Đạo Đức Của Tôi Chỉ Đáng 166 Tỷ

Chương 3: Chương 5+6

05

Cả ngày hôm đó bọn họ không đến làm phiền tôi nữa, nhưng điều tôi không ngờ tới là Lâm Tuân lại thực sự đến tìm tôi.

Hắn ta học lớp cạnh lớp tôi, trong khi tôi đang mải mê suy nghĩ cho bài tập về nhà, thì hắn gõ cửa sổ.

"Cần gì?"

Lâm Tuân ném một đống bài tập lên bàn tôi: “Hôm nay tôi làm xong nổi đâu, mà ngày mai phải nộp.”

Trước đây, khi hắn bận, thỉnh thoảng hắn sẽ nhờ tôi giúp làm bài tập về nhà, thế là tôi còn phải làm luôn phần của hắn. Nhưng hôm nay, tôi lạnh lùng nhìn hắn rồi nhếch môi: “Tự làm đi.”

Hắn ta sững sờ một lúc, như không ngờ tôi sẽ từ chối.

Lâm Tuân cầm bài tập về nhà, lạnh lùng nhìn tôi như không thể tin được: “Lý Kiều Kiều, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?”

Chuông vừa reo, tôi thu dọn đồ đạc và nói: “Từ nay trở đi cậu sẽ tự làm bài tập về nhà, OK."

Không ngờ Lâm Tuân cau mày như lợn chết không sợ nước sôi, gằn giọng ra lệnh:

"Hôm nay tôi định chơi game, cậu phải làm bài tập cho tôi."

Tôi đang hoang mang, nó bị ngu hay nó bị điếc dạ trời: …

Lời từ chối vừa ra khỏi môi, tôi chợt mỉm cười: "Được."

Tôi lấy bài tập của hắn nhét vào cặp sách, trước khi rời đi tôi cười nói: "Cậu ra quán cà phê Internet đi, tôi sẽ gọi tài xế về trước."

Gia đình chúng tôi có thuê một tài xế để đưa chúng tôi đến trường. Nhưng Lâm Tuân luôn gọi tài xế đi một mình bằng nhiều cách khác nhau và lần nào cũng bắt tôi chen lấn lên xe buýt.

Nói xong tôi liền ôm cặp bỏ chạy, chứ đâu có ngu mà đứng lại. Hắn ta bắt đầu nổi khùng, nghiến răng: "Này! Lý… Kiều… Kiều!"

06

Về đến nhà, mẹ tôi vẫn còn đang thẫn thờ nhìn bàn bát đ ĩa. Tôi ném cặp sách xuống, bước tới: “Mẹ, chú Lâm vẫn chưa về à?”

Mẹ tôi lắc đầu, nhìn về phía sau tôi: “Chưa, a Tuân đâu, sao nó không đi cùng con?”

Tôi mặt không biểu cảm ngồi xuống bàn ăn: "Cậu ta đến quán Internet chơi game rồi.”

Mắt mẹ tôi mở to ngạc nhiên, trước đây, mỗi lần Lâm Tuân lẻn vào quán Internet và khu trò chơi điện tử, tôi đều giấu cho cậu ấy. Tôi rửa tay chuẩn bị ăn thì mẹ vỗ nhẹ vào tay tôi:

“Đừng ăn, đợi họ đi”. Nói xong bà ấy đi gọi Lâm Tuân và chú Lâm.

Nhưng sau nhiều cuộc gọi, không một ai trả lời, sắc mặt bà ấy ngày càng xấu xí. Tôi nhìn bàn ăn một cách vô cảm: "Mẹ đừng chờ đợi nữa."

“Đói bụng thì con ăn trước đi, còn lại thì để đồ ăn vào bếp hâm nóng, mẹ thấy hơi khó chịu nên về phòng nghỉ ngơi.”

Mẹ tôi nhíu mày rồi thở dài bước vào phòng.

Tôi ăn cơm hẳn ba chén, nhìn đống đồ ăn phong phú gần như còn nguyên trên bàn, suy nghĩ hai giây rồi đi về phía thùng rác với chiếc đ ĩa trên tay, thì là tôi không muốn để bọn họ ăn.