Danh Sách Ước Nguyện

Chương 32: Thiếu gia

Không thể không thừa nhận, Mục Liên Hạ có cảm giác siêu phức tạp về Tống An Hoài.

Nói thật, đời trước Mục Liên Hạ bị thương tổn thành cái dạng đó, cậu cũng từng mong ước hi vọng qua. Nói không chừng… còn có thể gặp được người tốt nào đó? Nói không chừng, cũng có người không chú ý quá khứ của cậu, bằng lòng tiếp nhận cậu? Nhưng khi cậu rốt cuộc từ vô tri vô giác tỉnh táo lại, tờ giấy chuẩn đoán bệnh kia khiến cậu rơi sâu vào tuyệt vọng, rốt cuộc cũng không còn can đảm nào nữa.

Mục Liên Hạ kỳ thật sợ, sợ bị thương tổn lần nữa, nhưng cậu cũng hi vọng, cậu hi vọng… có thể vào đời này, cho dù là trong thời gian hữu hạn, gặp được một người cậu thích, người cũng thích cậu.

Tống An Hoài, cậu có chút thích. Hơn nữa đối phương, tựa hồ cũng không phải không có cảm giác với cậu.

Dù Mục Liên Hạ cảm thấy mình không nên nghĩ đương nhiên như vậy, nhưng cậu thật sự có loại cảm giác này.

Chỉ là cậu tuyệt đối sẽ không bước ra một bước kia trước.

Cậu cuối cùng, vẫn sợ.

Nhưng tự hỏi thế nào thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Mục Liên Hạ cả chần chờ cũng không có liền nhận điện thoại. Cậu giờ đây cũng không phải là dáng vẻ năm đó, cũng sẽ không bởi vì một chút cảm giác của mình liền bỏ qua giao du bình thường với đối phương —— hiểu lầm lúc trước đã giải quyết, cậu vẫn cảm giác Tống An Hoài là người đáng tin thích hợp để giao du.

Điện thoại nối được, bên kia là chất giọng trầm ổn quen thuộc: “Tiệc sinh nhật của Lý Thụy Phong vào ngày mai cậu có đi không?”

Chờ đã, tiệc sinh nhật?

Cái từ “tiệc” này… khó trách Lý Thụy Phong sẽ nói vậy.

Nhưng chuyện này sao cả Tống An Hoài cũng biết? Lý Thụy Phong không giống như là loại người đi tuyên truyền nơi nơi: “Anh cũng đi?”

“Ừ, ” Tống An Hoài đáp, “Thiếu gia nhà họ Hạ mở tiệc cho em cậu ta.”

Khoan, không phải Lý Thụy Phong sao? Sao lại thành thiếu gia nhà họ Hạ? Thiếu gia nhà họ Hạ là ai vậy… Không đợi cậu hỏi, Tống An Hoài đã nói trước: “Tôi đón cậu, buổi tối cùng ăn một bữa cơm?”

Nghĩ nghĩ, Mục Liên Hạ đáp ứng.

Bên kia Tống An Hoài nhẹ nhàng thở ra, thả di động xuống kéo kéo caravat. Thanh niên ngồi trên sô pha cách bàn làm việc của hắn không xa đang chống cằm cười. Hắn lười biếng duỗi eo, sau đó đổi bên hai chân thon dài đang giao nhau: “Ồ, xong việc?”

Tống An Hoài ừ một tiếng, khép lại tài liệu mới xem được một nửa.

“Cậu hẹn được người, tôi còn chưa, ” Người kia thở dài một hơi, “Không nghĩ tới người cậu nhìn trúng lại quen biết với Tiểu Thụy. Cậu thật sự coi trọng người ta à?”

Tống An Hoài lại ừ một tiếng.

“Tôi nói cậu như vậy, người ta thích cậu mới lạ, ” Người kia trừng mắt nhìn, thấy Tống An Hoài ngừng động tác trên tay nhìn về phía mình, không khỏi cười ha ha, “Cậu thật sự thích người ta như vậy!”

Tống An Hoài mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nhìn đối phương đến khi không cười nổi nữa, nâng tay chà mũi.

“Hạ thiếu gia mời đi.” Tống An Hoài nhìn chằm chằm người kia rất lâu cuối cùng nghẹn ra một câu như vậy.

Người đàn ông được gọi là Hạ thiếu gia lập tức từ trên sô pha nhảy lên: “Tống An Hoài cậu lại ghét bỏ tôi!”

Tống An Hoài cho hắn một vẻ mặt ghét bỏ cậu đó, sau đó không thèm quay đầu mà chuẩn bị mở cửa phòng làm việc. Hạ thiếu gia lập tức từ trên sô pha nhấc áo khoác mình lên, đuổi theo Tống An Hoài, không để ý Tống An Hoài ghét bỏ mà chui vào xe, cứ như căn bản không nhớ rõ xe mình đỗ ngay bên cạnh.

Tống An Hoài vừa tính đuổi người xuống xe, một câu của Hạ thiếu gia liền chọt vào tim hắn: “Nếu không có tôi thì cậu sao có thể hẹn được người?”

Tống An Hoài nắm chặt tay lái: “Cậu muốn làm gì?”

Hạ thiếu gia thêm một khuôn mặt tươi cười: “Tôi không muốn làm gì cả, tôi giúp cậu phân tích trước.”

“Nói.”

“Xí…” Hạ thiếu gia hoàn toàn không để ý hình tượng trợn trắng mắt, “Cậu đủ rồi đó. Thật sự đồng tình cho người được cậu coi trọng.”

Kết quả nói xong liền bị ánh mắt Tống An Hoài nhìn chằm chằm biến thành nổi da gà cả người: “Được rồi được rồi nghe tôi nói! Cậu thích người ta thì cũng phải cho người ta biết chứ? Hơn nữa còn phải tạo cơ hội ở bên nhau, tiếp xúc nhiều hơn.”

“… Tôi không biết cậu ấy nghĩ gì.”

“Vậy cậu cũng phải để đối phương biết chứ? Cái tính cách của cậu, tôi sợ đối phương còn chưa biết thì đã bị cậu dọa chạy.” Hạ thiếu gia nhún nhún vai.

Tống An Hoài khởi động xe: “Tôi đưa cậu đến trường, tự cậu xuống xe.”

Hạ thiếu gia tạm thời không để ý chuyện này, hắn tò mò Tống An Hoài có nghe lời mình hay không: “Cậu đã nghĩ là sẽ nói gì chưa?”

“Tôi thấy cậu theo đuổi người ta nhiều năm vậy mà còn chưa theo đuổi tới tay, cũng không quá đáng tin.” Hắn bình tĩnh nói xong, sau đó đạp chân ga, xe nhanh chóng lái ra bãi đỗ xe.

Sau đó, từ trong xe truyền ra một tiếng rít gào

—— “Tống! An! Hoài!”

***

Động tác của Tống An Hoài xem như nhanh, nhưng Mục Liên Hạ cũng đợi ở cửa đã lâu.

Xe ngừng lại ở phía trước cậu, không đợi cậu mở cửa xe, cửa xe liền tự mở ra, sau đó từ bên trong chui ra một người đàn ông mặc đồ trắng, còn mặt không biểu tình. Người đàn ông đầu tiên là đánh giá Mục Liên Hạ từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt có chút chần chờ, sau đó gật gật đầu với cậu, vào trường học.

Mục Liên Hạ không hiểu gì, nhưng nhìn thấy mặt Tống An Hoài khi hạ cửa kính xe, vẫn chui vào trong xe.

“Anh tìm tôi có gì à?” Xe còn chưa khởi động, Mục Liên Hạ mở miệng hỏi.

Tống An Hoài nắm chặt tay lái: “Không có gì, Lý Thụy Phong hôm nay mới báo cho cậu, tôi nghĩ cậu còn chưa chuẩn bị quà cho cậu ta, hỏi xem cậu muốn chuẩn bị cái gì.”

Mục Liên Hạ có chút kỳ quái: “Anh sao lại biết?”

Tống An Hoài cả người cứng đờ, không nói chuyện. Hắn cũng không thể nói… Hạ thiếu gia vừa nãy mới báo cho Lý Thụy Phong có thể hẹn đám bạn mình cậu ta mời khách cho nên hắn mới biết được. Nếu không thì Lý Thụy Phong cũng chuẩn bị chờ qua vài ngày lại tụ tập với đám bạn.

Mục Liên Hạ cũng không để ý, tiếp tục đặt câu hỏi: “Không phải nói là sinh nhật của Lý Thụy Phong sao? Hạ thiếu gia… Là ai?”

Xe đã khởi động, Tống An Hoài vừa lái xe vừa giải thích cho Mục Liên Hạ: “Lý Thụy Phong và Hạ Đình Ngọc quen biết nhau, Hạ Đình Ngọc xem như nhìn Lý Thụy Phong lớn lên, Lý Thụy Phong là em trai cưng của hắn. Đúng rồi, Hạ Đình Ngọc là công tử nhà tổng tài Anh Độ.”

Ách, không cần Tống An Hoài giải thích. Dù sao thì bảy năm sau, cái tên Hạ Đình Ngọc này quả thực là như sấm bên tai. Không nói đến Anh Độ là công ty đứng đầu cả nước, chỉ riêng Hạ Đình Ngọc mà nói, người này chính là một truyền kỳ, đầu tư luôn được lợi, đặc biệt là sau này khi đi đầu tư điện ảnh, gần như mỗi một bộ điện ảnh bom tấn đều có bóng dáng của hắn. Đương nhiên, truyền kỳ nhất không phải điều này, đây cũng không phải một người bình thường sẽ hiểu. Đề tài câu chuyện mà Hạ Đình Ngọc cho người ta chủ yếu là… chuyện come out.

Khi Mục Liên Hạ chết, Hạ Đình Ngọc đã ba mươi hai, được cho là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Mà hắn vào một năm trước khi lại bị một ngôi sao nhỏ truyền ra scandal thì công bố tin tức, nghe nói là đã kết hôn một năm, người yêu còn là đồng tính, quan trọng là hắn còn cường điệu, mình theo đuổi đối phương nhiều năm mới đáp ứng, ngàn vạn lần đừng tìm phiền toái cho hắn nữa.

Nói thật, quang minh chính đại như vậy, khiến rất nhiều người hâm mộ. Chuyện này còn hot rất lâu, trên weibo thường thường còn có người đề cập đến, Hạ Đình Ngọc và người yêu không biết tên của hắn quả thực là người thắng nhân sinh trong người thắng nhân sinh, sau đó vì vậy mới biết được bối cảnh của Hạ Đình Ngọc. Lúc trước, hắn là nhị thế tổ nhà Anh Độ, lúc này bị tuôn ra thì đã sớm nhậm chức của cha hơn nữa còn tự mình ngậm cay.

Cho nên nói… người vừa nãy đúng là Hạ Đình Ngọc?! Mình mới nhìn thấy Hạ Đình Ngọc?! Khoan đã, nói vậy thì Lý Thụy Phong cũng là một thiếu gia!?

Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Mục Liên Hạ, Tống An Hoài ho khan một tiếng kéo suy nghĩ của Mục Liên Hạ về: “Cậu… đã nghĩ chuẩn bị quà gì cho cậu ta chưa?”

Mục Liên Hạ lập tức càng thêm đau đầu.

Cảm giác mà Lý Thụy Phong cho người khác hoàn toàn không giống thiếu gia trong tưởng tượng hoặc là cậu đã từng tiếp xúc qua. Nhưng một khi biết hắn là thiếu gia nhà giàu… cũng có thể tiếp tục giao du.

Nhưng mà, quà sinh nhật cho Lý Thụy Phong… có lẽ phải nghĩ lại… vốn tính mua đồng hồ cho hắn, nhưng thấy vậy nếu muốn mua hợp với hắn thì chắc chắn phải bỏ nhiều tiền hơn, vả lại mua cái ban đầu đã nghĩ thì cũng có chút không tặng đi được.

Cho nên nói… đến cùng nên đưa gì đây? Lý Thụy Phong anh vì sao không nói sớm, chẳng lẽ thật sự phải nấu ăn cho anh sao?!

Mục Liên Hạ xoa trán, ngẩng đầu nhìn Tống An Hoài đang lái xe, mặt vô tội: “Anh có biết… chỗ nào bán chuột máy tính bàn phím chơi game tốt không?”