Quyển 2: Kinh thành phong vân
Chương 84: Sở Vãn Lan
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Thu Thủy quán được xây trên một ngọn núi nhỏ kế bên hồ Khúc Giang, ba mặt là hồ nước do bên trong giữ một tấm hoành phi có hai chữ Thu Thủy nên lấy tên là Thu Thủy quán.
Khác với Tĩnh Tâm quán, trong đạo quán này phần lớn các nữ đạo sĩ đều không xuất thân từ các nhà giàu, đây chỉ là một đạo quán hết sức bình thường. Hoàng hôn vừa xuống, Trương Hoán cưỡi ngựa đến trước cửa đạo quán.
“ Thí chủ, sợ rằng ngài tìm sai chỗ rồi, ở chỗ chúng tôi không có nữ đạo sĩ như ngài nói, người đến muộn nhất cũng đến từ năm ngoái, đến giờ chưa có người mới.”
Người mở của đạo quán là một đạo cô gầy đen ngoài sáu mươi tuổi, bà ta nhắm mắt lạnh lùng từ chối lời hỏi thăm của Trương Hoán đưa tay cầm lấy chốt cửa định đóng cổng lại.
Trương Hoán đưa tay chặn cửa, hỏi lại một lần nữa: “ Là Trương thượng thư chỉ cho tôi đến đây, bà nói cho bà ấy biết có thập bát lang đến tìm bà ấy.”
Nghe thấy ba tiếng Trương thượng thư, lão đạo cô sắc mặt hòa hoãn hơn, bà ta mở mắt ánh mắt sắc bén đánh giá Trương Hoán một lượt rồi ầm một tiếng cửa đóng lại rồi ngay sau đó có tiếng chân bước đi xa dần.
Thu Thủy quán nằm trong rừng, bốn bề yên tĩnh, gió lạnh thổi rát mặt, tiếng xào xạc khắp nơi. Trương Hoán ở trong rừng tùng đi đi lại lại, trong lòng hơi khẩn trương, đã hai năm không gặp mẹ không biết hôm nay có thể được nhìn thấy mẹ không.
Hơn một khắc sau, cửa quán lại có tiếng bước chân, “ Lạch cạch” cánh cửa mở ra, lão đạo cô đen gầy mặt lạnh như băng khi nãy lại xuất hiện: “ Ngươi còn chưa đi sao?”
Trương Hoán lắc đầu, khuôn mặt đen gầy của lão đạo cô bỗng lộ ra nụ cười: “ Nếu không muốn đi thì ngươi hãy vào đi!”
...
Trong đạo quán cây to rậm rạp, bóng cây phủ khắp cả quán, dây nho bò đầy trên giàn. Mặc dù đang tiết đại thử nhưng gió đêm mát mẻ khiến người ta như lạc vào một thế giới thanh tĩnh.
Trong viện có ba, bốn đạo cô làm việc vặt đứng một bên quan sát Trương Hoán. Mấy người này thân hình cao lớn cường tráng như đàn ông, hình như có luyện qua võ thuật.
“ Ngươi đi thẳng vào trước tiểu viện là thấy người ngươi muốn tìm.”
Lão đạo cô nhìn Trương Hoán rồi nói tiếp: “ Đàn ông không thể ở lại đây lâu, ta cho ngươi một khắc nói chuyện xong thì phải đi ngay.”
Trương Hoán hít một hơi dài, bước vào trong tiểu viện, trong tiểu viện sạch sẽ không có một hạt bụi nào, luống rau, giàn đậu, màn trúc bố trí hệt như Tĩnh Tâm quán.
Ở một góc sân, một đạo cô trung niên đang nhẹ nhàng quét vài chiếc lá bị mưa làm rơi xuống, đạo cô mặc đạo phục bằng vải thô nhưng da trắng nõn, khí chât tao nhã. Thời gian cũng đã khiến dung nhan diễm lệ của đạo cô giảm đi nhưng đến giờ mỗi mỗi cử động của đạo cô vẫn có sức quyến rũ phi thường khiến cho những phụ nữ khác cũng phải tái mặt ghen tỵ.
Đạo cô ấy chính là mẹ của Trương Hoán, trưởng nữ của Sở gia - Sở Vãn Lan.
Trương Hoán ngơ ngẩn nhìn mẹ, mấy năm không ngờ bây giờ bỗng nhiên mẹ hắn lại xuất hiện trước mắt. Hắn từ từ quỳ xuống, cúi rạp xuống trước mặt mẹ hắn, gọi khẽ: “ Mẹ!” nước mắt tràn ra khỏi khóe mi.
“ Hoán nhi, việc của con mẹ cũng đã biết.”
Sở Vãn Lan từ từ đi tới, nhẹ nhàng vuốt tóc con. Tiếng nói êm dịu, đầy trìu mến, đứa trẻ khi xưa đã trưởng thành rồi,nay đã trở thành một người đàn ông cao lớn cường tráng, đã có thể lập công cho nước nhà, đôi mắt Sở Vãn Lan ươn ướt : “ Con mặc dù không thi đậu tiến sĩ nhưng những việc con làm khiến mẹ thật sự tự hào.”
Vừa nói bà vừa nhẹ nhàng đỡ con trai dậy, lau nước mắt trên mặt hắn, cười nói: “ Con trai ngốc, trước đây rất ít khi thấy con khóc, làm sao lớn lên lại đa sầu đa cảm thế này, mẹ không thích như vậy chút nào.”
“ Mẹ, con .. con chuẩn bị mua một khu nhà, đủ để mẹ tĩnh tu, đến khi đó xin mẹ hãy chuyển qua đó để con có thể phụng dưỡng mẹ.”
Sở Vãn Lan cười lắc đầu: “ Hoán nhi, chẳng lẽ con không hiểu vì sao Trương thượng thư lại phải giấu mẹ ở đây sao?”
Trương Hoán bỗng im lặng, hắn nhận ra mẹ hắn đã muốn nói cho hắn về bí mật thân thế của hắn rồi.
Quả nhiên, Sở Vãn Lan khẽ thở dài, trong lòng đầy tâm sự, bà đi tới dưới giàn đậu quả, khẽ sửa một cành đậu đưa lên giàn, bà do dự mấy lần mới hạ giọng nói: “ Hoán nhi, ta vốn không muốn cho con biết nhưng nếu không cho con biết sự thật thì sợ rằng sau này con sẽ đi lầm đường. Mẹ nói cho con biết con thật ra không phải là người của Trương gia.”
Sở Vãn Lan vừa dứt lời liền khẽ liếc qua gương mặt của Trương Hoán. Thấy hắn vẫn đứng đó không bị ảnh hưởng bởi những lời đó, bà không khỏi có chút kinh ngạc: “ Hoán nhi, con đã biết rồi à?”
Trương Hoán lấy từ trong ngực áo ra một lá thư : “ Mẹ, Sở Hành Thủy đã tìm con hai lần.”
Sở Vãn Lan từ từ nhận lấy lá thư từ tay Trương Hoán. Bà xem phong thư mắt bỗng hiện ra những tình cảm phức tạp, tức giận, oán hận, pha trộn với một chút hoài niệm. Nhưng tình cảm này chỉ hiện ra trong chớp mắt rồi biến mất, ngay sau đó biến thành vẻ lạnh lùng như băng tuyết. Bà lạnh lùng không cần đọc bên trong thư viết gì mà từ từ xé vụn nó rồi thả ra cho gió thổi bay tứ tán.
Một lúc lâu sau, bà đã bình tĩnh lại quay sang nói với Trương Hoán: “ Hoán nhi, mẹ không có bất cứ quan hệ nào với Sở gia , mẹ hi vọng con trở thành một người đàn ông tự lập, ước muốn của con có cao xa đến đâu cũng có thể tùy ý mà làm.”
Trước khi cửa thành đóng một khắc, Trương Hoán đã trở về thành Trường An, trên đường Chu Tước đã không còn mấy người đi lại, các cửa hàng đã sắp đóng cửa, nhiều người đang dọn hàng để chuẩn bị về nhà, có một số người lại quây chiếu ngồi lại, chăn đệm thức ăn đầy đủ, xem ra họ định ngủ luôn tại đây.
Vầng trăng khuyết chiếu sáng trên cao, bầu trời không một gợn mây, có thể tưởng tượng ra một con thuyền bạc đang trôi trên một đại dương mênh mông.
Vừa thong thả cưỡi ngựa đi trên đường, Trương Hoán vừa nghĩ đến câu nói cuối cùng của mẹ hắn: “ Ước muốn của con có cao xa đến đâu cũng có thể tùy ý mà làm.”
Đôi mắt hắn dần sáng lên, lời nói của mẹ hắn đã mở ra một con đường mới cho hắn, con đường này rộng mở thênh thang, trái tim hắn rộng mở, những buồn lo chồng chất trước đây, công danh gia thế đều biến mất hết cả.
Trương Hoán bỗng ngửa mặt lên trời cười một tiếng, thúc mạnh chiến mã khiến nó phóng như bay, nhanh chóng khuất vào màn đêm.
...
Đêm đã khuya lắm rồi, nhưng việc xảy ra hôm nay khiến nhiều người mất ngủ, Thôi Viên là một trong số đó, hắn mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình ngồi trầm tư một mình trong một tòa nhà nhỏ.
Xế chiều hôm nay, hoàng thượng bỗng hạ chiếu phê chuẩn Thôi Viên là Hữu tướng quốc Đại Đường, mặc dù chiếu thư này chỉ là một sự thừa nhận với tình hình thực tế nhưng nó cũng làm cho thiên hạ thấy rõ việc hắn tiếp tục làm Hữu tướng quốc là hoàn toàn hợp pháp, hợp lý.
Thôi Viên cảm nhận thấy đằng sau nó là một ám hiệu, Lý Hệ muốn giảng hòa với mình khiến mình cũng thừa nhận lợi ích của hắn là tám vạn quân ở An Bắc đô hộ phủ cùng việc dựng lên Thiên Kỵ Doanh.
Thôi Viên chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Nhiều năm trước khi hắn bắt đầu làm quan đã đặt ra mục tiêu, một ngày nào đó quyền lực của Đại Đường không thể chia xẻ trong tay bảy đại thế gia nữa mà là để ông ta một mình thao túng triều đình.
Mười năm qua, ông ta vì mục tiêu này mà xây dựng nền tảng cơ bản, hôm nay ông ta tiếp tục giữ chức Hữu tướng quốc giống như người tu chân vượt qua được thiên kiếp. Bắt đầu từ hôm nay ông ta sẽ tiếp tục vì mục tiêu này mà cố gắng.
Có lẽ còn cần mười năm, hoặc có thể chỉ cần hai năm nhưng dù là mười năm hay hai năm hắn đều phải tìm được điểm đột phá.
Mà điểm đột phá này là Trương gia ở Hà Đông, hơn nữa cung ứng cho tám vạn quân của Lý Hệ cũng Trương gia, chỉ cần khống chế được Trương gia là có thể bắt chẹt được Lý Hệ rồi.
Đây là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch, chỉ cần giải quyết được Trương gia thì việc sau này sẽ dễ dàng giải quyết. Trong lúc này, Thôi Viên quyết định tạm thời đồng ý giảng hòa cùng Lý Hệ để tập trung vào đối phó với Trương gia.
Thôi Viên nhanh chóng viết một phong thư rồi gọi một tên tâm phúc vào dặn dò: “ Ngươi nhanh chóng đi quận Bình Dương, đem thư này cho Trương Nhược Cẩm.”
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt