Đổng Thiếu Anh nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lãng đơn thuần, khẩu khí vô tri, đáng tiếc đây lại chính là bộ dáng khó đối phó nhất của Thẩm Lãng.
Ai bảo người nọ không quen đối mặt trước trang thuần lương bản lĩnh thiên hạ đệ nhất đây, dạng người như Đổng Thiếu Anh này cấp cho hắn theo sau xách giày còn ngại chưa đủ. (thuần lương: thuần khiết, lương thiện)
Vì thế Thẩm Lãng cười đến có điểm bất đắc dĩ: “Đổng huynh, ta biết ngươi không nghĩ muốn khuấy trộn hồn thủy (nước vẩn đục), nhưng cho đến nay, ngươi như thế nào có thể thoát khỏi can hệ?”
Y khẩu khí nhất mực lạnh nhạt: “Lấy tính tình của ngươi mà nói, sau khi Lâm Kính Hoa tìm các ngươi, nhất định sẽ lại âm thầm điều tra lai lịch của nàng. Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút, Lâm thị mẫu tử là hạng người gì, ngươi điều tra bọn họ, bọn họ có thể nào không biết. Nếu đem chúng ta cho hai người bọn họ, có hay không bọn họ cũng sẽ giết các ngươi diệt khẩu?”
Đổng Thiếu Anh bị y nói đến mồ hôi lạnh đều chảy tới trên cằm.
Thẩm Lãng sở liệu (dự đoán) quả nhiên không sai, điều này nói ra cũng chính là điểm âm thầm lo lắng trong nội tâm hắn.
Hắn chỉ phải thở dài: “Thẩm Lãng, Thẩm đại hiệp. Tứ Nương cũng không phải là Vương Liên Hoa Vương công tử.” Hắn lời này tuy là vui đùa bình thường, nhưng tất cả lo lắng, tình ý vướng bận, đều khiến người nghe hình dung được.
Thẩm Lãng cười khổ nói: “Lâm thị mẫu tử cũng thế, còn có một người, tại hạ cùng với Vương công tử cũng không chắc có thể ứng phó được.”
Đổng Thiếu Anh nói: “Lam Lam tuy là cổ sư, tựa hồ cũng không thấy được lợi hại, như thế nào có thể cùng so sánh với Vương công tử.” Tự trong miệng hắn nói ra tên Lam Lam, hiển nhiên là biết rõ chính mình cũng không thể thoát được, dứt khoát cũng không muốn trốn tránh việc này.
Thẩm Lãng thấy hắn nói như vậy, liền đem chuyện Vu Hành Vân giản lược nói một phen, chính là khi Đổng Thiếu Anh nghe được Vu Hành Vân đối Vương công tử có ý đồ, nhất thời há to miệng, muốn cười lại không dám cười, thật là buồn cười.
Nhìn biểu tình kia của hắn, Thẩm Lãng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Đổng Thiếu Anh mạnh dạn tự nhẫn cười nói: “Cái này gọi là cường trung tự hữu cường trung thủ.” (đại khái là người mạnh còn có địch thủ mạnh)
Thẩm Lãng đành phải giả bộ nghe không hiểu.
Chỉ nghe thoáng qua một giọng nữ nói: “Nếu là người này của Miêu Cương, sợ là thập phần khó đối phó.”
Nàng kia một thân cẩm tú y sam chân thành mà đến, cách ăn mặc trông như quan gia nữ quyến(nữ nhân trong gia đình quan lại) bình thường. Chính là thần khí trong ánh mắt vẫn như trước chưa đổi. (cẩm tú y sam: quần áo bằng gấm vóc)
Biết là cố nhân đến, Thẩm Lãng ảm đạm cười nói: “Tứ Nương tới nhanh thật.”
Tứ Nương đi đến trước bàn bọn họ, đưa tay cầm cái chén của Thẩm Lãng, cũng một hơi uống cạn sạch.
“Thiếp thân tối không thích chính là chuyện làm ăn lỗ vốn, vì thế ở nhà cẩn thận suy nghĩ, tựa hồ vẫn là dựa vào Thẩm công tử đây chắc sẽ nắm được cao hơn.”
Tô Châu, đào hoa ổ.
Đào hoa ổ đường cái thập phần náo nhiệt, Vương Liên Hoa ở trên đường mua một chiếc phiến(quạt), trên phiến là bức tranh đào hoa đồ của một họa sĩ vô danh, tương xứng chính là một câu thơ thời Đường.
Thi tự: “Đào hoa ổ lý hoa đào tiên”, cũng chỉ là một câu, thật ra nhiều ý phong lưu khác.
Tô Hàng vốn là hai nơi nổi danh, nhưng Vương Liên Hoa lại ngại cảnh vật Tô Châu quá nặng phong thái của người tri thức, ngay cả cảnh sắc cũng đều có chút câu nệ, không bằng tính cách phong độ tự nhiên của Hàng Châu. Tựa như từ môn khẩu của nhân gia, hẽm phố nho nhỏ, đến thời điểm xuống ngựa đều cảm thấy được có điểm chật chội.
Ngay cả biển ngạch môn khẩu (tấm biển trên cửa) cũng nhỏ, trông cũng thanh tú, nhưng thực không hợp khẩu vị của Vương Liên Hoa.
Bách Hoa trang.
Túng lãm bách hoa, nhất chi độc tú. (câu liễng trước của nhà)
Khẩu khí cũng thật lớn.
Vương Liên Hoa gõ gõ cửa.
Lúc kéo Thanh đồng dập cửa ngay cả một chút bụi cũng không rớt xuống, sạch sẽ đến keo kiệt.
Mở cửa ra cũng là một bạch y nha hoàn nhỏ xinh hơi gầy, nàng nhìn ở cửa thấy một phi y công tử, nhất thời đỏ mặt, thùy mi trông có vẻ hạ xuống, rất có phong tư của một bích ngọc tiểu gia (con gái cưng của một gia đình nhỏ).
Vương Liên Hoa nhìn nàng mỉm cười nói: “Xin hỏi Bách Hoa tiên tử có ở trong phủ không?”
Bất giác nha hoàn có chút thất vọng: “Nơi này không có Bách Hoa tiên tử.”
Vương Liên Hoa sửa miệng hỏi: “Nói vậy, Lưu Độc Tú phu nhân chính là ở quý phủ?”
Nha hoàn ngạc nhiên nói: “Phu nhân đã tạ thế nửa năm rồi.”
Vương Liên Hoa nhíu mày suy tư một phen, nói: “Gia mẫu trước kia có phó thác tại hạ đến thăm Độc Tú phu nhân, không nghĩ đã là…… cũng không sao, quý phủ còn có người nào, tiện thể phải viếng thăm một chút.”
Nha hoàn đáp: “Còn có công tử ở nhà.”
Vương Liên Hoa nói: “Nói vậy liền làm phiền thông báo cho một tiếng.”
Nha hoàn lên tiếng, vừa muốn xoay người vào thông báo, Vương Liên Hoa lại nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, mỉm cười nói: “Cô nương xưng hô như thế nào?”
Một người hảo tuấn tú, đôi mắt hảo phong lưu.
Đầu của nha hoàng gần như hạ xuống tới đất đi, chính là thấp giọng đáp: “Nô tỳ gọi Tiểu Lê.” Nói xong liền vội quay người trở lại. Cước bộ mặc dù vội vàng, nhưng thân ảnh cũng duyên dáng thướt tha xinh đẹp, khiến người ta nhịn không được muốn nhẹ nhàng thương yêu thân mật một phen.
Vương Liên Hoa vô cùng cao hứng nhìn một lúc lâu sau, thẳng đến từ bên trong một thư sinh thanh y đi ra.
Hắn không thích nhìn người ta mặc thanh y, bởi vì rất ít người nào mặc đẹp như Thẩm Lãng. Huống chi thư sinh này mặc kệ từ tác phong thanh y, diện mạo nghi lễ, đến vẻ mặt, đều có điểm giống đầu ngỗng ngu ngốc.
Thư sinh này nhìn hắn giống như cũng rất không cao hứng.
Vương Liên Hoa một thân y phục đỏ thẳm khó tránh khỏi nhìn qua có điểm khinh bạc, xem ánh mắt Tiểu Lê so với y phục của hắn, nhan sắc còn muốn khinh bạc hơn thập bội. (khinh bạc: ở đây ý nói cợt nhã, không được đứng đắn, hay nói là e lệ của nữ nhân)
Vương Liên Hoa vội hỏi: “Tại hạ Vương Liên Hoa, xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?” Thời điểm hắn nói ra tên chính mình đã lưu tâm biểu tình trên mặt đối phương, không nghĩ đối phương hoàn toàn không có biểu tình gì.
Thư sinh nói: “Tại hạ họ Từ, tên là Thường Tú.” Hắn cảm thấy được tên cùng người của Vương Liên Hoa thật giống nhau đều khinh bạc, càng phát ra liền có điểm mất hứng.
Vương Liên Hoa nói: “Tại hạ phụng mệnh gia mẫu đến đây kính vọng (thăm viếng) Độc Tú phu nhân, không nghĩ phu nhân đã đi tiên, vốn có một chuyện cũng muốn hỏi đến, không biết công tử có biết hay không.”
Từ Thường Tú nói: “Lệnh đường cùng gia mẫu đã khăn tay giao hẹn, Vương huynh muốn hỏi cái gì, Thường Tú nếu biết đến, tất nhiên là thành thật giao ra.”
Vương Liên Hoa nói: “Độc Tú phu nhân đã từng đồng ý tặng cho gia mẫu một quyển sách tự tay ghi chép, tại hạ lần này đến đây là để lấy vật ấy.”
Từ Thường Tú nói: “Gia mẫu tự tay ghi chép rất nhiều, sau khi qua đời tại hạ đều đem tất cả cùng cất đi, Vương huynh tự mình đi tìm cũng không sao.” Nói xong liền dẫn Vương Liên Hoa hướng ven phòng trong mà đi.
Vương Liên Hoa lưu ý nhìn cước bộ hắn, nhìn không ra được Từ Thường Tú bên trong có võ công, chỉ cảm thấy hắn ngay cả bộ dáng đi đường, dụng lễ tiết, đều giống kẻ thư sinh cổ hủ đần độn, trông thấy thiếu chút nữa muốn cười lộ ra.
Ngẩng đầu lên lại thấy Tiểu Lê đang nhìn hắn.
Tiểu Lê đối lại ánh mắt hắn, sắc mặt so với y phục Vương Liên nhất thời còn trở nên đỏ hơn.
Ban đầu phòng của Độc Tú phu nhân giống như đã lâu không ai mở ra, có đóng một một lớp bụi đất.
Thời điểm Từ Thường Tú mở cái hòm di vật của Độc Tú phu nhân đột nhiên kinh hô một tiếng.
“Sách gia mẫu tự tay ghi chép sao giống như bị thiếu đi, Tiểu Lê, có ai động vào thùng này?”
Tiểu Lê vội nói: “Công tử tự mình thu thập di vật của phu nhân, nô tỳ cũng không biết có bao nhiêu. Công tử nhớ rõ xem lúc đầu có bao nhiêu bản, để nô tỳ kiểm kê lại một chút.”
Từ Thường Tú vẻ mặt đau khổ nói: “Mấy thứ này của gia mẫu, nói thần nói đạo, ta làm sao biết có bao nhiêu.” (nói thần nói đạo: ý nói việc khó hiểu)
Tiểu Lê nói: “Công tử nhớ lầm cũng không chừng. Không biết quyển Vương công tử muốn có còn không.”
Vương Liên Hoa nói: “Tại hạ tìm bản tự tay ghi chép, gọi là ‘Trùng khí’.”
Trùng khí, là vi cổ.
Tiểu Lê tìm kiếm nửa ngày, nói: “Cũng không có bản này.”
Vương Liên Hoa giận dữ nói: “Không có cũng liền được đi, tại hạ như vậy đi phục mệnh gia mẫu cũng được rồi.”
Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê đưa hắn tới cửa.
Tiểu Lê còn thường trộm nhìn hắn, hắn vừa thấy nàng, nàng liền đỏ mặt, là tướng mạo một thiếu nữ hoài xuân (mơ mộng).
Đêm đến Bách Hoa trang đại hỏa.
Bách Hoa trang tôi tớ không nhiều lắm, ngay từ đầu còn cố cứu hoả, sau xem ra thật sự là cứu không được, đơn giản mỗi người liền bỏ dụng cụ cứu hỏa bỏ chạy ra bên ngoài.
Từ Thường Tú quả nhiên chính là một kẻ thư sinh bình thường, tay chân luống cuống, nghĩ muốn cứu bên này cứu không được, nghĩ muốn cứu bên kia cũng không cứu xong, quả là một bộ dáng thất thố hoảng hốt.
Ngược lại khiến bọn nam nhân phấn nộn nộn đều phải đỏ mặt chính là Tiểu Lê, trấn định đến quỷ dị.
“Công tử, lửa này tất là cứu không được, mau chạy nhanh ra trước phủ đi!”
Từ Thường Tú phục hồi tinh thần lại, kéo tay Tiểu Lê chạy ra bên ngoài , Tiểu Lê lại một tay gạt hắn ra nói: “Nô tỳ bên người còn có chút vật dụng không thể không mang, trước tiên tìm lại đã. Công tử chạy nhanh đi báo quan, mau gọi sai dịch đến trợ giúp.”
Nói xong liền hướng chạy vào hậu viện. Từ Thường Tú kéo nàng không được, đành phải tự mình ra trước cửa nhà, hướng huyện nha đi.
Hắn lại chưa từng nghĩ đến, có cái vật dụng gì bên người, so với tánh mạng trọng yếu hơn?
Tiểu Lê rất nhanh chóng tìm được cái vật kia, đem nó ôm vào ngực.
Ánh lửa hừng hực, một cây xà nhà trong phòng rực lửa thẳng hướng trên đầu Tiểu Lê đập xuống.
Cái vật so với tánh mạng còn trân quý hơn gì đó, dù sao cũng sắp cùng nhau hỏa táng, nếu đã như vậy, lưu giữ tánh mạng chẳng phải hoàn hảo hơn?
Xà nhà đỗ xuống dưới, lại gãy ra làm ba.
Trước mắt Tiểu Lê mắt xuất hiện một bóng người.
Nàng cảm thấy được rất kỳ quái, người nọ rõ ràng là mặc y phục màu đỏ, ở dưới ánh lửa chiếu rọi xuống lại có vẻ yêu lãnh.
“Đưa nó cho ta.” Vương Liên Hoa mỉm cười vươn tay.
Tiểu Lê cũng cười.
“Có thể, trừ phi ngươi đáp ứng, không giết công tử chúng ta. Hắn đã muốn không có chỗ dung thân, thỉnh ngươi bảo hộ hắn.” Tiểu Lê nói, “Nếu không ta liền đem quyển sách này cho lửa đốt đi.”
Vương Liên Hoa biểu tình thực thành khẩn: “Độc Tú phu nhân là gia mẫu khăn tay giao hẹn, dù không có thứ này, ta cũng nên bảo hộ hắn.”
Tiểu Lê giống như tin, rồi lại có một chút không cam lòng, chỉ nói: “Chỉ cần ngươi lặp lại một lần ‘Ta Vương Liên Hoa thề bảo hộ Từ Thường Tú chu toàn, nếu như có nuốt lời, trời liền phạt ta kẻ bạc tâm này ngày ngày đau khổ, đến chết mới thôi.’ Ta liền đem vật ấy giao cho ngươi.” (rất đáng yêu =]] – như thề với người yêu vậy đó =]]z)
Vương Liên Hoa cảm thấy được lời thề này thực đáng yêu, vì thế quyết định đem lời thề này thành một hồi phát tài. Dù sao cũng không phải không giết được chủ tớ bọn hắn, mà không giết cũng được thôi.
“Ta Vương Liên Hoa thề bảo hộ Từ Thường Tú chu toàn, nếu như có nuốt lời, trời liền phạt ta kẻ bạc tâm này ngày ngày đau khổ, đến chết mới thôi.” (=.=” ngu ~ tiêu em rồi)
Tiểu Lê yên lặng mà đem vật trong tay đưa cho hắn.
Đó là một quyển sổ tay màu vàng, thời điểm Tiểu Lê lấy ra, bìa mặt cư nhiên bị lửa đốt nóng rực, lấy ra phía dưới trang giấy liền rớt xuống một nửa.
Lộ ra bên trong trang thứ nhất chính là hai chữ cái rất to.
Ngôn cổ.
Vương Liên Hoa đoán được bên trong đó còn có hàm nghĩa, không khỏi sắc mặt đại biến, kinh nghi mà nhìn về phía Tiểu Lê.
Tiểu Lê từ tốn nói: “Phu nhân nói, ngôn cổ chính là cổ dược, mùi hương cùng mùi gỗ bị thiêu cháy chính là một dạng.”
Ngọn lửa ánh đỏ hai má của nàng, nhìn qua nàng tựa như là thẹn thùng.