Một người thiếu niên có một mái tóc ngắn màu nâu và đôi mắt nâu và đeo một cặp kính. Khuôn mặt hơi vuông vức với nước da màu mật, miệng rộng và mũi to. Hắn mặc bên ngoài một chiếc áo khoác màu trắng và để khuôn mặt tươi tươi. Bàn tay hắn hua chân múa tay mở miệng nói: “Ngài Dan, ngài biết đấy, đội khoa học chúng tôi đã nghiến cứu rất thành công. Mặc dù không nghiên cứu thành công thứ mà ngài muốn nhưng chúng tình cờ tạo ra thứ này?”
“Tōno Katasuke...” Người thiếu niên ngồi ở đó dùng tay chống cằm của mình, vẻ mặt phiền muộn nói: “Tất cả những gì tôi đầu tư cho anh kết quả là được thứ này sao? Anh đang đùa tôi đấy hả, Katasuke? Em đem tiền tôi đầu tư cho chó ăn à?”
“Ngài Dan, ngài đừng giận... xin hãy nghe tôi nói!” Người thiếu niên quơ quơ đôi tay mình. Hắn chỉ về phía một vật to đùng to đoàng. Trong đó có để một quyển trục vào trong đó. Thân thể hắn cố gắng nâng lên cái đồ nhẫn cụ to đùng đoàng kỳ quái kia. Nó súng chẳng giống súng, hòm chẳng giống hòm. Trong mắt Naruto chỉ có chữ quái dị. Bàn chân lảo đảo, hắn trực tiếp bóp cò súng. Quyển trục bắn ra sau đó hoà thành một quả cầu lửa bắn thẳng ra bên ngoài.
Tuy nhiên quả cầu lửa không có đánh trúng mục tiêu mà trực tiếp bay ra ngoài đập mạnh vào một căn nhà đẹp đẽ mới xây. Nó phá tan cả mảng lớn căn nhà. Ngọn lửa bốc lên chiếu sáng cả một khu vực rộng rãi trong màn đêm. Theo đó Naruto cũng biến thành vẻ mặt âm trầm nói: “Đây là thứ anh muốn cho ta xem sao, Katasuke!?”
“Haha...” Katasuke vội vã cười cười gãi đầu rồi lớn tiếng nói: “Ngài biết đó, đó chẳng qua là ngoài ý muốn!” Hắn liếc về phía bên ngoài đã thấy được Yuki Haku đang dập lửa ở nơi đó. Người thiếu niên cười vội vã nói: “Nhưng ngài cũng thấy đấy với sáng tạo này chúng ta có thể khiến cho người thường cũng có thể sinh hoạt được.”
“Thay vì nói nhưng điều ngu ngốc đó và sử dụng tài chính củ ta làm những việc ngu ngốc thì quay lại việc chính đi!” Naruto chống tay ở cắm, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía người thiếu niên nói: “Ta hy vọng anh sớm nghiên cứu ra hai thứ đó mà không ở mấy thứ ngu ngốc này. Thật là...” Bàn tay hắn xoa xoa trán của mình rồi nói tiếp: “Không hiểu sao ta lại chi tiền cho một kẻ ngu ngốc như anh nữa?”
“Tôi hiểu rồi...” Người thiếu niên cúi đầu buồn bã mở miệng. Tuy nhiên hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Naruto rồi hưa tay múa chân nói: “Nhưng ngài biết đấy, chúng ta không có những thợ rèn có tay nghề. Hơn nữa chakra kim loại quá đắt mà danh ngạch ngài đầu tư nếu muốn tiếp thêm một bước e rằng cần bỏ thêm một nguồn vốn lớn. Sao chúng ta không ở trước đó phát triển loại nhẫn cụ kia sau đó đem nhẫn cụ bán cho mọi người thu thêm nguồn lợi gia tăng nghiên cứu hai loại nhẫn cụ đó!”
“Ta sẽ gia tăng thêm nguồn vốn!” Naruto phất phất tay rồi nói: “Chỉ cần anh đem hai loại nhẫn cụ kia chế tạo ra là được.”
“Nhưng thưa ngài...” Katasuke vội vã tiếp tục nói: “Chúng ta quá thiếu thợ thủ công có ty nghề đặc biệt liên quan tới nhẫn cụ sử dụng chakra mà ngài biết đấy, ngài muốn đem hai loại nhẫn cụ đó giữ bí mật cũng thực sự khó.”
“Được rồi, ta sẽ suy nghĩ điều đó!” Naruto phẩy phẩy tay. Hắn cảm giác nhàm chán rồi mở miệng: “Anh có thể rời đi rồi!”
“Vâng thưa ngài...” Người thiếu niên cực kỳ ngoan ngoãn rời đi. Hắn để lại Naruto một mình trong lẳng lặng. Naruto cũng nhìn về phía người thiếu niên này sau đó lắc lắc đầu. Naruto thiếu tiền sao? Cơ bản không bao giờ hết tiền trừ khi vàng ở thế giới này không còn giá trị nữa. Tuy nhiên việc này cơ bản là không thể xay ra.
Bộ dạng hiện giờ Naruto cũng khôi phục với mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xanh. Trai qua hơn hai năm, bộ dáng Naruto cũng thay đổi khá lớn. E rằng bạn thân mấy năm với hắn cũng không nhận ra. Đó là do sự dậy thì, mỗi đứa trẻ đến tuổi dậy thì sẽ thay đổi cực lớn, Naruto không ngoại lệ.
Một người thanh thiếu niên có mái tóc đen ngắn đẹp trai ăn mặc một bộ quần áo khá lịch lãm bước vào. Mặc dù như thế nhưng khuông mặt người thanh niên vẫn mang theo cảm giác khá xinh đẹp và nữ tính. Hắn khom người hơi hành lễ: “Thiếu gia, chúng ta có khách!?”
“Ai vậy!?” Naruto hơi nhăn lại lông mày, đôi mắt tò mò hỏi: “Giờ này ai còn đến thăm, thật phiền phức. Hừ...”
Cả hòn đảo này được Naruto mua lại, hắn đã đem cả hòn đảo xây dựng thành một thiên đường tuyệt đẹp. Ngoài ra thời gian rảnh rỗi cũng tiêu phí không ít tiền mua những hòn đảo không người muốn. Dù sao tiền nhiều, hắn cần dùng tiền để đem Thuỷ Quốc cột chặt. Ngay cả Phong Quốc cũng không ngoại lệ. Dù họ có nghi ngờ Naruto nhưng lấy lượng tiền cung cấp cho các quốc gia này, họ cơ bản dù biết cũng mắt nhắm mắt mở như không biết.
“Đoàn người làng Sương Mù...” Người thanh niên đẹp trai hơi nữ tính bình thản trả lời: “Trong đó có ngài Mizukage đệ ngũ!”
Hàng lông mày Naruto nhăn lại thật sâu. Sau đó hắn hộc ra một hơi: “Được rồi!” Bản thân của hắn trực tiếp đứng dậy sau đó hướng về phía hành lang rời đi. Dọc theo con đường hành lang xinh đẹp, Naruto tiến vào trong phòng khách lớn của toà nhà. Trong lúc này hắn thấy vài người quen thuộc bao gồm Mizukage đệ ngũ, Ao thân cận của Mizukage đệ ngũ cùng với một thiếu niên tóc trắng.
Người thiếu niên có mái tóc ngắn màu xanh lam và đôi mắt đen. Khi hắn nói chuyện thì để lọ ra hàm răng sắc nhọn như răng cá mập. Khuôn mặt hơi tròn với nước da sáng và kính vuông gọng đen, bên ngoài mặc áo sọc xanh và quần họa tiết đặc biệt. Sau lưng có đeo một vũ khí được bọc trong một đám vải trắng. Người thiếu niên này tên Chōjūrō, một trong thất kiếm mới của làng Sương Mù.
“Chị Mei...” Naruto cười ngạc nhiên mở miệng nói chuyện: “Muộn như vậy chị còn tới nhà em? Chị đã ăn tối chưa?” Vừa nói hắn vừa quay ra nhìn về phía Yuki Haku rồi nói: “Chuẩn bị giúp tôi một số đồ hoa quả cùng với một số món bánh nhé!”
“Vâng, thiếu gia!” Yuki Haku khom người hành lễ rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
“Ngài Dan...” Hai người Ao và Chojuro mở miệng chào hỏi Naruto. Dù sao Naruto cũng là khách hàng lớn đối với đám người làng Sương Mù bọn họ. Thế nên họ sẽ cho Naruto tôn trọng đáng có. Ai chẳng muốn giữ lại khách hàng không cái máy cung cấp tiền tuyệt vời như vậy.
“Ao, Chojuro...” Naruto cười nhìn về phía hai người, hắn hơi lắc lắc cái đầu mình: “Chojuro, cậu cao hơn hẳn rồi đấy nhỉ?”
“A... ha...” Người thiếu niên đưa tay lên sờ sờ đầu của mình, cậu ta cười trông có vẻ cực kỳ ngu ngốc và ngây thơ.
Hai người trong lúc này đang đứng bên cạnh Mizukage làm như hộ vệ và Naruto theo đó cũng ngồi vào đối diện với Mizukage đệ ngũ. Ghế salon thực sự làm cho người ngồi cảm giác được thoải mái. Chúng là hàng giá trị cao mà Naruto tốn rất nhiều công mới mua sắm được. Chúng thiết kế với một chất liệu khá đặc biệt so với chất liệu thông thường có giá cao đến cắt cổ. Ngay cả Terumi Mei ngồi lên cũng thích ý không thôi, so với chiếc ghế ngồi trong phòng làm việc Mizukage, nàng cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Ở trong phòng cách, thiếu nữ tóc đỏ hung dài, vóc dáng giảo giảo khá là thon. Vóc dáng khá xinh đẹp đáng tiếc bộ ngực chỉ có hơi nhú ra một chút. Nàng đeo một chiếc gọng kính nhìn về phía chiếc đĩa bánh trông vô cùng ngon mắt này.
Từ trong tay thiếu nữ xuất hiện một chiếc lọ, nàng đem đám chất lỏng trong lọ đổ ra dính lên những chiếc bánh. Sau đó đem chiếc lọ để vào trong ngực của mình, hai tay đưa lên, miệng lè ra chiếc lưới liếm láp khắp miệng mình và vẻ mặt bỉ ổi. Nàng mở miệng nói: “Thiếu gia, hôm nay cậu sẽ thuộc về ta. Với thứ thuốc cực mạnh này, tôi không tin cậu có thể cầm giữ trước sắc đẹp của tôi...”
“Này...” Tiếng hô làm cho thiếu nữ giật mình tỉnh dậy. Nàng quay ra thấy được người thanh niên đẹp trai lại hơi nữ tính đi vào bên trong. Hắn dùng ánh mắt liếc nhìn về phía nàng hỏi: “Cô làm gì vậy!?”
“Không... không có gì!” Thiếu nữ vội vã xua bàn ty của mình cười trừ.
“Thiếu gia cần vài thứ...” Yuki Haku nhăn lại hàng lông mày. Sau đó hắn đi về phía trước thấy một đĩa bánh sau đó vội vã đem một đám bánh này mang theo nước trà rời đi. Hắn không chú ý được khuôn mặt cười rạng rỡ và cực kỳ dâm đãng của thiếu nữ phía sau. Cảm giác sau lưng lành lạnh, Haku quay ra thấy được thiếu nữ cười một cách ngây ngốc nhìn về phía mình.
“Cảm ơn cậu!” Người thiếu niên tóc vàng mỉm cười cấm lấy đĩa bánh đặt ở phía trước. Theo sau đó, Haku cũng bắt đầu vì đoàn người mà rót tách trà. Naruto đặt một bàn tay lên trên bàn của rồi tò mò nhìn về phía Terumi Mei hỏi: “Chị Mei, hôm nay chị tìm em muộn như vậy nhất định có việc quan trọng đi?”
“Ừm...” Terumi Mei không khách khí chút nào trực tiếp đem một miếng bánh thưởng thức. Nàng nhìn về phía hai người Ao và Chojuro thì hai người gật đầu hiểu ý và rời đi. Naruto nhìn về phía Haku thì Haku cũng gật đầu rời đi. Trong phòng để lại hai người, Mei điềm tĩnh đưa miệng nhấp một miếng trà rồi nói: “Dan, tôi nghe được đảo quỷ của cậu có dầu mỏ?”