Trầm Lãng tay cầm tụ đao, thầm vận chân khí, dùng sức hướng đá phiến kia đâm. Lưỡi đao vốn sắc bén một phát là đứt , chỉ tiếc dài chưa đến một thước, lưỡi đao bất quá cũng chỉ dài sáu bảy tấc, dĩ nhiên xuyên không qua đá phiến kia. Trầm Lãng trong lòng kêu khổ, chỉ kĩ năng nạy dưới hòn đá, thạch chất cũng chật và rất nhỏ, bất quá cũng chỉ một vài khối băng nhỏ rơi xuống. Nếu đao này là đao kiếm tầm thường, sợ chịu không được bị lực này làm gãy. Trầm Lãng đào hơn nửa canh giờ, cũng chỉ đào ra cái hố nông nhỏ xíu, liền đã cảm thấy sức lực không thể tiếp tục.
Với nội lực của y, mặc dù bị thương có chút hao tổn, vốn cũng không đến mức như thế. Chỉ vì chỗ đứng của y chính là ngọc quan kia. Ngọc quan tính hàn, băng vạn năm, vì một cỗ băng tuyết khí xâm nhập vào chân, càng thêm hao tổn chân khí để chống đỡ. Vương Liên Hoa thấy thế, nhân tiện nói: “Ngươi nghỉ một chút đi, đến ta.”
Trầm Lãng nhảy người xuống dưới, mới vừa rồi tập trung tâm lực, khi đào đã phiến kia cũng không cảm thấy, lúc này toàn thân lan truyền, liền phát giác lạnh thấu xương, thân thể thế nhưng cũng run rẩy một trận. Vương Liên Hoa trong mắt nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy thương xót, lại cũng không nói lời nào, chỉ dùng lực hướng đá phiến kia đào . Nhưng hắn vốn là công phu hoa xảo (xảo trá gian dối) dùng mọi cách mưu kế mà thắng, nội lực so với Trầm Lãng vẫn không được tinh thuần, càng chống cự không nổi nỗi khỗ hàn khí thấm vào chân kia, cũng bất quá ba canh giờ liền nhận ra chịu đựng không được nữa, rồi lại không muốn bị thua Trầm Lãng, mạnh mẽ chống đỡ một lát, liền cũng từ trên thạch quan kia nhảy xuống, run rẩy thành một đoàn, thẳng kêu: “Mỹ nhân nếu phải lưu lại nhan sắc sau khi chết, tại hạ có rất nhiều biện pháp, tội gì phải làm hàn ngọc quan này hại người!”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, lần này đến ta.”
Vương Liên Hoa kêu lên: “Chúng ta vẫn là hoãn chút đi, hàn khí ngọc quan kia tỏa hơi rất nhanh, chúng ta nếu đều tinh khí sức khoẻ dồi dào, đào nó một ngày một đêm chắc chắn có thể đào ra, ngươi gấp cái gì.” Hắn trong miệng nói lý lẽ xong, người lại hướng trên người Trầm Lãng dựa vào, thấy Trầm Lãng vẻ mặt xấu hổ, liền lại bảo nói: “Ta lạnh cóng đến sắp chết, ngươi còn không hảo ôm ta sao? Tiểu cô nương cũng không có ngươi nhăn nhó cái gì.” Hắn thân mình run rẩy lợi hại, đâu thèm cái phong độ khí phái gì, chỉ phải một hơi la lên lời muốn nói, hàm răng đã đánh vào nhau đến lợi hại. Trầm Lãng thấy hắn như vậy, cũng không tái câu nệ (cố chấp), chỉ thân thủ ôm hắn, cảm thấy giống như ôm một khối băng, người này miệng hô hấp đều hiện ra hàn khí, thẳng thổi tới cổ của y, khiến y cũng nổi lên một mảnh da gà. Tay cũng thật sự bất lão, khối băng dường như liền hướng vào trong vạt áo y, khiến cho da đầu của y căng cứng. May mà thân thể trong lòng ngực này dần dần ấm lên, chính là vốn bị tiếp xúc với da thịt lạnh như băng của hắn, lúc này thế nhưng kỳ diệu lại nóng lên —— Trầm Lãng nghĩ thầm,rằng —— giống như loại cảm giác mùa đông nhúng tay vào trong nước đá sau đó lấy ra lau khô, từ nơi cực lạnh trở lại nhiệt độ bình thường rồi cảm thấy nóng rực.
Này vốn nên là chuyện cực kì bình thường. Nhưng khi Trầm Lãng phát hiện trong lòng ngực người này cũng không có ý tứ rời đi, một bàn tay còn hướng sâu vào vạt áo y tìm kiếm, đột nhiên ý thức tình tố (tình cảm) trong lòng rạo rực, thân thể cùng dần dần có phản ứng, mãnh liệt cảm thấy trong đầu ‘oanh’ một tiếng vang lên, vội vàng đứng thẳng nhảy ra, ho khan hai tiếng nói: “Không lạnh rồi, ta tiếp tục.”
Vương Liên Hoa hì hì cười nói: “Trầm đại hiệp, sợ cái gì, ta không ăn ngươi đâu.”
Trầm Lãng chỉ để ý bản thân nhảy lên trên, lưng hướng về phía hắn, chỉ vì không biết trên mặt của mình có đỏ lên hay không, lại bị hắn khéo mồm khéo miệng giễu cợt. Trong lòng đã có chút suy nghĩ, mà ngay cả cảm giác của thân thể cũng trì hoãn một hồi, lần này dĩ nhiên sắp một canh giờ mới nhảy xuống, chính là thời điểm xuống dưới thần sắc mờ mịt, thân thể cảm giác cũng không quá mức lạnh cóng, nhưng thật dọa Vương Liên Hoa một cú sốc.
Vương Liên Hoa vỗ tay cười nói: “Trầm đại hiệp hảo nội lực, chính là với phương pháp đào của ngươi như vậy, chỉ sợ còn chưa đào ra, người đã ngã bệnh.” Hắn không khỏi phân trần đích ôm lấy y, cười nói: “Ta hiện tại báo đáp ngươi được không?”
Trầm Lãng rất muốn nói không hảo, nhưng tứ chi cứng lạnh tê tê đối với ấm áp không có sức chống cự chút nào. Vương Liên Hoa ôm y, vùi đầu ở trên vai y, y thậm chí còn cảm nhận được lông mi cùng môi khẽ run. Hắn so với y nhỏ gầy hơn, cũng không thể ôm lấy toàn bộ thân hình của y, ấm áp của hắn đối với rét lạnh của y giống như ánh nến đối với băng vạn năm, chính là bị khuôn mặt hắn áp sát ở bả vai thế nhưng nóng rực đến giống như muốn thiêu đốt, lại chỉ tại một chỗ thiêu đốt. Lạnh cùng nóng cực hạn khiến y không thể chịu đựng được, y hy vọng nhiệt độ kia đốt nhanh tới trên người của hắn, đốt toàn thân của hắn, làm cho hắn cũng cảm thụ ấm áp cùng nóng cháy càng nhiều. Nhưng khi nhiệt độ kia dần dần lan tràn, y thân thể đã muốn hồi phục hơn phân nửa tri giác lại bắt đầu phản ứng kỳ diệu nào đó. Y theo bản năng muốn tránh thoát ra, hắn lại ôm y phi thường chặt hơn, làm cho y không thể không trở nên cứng đờ, hết sức đè nén tình cảm trong lòng, chỉ thấp giọng nói: “Ta…”
Gương mặt chôn ở trên vai y ngẩng lên.
Hai má ửng hồng, đôi mắt mê mị, chỉ mờ mịt nhìn y như vậy, khiến trong lòng y lại nhảy dựng.
“Ta có phải phát sốt hay không?” Vương Liên Hoa tự tác chủ trương (chủ động) đem trán của mình áp sát đến trên trán của Trầm Lãng, lầm bầm lầu bầu, “Kỳ quái, dường như không có. Chẳng lẽ bởi vì ta lâu lắm không ôm nữ nhân, cho nên ngay cả ngươi cũng muốn cưỡng gian?” (=]]z)
Vương Liên Hoa lắc lắc đầu, buông y ra: “Quên đi, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi, vẫn là không thể cưỡng gian.” Hắn nói xong lời này, nhìn thoáng qua Trầm Lãng, nghĩ đến y sẽ giống bình thường bất đắc dĩ mỉm cười.
Nhưng Trầm Lãng không có. y chỉ cảm thấy môi và răng đột nhiên gượng gạo tới cực điểm, há mồm muốn nói cái gì, lại cái gì cũng nói không nên lời.
Vương Liên Hoa lần này trở lại băng quan, liền không hề mạnh mẽ chống đỡ, vừa cảm giác hàn khí quá nặng liền xuống dưới, cũng không cười đùa muốn lấy ấm nữa, chỉ tìm một góc ngồi, yên lặng vận khí chống lạnh, cũng không cùng Trầm Lãng nói chuyện. Trầm Lãng thấy hắn như vậy, trong lòng lại vướng đau, nhưng cũng không thể nói cái gì, chính là nhảy lên : nhảy lên băng quan kia tiếp tục đào bới. Hai người cứ thay phiên như vậy, khoảng qua ban ngày, thạch địa đạo kia cũng vừa lộ ra chút đầu mối. Vương Liên Hoa thân thủ gõ, liền biết độ dày chỉ còn một nửa, người cười nói: “Nhưng thật ra vẫn tương đối thấy hiệu quả. Như với suy tính xảo trá của Đổng Thiếu Anh, đến bây giờ chỉ sợ cũng qua hơn mười hai canh giờ, chúng ta đã không ăn cơm, cũng không nghỉ ngơi, tay chân ta hiện tại đều đau đớn tê dại, toàn thân vô lực.”
Trầm Lãng nói: “Chúng ta trên người đều còn có chút nước trong cùng đồ ăn, ngươi ăn trước vài thứ, ngủ một giấc, đến ban ngày chúng ta tái tìm kiếm, nhất định có thể đi ra ngoài.”
Vương Liên Hoa duỗi tứ chi, miễn cưỡng hướng bên tường kia dựa vào, cười nói: “Đang chờ một câu này của ngươi.”
Hắn ăn qua đồ vật này nọ, uống qua nước, tinh thần lại trở nên hảo, vui cười nói: “Nếu ra không được, chết tại nơi này, cũng không sai, đập hàn ngọc quan của Tuyết Tiên Cơ, nối tiếp chuyện người xưa.” Còn giễu cợt Trầm Lãng: “Ta đảm đương Tuyết Tiên Cơ này, ngươi đành phải diễn vô địch hòa thượng, nếu ngại bạch cốt khó coi, ta thật cũng có thể nhượng vị trí kia cho ngươi một chút, nói không chừng chen chút cũng có thể chứa được hai người.” Hắn lúc này hưng trí tốt lắm, lời nói vui đùa cũng là một phần tính trẻ con hiếm có, thẳng nghe được Trầm Lãng liên tục cười khổ. Chính là Vương Liên Hoa vốn phi thường mệt nhọc, cũng chống đỡ không được bao lâu, liền dựa vách tường ngủ thật say.
Trầm Lãng thấy vẻ mặt lúc ngủ của hắn, không khỏi mỉm cười, chính mình cũng dựa vào tường ngủ.
Ngủ một lát, Trầm Lãng liền tỉnh lại. Chỉ thấy bên trong thạch thất vẫn là một mảnh ánh sáng trắng xoá. Rõ ràng vẫn là ánh châu quang, lại bởi vì trong hàn ngọc quan kia, bên trong hàn khí thật sự bức người, nhưng lại khiến cho người ta có cái nhìn khác biệt trong chớp mắt cảm thấy hào quang kia là ánh sáng băng tuyết. Trước khi ngủ còn có chút rất lo lắng, cảm giác tiếp theo cũng là tứ chi đều tê tê. Tái quay đầu nhìn lại Vương Liên Hoa, chỉ thấy hắn co thành một đoàn, hàm răng còn phát ra âm thanh ‘khanh khách’ rất nhỏ, Trầm Lãng còn cho là hắn tỉnh rồi, đi qua mới phát hiện hắn vẫn còn ngủ, nhưng sắc mặt có chút tái xanh, thân mình cũng có chút run rẩy. Như vậy cư nhiên còn có thể ngủ được, thật đúng là chuyện lạ.
Trầm Lãng vốn định gọi hắn dậy, nhưng vẫn không đành lòng, chỉ phải ngồi kế bên hắn, cởi ngoại bào của mình đắp lên hai người. Vương Liên Hoa dần dần không run rẩy nữa, hô hấp trở nên cũng đều. Trầm Lãng lần thứ hai nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, lại bất tri bất giác ngủ luôn. Ấm áp của cơ thể đối phương từ nơi tiếp xúc truyền tới, không hiểu sao lại khiến người an tâm.
Có lẽ chết ở chỗ này, thực cho không phải là một chuyện xấu, tựa như ngủ vậy.
Trầm Lãng lúc tỉnh lại, vừa mở mắt trước tiên nhìn thấy không phải châu quang như tuyết quang kia, mà là gương mặt Vương Liên Hoa tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).
“Ngươi thế nhưng thật ra ngủ như bất tỉnh.”
Trầm Lãng cũng không nói đến hắn lạnh cóng cả mặt tái xanh lại còn không tỉnh như thế nào, chỉ nói: Đúng vậy như ngươi nói, dưỡng đầy tinh thần mới hảo tiếp tục.”
Vương Liên Hoa nghe xong lời này của y, cũng chỉ lẳng lặng mỉm cười.
Hai người thủy chung đều không nói đến chuyện như thế nào lại ngủ cùng một chỗ. Chỉ là nghĩ đến, trong lòng vui sướng giống xuân phong, tựa như ấm áp mới vừa rồi nương tựa lẫn nhau mà ngủ cũng không tản đi, mà là lặng lẽ lưu tại đáy lòng.