Đạo Lữ Của Ta Là Bạch Lang

Chương 5



Từ Hữu Thiện huých huých dì Hai nhà mình, hai ngón tay giơ lên làm cử chỉ đếm tiền.

Từ Nhị di giật mình, vội hỏi: " Vị này...!Vân đồng học....!"
Chưa có hỏi xong, chú Từ liền quyết đoán chen vào nói: " Cái gì mà đồng học, gọi Đại Tiên! "
Cho đến bây giờ, chú từ đã thực sự bị thuyết phục.

Số tiền này hắn chưa từng đề cập đến bất kì ai, cũng không nói qua với ai chuyện nhặt được tiền.

Nhưng Vân Hồng lại một hơi lựa ra 16 đồng xu, không nhiều hơn, cũng không ít hơn.

Không có bản lĩnh thật sự thì sao mà làm được như thế này.

Vân Hồng: ".....!"
Cũng không cần phải như thế đâu.

Hắn có chút ngượng ngùng: " Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi! "
Dục vọng hơn thua tất nhiên rất nặng, nhưng vấn đề về tên tuổi và danh xưng đều có hàm nghĩa.

Nếu ngươi chưa đến độ cao kia, không được tùy tiện xưng tiên, thiên đạo sẽ không cho phép.

Lúc trước Từ Hữu Thiện xưng hô cũng là mang theo hàm ý đùa giỡn, cũng đành thôi.

Nhưng chú Từ trịnh trọng như vậy, không tốt chút nào.


Chú từ biết nghe lời phải, xoa xoa tay vào nhau, cung kính hỏi: " Cái kia, không biết ngài có phải một trong số đó không? "
Vân Hồng gật đầu: " Xem như là Đạo Môn đi.

"
Mặc dù có nghi hoặc sao lại " xem như ", nhưng vẫn gật đầu liên tục: " Vậy gọi ngài là Vân đạo trưởng."
Lần đầu tiên Vân Hồng được gọi như vậy, có chút mới lạ, nhưng cảm giác cũng không tồi.

Chú Từ lại hỏi phí tổn thất.

Lần đầu tiên Vân Hồng lấy tiền từ việc này, cũng không có kinh nghiệm mấy, hắn quyết định chuyển vấn đề nan giải này đi: " Chú cứ xem sao rồi đưa đi.

"
Bên kia kính cẩn nghe theo, mặt cúi sâu xuống.

Ngay tại chỗ chuyển khoản qua 8888 tệ.
Vân Hồng nhíu mày.

Khó trách lại có thể tạo ra sản nghiệp lớn như vậy, keo kiệt cũng biết phân rõ nặng nhẹ nha.

Kì thật giá cả trong nghề này rất hỗn loạn, cũng không có cái gì là tiêu chuẩn cả.

Thông thường đến nhà xem phong thủy sẽ được đưa tầm mấy trăm tệ.

Còn về những người đạt độ cao kia sáu bảy con số cũng không phải là không có.

Vân Hồng còn trẻ, tên tuổi mờ nhạt.

Lần xuất đạo đầu tiên mà đã được 8888 tệ, con số cũng không ít đâu, đối phương quả thật đã cho đủ mặt mũi.

Vì lí do an toàn, người lái xe là Từ Hữu Thiện.

Trong suốt quá trình, Vân Hồng giữ chặt 16 đồng xu trong lòng bàn tay, nửa điểm hắc khí cũng không bị rò rỉ.

Lấy tiền của người, giúp người trừ họa, tận tâm.

Tử Vân động nằm ở Vọng Yến Đài ngoại ô thành phố, tương truyền rằng nó xuất phát từ Bắc Tống.

Đó là tòa đạo quan nổi danh được gần nghìn năm lịch sử.

Vân Hồng đã tới mấy lần, cũng đã gặp qua quán chủ.

Xem qua đối phương bất quá cũng chỉ tầm ba mươi lăm tuổi, đối với chức vị này mà nói, có chút quá trẻ tuổi, bất quá người đó lại có linh quang cao nhất hắn từng biết.

Chẳng qua không giống vân hồng, linh khí có thể tồn tại trong đan điền, cả người chẳng qua cũng chỉ như cái rây, linh khí dạo qua một vòng liền theo ba mươi sáu nghìn lỗ trân lông rời đi, tan vào không trung.

Bất quá, Tử Vân Động là địa phương tốt, linh khí nồng đậm, năm rộng tháng dài, cũng có thể thu nạp không ít.


Lần gặp mặt đầu tiên, người nọ âm giọng quái quái, cười tủm tỉm đến chỗ hắn: " Vị cư sĩ này, bần đạo thấy cùng ngươi có duyên, không bằng vào trong cùng nói chuyện.

"
|| Phong Thần Diễn Nghĩa|| cùng thần thoại tương đồng, thường thường có một câu nói như vầy: " Vật ấy cùng ta có duyên " xong rồi bala bala, cứ vậy mà mở màn.

Cho nên lúc đó, Vân Hồng nhìn về phía ánh mắt của đối phương, trong lòng ít nhiều cũng có phần ghét bỏ.

Cũng thật trùng hợp, vừa lúc Vân Hồng xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy cái vị quán chủ kia đang chào tạm biệt cùng mấy vị nữ du khách: " Đừng quên chú ý đến tài khoản của đạo quán ta a, bình luận sẽ có cơ hội nhận được bùa bình an.....!Vị cư sĩ này không thể chụp ảnh, đồ lưu niệm ở bên kia, mời, năm tệ một tờ, mười tệ ba tờ, áp mảng khác thì tùy theo mà tính toán.

"
" Ha ha đạo trưởng, ngươi thật là đẹp trai, tôi đây muốn ba tờ.

"
" Đại tạ đã hân hạnh chiếu cố.

Mặt khác, đủ hai mươi tệ sẽ có ưu đãi a, có thể cho các ngươi bảy cái.

"
" Cái kia, vậy lấy tôi hai mươi tệ.

"
" Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, vị cư sĩ này, mời ra đằng kia quét mã.....!"
Hai vợ chồng họ Từ: ".....!"
Từ Hữu Thiện: ".....!"
Cái đạo quan này có thật đứng đắn không?
Vân Hồng: ".....!"
Hắn định nói chuyện, quán chủ bên kia lại như cảm ứng được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu.

" Vân cư sĩ, " Quán chủ nhoáng một lát, hai con mắt tựa như sáng lên, an bài tiểu đạo sĩ cho các cô gái muốn chụp ảnh, chính mình bước nhanh đi tới, cao hứng nói: " Ngươi đã quyết định đến đây xuất gia sao? "
Vân Hồng mặt không biểu tình: " Không xuất gia, cảm ơn.

"
Quán chủ thất vọng, lại nhìn về phía mấy người Từ Hữu Thiện, đôi mắt toát ra vẻ chờ đợi.

Ba người điên cuồng lắc đầu: " Không xuất gia! Không xuất gia! "
Là gia chủ, chú Từ cứng nhắc tiến lên giải thích rõ ý đồ đến đây.

Quán chủ nhìn về phía Vân Hồng, vô cùng nghiêm túc nói:" Ta nói, hữu duyên, cho nên....!"
Lời còn chưa dứt, một luồng cuồng phong thổi qua.

Một hàng tùng bách rậm rạp cùng nghiêng về một hướng, tuyết dưới đất đột ngột cuộn lên, mọi người vô thức nheo mắt.

Trái tim vân hồng đột nhiên nhảy lên kinh hoàng, theo bản năng ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy một con thú trắng khổng lồ giãn ra tứ chi, đạp gió mà đi, vượt qua phía trên bọn họ.

Chỉ mỗi hắn không kìm được mà nhìn đến mê say, lông tơ trắng muốt tùy ý xõa tung trên không, ánh sáng mặt trời chiếu trên người nó phản xạ lại ánh sáng rực rỡ như của viên kim cương.

Thật sự không nói hết được độ phiêu dật.


Nó trông sẽ nặng như xe tăng quân đội, nhưng lại nhẹ tựa mây bay, chưa tới một lát đã phủ kín bầu trời.

Vân Hồng như bị mê hoặc, ánh mắt không tự giác mà đuổi theo.

Mọi thứ bị chậm lại, thị lực tốt khiến hắn như thấy được cả quỹ đạo bay của từng sợi lông trong không khí, móng vuốt của nó triết xạ ra lại ánh sáng mặt trời nhìn giống như kim loại.

Thật đẹp a!
Bạch thú giường như có cảm giác, cái đầu khổng lồ hơi thấp xuống đôi con ngươi xanh lập tức khóa chặt lấy Vân Hồng.

Vân Hồng đồng tử kịch liệt co rút lại, đáy lòng dấy lên cảm giác áp bách không chỗ để trốn.

Sau một lát, bờ vai hắn bị người vỗ một chút.

Hắn lập tức hoàn hồn.

" Nhìn cái gì đấy? " Từ Hữu Thiện theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhưng chẳng thấy cái gì.

Có vẻ như ngoại trừ Vân Hồng, không ai biết không lâu trước đó đã có một con yêu thú khổng lồ bay qua đây.

Vân Hồng ngẩng đầu lần nữa, con yêu thú kia đã không thấy bóng dáng.

Giống như một giấc mơ nguy hiểm mà đẹp đẽ.

Tỉnh mộng, cuồng phong cũng ngừng.

Có cảm giác buồn vô cớ.

Thu hồi ánh mắt, Vân Hồng phát hiện quán chủ đang cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm.

" Cư sĩ quả thực cùng ta có duyên a......!"
*************
Sáng hôm sau, Từ Hữu Thiện đích thân tiễn Vân Hồng đến nhà ga.

Gần đến giờ kiểm phiếu, cái thằng này còn đang lôi kéo tay Vân Hồng, hai mắt đẫm lệ chào tạm biệt.

" Đạo trưởng, tốt xấu gì chúng ta cũng ba bốn năm làm bằng hữu cách mạng tính nghĩa, sau này cũng đừng xa lánh nha, nhà của mình cũng là nhà của cậu, ba mẹ mình cũng là ba mẹ cậu.....!"
Tên này bắt đầu từ hôm qua đã đổi giọng.

Vân Hồng: ".....!".