“Trầm phu nhân đã tới.” Vương Liên Hoa nói: “Ngươi không sợ ta đem hết thảy nói cùng nàng sao?”
Trầm Lãng hướng hắn ảm đạm cười, nói: “Đã làm chuyện thì chính là đã làm, cần gì phải giấu diếm.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Trầm đại hiệp, ngươi như thế thật không hiểu tâm của con người. Ngươi nói ngươi đường đường chính chính, cầm được thì cũng buông được, lại không hiểu rõ nữ nhân, nếu là thích ngươi, lòng dạ cũng không thua kém gì kim đâm, ngươi nhìn nữ nhân khác hai mắt đã muốn ôm hận, huống chi ta và ngươi làm loại hạ sự này, nàng chính là có thể nhẫn, nhưng trong lòng cũng phải đau cả đời, ngươi quả nhiên cam lòng không?”
Trầm Lãng im lặng nói: “Đã làm rồi, có thể như thế nào được, chỉ phải nỗ lực thôi.”
Vương Liên Hoa đảo mắt cười nói: “Ngươi vừa không nguyện cùng ta cùng sinh, ngươi cho rằng ta nguyện ý dây dưa với ngươi sao? Việc này ta không nói, ngươi cũng không thừa nhân, vô tích (không dấu vết) như vậy chẳng phải càng diệu (tốt)?”
Trầm Lãng nhìn hắn nói: “Như vậy ta lại liền phải nợ ân tình của ngươi.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Ngươi sợ nợ ân tình của ta? Hay là sợ về sau tái cùng ta có liên lụy, khiến cho Thất Thất phát hiện?”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Vương công tử nếu nói như thế, tại hạ xin tạ ơn. Trong cả đời người, luôn muốn thực xin lỗi một vài người, chính là tại hạ tình nguyện thực xin lỗi ngươi, nhưng cũng thực không muốn xin lỗi Thất Thất cùng Tinh nhi. Nợ ân tình của ngươi, cũng chỉ một chuyện này, sợ cả cuộc đời này cũng không trả hết. Tự biết vô tình quá mức, lại cũng không thể kỳ vọng ngươi tha thứ.”
Vương Liên Hoa cười to nói: “Ta Vương Liên Hoa, không ngại chuyện người khác nợ ta, ngươi cũng ngàn vạn lần không cần lo lắng, ngươi cuộc đời này không trả hết, ta cuối cùng cũng sẽ có biện pháp khiến phải ngươi trả hết, chỉ cần ngươi đồng ý. Hiện nay làm phiền phu thê hai người các ngươi hộ tống tại hạ ra khỏi sa mạc này, đơn giản là đã giao cho ta lợi tức (lãi).”
Trầm Lãng còn muốn nói gì, Vương Liên Hoa lại cười nói: “Việc đã đến nước này, làm rồi hãy nói, Trầm phu nhân hoảng loạn như thế mà đến, thái độ làm người của phu quân, chẳng lẽ không phải nên tỏ ra vui mừng, chạy vội đón chào sao?”
Trầm Lãng im lặng nhìn hắn, không nói gì chỉ than nhẹ, sau đó liền quay đầu đi hướng về phía Thất Thất nghênh đón, bước đi kiên định.
Có một số việc, vốn chính là biết rõ đã sai, lại không làm không được. Nhưng mà sau khi làm, vẫn muốn sửa sai.
Lỗi của y là không thể không yêu hắn.
Hiện tại, y quyết định nhận sai.
Thất Thất gầy đi.
Nàng từ sau khi sinh hạ Tinh nhi, không còn thường ở trên giang hồ hành tẩu, dần dần dung nhan liền có chút vẻ thiếu phụ (phụ nữ có chồng) nở nang dịu dàng, mà lần này bôn ba, khiến nàng tiều tụy đi không ít, ngược lại lộ ra chút tướng mạo nữ nhân mạnh mẽ xinh đẹp. Gầy đến nỗi khiến người nhìn thấy không đành lòng, lại một mực tươi đẹp khiến người nhìn liền không thể dời mắt. Vừa thấy Trầm Lãng, nàng liền lập tức phi thân xuống, bỗng nhiên lao tiến vào trong lòng ngực y, cười yếu ớt hờn dỗi nói: “Ngươi đường đường đại hiệp, kết quả là còn không phải muốn ta mỹ nhân cứu anh hùng.”
Trầm Lãng than nhẹ một tiếng, ôm nàng nói: “Ta thật ra lo lắng nàng một đường chạy tới không bình an.”
Ôn hương nhuyễn ngọc, ôm lấy liền có một loại tình cảm ôn nhu giống như lãng tử trở về nhà, từ trong đáy lòng tràn đầy nhẹ nhàng. Thân thể y còn nhớ rõ cảm xúc lúc với hắn, môi của hắn bướng bỉnh, thân thể hắn xinh đẹp giống như thiếu niên, cho nên lúc thời điểm ôm nàng còn có một chút không thích ứng, vì thế y có một loại xúc động quay đầu lại nhìn thấy hắn luôn mang theo một phần khinh bạc (cợt nhả), ánh mắt hai phần mỉa mai.
Đôi mắt tựa hoa đào.
Hắn đương nhiên không quay đầu lại.
Y đương nhiên chỉ là gắt gao ôm nữ tử trong lòng ngực thôi.
Gần nhau trong gang tấc mà xa cách biển trời, có thể nói như thế .
Vương Liên Hoa nhìn bóng dáng hai người ôm nhau, trong thần thái mỉm cười lại có chút ý hài lòng lãnh khốc.
Nhưng hắn cũng không nhìn quá lâu, lập tức hướng ánh mắt về phía cách đó không xa.
Lại có cố nhân đến.
Hùng Miêu Nhi đến dĩ nhiên có chút bất ngờ, nhưng ngay cả Kim Vô Vọng cũng đã đến, lại khiến người giật mình.
Bất quá nghĩ lại tưởng tượng cũng không sai, như Chu đại tiểu thư một mình, tiếc là không làm gì được Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương. Chẳng qua hai người này nhìn qua cũng không như cha mẹ chết, thần thái ngược lại thập phần ung dung tự tại, tựa như không quan tâm.
Vương Liên Hoa mỉm cười chắp tay chào nói: “Miêu Nhi, Kim huynh, nhiều năm không gặp, biệt lai vô dạng? Đổng huynh cùng Tứ Nương có tốt không?”
Hùng Miêu Nhi trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, hét lớn: “Ta nói nhiều năm không gặp ngươi sẽ có chút cải tiến, không nghĩ vẫn là bộ dáng quỷ giả mù sa mưa (vờ vĩnh giả bộ), bày ra cho ai nhìn đây?” Hắn tuy là đã lâu không gặp Vương Liên Hoa, lòng cũng ấn tượng nhất, đối cố nhân này lại là cảm xúc vô cùng chán ghét.
Vương Liên Hoa cười nói: “Miêu Nhi, ngươi nói ta làm gì. Lần này gặp lại, ngươi còn không phải giống như nhiều năm trước theo sát Chu cô nương —— À không, bên cạnh Trầm phu nhân…”
Hắn lời còn chưa dứt, Hùng Miêu Nhi liền hét lớn: “Thôi thôi thôi, ngươi thật sự là miệng cẩu không thể khạc ra ngà voi (kẻ xấu không thể nói ra những lời tốt đẹp), chúng ta là tình cảm huynh muội, ngươi nói khó nghe như vậy, quả nhiên trong lòng có thỉ nhìn cái gì cũng là thỉ.” (thỉ là shit ấy =A= )
Vương Liên Hoa cũng không tức giận, chỉ khẽ cười nói: “Miêu Nhi, ngươi nóng nảy cái gì, ta cũng đâu nói các ngươi không phải là tình cảm huynh muội.”
Hùng Miêu Nhi tức giận đến nói không nên lời nói, ngược lại Kim Vô Vọng âm thầm ngấm ngấm một câu: “Vương công tử, không nghĩ chúng ta lại tái ngộ ở sa mạc.”
Vương Liên Hoa lập tức không còn vẻ mặt khinh bạc lúc nói chuyện cùng Hùng Miêu Nhi nữa, chỉ đối Kim Vô Vọng bán tiếu bất tiếu (cười như không cười) nói: “Tại hạ năm đó lúc từ biệt, phong thái của Kim huynh, chính là khắc cốt minh tâm. Vả lại, Kim huynh cũng đối với tại hạ không hề sát ân (báo thù), tại hạ chính là luôn luôn cảm niệm.”
Ngày đó Kim Vô Vọng dẫn Long Quyển Phong kỵ sĩ đến, vô cùng uy mãnh, hiện giờ cũng không còn nữa, ngày đó hắn mặc dù đối Vương Liên Hoa là loại tình cảm tương cứu, nhưng thần thái ngạo nghễ, đối Vương Liên Hoa này, vốn là ghi hận không nhớ ân, lúc này đã biết hắn cũng bất quá từng bại dưới tay Đổng Thiếu Anh, làm sao nhẫn mà không nói ra lời châm chọc.
Kim Vô Vọng cười lạnh nói: “Hiện tại nếu muốn giết ngươi, cũng rất dễ dàng.”
Vương Liên Hoa ha ha cười nói: “Đích xác rất dễ dàng, chỉ sợ Trầm đại hiệp không chịu.”
Kim Vô Vọng nói: “Ngươi mặc dù cứu con của y, thế nhưng y cũng thiếu chút nữa vì vậy mà bỏ mạng, ngươi đã lấy bảo giám, ân oán của các ngươi trong cùng lúc đó cũng đã tự thanh toán xong.”
Vương Liên Hoa cười nhạt nói: “Ta cùng với y ân oán rõ hay không rõ, ngươi làm thế nào biết.” Hắn nói được lời này khả lại có vài phần thương cảm, khiến Kim Vô Vọng cùng Hùng Miêu Nhi đều ngẩn ngơ, nhưng hắn lập tức liền thay đổi vẻ mặt, quay đầu hướng Đổng Thiếu Anh cười nói: “Lại không biết các ngươi bốn vị như thế nào tiến đến chỗ này?”
Nguyên lai quả giống như Trầm Lãng tính toán, Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương sau khi đem hai người bọn họ vây ở chỗ đó, liền vội đi lấy năm mươi vạn lượng bạc kia. Nhưng đều không phải là hai người ở Chu Ký tiễn trang hành tung mờ ám mà bị bắt, chính là lúc trên đường ra khỏi sa mạc bị Kim Vô Vọng cùng Long Quyển Phong tàn quân theo dõi. Chu Thất Thất cũng không phải nhận được tin tức mới rời khỏi Trung Nguyên, mà là Hùng Miêu Nhi sau khi nghe nói đám quần hùng tụ hội ở Lan Châu, liền tiến đến tìm nàng, hai người trong lòng lo lắng, lập tức theo đuôi mà đến. Hai người ở Chu Ký tiễn trang Lan Châu sắp xếp mọi chuyện thích hợp liền tiến vào sa mạc, vừa lúc gặp Kim Vô Vọng nhìn thấu được hành tàng của Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương, tiến vào chu ký tiễn trang Lan Châu, ba người gặp lại, cứ như thế chờ Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương vào tròng, Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương vốn tưởng rằng thiên y vô phùng (*), nhưng cũng không thể ngờ đến trong này luôn chứa nhiều trùng hợp, như thế nào có thể trốn, tất nhiên là thúc thủ chịu trói.
(*áo tiên không có vết chỉ khâu – ý nói không có sơ hở )
Đổng Thiếu Anh nói xong việc này, nhưng cũng không có vẻ hiu quạnh thất ý, chỉ đối Kim Vô Vọng cười nói: “Các ngươi chắc cũng không muốn lấy hai người chúng ta đến uy hiếp người trong Minh Sa trong bang bắt hàng phục đi, người lớn lên trong sa mạc, trong mắt chỉ có sinh tử, không hề có huynh đệ ân nghĩa, trong bang chỉ sợ sớm đã có bang chủ mới, thỉnh Kim đại hiệp làm một chuyện tốt, tung tin tại hạ đã chết, như thế tại hạ rốt cục có thể vĩnh viễn rời khỏi sa mạc này, thắt lưng xâu mười vạn quân, cưỡi hạc đến Dương Châu, trải qua những ngày thần tiên.”
Kim Vô Vọng lãnh đạm nói: “Ta cũng không phải đại hiệp, ngươi là người chỉ biết ích lợi, mà không có huynh đệ ân nghĩa, lưu ngươi ở trên đời này có ích gì?”
Đổng Thiếu Anh nhẹ cười nhạt nói: “Kim huynh, nếu ngươi lúc nhỏ, bị bỏ lại trong sa mạc, ngươi cùng với mấy chục người cao tráng đoạt vài giọt nước, ngươi liền biết huynh đệ ân nghĩa trên đời này, bất quá là thứ vô dụng, chính là phải mạnh mẽ hơn người mới có thể sống sót. Ngươi thực cho tại hạ là thất thủ nên bị bắt sao? Chẳng qua tranh đoạt đã mệt mỏi, muốn cùng Tứ Nương vĩnh viễn rời khỏi sa mạc này, đối với ngươi chẳng lẽ không phải cũng là chuyện tốt?” Hắn nói đến đoạn này, quay đầu nhìn Tứ Nương cùng nhau cười, hai tay nắm chặt, như không ngôn ngữ. Nhưng chân tình nghĩa ân thắm thiết này, cũng là vừa thấy liền hiểu được.
Trầm Lãng vốn ôm Thất Thất, ở một bên lẳng lặng nghe, lúc này đột nhiên nói: “Đổng huynh, ngươi nguyên bản là đã biết nơi địa cung kia? Hỏa chiết kia, ngươi cũng chính là cố ý sao?”
Đổng Thiếu Anh khẽ cười nói: “Tại hạ kỳ thật cũng không chắc chắn, cũng không nghĩ tới nhiều như vậy. Chẳng qua ông trời thương xót ta, cho tại hạ kết quả rất mong muốn. Nếu không biết thời biết thế, chẳng phải là ngốc tử sao?”
Trầm Lãng nghiêm nghị nói: “Không nghĩ Đổng huynh mới là người độ lượng nhất, tại hạ bội phục.”
Đổng Thiếu Anh nói: “Tại hạ trừ Tứ Nương ra, thì chỉ có hai bàn tay trắng. Chi bằng có năng lực này thì như thế nào?” Hắn nhìn Thất Thất, lại nhìn Vương Liên Hoa, đối Trầm Lãng bỡn cợt mỉm cười nói: “Chính là tại hạ hiện tại cũng đã rõ, hai bàn tay trắng không có cái gì cũng có chỗ tốt, Trầm huynh ngươi nói đúng không?”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Đúng vậy.”
Những lời này, Vương Liên Hoa đương nhiên cũng hiểu được.
Hắn đối với Trầm Lãng mi khiêu khích mỉm cười, Trầm Lãng chỉ giả vờ nhìn không thấy.
Mấy người còn lại kia, thấy ba người thần sắc mờ ám, tuy có chút buồn bực, nhưng cũng vẫn không hỏi ra cái gì, chỉ là phụ họa mỉm cười mà thôi.
Nhưng thật ra Thất Thất nhảy ra, cười nói: “Nếu đã đại công cáo thành (việc lớn đã thành), chúng ta đây trở về thôi —— “