Đạo Mộ - Dấu Ấn Của Quỷ

Chương 1 : Cái Chết Của Ông Nội

"Hộc hộc!"

“ Đây là nơi quái quỷ nào vậy ? Mọi người đâu rồi ?”

Phía trước là cả một vùng tối tăm, tĩnh lặng không một âm thanh, tựa cảm giác ta đang bị giam trong ngục tối hoặc đã ở dưới địa phủ tối tăm. Sự tối tăm gợi tới từng đợt rét run, những suy nghĩ về sự sợ hãi cứ lớn dần lên trong tôi và chắc chắn ngay cả những con người có tinh thần vững vàng tới mức nào, trong hoàn cảnh này - không đèn không có ai bên cạnh - nó là một cảm giác khó tả, sự sợ hãi bao trùm lấy tâm trí, đầu óc tôi lúc này không còn tỉnh táo nữa chỉ có nỗi sợ đang xâm chiếm. Tôi không dám kêu lên gọi mọi người , cái nỗi sợ thứ gì đó sẽ bất ngờ nhảy xổ vào mình khi chỉ cần một âm thanh vang lên từ cửa miệng của tôi. Nỗi sợ khiến tôi không đủ bình tĩnh để xem xét tình hình, chỉ còn biết im lặng cùng hòa vào sự tĩnh lặng của không gian tối tăm đến rợn người này.

“Phải chăng tôi đã chết? Không! Không! Tôi vẫn cảm nhận được cái hơi thở gấp rút cùng sự mệt mỏi rã rời của đôi chân cùng sự sợ hãi tới tột cùng. Nếu thành yêu ma dưới địa ngục thì có lẽ những thứ cảm xúc đó đã không còn tồn tại.”

Trấn an bản thân xong, nhưng cũng chẳng cảm thấy khá hơn chút nào tôi tiếp tục chạy với hi vọng chỉ cần phía trước có một đốm sáng nào đó là đã mãn nguyện lắm rồi. Có lẽ chỉ cần vài chục phút đẩy tinh thần lên cao như này với nhiều người đã là quá sức chịu đựng, họ có lẽ đã gục xuống mà chờ chết, nhưng không hiểu tại sao thời gian trôi qua cũng đã khá lâu cái cổ họng tôi đã khô khan, vậy mà đôi chân vẫn còn nặng nề lết từng bước chân trong không gian đó. Phải chăng nó là lời động viên từ trong chính linh hồn tôi. Nó không muốn thể xác của nó nằm lại nơi này chăng.

Không!

Suy xét kĩ có lẽ không phải là do linh hồn mà đó là số mệnh chăng? Một số mệnh sắp đặt nó ép buộc tôi phải bước tiếp để cứu lấy mọi người trên Trái Đất này. Tại sao tôi lại được đưa tới đây, tại sao không phải là một nơi khác đầy đủ ánh sáng mặt trời với tia nắng ấm áp cùng đồ ăn ngon?

Có lẽ chúng ta nên bắt đầu lại với mọi chuyện trước khi tôi ở đây.

***
“ Thống nhất thế nhé. Chuẩn bị mọi thứ đi chúng ta sẽ đi xuyên đất nước, đúng sáu giờ thứ năm tới nhé.”
“ Rồi ô kê, tôi về xin ít tiền của ông bà già đã. Tiền tiết kiệm cũng gần hết rồi.”
“Ừ.”
“Tôi về đây hẹn đúng sáu giờ sáng thứ năm nhé sau nhé.”
“Ừ.”
Vẫy tay tôi chào tạm biệt Bách - đứa bạn thân của tôi. Hai đứa đang tính đi phượt xa để xả hơi sau khi thi đại học. Từ nay đến hôm thứ năm còn tận hai ngày vì vậy tôi tranh thủ vào trong tầng hầm của gia đình.

Cái tầng hầm chất chứa nhiều thứ mà từ nhỏ tôi đã rất tò mò muốn vào xem nhưng ông nội và bố đều không cho. Ba và ông nội tôi là những người nắm giữ chìa khóa tầng hầm, hai người chưa từng cho phép một ai hay một con vật nào bén mảng gần đến nơi đó. Tôi đoán đó là nơi cất giấu tài sản quý giá của ông và bố, nhưng cũng không loại trừ trường hợp nó chứa đựng bí mật kinh thiên động địa nào đó.

Nhưng rồi một hôm ông đã tiết lộ đôi chút cho tôi. Đó là nơi cất giấu những tài liệu mà người thường không được phép đụng vào chỉ có cha truyền con nối, mà cũng chỉ truyền cho người con duy nhất của dòng họ. Tất nhiên khi buổi trò chuyện kết thúc ông đã hẹn tôi một câu chất chứa sự mong đợi tràn trề.

“ Khi nào cháu đủ mười tám tuổi ông sẽ cho cháu vào tầng hầm.”

Sự tò mò và nhớ dai của trẻ con, đã giúp tôi không quên câu nói của ông. Và sau khi thi đại học song, ngay tám giờ tối hôm đó tôi đã có mặt tại phòng của ông.

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự tính, ông vẫn nhớ. Ông tiến lại gần góc phòng nơi cái két sắt to như cánh cửa ra vào được đặt ở đó. Ông chậm rãi vặn từng đường xoay của tay nắm, bấm vài cái mã số gì đó.

“Cạch!”

Cánh cửa của két sắt được mở ra. Ông cúi xuống lục tìm trong đống đồ, phải nói là tuổi già ông kém minh mẫn hay sao mà tôi đợi cả mấy phút mà vẫn chưa thấy ông tìm được chiếc chìa khóa. Đợi sốt ruột mãi ko thấy ông tìm thấy, bực mình tưởng ông không giữ lời đang định chuồn.

“Đây rồi!”

Ông tiến lại gần phía tôi, đôi tay ông nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc chìa khóa đưa lên trước mắt tôi. Đôi mắt ông đăm chiêu nhìn chiếc chìa khóa còn động tác thì nâng niu, xem ra đây là vật vô cùng quan trọng đối với ông.

“Đưa hai tay ra đây!”

Biết điều tôi vội vàng giơ hai lòng bàn tay lên cúi thấp người xuống để nhận chiếc chìa khóa. Ông nhẹ nhàng đặt chiếc chìa khóa vào giữa hai lòng bàn tay tôi, đồng thời miệng ông còn lẩm nhẩm gì đó. Có lẽ ông đang đọc câu thần chú gì chăng?

Xong xuôi ông lui lại đỡ tôi đứng thẳng lên, ông nhìn vào mắt tôi ông nói:

“chiếc chìa khóa này đã được truyền lại cho các thế hệ dòng họ ta đã gần một ngàn năm. Nó chứa đựng một lời tiên tri cùng theo đó là một lời nguyền lên dòng họ của ta. Con không được làm mất nó, bởi lời nguyền của nó sẽ giết chết tất cả những người có cùng huyết thống dòng họ Khang chúng ta. Đồng thời nó sẽ mang đến một tai họa lớn gây diệt vong cho toàn nhân loại. Trước mặt ta con hãy thề đi, cho dù thế nào cũng phải bảo quản, giữ gìn chiếc chìa khóa cùng với việc thực hiện toàn bộ những điều mà con sắp tiếp nhận từ tầng hầm.”

Lời nói của ông tạo cho tôi một linh cảm về thứ tôi sắp phải tiếp nhận vô cùng gian nan. Dẫu vậy tôi vẫn không sợ tôi sẽ thách thức bản thân một lần đối mặt với khó khăn, để xem nó khó tới mức nào mà tại sao từ hết đời này tới đời khác mà các vị tổ tiên cùng ông và Bố vẫn chưa tìm ra.

Tôi cúi đầu xuống giơ cao chiếc chìa khóa lên, đồng thời giao ra một lời hứa trước ông.

Ông nội lúc này dường như đã trút bỏ được gánh nặng, ông thở dài một hơi rồi bất ngờ ngồi gục xuống chiếc giường đằng sau lưng. Đầu ông gục xuống ngực, linh cảm không ổn tôi để chiếc chìa khóa vào cái túi áo rồi vội đưa đôi bàn tay đặt lên bờ vai của ông lay lay mấy lần. Hốt hoảng khi không thấy có phản ứng gì từ ông tôi sợ hãi kêu to gọi người xung quanh. Ngón tay tôi run run đưa gần vào mũi của ông. Không còn một cái hít thở nào cả, tôi giật mình sợ hãi ngã lùi về sau. Nhưng ngay sau đó tôi chạy lại ông lấy ông, hai hàng mi tôi bất giác rơi tự bao giờ.

Lúc này mọi người từ ngoài mới chạy vào. Họ nhìn tôi rồi nhìn ông nội, tất cả đều hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Họ không nói gì chỉ lặng thinh đứng đó nhìn, khuôn mặt mọi người đều buồn nhưng họ không bật khóc. Bố tôi đến bên đặt bàn tay lên đôi vai tôi rồi lặng đi không nói gì. Không khí gia đình bỗng trầm xuống không ai dám lên tiếng.

Chỉ một lúc sau bác sĩ đến công bố kiểm tra lại và công bố ông đã chết vì đột quỵ. Nhưng tôi không tin, ông đang rất bình thường tại sao lại như vậy, có lẽ nào là do lời nguyền của chiếc chìa khóa kia.

Ngày để tang ông tất cả mọi người đều không khóc lấy một giọt nước mắt. Bố, mẹ, dì, và những người hầu trong nhà, họ thường ngày rất quý mến ông nhưng tại sao họ không bỏ ra một giọt nước mắt thôi để đưa tiễn ông.

khi tất cả lễ tang đã xong xuôi tôi trở về nhà vào phòng đóng sầm cửa lại nằm gục lên giường với tâm trạng buồn rầu. Sực nhớ tới những kỉ niệm hồi nhỏ vui chơi cùng ông, tất cả vụt qua khiến cho tâm trạng tôi càng thêm tồi tệ.

“cạch”

tiếng mở cửa phòng vang lên bóng người quen thuộc tiến vào phòng tôi. Ngồi dậy tôi chán nản nhìn người đứng trước mắt mình, đó là bố tôi. Một người con không rơi một giọt nước mắt nào khi người bố của mình qua đời, đúng là đồ vô tâm.

Tôi tỏ ra khinh bỉ nằm ngửa ra thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại.

“Có phải con giận bố và cả gia đình vì đã không khóc một giọt nước mắt nào, tang lễ cũng diễn ra nhanh và không mời người khách nào tới?”

Tôi lặng im không nói gì vẫn nhắm chặt đôi mắt lại, coi như không có ai trong phòng này.

“Đây là chiếc chìa khóa tầng hầm, con hãy cầm lấy nó. Xuống dưới đó rồi con sẽ hiểu mọi chuyện, con trai!”

Bố tôi để chiếc chìa khóa cạnh đầu giường rồi từ từ bước ra ngoài đóng cửa lại.

Mở mắt tôi ngồi dậy cầm lấy chiếc chìa khóa. Đôi mắt đăm chiêu nhìn chiếc chìa khóa cất giấu bức màn bí mật này. Suy nghĩ đắn đo một chút tôi quyết định đi nghỉ ngơi rồi sáng mai sẽ xuống tầng hầm.

“reng…reng”

Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, tôi lúc này tâm hồn chẳng còn buồn nhấc máy nghe điện thoại nên để đó mặc kệ.

“Reng…reng”

Lại một hồi chuông khác vang lên đây đã là cuộc gọi thứ ba. Tôi mệt mỏi liếc qua màn hình chiếc điện thoại, thì ra đó là thằng Bách. Tôi sực nhớ ra ngày mai là ngày hẹn nó đi chơi. Cầm lấy chiếc điện thoại, vuốt màn hình tôi nghe máy.

“alo”

“thế nào đã chuẩn bị xong chưa tôi háo hức quá. Không biết cảm giác nó thế nào nhỉ? Tôi chưa đi phượt bao giờ cả. haha”

“nhà tôi đang có chuyện buồn, ông tôi vừa mất. có khi tạm thời hoãn lại chuyến đi đã.”

“Sao? Ông của cậu khỏe mạnh lắm mà? Hôm trước tôi lên nhà còn thấy ông đi tập dưỡng sinh như! Đừng đùa như vậy chứ?”

“tôi không đùa! bây giờ tôi không muốn nói chuyện để hôm khác nhé.”

“ê ê…ê… từ từ. Tôi xin lỗi mà, tôi cũng quý ông của cậu lắm nhưng tại sao lại đột ngột vậy?”

“bác sĩ bảo đột tử do bệnh tim. Nhưng tôi không tin, ông tôi đang bình thường mà tự dưng lại bị bệnh tim sao được.”

“ừ… tôi cũng nghĩ vậy. Để mai tôi sang nhà mày.”

“ừ. Tiện tôi cũng có thứ này muốn hỏi cậu. Tôi cúp máy đây.”

“ừ”

Hít thở một hơi thật mạnh tôi lấy lại chút tinh thần, để chiếc điện thoại lên bàn rồi nằm lên giường tắt đèn điện, từ từ đôi mắt tôi khép lại rồi chìm vào giấc ngủ. Tự nhủ với mình rằng tất cả mọi chuyện rồi sẽ qua thôi đừng buồn nữa.