Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 24: Nạn kiếp

12 năm trước.....

Mặc Hiểu Lam chỉ là một thiếu niên 16 tuổi.....

Mặc Hiểu Lam hoảng hốt bừng tỉnh, ánh mắt thất thần hướng vào khoảng không. Hắn vùi cả gương mặt vào lòng bàn tay, nói lẩm bẩm: "Lại là giấc mơ đó, vì sao chứ?"

Trong giấc mơ, Mặc Hiểu Lam nhìn thấy một bạch y nam tử giống hệt mình, nhưng ngoại trừ gương mặt ấy ra, còn lại không một điểm nào giống với hắn. Một người một kiếm, đồ sát cả một tòa thành, biển máu lan tràn, sát khí, oán khí sâu nặng. Nhưng bạch y phiêu dật trong gió trước sau lại chẳng nhiễm chút bụi trần, như có như không càng tựa khí thế một bậc tiên nhân.

Nam tử ấy đứng trên vạn cốt khô, ngẩng mặt nhìn trời mà nói: "Thiên mệnh tuyệt ta, tự ta sẽ nghịch thiên mà đi."

Trong chớp mắt, một đạo thiên lôi giáng xuống, gương mặt nam tử ấy vẫn không chút suy chuyển, chỉ có ánh mắt u tịch mà lạnh lẽo hơn nước Vong Xuyên kia vẫn lặng lẽ nhìn về Mặc Hiểu Lam.... Một trận đau đớn thắt chặt lồng ngực, hắn liền giật mình mở mắt....

Giấc mơ ấy đã đeo bám Mặc Hiểu Lam suốt nhiều ngày, hắn đã đem nó kể cho Sở Hy, nhưng y cũng chỉ khẽ thở dài, một câu cũng không nói cho Mặc Hiểu Lam biết. Sở Hy vốn đã là một thần y, lại càng tinh thông thuật bói toán, y chỉ cần nhìn một người, liền có thể thấu được số mệnh kẻ đó.

Nhưng Sở Hy cũng rất cẩn trọng, luôn lo sợ bản thân sẽ tiết lộ thiên cơ. Cho nên suốt bao nhiêu năm nay, y cũng xuống núi đi diệt tà bắt yêu mà kiếm sống, tuyệt không xem tướng số cho thiên hạ, càng không truyền cho ba tiểu bối của mình đạo thuật này.

Có lẽ, lần này Sở Hy cũng vì không muốn cho Mặc Hiểu Lam biết được thiên cơ. Có chăng, lại liên quan đến số mệnh của hắn?

Lúc này, phía đông chân trời đã hé một tia sáng, nhưng Nhược Lăng Sơn vẫn phủ trong tuyết trắng, từng đợt hoa tuyết vẫn lặng lẽ rơi xuống.....

Mặc Hiểu Lam vừa bước ra khỏi phòng, trầm mặc nhìn gốc anh đào trước mắt. Thân cây đơn độc, không lá không hoa, lẻ loi đón tuyết rơi. Sở Nhạc Hiên chợt từ phía sau bước đến khoác vai Mặc Hiểu Lam, lại cười nói: "Đào hoa không nở hoa, có gì cho huynh ngắm chứ?"

Mặc Hiểu Lam khẽ mỉm cười: "Cây anh đào này cứ tựa đã chết, như không bao lâu tuyết ngừng rơi, nó sẽ lại nở hoa. Cũng giống như sinh mạng của con người, tử rồi lại sinh."

Sở Nhạc Hiên vẫn giữ nguyên nụ cười ấy: "Nhưng thế gian này, có mấy người nghĩ được như huynh. Bọn họ chỉ muốn sinh, nào muốn tử a."

"Sinh sinh tử tử chung quy cũng chỉ là một chấp niệm. Cũng chẳng mấy ai buông được chấp niệm đó."

Chợt một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau: "Hai ngươi vào thư phòng gặp phụ thân."

Mặc Hiểu Lam vừa quay lại, liền thấy một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ lại lạnh tựa sương tuyết, đôi đồng tử xám nhạt không chút chuyển động cư nhiên lại càng khiến ánh mắt nàng trở nên vô cùng lạnh lẽo thờ ơ.

Hắn và nàng, dù trước giờ vẫn là đồng môn cùng trưởng thành, nhưng việc hai người từng trò chuyện thực rất hiếm hoi. Sở Tình vốn lạnh lùng ít nói, ngay cả đối với phụ thân nàng - Sở Hy, có khi cả nhiều tháng vẫn không nghe nàng nói với y lời nào. Bản tính của Sở Tình vốn như vậy, vô hỷ vô bi, trước giờ chưa ai có thể làm nàng để tâm nổi.

Mặc Hiểu Lam cũng không biết phải nên nói gì với Sở Tình, chỉ gật đầu một cái, đoạn hướng thư phòng mà bước đi. Sở Nhạc Hiên lại không đi, nhìn Sở Tình mà cười nói: "Tỷ tỷ a, người không thể nói nhiều hơn một chút sao. Đệ suốt ngày chỉ nói chuyện với ca ca, thật buồn lắm đó."

Sở Tình: "Không thể."

"Tiểu Hiên à, đệ đừng nghịch nữa. Còn không mau lại đây a?"

Sở Nhạc Hiên chạy tới cạnh Mặc Hiểu Lam, bày ra vẻ mặt ủy khuất mà nói: "Ca ca, huynh không thấy đệ rất đáng thương sao?"

Từ nhỏ đã sống với một vị phụ thân nghiêm khắc, đối với Sở Nhạc Hiên chỉ có quản giáo, ngay cả số lần Sở Hy khen ngợi hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho nên chỉ cần được phụ thân mình khen một câu "Làm tốt lắm" đã khiến Sở Nhạc Hiên vui mừng kinh hỷ suốt mấy tháng. Hắn cũng chỉ có một vị tỷ tỷ, nhưng Sở Tình đối với ai cũng thật lạnh nhạt, huống hồ là hắn a.

Đối với hai người đó, Sở Nhạc Hiên chẳng thể nói chuyện vui vẻ dù một khắc. Nhưng đến khi có một hài tử được Sở Hy nhận làm đồ đệ thì mọi chuyện lại thật khác. Từ ngay lần đầu gặp mặt, Sở Nhạc Hiên đã nắm lấy vạt áo hài tử ấy mà gọi: "Ca ca...."

Rốt cuộc, Mặc Hiểu Lam đã bị tên tiểu tử đó bám riết suốt 10 năm, cả ngày chỉ nghe Sở Nhạc Hiên huyên thuyên bên tai, nghe đến thành quen thuộc. Cuối cùng lại quên mất hắn chính là sư huynh của y, đã chân thật mà xem tiểu tử đó là đệ đệ của mình, đến giờ cũng đã trôi qua 10 năm.

Mặc Hiểu Lam lườm hắn một cái, nói:"Còn không phải là ta đáng thương sao? Đệ không có ai để trêu chọc, rốt cuộc ta phải thành nạn nhân a."

Sở Nhạc Hiên: "Ca ca a, huynh nói cái gì mà nạn nhân chứ? Nếu đệ không bám theo huynh như vậy, không chừng ca ca lại sẽ giống hệt tỷ tỷ, trở thành một tảng băng đó a. Đệ đây là đang giúp huynh, giúp huynh đó."

"Ầy, ta thật nói không lại đệ."

Sở Nhạc Hiên cười hắc hắc, nói: "Ca ca, huynh nói xem, phụ thân gọi hai chúng ta làm gì vậy? Không phải là bỏ lệnh cấm túc đệ đi? Thật rất có thể nha. Đến lúc đó chúng ta xuống trấn uống rượu a."

Nhìn tiểu tử đó cứ tự mơ mộng rồi lãi nhãi như vậy, Mặc Hiểu Lam gõ lên đầu hắn mà nói: "Tiểu Hiên, đệ mơ thật đẹp đó."

"Huynh thật là, đừng làm đệ mất hứng vậy chứ?"

.......

Một cánh cửa sờn cũ trước mắt, Sở Nhạc Hiên liền tức khắc im bặt, ngay cả từng hơi thở cũng thật nhỏ nhẹ, dáng vẻ cư nhiên lại vô cùng ngoan ngoãn. Tiểu tử này lá gan thật nhỏ mà, còn chưa gặp Sở Hy đã sợ đến mức này rồi? Không phải lúc nãy miệng hắn còn không ngừng nổi một khắc sao? Mặc Hiểu Lam thấy vậy, lại khẽ cười, đang nghĩ xem có nên trêu chọc hắn một chút không, bên trong cánh cửa đã vang lên giọng một nam tử: "Đến rồi, sao còn không vào đây?"

Mặc Hiểu Lam nhẹ nhàng mở cửa bước vào, Sở Nhạc Hiên bước sau lưng hắn vẫn một mực cúi đầu, không dám nhìn nam tử đang ngồi bên án thư. Nam tử ấy dung mạo anh tuấn văn nhã, nhưng nước da có phần nhợt nhạt quá mức, đến gần như tương đồng với sắc hoa tuyết bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm rời khỏi quyển sách trên tay, hướng về phía hai thiếu niên. Đó là Sở Hy.

Sở Hy thần sắc không biến chuyển, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhạc Hiên, ta nói ngươi thế nào? Nam tử hán đại trượng phu, đi nghiêm đứng thẳng, ngẩng mặt cao đầu. Những lời ta dạy, ngươi một chút cũng không tiếp thu sao?"

Ngữ khí của y cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn ý không vừa lòng. Đối với nhi tử này, Sở Hy chưa bao giờ có thể bớt nghiêm khắc, cũng chưa từng thực hài lòng về hắn.

Mặc Hiểu Lam hơi mím môi, khẽ vỗ vai trấn an Sở Nhạc Hiên, đoạn kéo hắn ngồi xuống cạnh án thư, nhìn Sở Hy mà nói: "Sư phụ, người cho gọi đồ nhi."

Sở Hy không nhiều lời, liền đi thẳng vào vấn đề: "Ta cấm túc hai ngươi suốt nửa năm rồi, có bất mãn gì không?"

Kỳ thật cả hai người đều đã bị Sở Hy không nói một lời mà cấm túc, không được rời khỏi Nhược Lăng Sơn trong suốt nửa năm qua. Chuyện này đối với Mặc Hiểu Lam chẳng qua cũng chỉ như tĩnh tâm tu luyện mà thôi. Nhưng Sở Nhạc Hiên thì lại thật là ngục tù a, trước kia hắn có ngày nào mà chẳng trốn xuống trấn chơi chứ?

Cẩn thận đặt quyển sách vào chồng sách trên án thư, Sở Hy không nhìn hai người họ mà nói: "Lúc trước ta không nói, đều có nguyên do. Hiện tại, có muốn biết không?"

Mặc Hiểu Lam mỉm cười: "Sư phụ đã muốn nói, nên mới gọi chúng con đến đây."

Sở Hy gật đầu, sắc mặt trầm xuống một bậc: "Trong suốt hai năm tới, sẽ là nạn kiếp của hai ngươi, thực sẽ dữ nhiều lành ít, vì bất cứ lý do gì cũng không được xuất sơn. Ta chỉ sợ hai ngươi sẽ nóng vội, cho nên mới phải nhắc nhở."

Sở Nhạc Hiên vốn vẫn yên lặng nãy giờ, lúc này lại bất chợt nói: "Phụ thân, chẳng phải người vẫn nói biết trước tương lai cũng chẳng thay đổi được sao? Lần này cho dù có thật sẽ là họa sát thân, nhưng thiên mệnh nếu đã định, dù cho có ở lại Nhược Lăng Sơn, chắc gì đã thoát được? Vậy thì ở lại trốn tránh hay xuất sơn liệu có khác gì nhau?"

Sở Hy thoáng nhíu mày, lắc đầu nói: "Chỉ cần hai ngươi nghe lời ta chịu ở yên nơi đây, qua hai năm tuyệt không có chuyện gì."

Không để hai thiếu niên trước mắt nói thêm lời nào, Sở Hy liền nói: "Được rồi, Nhạc Hiên ngươi ra ngoài đi, Hiểu Lam ở lại."


Chấn