Đào Đào Ô Long

Chương 9: Để Anh Thua Là Được



Những ngày sau đó, Tô Đào vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong biệt thự của Ninh gia cùng bà Ninh.

Năm mới sắp đến, thần sắc của bà so với ngày thường còn vui vẻ hơn, cười tủm tỉm cả ngày.

Ngày 23 tháng 12 âm lịch, con gái của bà dắt theo con trai tới biệt thự bên này cùng bà ăn tết.

Lúc bọn họ tới, bà liền giới thiệu Tô Đào là người quen.

Con gái của bà Ninh là Ninh Vi, là một phụ nữ trẻ.

Con trai của cô ấy tên là Lưu Bác, một cậu bé mới bước vào cấp hai, nhưng ăn mặc rất phông độ và thời thượng.

Điều khiến Tô Đào ngạc nhiên nhất là Lưu Bác và cô cùng học một trường, là học sinh trường trung học cơ sở cấp dưới bọn họ.

Thời điểm nói chuyện về trường học, mọi người đang làm sủi cảo.

Ninh Vi đang ngồi nặn bột, bộ dáng ngoài ý muốn.

Cô hỏi Lưu Bác: "Con cùng chị Tô Đào học chung trường? Vậy con đã nghe qua chị ấy lần nào chưa?"
Cậu bé lúc này đang chơi game, có chút không kiên nhẫn.

" Chưa thấy, nhưng cũng nghe nói qua ạ."
Tô Đào có thành tích rất tốt, nhiều lần đại diện cho trường tham gia các cuộc thì đều có giải thưởng, thường xuyên được giáo viên nhắc tới, trong trường hầu như chưa có ai là chưa từng nghe qua tên cô.


Bà Ninh nghe xong cháu ngoại nói, cười rộ lên: "Kia chắc chắn là Tiểu Tô Đào quá ưu tú, cho nên mới thường xuyên được nhắc tới."
Ninh Vi gật đầu theo, quay lại thấy con trai đang chơi game, có chút không vừa mắt.

"Mẹ nói con có thể đừng đùa giỡn nữa hay không? Kỳ thi cuối cùng cũng gần đến, vậy vẫn còn tâm tư chơi trò chơi à?"
Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Lưu Bác ngày càng sâu, liền quay lưng chạy đi.

Ninh Vi bất mãn, không ngừng oán giận, "Mẹ thấy chưa? Thằng nhóc này hiện tại vẫn cứ như vậy, học tập đã không tốt mà cũng không biết vươn lên, nói vài không không thích nghe liền bỏ đi."
Bà Ninh luôn sát cánh cùng con gái trong việc giáo dục cháu ngoại.

"Mẹ cháu nói hai câu liền không nghe, cấp hai cũng đâu phải là nhỏ nữa, chị Tô Đào từ nhỏ tới lớn đều luôn là người cầm cờ đi đầu, một chút cũng không cần người lớn bận tâm, cháu phải noi gương theo chị ấy mà học tập."
Đột nhiên bị nhắc tới, Tô Đào có chút xấu hổi, vừa muốn nói gì đó để làm dịu không khí, phía sau bỗng nhiên vang lên một âm thanh lười biếng.

"Nói gì đấy? Sao lại náo nhiệt như vậy?"
Động tác trong tay Tô Đào bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt rũ xuống.

Cô cảm thấy bước chân càng ngày càng gần, một mảnh áo màu đen đập vào tầm mắt của cô.

Kể từ đêm đó cô cũng chưa từng gặp qua Ninh Dã, cũng không nghĩ là hôm
nay anh sẽ trở về, cảm xúc vốn dĩ bình thường liền trở nên khẩn trương.

Sau khi Lưu Bác nhìn thấy anh họ của mình, thái độ liền thay đổi, không chơi game nữa, liền cất điện thoại, nhiệt tình cười chào Ninh Dã.

"Anh họ!"
Bà Ninh vẫn cười cười như cũ, động tác làm vằn thắn trong tay cũng không dừng lại, "Ta và cô của cháy đang nói về vấn đề học tập của Tiểu Bác."
Người già thường nói chuyện cởi mở, cũng không giữ lại được, làu bàu nửa ngày, cuối cùng tổng kết lại:
"Tóm lại là anh cháu với cháu đều giống nhau, chỉ số thông minh vốn không bằng Tô Đào, vậy mà cũng không biết nỗ lực!"
Tô Đào rõ ràng cảm giác được sau khi bà Ninh nói xong, một tầm mắt không tồn tại dừng lại trên đỉnh đầu cô.

Một lát, người kia liền trả lời: "Ai nói thành tích tốt liền nhất định phải có chỉ số IQ cao?"
Lưu Bác vẫn luôn bị chèn em nghe thấy anh họ nói thế, tức khắc liền trở nên tự tin.

Cậu nhóc ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành: "Chính xác! Thành tích cũng không phải là tất cả! Anh họ trước kia cũng không thích học, nhưng vẫn rất thông minh a!"
Bà Ninh liếc Ninh Dã một cái, "Nó thông minh cái rắm!"
Ninh Dã nghe xong, cong môi cười cười, không nói gì.

Bà Ninh rất không hài lòng với lời nói châm chọc này cả Ninh Dã và Lưu Bác, cho nên cũng không khách khí nói.

"Tiểu Tô Đào đây cũng nhiều lần thi có giải, quá khó cũng không muốn nhắc lại, chỉ cần nói rằng lúc tiểu học đã đạt giải nhất thi tính nhẩm, cháu có làm được không?"
Bộ dáng Ninh Dã lười biếng nhìn thoáng qua hướng bên cạnh, "Lợi hại như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên!" Bà cụ nheo mắt nhìn đứa cháu này, "Không tin sao? Không tin thì có thể thử xem."
Tô Đào nguyên bản vẫn lắng nghe hai người nói chuyện, như nghe tới đây, vội vàng định mở miệng ngăn cản.

Nào người, anh đã nhanh hơn cô một bước, nói.

"Vậy hãy thử xem."
-
Khó có dịp náo nhiệt như vậy, bà Ninh vui vẻ không chịu được.


Bà ngồi đàng hoàng đối diện Tô Đào và Ninh Dã.

"Nghiêm túc nào..." Lúc nói, bà như đang đánh lạc hướng, bỗng nhiên đột ngột chuyền qua, "100 x 100 bằng bao nhiêu?"
Tô Đào vốn ngoan ngoãn ngồi đó, nghe bà nói xong, trong nháy mắt phản ứng lại, liền thốt ra:
"10000"
Ninh Dã có chút cạn lời.

"Bà nội, bà muốn thử hay đang trệu tụi cháu vậy? Đây cũng coi là toán tính nhẩm á?
"Đừng nói lạc đề! Không trả lời được liền nói không trả lời được! Đừng có nói nhiều như vậy!"
Bà cười mắng, giây tiếp theo tủm tỉm cười với Tô Đào:
"Mau, Tiểu Tô Đào, giúp bà trét bột lên mặt nó! Chúng ta cùng trừng phạt nó!"
Tô Đào có chút do dự, nhưng thấy bà hứng thứ bừng bừng, cũng không muốn nói thêm gì.

Một lát, cô vươn ngón tay trắng mềm, nhẹ nhàng chấm một ít bột mì, sau đó quay đầu nhìn sang.

Người đàn ông lúc này đang ngồi đó, cánh tay lười nhác vắt sau ghế,tư thế thoải mái.

Nghe bà nói xong, anh cũng không quá để ý, cũng không cự tuyệt phản bác, trầm mặc chờ động tác của cô.

Tô Đào nhìn sườn mặt sắc xảo kia, chậm rãi nâng tay, quệt trên mặt anh một chút.

Bà vô cùng vừa lòng, hứng thú nói: "Tiếp tục, tiếp tục!"
Lần này, bà còn hỏi thêm về toán nhân chia, Tô Đào mỗi lần đều đưa đáp án nhanh hơn Ninh Dã, hơn nữa lại vô cùng chính xác.

Một lát sau, một bên sườn mặt của Ninh Dã đã dính đầy bột mì.

Bộ dáng buồn cười kia của anh đã lâu bà không được nhìn thấy, cười càng ngày càng vui vẻ.

"Không được không được, ta muốn tăng độ khó cho đề, đợi ta đi lấy máy tính! Quay về lại tiếp tục!"
Bà nói xong liền cười cười đi về thư phòng, ở cách đó không xa, Lưu Bác vẫn có chút khó hiểu cùng không phục.

"Anh họ lúc nhỏ rõ ràng tính nhẩm rất lợi hạ a! Sao lần này lại như vậy!"
Ninh Vi liếc nhìn con trai như một đứa ngốc, nói: "Con không nhìn ra là anh họ cố ý để bà ngoại vui vẻ à?"
Lưu Bác hậu tri hậu giác, "À..."
Bên kia, Tô Đào thấy bà Ninh đã vào thư phòng, nghiên người sang một bên, nhỏ giọng nói thầm.

"Bà Ninh chỉ là nhất thời hứng khởi, hay là chút nữa em..."
Ninh Dã liếc qua hướng cô một chút, "Như thế nào? Muốn thả à?"
"...."
Anh lười nhác thay đổi dáng ngồi.

"Không cần em thả, để anh thua là được."
-
Trận thi tính nhẩm này kết thúc trong sự thua thảm hại của Ninh Dã.

Bà Ninh nhìn phòng vệ sinh Ninh Dã rửa mặt, lại nhìn chìa khóa xe mới đạt được trong tay, cười với Tô Đào: "Ninh Dã ca ca từ khi còn nhỏ rất thông minh, không nghĩ hôm nay một câu cũng không thắng nổi cháu.

Cháu rất giỏi đó! Bằng không bà còn không biết làm cách nào để đem chìa khóa xe này của nó tới đâu!"

Đứa cháu này trước tết dương lịch vài ngày đều sẽ theo đám anh em đi lên núi đua xe.

Mấy ngày nay tuyết rơi, đường núi khẳng định rất trơn, bà đang lo lắng làm thế nào để bắt anh ở nhà, không nghĩ tới sau này cơ hội lại tới.

Tô Đào đứng trước bàn, im lặng nhẩm lại câu hỏi vừa rồi, vừa nghe bà cụ nói tới chìa khóa xe, cô theo bản năng nhớ tới câu cuối cùng.

365 x 1213....!
Lúc ấy cô đưa ra đáp án là 441745.

Vì cô đúng liên tiếp nhiều lần, bà Ninh đều hoàn toàn tin tưởng đáp án của cô mà không hề tính lại.

Chỉ cần Tô Đào nói ra số, bà ở đều kia liền quyết định Ninh Dã thua.

Chính là....!
Tô Đào cẩn thận nhẩm lại hai lần, cuối cùng do dự nói: "Bà Ninh, câu hỏi đó hình như..."
"Bà nội, tài xế đã chở hàng tết về, bà không vào phòng khách xem thử sao?"
Ninh Dã rửa sạch tay và mặt, một lần nữa đi vào phòng bếp, nói với Ninh Lam.

Bà nghe anh nói, tức khắc hưng phấn đi lên.

Sau khi bà rời đi, Ninh Dã đi đến, trực tiếp đứng bên cô.

"Vừa rồi em muốn nói gì?"
Anh nói, tầm mắt cũng nhìn qua hướng bên cạnh.

Cô gái nhỏ hôm nay vẫn ngoan ngoãn như cũ, trên người mặc chiếc hoodie vàng nhạt.

Lúc này đầu nhỏ cúi nhẹ, lộ ra một đoạn cổ trắng ngần.

Nghe anh nói, cô ngốc nghếch ngẩng đầu, suy nghĩ hai ba giây, chậm rãi "A" một tiếng.

Âm thanh mềm mại vang lên, Tô Đào nói với anh: "Cái kia, đáp án em tính sai rồi, đáp án hẳn là 442745, nhưng em lại tính thành 441745..."
Ninh Dã rũ mắt nhìn cô, "Là chuyện này sao?"
Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu.

"Không cần phiền toái như thế."
Anh dơ tay chấm một chút bột bôi lên mặt cô, tiếp theo, lười biếng mở miệng.

"Như vậy là huề nhau.".