Danh Sách Ước Nguyện

Chương 26: Tình cờ Gặp nhau

Cô gái vừa nói vậy, Mục Liên Hạ quả thực ngây dại.

“Khoan đã, sao cô lại biết tên tôi? Tôi… quen cô à?”

Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Mục Liên Hạ, cô gái lại cười. Cô lắc lắc đầu: “Tôi là bạn học của cậu đó! Chúng ta học cùng lớp tiếng Anh!”

Ở đại học tiếng Anh là môn bắt buộc, hơn nữa cũng không phải là môn bắt buộc của một lớp hai lớp. Mà ngay cả nguyên phòng ký túc xá ở Khanh Hoàn cũng học lớp tiếng Anh. Lại nói tiếp lớp tiếng Anh là lớp duy nhất mà Mục Liên Hạ học với bạn cùng phòng, cậu và Vương Thiên Hậu chung một lớp.

Nhưng cũng bởi vậy, người cậu quen biết trong lớp tiếng Anh… Trừ Vương Thiên Hậu cũng chỉ có mấy bạn học lớp Luật và lớp trưởng. Cho nên nói… cậu thật sự đúng là một chút cũng không có ấn tượng với cô gái này.

Có lẽ nhìn ra Mục Liên Hạ thật sự không có ấn tượng với cô, cô gái lộ ra vẻ mặt thất vọng, sau đó rất nhanh liền điều chỉnh tốt, vươn tay với Mục Liên Hạ: “Tôi là Tôn Thiến Thiến, cậu lần này phải nhớ kỹ đó.”

Mục Liên Hạ cười xin lỗi với Tôn Thiến Thiến: “Là tôi sai, tự nhiên sẽ không thế nữa. Tôi là Mục Liên Hạ.”

Sau khi biết Tôn Thiến Thiến là bạn học thì Mục Liên Hạ ngược lại càng thêm xấu hổ. Có lẽ nhìn ra Mục Liên Hạ có chút xấu hổ, Tôn Thiến Thiến làm một cô gái hiểu ý người đành phải chỉ đường cho Mục Liên Hạ, rồi nhìn theo Mục Liên Hạ rời đi.

Sau khi ngồi trên xe buýt, Mục Liên Hạ nhẹ nhàng thở ra. Cậu cứ có cảm giác Tôn Thiến Thiến khiến cậu có chút không quá thích ứng… không được tự nhiên.

Bởi vì sợ ngày nghỉ không tìm được chỗ ở thích hợp, Mục Liên Hạ từ sớm đã gọi điện thoại đặt phòng. Lúc này du lịch bụi và quán trọ thanh niên vừa mới phát triển, Mục Liên Hạ cũng tìm được nơi ở, cậu tìm một quán trọ thanh niên.

Quán trọ tên là Thanh Vận này không ở nơi có thể nhìn là thấy, ngược lại là ở trong một hẻm nhỏ. Trước đây khi liên hệ đã lấy địa chỉ, Mục Liên Hạ dựa theo chỉ dẫn đổi xe, vừa đi vừa đối chiếu địa chỉ trong tay, sau đó dừng lại trước một căn nhà nhìn cũng rất là sáng sủa —— tuy rằng ở đây thật sự có chút lệch.

Làm một người đi du lịch bụi còn có chút ngượng ngùng, Mục Liên Hạ ngược lại cũng không hi vọng quá nhiều vào quán trọ đó, nhưng trên thực tế lữ quán đó ngoài dự kiến của cậu, sạch sẽ ngăn nắp hướng sáng cũng tốt. Sau khi Mục Liên Hạ vô cùng vui vẻ đi đăng ký, đổi một cái balo nhỏ để đi “tìm bảo vật”.

Hôm nay là ngày đầu tiên, Mục Liên Hạ đã lên kế hoạch đơn giản cho năm ngày, trừ ngày đầu  tiên và ngày thứ năm, ngày thứ hai đi thăm mấy nơi khá nổi tiếng, ngày thứ ba đi nghiên cứu hẻm nhỏ, ngày thứ tư thì đi chỗ khác xem, ngày thứ năm thì mua đồ… Cái loại kế hoạch không có ý nghĩa xây dựng gì cả.

Bây giờ còn là ngày đầu, bởi vì phí thời gian khá nhiều, đăng ký quán trọ xong đã là ba giờ chiều. Cho nên Mục Liên Hạ không tính đi đâu xa, chỉ là đi nhìn nơi nơi.

Phần Hóa là một thành phố rất cổ xưa, còn từng là kinh thành của một triều đại trong lịch sử, hơn nữa cũng là nơi được bảo tồn khá tốt. Lúc trước khi xây dựng cũng được suy xét qua, cho nên chú trọng bắt đầu xây dựng từ ngoại ô, cho nên Song Hòe hiện đại hóa hơn Phần Hóa nhiều.

Đi vào Phần Hóa, liền có một loại cảm giác lịch sử, đó là một loại cảm giác không nói nên lời, cũng chỉ có khi bước vào đấy mới có thể cảm nhận được.

Mục Liên Hạ không có mục tiêu gì, chỉ là tính đi loanh quanh đây đó. Thời tiết rất tốt, cậu dùng bước chân đo đạc thành phố này, cười nhìn hẻm nhỏ được xây bằng các tảng đá.

Thì ra là thật, chỉ có khi bước ra ngoài, mới có thể cảm nhận được cái hoài niệm chỉ thuộc về nơi ấy.

Lúc này Mục Liên Hạ cảm thấy rất vui sướng, cảm giác những chuyện làm cậu phức tạp đã lâu kia cũng chẳng là gì cả. Ngẫm lại cũng phải, chỉ có ý chí rộng rãi, mới không tính toán chi ly mấy chuyện nhỏ bé đó. Nói đến còn có chút tiếc nuối, loại hình di động lúc này đúng là đáng thương, mà máy ảnh tạm thời còn là một vật phẩm xa xỉ xem như không quá thực dụng với Mục Liên Hạ, nên cũng không có.

Những điều này, chỉ có thể lưu lại trong kí ức.

Cơm chiều ăn trong một tiệm nhỏ bên đường. Tuy rằng tiệm không lớn, nhưng nhìn cái mức độ náo nhiệt kia Mục Liên Hạ cảm thấy hoàn toàn sẽ không bởi vì thời gian chờ đợi mà thấy khó chịu. Đây là một quán lẩu, thời tiết ngày 1 tháng 10 đã se lạnh, ăn lẩu cũng là một sự lựa chọn không tệ. Mục Liên Hạ bài một trận đội, sau đó ngoài ý muốn phát hiện phần một người, ăn đến vui vẻ thỏa mãn.

Cậy luôn luôn, là một người rất dễ dàng thỏa mãn.

***

Trở về Thanh Vận lữ quán, chào hỏi ông chủ trẻ tuổi liền về phòng mình. Phòng này cũng là phòng bốn người, nhưng cái quán trọ tiện nghị ở lần trước kia thì không thể so bằng. Giường ngủ ở đây có treo mành, bảo vệ * trên trình độ nhất định; ga giường chăn đệm đều có vẻ sạch sẽ ngăn nắp, mang theo mùi thơm bột giặt và mùi của ánh mặt trời. Mục Liên Hạ cảm thấy lần sau nếu có cơ hội đến đây nữa thì cậu vẫn sẽ ở nơi này.

Trong phòng trừ cậu ra còn có một người, nhưng đối phương sớm đã kéo mành, vừa nhìn thì chính là người từ chối nói chuyện. Mục Liên Hạ cũng không muốn kết bạn với ai, sau khi dọn dẹp một chút thì cũng kéo mành ngủ.

Một đêm ngủ ngon, buổi sáng thức dậy còn có chút hưng phấn khó có thể nói hết.

Gởi ba lô cho ông chủ, Mục Liên Hạ đeo một cái túi nhỏ rồi bước lên hành trình.

Lúc trước đã tính là hôm nay đi hoàng thành triều đại xem, Mục Liên Hạ cũng có hỏi đường với ông chủ, lúc thật sự choáng váng thì hỏi thêm vài người, rất nhanh liền tìm đến nơi. Làm cảnh điểm, bên này sớm đã có phục vụ đầy đủ, Mục Liên Hạ đưa tiền, cùng mấy người và một hướng dẫn viên du lịch vào trong hoàng thành xem.

Tuy rằng đã qua hơn trăm năm, nhưng nơi này vẫn còn khá tốt, là một loại tươi đẹp của thời gian được ngừng lại.

Hướng dẫn viên du lịch tiếng nói rất tốt đang kể mấy câu chuyện, Mục Liên Hạ khi đang nghiêm túc nghe thì lại ngẩn người.

Cậu hình như thấy được người quen, nhưng chỉ chớp mắt lại không thấy đâu.

Có lẽ là cậu nhìn lầm, không thể suy nghĩ nữa, Mục Liên Hạ nói với bản thân như vậy, ảo giác mà thôi.

Thời gian một buổi sáng đã dạo hoàng thành cũng gần xong rồi, nghe lịch sử dã sử và truyền thuyết, Mục Liên Hạ vừa thấy choáng vừa thấy thỏa mãn. Cậu tạm biệt hướng dẫn viên du lịch, sau đó dựa theo hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch mà đến chỗ bán đồ kỷ niệm —— cậu biết đồ ở đây mắc, nhưng đi chỗ khác cậu cũng không quen, đi xem cũng tốt.

Nhưng cậu sao cũng không nghĩ đến, sẽ gặp được Tống An Hoài và Tư Tư ở đây.

Lúc ấy cậu vừa mới cầm lấy một tấm bưu thiếp lật xem, sau đó, đùi bị đột kích. Anh bạn nhỏ ôm chặt đùi cậu, sau đó ngưỡng cổ cười rạng rỡ với cậu: “Anh Mục!”

“Tư Tư?” Mục Liên Hạ không dám tin trừng mắt nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Tống An Hoài theo sau Tư Tư, “Tống An Hoài?”

Đối phương gật gật đầu, cười với cậu.

Tống An Hoài đeo hai cái ba lô, trên thắt lưng cũng đeo túi, mặc đồ thể thao tiện cho việc vận động, Tư Tư mặc cùng kiểu dáng tựa như đồ cha con.

“Thật tình cờ, ” Mục Liên Hạ nở nụ cười, một chút cũng nhìn không ra có gì không ổn, “Hai người cũng đến đây du lịch?”

Tư Tư mở hai mắt to, mắt đầy hưng phấn: “Đúng đó đúng đó, anh Mục cũng tới sao không nói em biết?!”

Mục Liên Hạ cúi đầu sờ xoa đỉnh đầu mềm mại của bé con, không thèm chú ý Tống An Hoài: “Anh không nghĩ tới Tư Tư cũng đến Phần Hóa chơi.”

“Cậu nói Phần Hóa chơi rất vui, ” Tư Tư bán Tống An Hoài, “Thật ra em không muốn đến.”

Mục Liên Hạ ừ một tiếng: “Vậy em thấy chơi có vui không?”

“Chơi vui ~” Tư Tư cười tủm tỉm, “Anh Mục ơi anh ăn cơm chưa? Mình đi ăn cơm đi!”

Mục Liên Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống An Hoài, lại không nhìn ra bất kì điều gì từ trên mặt đối phương.

“Không được, ” Mục Liên Hạ lắc đầu, “Hai người đi đi, anh còn muốn đi làm việc khác.”

Tư Tư có chút thất vọng, nhưng vẫn buông lỏng tay: “Được rồi, vậy anh Mục trở về tìm em chơi được không?”

Mục Liên Hạ không nhìn Tống An Hoài nữa, chỉ là cúi đầu nhìn Tư Tư: “Nếu có cơ hội, đương nhiên là được.”

“Liên Hạ, ” Tống An Hoài rốt cuộc cũng mở miệng, “Ngày mai có thời gian không? Đi cùng đi?”

Không đợi Mục Liên Hạ đáp lời, ông chủ bên kia rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn: “Mấy người nói chuyện xong chưa? Chàng trai bưu thiếp trong tay cậu có muốn mua không vậy?”

Mục Liên Hạ sửng sốt, lúc này mới trả tiền: “Muốn. Tôi lấy thêm cái đó, cám ơn.”

Cậu vừa chỉ, một bàn tay cầm bưu thiếp kia đưa tới trước mắt cậu.