Chiến dịch Toái Diệp giống như một làn gió thổi tan đám sương mù, thoáng cái đem thế cục nghiêm trọng bày ra trước mặt Lạp Hi Đức. Tình thế này đã rất sáng tỏ, Diệp Cáp Nhã chính là Lữ Bất Vi của đế quốc A Bạt Tư, hắn thậm chí còn có quyền thế ngập trời hơn so với Lữ Bất Vi. Hắn nắm giữ quyền lực của cả đế quốc, thậm chí hai đứa con trai của hắn còn nắm giữ quyền sở hữu tài sản cùng quyền thẩm phán của đế quốc. Với bố cục này, nếu như mình chết đi, quyền lực to lớn cũng sẽ nằm trong người của gia tộc Ba Tư này. Lạp Hi Đức xoa huyệt thái dương, với thế cục nghiêm trọng như thế này, hắn phải làm sao mới có thể phá vớ thế cục này đây? Diệp Cáp Nhã, Lữ Bất Vi, hắn nghĩ đi nghĩ lại đến hai cái tên này, đột nhiên, trong đầu hắn hiện ra một người can đảm.
Dường như suốt cả buổi chiều và buổi tối, Lạp Hi Đức đều lo lắng về kế hoạch của hắn. Hắn cân nhắc hết lần này tới lần khác, tìm ra một lỗ hổng trong kế hoạch này, suy nghĩ đến hậu quả xấu sẽ xảy ra. Đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn rốt cục hạ quyết tâm, nói với quan thị vệ: “ Bây giờ ngươi đi mời Thôi tiên sinh tới, ta có việc muốn thương lượng cùng hắn.” Sáng sớm, Thôi Diệu theo kế hoạch sẽ đi vào thư viện của đế quốc, tuy nhiên không phải là đi dạy lịch sử Đông phương, ngày mai mới có giờ dạy lịch sử của hắn. Hôm nay hắn muốn đi dạy thơ đường cho công chúa A Ba Tái, bù lại việc xế chiếu hôm qua bởi vì phải kể lại lịch sử thời Tần cho Calipha mà chậm trễ chương trình học. Nơi học là tòa nhà phía Đông của thư viện, đây là nơi các vương công quý tộc thường lui tới. Nói chung, con gái Đại Thực không có nhiều cơ hội được học hành, cơ hội bước ra ngoài cũng rất ít. Tuy nhiên công chúa A Ba Tái thì ngoại lệ, nàng được hưởng thụ hết thảy những thứ tốt đẹp, trong đó có cả sự giáo dục tốt nhất. Lạp Hy Đức mời toàn các thày giáo nổi tiếng trong nước A Bạt Tư đến dạy cho nàng, thậm chí cả trưởng lão giáo hội cũng tới giảng giải chân lý đạo Hồi cho nàng.
Cứ thế, công chúa A Ba Tái đã trở thành nữ nhân trẻ tuổi nhất có học vấn cao nhất trong nước, trở thành điểm sáng nhất tại Ba Cách Đạt khiến người ta chú ý. Trên người nàng tập trung mọi ánh sáng, hàng vạn sủng ái, vô số người muốn kết hôn với nàng, nhưng Lạp Hi Đức lại công bố với cả nước, A Ba Tái vĩnh viễn sẽ không trở thành tân nương.
Thân ảnh Thôi Diệu mới xuất hiện tại hành lang, lập tức có hai gã người hầu do công chúa cử đến mời hắn tới một gian phòng. Hắn vào trong gian phòng thấy công chúa A Ba Tái đợi hắn đã lâu.
“ Thôi tiên sinh tới đây.” A Ba Tái vội vàng đứng dậy thi lễ với hắn, khác với ngày hôm qua, hôm nay nàng có vẻ đoan trang an tĩnh, trên mặt đeo một màn lụa mỏng màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, khiến cho làn da vốn đã trắng nõn của nàng càng thêm nổi bật động lòng người, điều này cũng khiến cho Thôi Diệu có chút kinh ngạc. Hắn dạy nàng Trung văn và thơ Đường trong ba tháng, chưa bao giờ thấy nàng đeo mạng bảo vệ, hôm nay sao lại như vậy?
Thôi Diệu không nghĩ nhiều, hắn hạ thấp người đáp lễ nói: “ Chúng ta hãy bắt đầu thôi.”
Hắn lấy từ trong người ra một quyển thơ Đường đã chép lại đưa cho A Ba Tái. “ Hôm nay chúng ta học bài thơ “ Tương tiến tửu” của Lý Bạch.”
Hắn đi tới ngồi đối diện với A Ba Tái, nghiêm nghị nói: “ Ngươi trước tiên đọc thử xem, có chỗ nào không đọc được không?”
A Ba Tái yên lặng nhìn qua một lần, bắt đầu lắp bắp đọc, nàng mới học Trung văn không lâu, chỉ có ba tháng, nàng cũng không giống như Thôi Diệu có ưu thế về ngôn ngữ A rập. Đọc xong hai câu trước, nàng liền không đọc nổi nữa, chỉ có thể cười áy này, đưa quyển thơ ra phía trước, ý bảo Thôi Diệu dạy nàng.
Kết quả này cũng nằm trong dự liệu của Thôi Diệu, hắn uống một ngụm trà, nhuận nhuận yết hầu rồi nói: “ Trong thờ Hoàng Hà có nghĩa là đối với người Hán chúng ta mẫu thân như sông, tựa như con sông Cách Lý Tư của Đại Thực, dòng sông chảy siết, khí thế hùng hồn, thi nhân dùng nó để mở đầu bài thơ, coi như có sự cách điệu trong thơ. Trước tiên chúng ta nói đến câu thơ quân không thấy Hoàng Hà như nước không lên trời, đổ vào sông không trở lại, câu này có nhiều tầng ý nghĩa, giống như gió bão mưa sa, chỉ có thể đón nhận không thể ngăn cản. Ngươi có thể cảm nhận được khí thế mưa gió trong câu thơ của Lý Bạch, cũng giống như tấm lòng bao la rộng lớn của Đại Đường chúng ta, ngươi đọc theo ta một lần.”
“ Bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai. Bôn lưu đáo hải bất phục hồi.” A Ba Tái dùng âm Hán ngữ lắp bắp của mình để đọc câu thơ này, trong mắt nàng có sự mê mẩn, phảng phất như có thế thấy rõ khí thế của nước sông. Nàng đọc theo Thôi Diệu một lần, miễn cưỡng cũng đọc xong, ánh mắt nàng lập tức chuyển xuống câu phía dươi. Đột nhiên la hoảng lên, câu thơ phía dưới, có một nửa chữ hán nàng có thể đọc được. Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát. Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Không cần Thôi Diệu giải thích, nàng yên lặng ngẫm nghĩ thâm ý của câu thơ này, nhân sinh mấy chục năm phảng phất như cô đọng lại trong một câu thơ ngắn ngủi. “ Triêu như thanh ti mộ thành tuyết” . Đây là kết cục làm mỗi một nữ nhân đều tan tác cõi lòng. A Ba Tái đột nhiên nghĩ tới bản thân mình, nghĩ tới huynh trưởng ra lệnh cấm vĩnh viễn không cho nàng lập gia đình. Đôi mắt nàng chậm rãi trở nên mê ly, một cảm giác đau thương hiện ra trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Đột nhiên, A Ba Tái che miệng chạy tới góc tường, nàng cúi đầu nôn khan, thị nữ ở phía sau cũng sợ hãi, các nàng chạy tới trước mặt công chúa, một thị nữ nghẹn ngào nói: “ Công chúa, người mau về nghỉ ngơi, phản ứng hôm nay còn nặng hơn hôm qua.”
A Ba Tái đang cúi đầu thắt lưng đột nhiên trở nên căng cứng, nàng chậm rãi ngẩng đầu, hung ác nhìn chằm chằm thị nữ lắm miệng kia, sắc mặt thị nữ trở nên trắng bệch, nàng lại quay mạnh đầu nhìn về phía Thôi Diệu.
Lúc này, Thôi Diệu không tự chủ được nhớ lại buổi sáng hôm qua khi A Ba Tái véo nhẹ mu bàn tay của Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, đây là một động tác thân mật cực kỳ tự nhiên. Có thể bọn họ đang giấu một bí mật gì đó không để cho ai biết? Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình đã phát hiện ra một bí mật xấu hổ của người khác.
Lúc này, ngoài cửa có người cao giọng nói: “ Thôi tiên sinh có ở trong phòng không?”
“ Có! Có” Thôi Diệu như tìm được cứu binh, đi tới mở cửa phòng ra, thấy quan thị vệ của Lạp Hi Đức đứng ngoài cửa, hắn cung kính thi lễ một cái: “ Thôi tiên sinh, bệ hạ cho mời người.”
“ Hảo! Ta đi luôn.” Thôi Diệu cuống quít không kịp thu hồi đồ vật, giống như chạy trối chết ra ngoài cửa.
“ Thôi tiên sinh!” A Ba Tái đột nhiên gọi hắn lại, Thôi Diệu lúc này mới nhớ tới chưa cáo từ nàng. Hắn vừa quay đầu lại, nhưng một câu cũng không nói ra lời, hắn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt luân và một đôi mắt bao hàm nước mắt cùng sự cầu xin, cặp mắt kia cất giấu bao nhiêu sự bất đắc dĩ cùng thống khổ, Thôi Diệu dường như hiểu được điều gì, hắn yên lặng gật đầu bước nhanh đi. Giờ đã là nửa đêm, Thôi Diệu lại lần nữa đi vào hoàng cung Đại Thực, tâm tình của hắn vô cùng phức tạp, hình ảnh A Ba Tái hai mắt đẫm lệ luôn xuất hiện trong đầu hắn. Hắn nghe nói Lạp Hi Đức đã từng hạ mệnh lệnh, mệnh lệnh tàn khốc này đều xuất phát từ tình yêu Lạp Hi Đức đối với muội muội, điều này làm cho Thôi Diệu nhớ tới tổ phụ đã từng sắp xếp một cuộc hôn nhân cho hắn, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“ Thôi tiên sinh, bệ hạ chờ ngươi trong phòng.” Quan thị vệ đẩy cửa ra, mỉm cười nói với Thôi Diệu.
Lúc này Thôi Diệu mới giật mình, hóa ra mình đã đến trước nội cung Lạp Hi Đức, hắn lập tức gạt đi chuyện của A Ba Tái sang một bên, đẩy cửa đi vào, trong phòng ánh sáng ảm đạm, màn đã buông xuống, Lạp Hi Đức chắp tay sau đít đứng bên cạnh một bức bản đồ thu nhỏ. Đây là bản đồ khu vực sông ngọc trai và Tây Vực Đại Đường, bên cạnh có treo bản đồ Đại Thực, tuy nhiên Lạp Hi Đức đang chăm chú nhìn vào bức Tây Vực Đại Đường, lâm vào trầm tư.
“ Bệ hạ, người tìm ta có việc sao?” Thôi Diệu thấp giọng cắt đứt sự trầm tư của Lạp Hi Đức, Lạp Hi Đức quay đầu lại, ôn hòa cười nói: “ Hai ngày liền liên tục gọi ngươi tới, thật sự xin lỗi.”
“ Bệ hạ không cần khách khí, có chuyện gì xin cứ nói.” Thôi Diệu cũng khách khí nói, hắn cho rằng hôm qua mình kể chuyện cho Lạp Hi Đức còn chưa rõ ràng, nên hắn lại đặc biệt sai người gọi mình tới lần nữa.
“ Ta có một vài ý kiến muốn thảo luận cùng ngươi.” Lạp Hi Đức chỉ một cái ghế, cười nói: “ Chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Thôi Diệu ngồi xuống, hắn có chút không hiểu ý của Lạp Hi Đức. Hắn có một khoảng thời gian ngắn không gặp mình, hai ngày nay lại liên tiếp gặp mặt, trong cái hồ lô này rốt cuộc có cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn thả mình trở về, hay là hắn tự cho mình chính là Tần vương Doanh Chính? Các loại ý tưởng đan xen vào trong, khiến ánh mắt hắn không khỏi toát ra chút mê võng.