, cơ thể như vô lực khi nhìn thấy cảnh ghê rợn trước mắt, mùi máu tanh bay toản không gian làm tôi buồn nôn. Thật kinh tởm hành động giết đồng loại dã man, đây là lần đầu tiên trong đời tôi phải trải qua truyện như này, nó quá sức với khả năng chịu đựng của tôi. Và chỉ thiếu chút nữa là tôi hét lên mà bỏ chạy, nhưng ngay lúc đó Kid đưa tay khóa chặt miệng tôi lại không cho tôi hét, bởi nếu muốn sống thoát khỏi đây phải giữ im lặng.
Xong xuôi 6 người thổ dân quỳ xuống miệng lẩm bẩm, ngay sau đó họ lấy gậy xiên qua cái xác, treo lên gốc cây cổ thụ, sát bên cạnh dòng ký tự.
Đợi nhóm thổ dân man dợ bỏ đi một lúc tôi và Kid tiến lại gần cây cổ thụ.
Anh ta chăm chú nhìn quanh cây, sau một hồi quan sát Kid cút xuống quệt tay xuống đất lấy ít bùn vẽ vài đường lên tay. Có vẻ anh ấy đã phát hiện được gì đó chăng? Thấy Kid đang tập trung suy nghĩ tôi cũng chẳng dám hỏi. À còn một chuyện tôi chưa nói: Kid từng tốt nghiệp trường đại học khảo cổ anh ta khá giỏi trong mảng đọc hiểu các kí tự cổ, theo lời khoe của anh ta là vậy, thực hư của câu truyện đó thì bây giờ nó sẽ được hé lộ.