Đào Lý Bất Ngôn

Chương 63: Người trong lòng của ta (thượng)


Khách mời hết mình vui vẻ cho đến chạng vạng tối, mọi người thỏa mãn ra về. Bọn nhỏ đi tới lầu hai.
Ngôn gia gia cùng Ngôn nãi nãi đang ngồi cùng nhau, nắm tay. Từ khi những đứa nhỏ trong nhà bắt đầu hiểu chuyện, hai vị lão nhân gia vẫn là yêu thương, hòa ái, bộ dáng ân ái chưa từng tức giận.
Mái tóc bọn họ bạc trắng, gương mặt hiền lành, mỗi một nếp nhăn mỗi một chấm đồi mồi đều là thời gian lưu lại. Khi bọn họ nhìn về phía ngươi, ngươi sẽ nhận được sự ủng hộ, ngươi sẽ cảm thấy mọi thứ đều dễ dàng, không có chuyện gì không vượt qua được, cũng không có chuyện gì làm không được.
Bọn họ ngồi ở vị trí gia chủ, bọn nhỏ ngồi vây quanh bọn họ, mọi người cười cười nói nói.
Ngôn gia gia cười nói: "Mỗi ngày sinh nhật hàng năm đều muôn bọn nhỏ hát một bài, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ."
Ngôn nãi nãi hiếm khi tinh thần tỉnh táo, cười nhìn Ngôn gia gia: "Hôm nay lớn hơn một tuổi a, lão đầu tử, không biết dây thanh quản của ngươi còn có thể hát được không đây?"
Ngôn gia gia cười ha ha: "Ngươi đàn được ta liền hát được."
Ngôn nãi nãi cười híp mắt đứng lên đi đến bên cây đàn dương cầm.
Bọn nhỏ cười hì hì, kinh hô ồn ào.
Ngôn Dĩ Nam kêu lên: "Bà nội! Cố lên! Cho lão nhân này mở rộng tầm mắt một chút!"
Ngôn Dĩ Đông trừng mắt nhìn hắn, Ngôn Dĩ Nam hướng đại ca của hắn le lưỡi, đại ca lắc đầu cười cười.
Ngôn nãi nãi ngồi ở bên cây đàn dương cầm, từ lúc bà còn trẻ chính là một nữ nhân ưu nhã xinh đẹp, bây giờ cũng vậy, lúc bắt đầu đánh đàn bà có một động tác nhỏ, xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, cổ có chút ngẩng lên.
Sau đó quay đầu hơi nở nụ cười với những đứa nhỏ và chồng của mình. Giai điệu hoa lệ lưu loát từ đầu ngón tay linh hoạt của bà chảy ra.
Bọn nhỏ lộ ra cái mỉm cười quen thuộc. Ngôn gia gia đứng lên, bởi vì hôm nay là tiệc sinh nhật, ông mặc một bộ âu phục thẳng tắp, gọn gàng soái khí.
"Ân ân..." Ngôn gia gia ưởn thẳng bờ lưng bởi vì tuổi già đã không còn vững chắc, bàn tay đưa lên cổ áo làm ra động tác chỉnh sữa cái nơ trong không khí, mấy đứa nhỏ được ông chọc cười khanh khách.
Đứng thẳng, kinh nghiệm nhiều năm biểu diễn trên sân khấu cùng đã trở về.
"Đêm khuya trong hoa viên bốn bề im ắng, chỉ có Phong nhi đang nhẹ nhàng ca hát
Cảnh ban đêm tốt biết bao nhiêu, Tâm nhi sảng khoái rất nhiều, ở buổi tối mê người này..."
Âm thanh của nam nhân hùng hậu, du dương, bài hát này bọn nhỏ đều rất quen thuộc rồi, cơ hồ là ông nội cùng bà nội vẫn luôn ngâm nga từ trước đến bây giờ. Tuổi tác của bọn họ dần dần lớn hơn, giọng nói của Ngôn gia gia đã không còn hữu lực như trước, nhịp điệu của Ngôn nãi nãi cũng không còn chuẩn xác như lúc tuổi còn trẻ.
Nhưng bọn họ vẫn đang lắng nghe rất chân thành. Hai vị lão nhân gia một người đàn một người hát, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh mắt đối mặt mà mỉm cười.
Ngôn đại ca cùng Ngôn đại tẩu lắc đầu theo giai điệu nhìn nhau một cái; Liễu Y Y đưa mắt nhìn Ngôn Dĩ Tây.
Ngôn Dĩ Nam cười ha hả nhịp theo giai điệu.
Ngôn gia gia hát lời đầu tiên, sau đó đổi sang tiếng Nga hát phần lời tiếp theo.
Ông quay đầu nhìn về phía Ngôn nãi nãi, ánh mắt thâm tình, chuyển thành tiếng Trung hát tiếp:
"Người ở trong lòng ta ngồi bên cạnh ta, lặng yên nhìn ta không lên tiếng,
Ta muốn nói với ngươi, nhưng lại thẹn thùng..."
Tiếng Ngôn Dĩ Nam ồn ào, tiếng Đại Bàn Tiểu Bàn cười lên: "A, Thái gia gia thật buồn nôn..."
"Bao nhiêu lời giữ ở trong lòng..."
An Chi len lén liếc nhìn Ngôn Hề, thấy nàng mỉm cười nhìn ông nội bà nội, nơi đáy mắt có ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh. An Chi ngưng mắt nhìn nàng, Ngôn Hề cũng không có quay đầu nhìn cô bé, ngẫu nhiên rũ bờ mi xuống, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Nàng đang suy nghĩ cái gì?
Có phải là nàng đang nhớ đến ai đó?
Nàng đã từng yêu người nào đó sao?
Có phải nàng vẫn còn yêu người đó hay không?
An Chi nhìn nàng rất lâu, lúc thu tầm mắt lại mới phát hiện Liễu Y Y đang nhìn mình, An Chi cúi đầu xuống.
Bên ngoài màn đêm buông xuống, nhiệt độ càng ngày càng thấp, trong phòng là hoan thanh tiếu ngữ, bọn nhỏ đè nén tâm sự của mình xuống, đều trêu đùa làm cho hai vị lão nhân vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Ngôn Dĩ Tây cùng Liễu Y Y đi ra ngoài trước.
Ngôn Dĩ Tây muốn đi gara lấy xe, Liễu Y Y phiền muộn không lên tiếng mà đứng tại chỗ, Ngôn Dĩ Tây liếc nhìn nàng, tựa hồ đang chờ nàng nói chuyện, Liễu Y Y trầm mặt không nói lời nào.
Hai người đứng ngây người ở trước sân nhỏ.
Nửa ngày, Ngôn Dĩ Tây mở miệng nói: "Ta đưa ngươi về." Hắn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Liễu Y Y, là một động tác rất nhỏ như vậy, tất cả kiên cường của Liễu Y Y đều tháo xuống, nàng ngẩng mặt lên, trong đôi mắt tràn ngập hơi nước: "Dĩ Tây, ngươi nói thật với ta, có phải ngươi không thích ta hay không?"
Ngôn Dĩ Tây trầm mặc không nói, lông mày hắn nhíu lại thật chặt.
"Nếu như ngươi không thích ta, thì nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi nói rõ ràng, Liễu Y Y ta, Liễu Y Y ta ..." Giọng nói của Liễu Y Y nghẹn ngào, lại hung hăng nói ra, "Con mẹ nó chứ về sau tuyệt đối sẽ không quấn lấy ngươi nữa!"
Thanh âm của nàng rất lớn lại run rẩy. Ngôn Dĩ Nam cùng Ngôn Hề, An Chi đi ra đằng sau cũng nghe thấy.
Ba người dừng bước, Ngôn Hề mang thần sắc lo lắng, kịp thời kéo lại Ngôn Dĩ Nam đang muốn tiến lên.
"Ta không muốn đến nhiều chuyện, ta chỉ...Ta muốn lấy xe a..."
Ngôn Hề nói: "Ta cũng phải trở về, nhưng mà, được rồi, đợi chút đi."
"Ta phải về bệnh viện trực!"
"Chúng ta đi bên kia vào gara. Đào Đào đến." Ngôn Hề nói xong cùng Đào Đào, Ngôn Dĩ Nam lại vòng về.
Liễu Y Y vẫn như cũ cố chấp mà nhìn chằm chằm vào Ngôn Dĩ Tây, nàng cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng, hắn nhìn bộ dạng Liễu Y Y khóc thút thít, nhắm mắt một cái, lấy khăn giấy trong túi ra, rút một tờ, dùng động tác nhu hòa mà lau nước mắt cho nàng.
Liễu Y Y bởi vì động tác của hắn mà thần sắc mềm nhũn, ánh mắt của nàng không rời khỏi gương mặt của hắn, tựa hồ không muốn bỏ qua nhất cử nhất động của hắn.
Ngôn Dĩ Tây nhìn chăm chú lên gương mặt nàng, "Y Y, ta rất thích ngươi, cũng rất thích ở cùng với ngươi."
Vệt nước mắt trên gương mặt Liễu Y Y còn chưa khô, nhìn hắn liền cong khóe môi cười rộ lên, nhưng lại ý thức đến chuyện gì đó, nàng run rẩy nói: "Nhưng mà? Còn có nhưng mà đúng không?"
Ngôn Dĩ Tây lại trầm lặng thật lâu, nửa ngày, hắn thở dài ra một hơi, nói: "Trong cuộc đời của ta thứ quan trọng nhất là người nhà của ta còn có khoa học nữa, ta chưa từng nghĩ tới sẽ lập gia đình, sẽ có người yêu."
Hắn nhìn Liễu Y Y, trong ánh mắt dâng lên ý cười, "Nhưng mà ngươi đã xuất hiện, ta biết ngươi yêu thích ta, ta cũng biết rõ tính tình ngươi tương đối hoạt bát, ta rất bảo thủ, ta không có cách nào tưởng tượng ra bộ dáng khi ở chung với ngươi."
Liễu Y Y tựa hồ lần đầu tiên nghe thấy hắn nói nhiều như vậy, nàng chớp chớp hàng lông mi ẩm ướt nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại làm cho nàng nhíu mày.
"Ngươi biết cái gì gọi là 'Nguyên tắc không chắc chắn' không? Đó là lượng tử cơ học do nhà vật lý học Heisenberg người Đức đề xuất ..."
"Đợi một chút, không cần nói với ta những thứ này...Nói thẳng điều ngươi muốn nói đi."
Ngôn Dĩ Tây nở nụ cười: "Được, ta không nói cái này nữa."
Liễu Y Y lại nói: "Không phải ta không muốn ngươi nói những thứ này, ngươi xem, vì ở cùng với ngươi, ta đọc rất nhiều sách vật lý, ta không muốn ngươi cảm thấy ta quá ngu ngốc, ta thậm chí còn đọc The Big Bang Theory, nhưng mà, chỉ là ta đọc không hiểu bên trong nói..."
Dáng tươi cười của Ngôn Dĩ Tây mở rộng, "Ngươi không hiểu cũng không sao, ta sẽ không nói ngươi ngu ngốc không phải vấn đề của ngươi, là vấn đề của ta."
Hắn dừng lại một chút, "Đại khái năm năm trước, ta đi kiểm tra sức khoẻ...Ta có chứng bệnh thiếu tinh, nếu như chúng ta cùng một chỗ, ta không thể cho ngươi một đứa bé. Mà Y Y, ngươi là cô gái tốt như vậy, xứng đáng có được những thứ mà tất cả nữ nhân trên thế giới này có được...Ta không thể ích kỷ như vậy ..."
Liễu Y Y há to miệng, khiếp sợ mà nhìn hắn.
Ngôn Dĩ Tây nói xong, hắn cúi thấp mặt, dịu dàng nhìn nàng, đưa tay sờ lên khuôn mặt nàng, "Ta ủng hộ mọi quyết định của ngươi, ta đưa ngươi về nhà trước đi."
Hắn nói xong, xoay người đi về phía gara. Liễu Y Y nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng chua xót nan giải. Nàng đứng tại chỗ, suy nghĩ xuất thần, trong đầu hỗn loạn, chờ đến khi Ngôn Dĩ Tây lái xe ra, nàng vẫn còn đứng đó. Ngôn Dĩ Tây chờ trong chốc lát, nàng còn chưa lên xe, hắn thở dài, lại đi xuống, mở cửa xe chờ nàng.
Liễu Y Y nhìn qua hắn, mãnh liệt lau phất qua gương mặt, chạy vội tới, ôm lấy hắn: "Ngươi nói ngươi ủng hộ mọi quyết định của ta đúng không? Vậy ta muốn cùng với ngươi."
Ngôn Dĩ Tây cứng đờ, hắn lăng lăng đè lại bờ vai của Y Y, "Chỉ là..."
"Ta muốn ở chung với ngươi." Liễu Y Y lập lại. "Phương thức lập gia đình có rất nhiều loại, chỉ là một gia đình lý tưởng đối với ta nhất định phải có ngươi, nhất định phải có ngươi, đây mới là điều ta mong muốn nhất."
Liễu Y Y lẩm bẩm nói, "Ta chỉ thích ngươi, nghĩ muốn ngươi." Nàng nhón chân lên, chủ động nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi hắn.
Ánh mắt Ngôn Dĩ Tây run rẩy, bàn tay hắn chậm rãi ôm chặt lấy nàng. Hắn cúi đầu xuống tới gần nàng, dựa vào nàng, "...Ngươi đã quyết định?"
"Ân."
"Nhưng mà ta, nhưng ngươi...Đối với chúng ta..." Ngôn Dĩ Tây xác định đây là lần đầu tiên hắn nói lắp.
"Chuyện đó cũng không quan trọng."
Ngôn Dĩ Tây nhắm đôi mắt lại, nâng gương mặt của nàng lên, hôn lên.
Bầu trời đêm chậm rãi phất phơ bông tuyết, từng bông tinh tế, từ không trung đáp xuống, từ từ chậm rãi bay lên mái tóc của bọn họ.
Đây là bông tuyết đầu mùa đến chậm của năm nay.