Đạo Chu

Chương 54: Cậu hạnh phúc hơn tôi

Chakra cửu vĩ bao bọc cơ thể Naruto làm cho hắn sinh trưởng hai lỗ tai hồ ly do chakra tạo thành. Phía sau mông hắn cũng mọc ra một cái đuôi màu đỏ. Móng tay theo chakra cửu vĩ tác động bắt đầu trở nên sắc nhọn. Kế tới miệng khẽ nhếch để lộ ra hai cái răng nanh sắc bén và đôi mắt màu xanh đã biến thành đôi mắt của dã thú. Một cái đuôi bắt đầu mọc thành hai cái đuôi, Naruto cười gằn nói: “Còn chưa đủ!”

Chiếc đuôi dần dần biến nhiều, ngay theo sau đó thì ngay cả chakra tự nhiên cũng tập trung lên cơ thể Naruto làm cho lớp áp giáp chakra màu đỏ biến thành xảm tạp những vết loang lổ màu đen. Cho đến khi cái đuôi thứ năm xuất hiện thì Naruto cũng ngẩng đầu phát ra một tiếng thú rống.

Một quả cầu năng lượng tụ tập trước miệng Naruto, hắn thấy được quả cầu do con chồn Tanuki kia bắn về phía mình thì Naruto cũng trực tiếp nuốt quả cầu đen trước miệng mình vào bụng sau đó nhổ mạnh về phía quả cầu đen khổng lồ.

Hai quả cầu rõ ràng có kích thước không đồng đều. Quả cầu do Naruto tạo ra bé hơn nhiều so với con chồn Tanuki kia. Tuy nhiên khi quả cầu đen nhỏ nổ mạnh dưới chân quả cầu đen lớn, nó tạo ra một lực đẩy mạnh mẽ đem quả cầu lớn bắn thẳng lên trời.

Oanh.... oanh!

Quả cầu đen lớn bay lên không trung phát ra một tiếng nổ cực lớn. Không khí mạnh mẽ bị đẩy dạt ra ngoài khiến cho mọi người ngã trái ngã phải. Trong khi không khí dần dần ổn định thì con quái vật màu đỏ nắm cái đuôi phất phơ trong gió. Mỗi bên tay nó xuất hiện một viên gió xoáy màu sáng choang bốn cánh cùng với một viên chứa đầy nước. Cả hai rời tay bắn về phía con chồn Tanuki.

“Con hồ ly thối tha...” Nó mở miệng chửi bởi nhưng nhanh chóng tạo ra một bức tường cát lập tức bao bọc lấy cơ thể đem cơ thể hắn bảo vệ.

Oanh! Oanh!

Hai quả la toàn hoàn gia nhập chakra tính chất không phải loại la toàn hoàn bình thường. Gió kèm theo nước biến thành những vết cắt khủng khiếp đánh lên thân thể con chồn Tanuki làm cho nó phát ra tiếng gào rống: “Hống, hống...”

Bụi mù cùng với nước còn chưa tản hết thí tiếng leng keng liên hồi phát ra. Từ trong bụi mù cùng với cát bắn ra một đám dây xích vọt vào trong bức tường cát đem nó đâm xuyên. Con chồn Tanuki chỉ cảm giác được mình bị đâm xuyên làm cho nó tăng thêm đau đớn. Ngay sau đó nó cảm giác được chakra bị khoá chặt lại không có cách nào điều động. Hơn nữa thứ này con rút lấy chakra của nó.

“Khốn kiếp... đó là thứ gì... thứ gì a?” Con quái vật chồn Tanuki phát ra tiếng hét rầm trời. Hắn cảm giác được thứ này khá là quen thuộc hình như mình đã gặp được ở đâu rồi thì phải. Tuy nhiên chưa để cho hắn kịp phản ứng gì nhiều thì thân ảnh màu đỏ với năm cái đuôi đã vọt vào bên trong. Một quyền đánh cực mạnh đập thẳng vào mặt jinchuriki Gaara của nó đem thằng nhóc đánh thức.

Phanh!

Gaara chỉ cảm giác được mặt mình truyền tới cảm giác đau kịch liệt. Cơn đau làm cho hắn trực tiếp bừng tình. Con quái Tanuki gào rồng: “Thằng nhóc khốn kiếp này, ta vừa mới ra được một lúc. Thằng nhóc cửu vĩ thối tha, ta nhớ mày rồi!”

Phập!

Bàn tay Enma với tới cầm được chuôi thanh kiếm nhưng thanh kusanagi đâm xuyên qua người Hokage đệ tam. Máu tươi dọc theo thanh kiếm chảy lả tả trên mặt đất. Miệng Hokage đệ tam cũng theo đó ho ra một búng máu: “Khụ, khụ...Xem ra ta còn không đủ sức lôi hết linh hồn của ngươi ra rồi. Hộc, hộc...”

Trên mặt Orochimaru xuất hiện đầy mồ hôi hột, hắn cắn răng nói: ”Tói lúc ông chết được rồi, thầy Sarutobi!”

“Ngươi nói đúng...” Mặc kệ thanh kusanagi đang mở trên người mình một cái động, Hokage đệ tam liên tục thở dốc và nói ra lời: “Dã tâm của ngươi sẽ kết thúc ngay tại đây!”

Những lời này rơi vào tai Orochimaru thì hắn cảm giác được Hokage đệ tam giống như đang châm chọc hắn. Những lời giễu cợt ấy làm sao khiến cho hắn không khó chịu, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Dã tâm tôi sẽ phải kết thúc ở đây? Đùa gì thế? Bị đến như vậy mà còn mạnh miệng!”

“Hừ...” Hokage đệ tam chẳng thèm để ý thanh kusanagi đang cố gắng tạo trên người hắn tăng thêm những vết thương. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén vô cùng: “Nói như vậy sao?”

“Tay mình không cách nào sử dụng thuật được!” Ánh mắt Orochimaru sợ hãi nhìn về phía dưới bụng mình. Ở trước bụng một cái bàn tay quỷ dị với những hoa văn kỳ quái đang từ từ rút ra một đôi tay trong suốt. Sau lưng Hokage đệ tam, Orochimaru đã thấy rõ hình dáng tử thần người buộc lấy linh hồn của Hokage đệ tam. Ngoài ra cánh tay tử thần cũng đâm xuyên bụng Hokage đệ tam túm lấy linh hồn bản thân hắn. Orochimaru nói: “Còn khôngmau thả tôi ra đi chứ?”

Đôi mắt Hokage đệt tam nhăn lại vì đau đớn và mệt mỏi. Orochimaru tiếp tục dùng lời oanh kích: “Ông sẽ không cách nào dừng dã tâm tôi lại bởi vì ông sẽ chết!”

“Hừ... dã tâm của ngươi sẽ không ảnh hưởng tới làng được nữa!” Hokage đệ tam thở dốc liên hồi.

“Hừ... lão già hết hơi như ông còn sức để cứu làng sao?” Tiếng thở dốc cũng phát ra từ miệng Orochimaru. Hắn toát ra mồ hôi khắp người. Vẻ mặt của hắn cũng có vẻ hoảng sợ: “Nhìn thử tình hình xung quanh xem.” Hắn khẽ liếc mắt nhìn về phía khắp nơi sau đó mở miệng cười nhạo: “Ngôi làng này đã bị bao vây hoàn toàn bởi ninja làng Cát và thuộc hạ của tôi. Chúng sẽ tiêu diệt sạch bọn ninja làng Lá của các ông, cả đàn bà và con nít cũng không chừa một tên. Hộc... hộc... tôi sẽ tiêu diệt làng Lá thành công thôi!”

“Ngươi không hiểu gì về ninja làng Lá rồi!” Hokage đẹ tam nheo mắt lại nhìn về phía Orochimaru, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Chớ nên xem thường chúng đấy, Orochimaru!”

Xoẹt...

Một cái đầu rắn khổng lồ bị cắt ra. Nó rơi rụng trên mặt đát phát ra âm thanh vang dội. Một con cóc khổng lồ đem thanh kiếm thu vào trong vỏ kiếm đang đeo bên hông. Đó là một con cóc khổng lồ, vượt lên cả những thân cây và cao hơn so với hầu hết các tòa nhà. Nó có bộ da màu đỏ gỉ, nhưng xung quanh mắt, trên môi và ngực của mình có màu đỏ sáng. Ngoài ra, con cóc có một vết sẹo to dài bên mắt trái, một vết sẹo thời quá khứ, những vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ bình thường. Trên lưỡi có một loạt xâu khuyên giống như đinh trên cả hai phía trên và dưới. Bên ngoài thường mặc một chiếc áo khoác lớn màu xanh, và luôn luôn mang theo một thanh đoản kiếm ở hông của mình. Điểm kỳ quái là con cóc lại ngậm một cái tẩu thuốc. Mà trên đầu con cóc đứng một nam nhân tóc trắng.

“Ngài là...” Thanh niên mặt sẹo đang đứng ở nơi tường thành kinh ngạc hô lên.

“Đã lâu không gặp rồi, Ibiki. Thật là... người thế nào chỉ có cái xác to lên mà thực lực thì... Thật sự làm cho ta không có cách nào xem trọng a!” Người nam nhân trung tuổi tóc trắc lắc đầu thở dài.

“Ngài Jiraiya!” Morino Ibiki kinh ngạc hô lên.

Ở bên cạnh hắn đồng bạn hô lên: “Jiraiya. một trong tamnin huyền thoại!”

“Một đám nhóc, trợn to đôi mắt của các ngươi mà nhìn ta...” Jiraiya tự chọn một tư thái lên sân khấu mà hắn cho rằng mình đẹp trai nhất: “Cảm kích ta đi, ta chính là tiên nhân cóc Jiraiya! Di...” Vừa nói xong hắn đột nhiên quan khán ở phía xa thấy được nhất vĩ đang cùng người nào đó giao chiến. Hắn mở miệng nói: “Đó là nhất vĩ làng Cát, đám người này đang có ý đồ gì? Thằng nhóc đó...”

“Xiềng xích, đó là người cùng tộc với Kushina sao” Jiraiya ngạc nhiên hô lên: “Nhưng hắn sao lại tóc màu vàng. Chờ chút... loại chakra đó... cửu vĩ!”

Phanh!

Thân thể con chồn Tanuki biến mất cùng với một đám cát cũng theo đó rơi rụng phía dưới đất. Thân thể Naruto cũng nhẹ nhàng dẫm trên mặt đất. Hắn đem chakra của cửu vĩ thu vào trong cơ thể mình. Mặc dù bộ dạng ngạo mạn như không có gì Naruto lại bán đứng hắn vì từng tiếng thở dốc liên hồi từ miệng Naruto phát ra.

Bước chân Naruto từ từ đi về phía Gaara tuy nhiên hắn vừa đi vài bước thì thân ảnh hai người đã chắn trước mặt Naruto. Temari đưa lên cây quạt nhẹ giọng nói: “Kankuro, mau mang theo Gaara đi. Đây là mệnh lệnh!” Vừa nói nàng cũng vừa dùng ánh mắt đề phòng nhìn về phía Naruto.

Hai tay Naruto ôm ngực một chút sau đó hắn đột nhiên xoay người rời đi. Kankuro muốn nói gì đó thì khi nhìn thấy cảnh này hơi giật mình. Naruto đột nhiên nói: “Gaara...” Cậu nhóc tóc đỏ nghe vậy hơi giật mình, Naruto mới nói tiếp: “So với tôi, cậu hạnh phúc hơn quá nhiều quá nhiều. Tôi hiểu những gì cậu đã phải trải qua. Có lẽ có nhiều người đã tổn thương đến cậu nhưng hãy nhìn về hai người này đi. Họ là anh chị cậu, hãy cảm nhận bằng trái tim. Tôi thực sự ghen tị với cậu đấy!”

Kankuro và Temari nhìn về phía nhau. Họ xách lên Gaara lùi lại sau đó rút lui. Naruto khẽ liếc mắt về phía sau nhưng cũng không có đuổi theo.

Ba người nhảy lên trên những càng cây vội vã trốn thoát khi thấy không có ninja làng Cát đuổi theo, họ mới thở ra một hơi dài. Đến cuối cùng Gaara nói ra một câu làm cho hai người: “Temari, Kankuro... xin lỗi!” Lời này nói ra làm cho hai người nhất thời nhìn về phía nhau. Ánh mắt của họ đều cảm giác được Gaara đã thay đổi.