Danh Sách Ước Nguyện

Chương 22: Hợp tác

Mục Liên Hạ trong nháy mắt có chút ngây ngẩn.

Cậu bây giờ còn quen dùng ánh mắt đời trước để nhìn người có tiếp xúc đời trước, ví dụ như bọn Lý Tố Anh, cũng ví dụ như Hàn Thừa Vũ.

Mà Hàn Thừa Vũ, hiểu biết của cậu đời trước và hiểu biết đời này, thái độ đối đãi Ngụy Nham quả thực là hai người.

Khác không nói, đời trước Hàn Thừa Vũ với Mục Liên Hạ mà nói, tuy rằng nhỏ hơn cậu mấy tuổi, nhưng cứ như một người anh, coi như cũng vừa là thầy vừa là bạn. Ít nhất cậu ta sẽ dạy mình làm sao để mình có thể dễ chịu hơn chút khi ở đây, coi như là giảng dạy mình qua.

Hàn Thừa Vũ khi đó tuyệt đối không giống hôm nay. Khi đó cậu ta tựa hồ đã nhận mệnh. Suy sụp lại vui sướng, nhắc tới Ngụy Nham cũng chỉ là tự giễu nhìn người không rõ, không giống như là thiếu niên cả khuôn mặt cũng có chút vặn vẹo như giờ. Loại hận thù này… Mục Liên Hạ cũng từng có. Khác biệt là, khi đó Mục Liên Hạ nhát gan chỉ biết giấu ở trong lòng, nhưng Hàn Thừa Vũ thì đã muốn trả thù.

Nghĩ cũng phải, đối với Hàn Thừa Vũ đời trước mà nói, mình chỉ là một “hậu bối” ; nhưng với Hàn Thừa Vũ bây giờ mà nói, mình có thể đã bị đối phương coi thành người đứng bên người cha mà cậu ta không thích.

Nói đến… Tống An Hoài và cha của Hàn Thừa Vũ… có quan hệ gì sao?

“Không liên quan đến Tống An Hoài, ” Mục Liên Hạ nhắm chặt mắt thu lại suy nghĩ, “Là vấn đề của tôi.”

Hàn Thừa Vũ mất khống chế cũng chỉ có vài giây. Nghe thấy Mục Liên Hạ nói, hắn lại hừ lạnh một tiếng, sau đó uống hết rượu trong ly rượu, lười biếng nâng nâng mí mắt: “Cậu? Cậu thì biết cái gì?”

Mục Liên Hạ mím môi: “Tôi biết vòng tay của mẹ cậu ở chỗ Ngụy Nham.”

Hàn Thừa Vũ rốt cuộc cũng nhìn cậu.

“Cậu… sao lại biết?” Hàn Thừa Vũ có chút hoang mang, “Tôi không nói với người khác qua…”

Cậu ta đúng là không cùng người nào nói qua, nhưng cậu ta đời trước có nói với Mục Liên Hạ qua.

Tình cảm của Hàn Thừa Vũ với Ngụy Nham kỳ thật cũng không sâu sắc bao nhiêu.

Ngụy Nham là tên đạo đức giả ra vẻ đạo mạo, hắn dụ dỗ qua không ít người, lúc trước sau này cũng có hơn mười người. Hàn Thừa Vũ không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Trong đó thì Mục Liên Hạ xem như có quan hệ tốt nhất với Hàn Thừa Vũ, sau đó Hàn Thừa Vũ nói cho Mục Liên Hạ vài thứ cậu ta biết, cuối cùng là chuyện của cậu ta.

Ngụy Nham xuất hiện khi mẹ của Hàn Thừa Vũ xảy ra chuyện. Khi đó Hàn Thừa Vũ mới lên lớp 9, thiếu niên mười lăm tuổi trong nháy mắt không nơi dựa vào. Hàn Thừa Vũ rất yêu mẹ cậu, đời trước nói với Mục Liên Hạ cậu ta mồ côi cha, cha đã sớm chết. Cho nên sau khi mẹ cậu ta ngoài ý muốn qua đời thì thiếu niên bắt đầu buông thả bản thân. Cũng vào lúc đó, quen biết Ngụy Nham.

Sở dĩ nói Ngụy Nham là tên đạo đức giả ra vẻ đạo mạo, là do dáng vẻ trước và sau của hắn không giống nhau. Hắn lúc trước ôn nhu với Hàn Thừa Vũ bao nhiêu, thì sau này liền cầm thú bấy nhiêu. Mà sự ôn nhu của hắn lúc trước khiến Hàn Thừa Vũ đã bắt đầu đọa lạc cảm thấy ấm áp nói không nên lời, cho nên sau này khi Ngụy Nham nói muốn lên giường, cậu không quá để ý nên liền ỡm ờ. Nói thật, loại tình cảm yêu thích này, không nhiều.

Nếu Ngụy Nham chỉ lừa tình lừa tài lừa sắc thôi thì cũng sẽ không khiến người hận như vậy. Nhưng hắn chẳng những làm vậy, hắn ăn no rồi, còn muốn thúc giục thiếu niên bị hắn lừa gạt tiếp tục cho hắn sử dụng.

Khi biết Ngụy Nham lừa cậu, trái tim Hàn Thừa Vũ cũng chỉ lạnh hơn chút mà thôi. Nhưng rất nhanh thì không đơn giản như thế.

Ngụy Nham dám làm vậy ở Lam Tinh, tự nhiên cũng dám làm vậy ở nơi khác. Hắn hình như có đồng đọn hợp tác gì đấy, nhưng Mục Liên Hạ không rõ ràng. Dù sao dưới tay Ngụy Nham vẫn có tay chân, tay chân không làm ở Lam Tinh. Đều không phải đồ ngốc, dù cho Mục Liên Hạ sợ ảnh hưởng việc học, nhưng điều gì cũng không quan trọng bằng bản thân. Mục Liên Hạ tự nhiên cũng có trốn qua, hoặc là nói trừ cái tên thật sự một lòng với Ngụy Nham, thì đều có trốn qua. Nhưng rất nhanh liền bị mang về còn bị đánh đập thêm, sau đó, liền tuyệt vọng.

Khi đó Hàn Thừa Vũ tuy rằng mới mười sáu tuổi, nhưng tính cách trời sinh khiến cậu dù có bị đánh thì cũng sẽ chạy. Đáng tiếc trước đây tin nhầm người, Ngụy Nham lấy di vật của mẹ Hàn Thừa Vũ ra để uy hiếp cậu.

Hàn Thừa Vũ thỏa hiệp. Dù sao cậu vẫn còn non nớt, nên khuất phục.

Từ đó, Lam Tinh thêm một Evans.

Một năm sau, Mục Liên Hạ bước vào Lam Tinh.

Hàn Thừa Vũ đời trước, chưa bao giờ ở trước mặt Mục Liên Hạ biểu hiện nỗi hận của mình với Ngụy Nham, dù có biết cậu ta cũng hận, nhưng chưa bao giờ cảm nhận trực tiếp qua như vậy.

Hiện tại, cậu biết.

Mục Liên Hạ không biết câu chuyện của Hàn Thừa Vũ có thay đổi qua hay không, dù sao cậu cũng biết cái gọi là hiệu ứng bươm bướm. Nhưng cậu quả thật cần Hàn Thừa Vũ giúp đỡ.

—— Đúng vậy, cậu muốn trực tiếp vạch trần mọi chuyện ở chỗ Phương Tử Huyên, đơn giản thô bạo, nhưng nhất định có hiệu quả.

Mà Hàn Thừa Vũ thật sự có quan hệ với Ngụy Nham, là đối tác tốt —— nếu cậu ta cũng hận hắn.

Mục Liên Hạ nhìn chằm chằm ánh mắt Hàn Thừa Vũ: “Tôi không thể nói cho cậu tôi làm sao mà biết được, nhưng tôi nghĩ mục đích của chúng ta trên trình độ nhất định thì là giống nhau.”

Thấy Hàn Thừa Vũ cũng nhìn thẳng mình, Mục Liên Hạ nhếch nhếch khóe miệng với cậu: “Cậu biết không? Hôm nay con của Ngụy Nham sinh ra rồi.”

Hàn Thừa Vũ sửng sốt, khẽ xùy một tiếng: “Vợ của hắn là đồ ngốc hả.”

Mục Liên Hạ lắc lắc đầu: “Vợ hắn là người không tệ. Hơn nữa, cô ấy không biết.”

Hàn Thừa Vũ nheo mắt: “Cậu xác định sẽ hữu dụng?”

“Mặc kệ thế nào, ít nhất có thể khiến hắn không thể lại như vậy Tiêu Dao đi xuống, ” Mục Liên Hạ nghiêm túc nói.

Hàn Thừa Vũ chậc một tiếng: “Cứ cảm thấy không quá hiện thực…”

“Cậu ở Lam Tinh đã hơn một năm, có biết chủ là ai không?” Mục Liên Hạ hỏi ngược lại.

Hàn Thừa Vũ khẽ nhíu mày: “Ngụy Nham… không phải ông chủ?”

Mục Liên Hạ lắc đầu: “Tự nhiên là không phải. Vợ của hắn, mới là chủ.”

Tuy rằng chỉ hàn huyên vài câu, nhưng thời gian đã qua đi không ít. Cậu tạm biệt Hàn Thừa Vũ, cả Eddie cũng không chào hỏi liền chuẩn bị ra ngoài.

Khi ở góc, cậu lại thấy được một người từng quen biết.

Nếu nói Mục Liên Hạ không hiểu nhất, thì chính là người này. Dù sao, “đồ ngốc” bị lừa bị bán lên giường người khác mà còn một lòng với Ngụy Nham, thật sự chỉ có một.

Mục Liên Hạ không hiểu cậu ta, cũng không muốn qua lại với cậu ta. Nên muốn nói thì đời trước cũng đã nói qua. Dù sao khi cậu rời đi Lam Tinh, người đó vẫn còn theo sau Ngụy Nham, chẳng sợ bị Ngụy Nham ghét bỏ vô cùng thì cũng chưa từng rời đi qua.

Mọi người đều có cách sống và thái độ của mọi người, mình không giúp được quá nhiều.

Khanh Hoàn mười giờ đóng cổng trường mười giờ rưỡi đóng cửa ký túc xá, hiện tại trở về thì chắc chắn không kịp, Mục Liên Hạ trước đó đã tính đến một quán trọ gần trường để ở một đêm. Dù sao cậu nói với Tống An Hoài cũng không phải nói dối, ngày mai thật sự phải kiểm duyệt.

Đáng tiếc tuy rằng cậu biểu hiện xem như không tệ, nhưng đội quân danh dự không có phần của cậu. Tiêu binh giương cờ mở đầu đều là người cao to 1m85, làm hại Mục Liên Hạ có chút ấm ức.

Quán trọ thì tự nhiên là không quá tốt. Mục Liên Hạ tuy rằng bây giờ không phải nghèo đến mức ngay cả tiền ở khách sạn cũng không có, nhưng cuối cùng cậu chỉ là thuê một giường ngủ ở phòng bốn người, dù sao chỉ ngây ngô hơn sáu tiếng mà thôi. Ở phòng vệ sinh công cộng của quán trọ chỉ chỉnh lý đơn giản bản thân, cậu cả quần áo cũng không tính thay, ôm ba lô ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, rất nhanh liền ngủ. Cũng may bây giờ người không nhiều, nhìn trên cái dáng đẹp của cậu, bà chủ cho cậu ở một căn phòng 4 người không có người.

***

Sáng sớm hôm sau Mục Liên Hạ liền bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Nhấn tắt đồng hồ báo thức, cậu lười biếng duỗi eo sau đó ngồi dậy, ngây ngốc một lát mới tỉnh táo lại.

Mà vừa tỉnh dậy, cậu lập tức nhảy xuống giường, vội vã rửa mặt liền chạy tới trường.

Cửa ký túc xá đã mở, cậu dưới ánh mắt không quá vui vẻ của mọi người ở cửa mà chạy về phòng ngủ, mà ba con heo lười khác trong phòng ngủ vẫn còn đang ngủ.

Mục Liên Hạ cười lắc đầu, lập tức đi nhà vệ sinh chỉnh lý bản thân, thay quần áo giày dép xong khi đi ra thì vừa lúc đánh thức ba người họ.

Trong ba người thì dễ gọi nhất là Chu Tử Ngọc, cả Vương Thiên Hậu cũng kém cậu mập có vẻ lười nhác kia. Về phần Triệu Tài Văn… nói không dễ nghe, thì chính là gà yếu. Cũng khó cho cậu ta khi chống được toàn bộ buổi huấn luyện quân sự.

Sau khi đến sân thể dục thì bốn người liền tách ra. Khi Mục Liên Hạ đi tìm lớp của mình thì đã là mấy người đếm ngược.

Qua hôm nay, huấn luyện quân sự liền chính thức kết thúc, mà cuộc sống đại học cũng chân chính rộng mở, các sinh viên đều có chút hưng phấn. Trong không khí như vậy, cả Mục Liên Hạ cũng thấy hưng phấn.

Ngành Luật và ngành Triết học thuộc học viện chính pháp, là học viện nhỏ nhất toàn trường, số lượng sinh viên toàn viện còn không bằng số lượng một ngành khác. Khi đi theo đội hình, bởi vì vấn đề số lượng mà hai lớp trộn nhau, vì thế nam sinh và nam sinh nữ sinh và nữ sinh cùng nhau huấn luyện, mà huấn luyện viên Đỗ phụ trách nam sinh thì tương đối nghiêm túc. Nhưng may mà mồ hôi và trả giá cũng có hồi báo, lần kiểm duyệt này thành công tốt đẹp.

Cho đến khi chân chính kết thúc, Mục Liên Hạ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Các sinh viên đều nổi điên, khó dằn nổi mà chúc mừng, thậm chí còn trực tiếp tung huấn luyện viên Mạc lên trời, cả huấn luyện viên Đỗ cũng có chút tươi cười và sức sống.

Đáng tiếc đồng dạng, ngay sau đó liền chia tay. Có mấy bạn đa cảm đã không tự chủ được mà rơi nước mắt, nghẹn ngào.

Ngay cả Mục Liên Hạ, không có tiếp xúc gì với hai huấn luyện viên cũng thấy buồn bã không nói rõ, nhưng cũng biết, chia tay là cần phải trải qua.

Cậu đứng ở một bên, nhìn các sinh viên cười đùa với nhau, giơ tay đè đè vành nón của nón huấn luyện quân sự.

Sau khi chụp hình xong, mọi người cũng rã đi. Mục Liên Hạ nhét tay vào trong túi, dùng khí chất nhàn tản đặc biệt không ăn nhập với một thân đồng phục huấn luyện quân sự chậm rãi bước đi trên sân thể dục.

Khi mới đến cửa sân thể dục, thì sửng sốt.

Ở cửa, có một người quen, đang đợi cậu.