Thoạt đầu hắn nghe tiếng động khẽ cũng như Triệu Sĩ Nguyên song hắn chưa biết là tiếng động gì, bây giờ nghe âm thanh hắn mới rõ là có người vào miếu.
Theo đúng thân pháp Kim Lý Xuyên Ba hắn vọt mình vào miếu.
Lúc đó người bí mật đã đặt tay kia lên đỉnh đầu Triệu Sĩ Nguyên, rút tay nơi ngực về.
Hắn giật mình, hấp tấp hỏi:
- Tôn giá là ai? Có gì cứ nói, hà tất phải uy hiếp như vậy?
Người đó còn ẩn mình sau lưng Triệu Sĩ Nguyên, nên Mã Hoằng chưa trông tỏ mặt mày.
Liền theo đó, ba người kia nghe tiếng động, cùng chạy vào, cùng hỏi một lượt:
- Ai?
- Ai?
- Ai?
Mã Hoằng nhìn bọn Kim Lập, Trương Phàm và Từ Kiệt, trầm giọng hỏi:
- Ai sơ ý để cho kẻ lạ đột nhập vào đây?
Kim Lập, Trương Phàm và Từ Kiệt trố mắt:
- Bọn chúng tôi? Không lẽ người đó do cửa miếu mà vào?
Mã Hoằng cau mày toan nói gì đó, nhưng đảo mắt nhìn quanh lòng miếu nhỏ, nhận ra chỉ có vọng cửa chánh và hai khung cửa sổ hai bên, còn thì tường bao kín không một lỗ hổng nhỏ nào có thể cho là lối xuất nhập.
Nếu người đó không vào cửa chánh, thì vào bằng lối nào? Bởi hai cửa sổ đóng chặt?
Mà cửa chánh lại do hắn trấn giữ?
Như vậy hắn còn nói gì được chứ? Hắn không nói được bỗng hắn bật cười dài.
Bọn Kim Lập kinh hãi, hấp tấp hỏi:
- Đại ca...
Giọng cười của hắn trở nên thê thảm, hắn thốt:
- Ta đắc tội với Thiếu lệnh chủ! Ta không xứng đáng! Bởi bất tài mà thành ra hãm hại lệnh chủ! Còn mặt mũi nào nhìn lệnh chủ nữa!
Hắn đưa cao tay định đấm xuống đầu.
Kim Lập và Trương Phàm đứng cạnh hắn đồng hét lên: