Tiếng kèn thật dài lại vang lên lần nữa cùng với tiết tấu trống đánh liên tục, đó là mệnh lệnh lui binh. Quân Đại Thực bắt đầu chậm rãi lui về. Lần tấn công thám thính thứ nhất kết thúc, trên thành quân Đường hoan hô không dứt nhưng chủ tướng Vương Tư Vũ lại ngưng thần không nói. Uy lực của dầu hỏa đối phương bắn ra đã để lại cho ông ta ấn tượng sâu sắc, huống hồ còn có năm khung chùy công thành như năm ngọn nnúi sừng sững kia nữa. Ông ta ý thức được ban ngày chỉ là lần tấn công thăm dò của quân địch, đại chiến chính thức vẫn còn ở phía sau.
Đêm đến, Đường quân thủ thành đều đã mệt mỏi không chịu nổi, ngừng việc phòng ngự để nghỉ ngơi hồi phục thể lực, trên thành lại đổi lại đổi quân khác, nhưng chủ tướng Vương Tư Vũ lại không có thời gian nghỉ ngơi, ông ta đang suất lĩnh một đội thân binh thị sát công trình phòng ngự trong thành.
Ban ngày, hỏa lực quân Đại Thực bắn ra làm cho quân Đường tích lũy thêm được kinh nghiệm. Nhất là bọn chúng còn có máy bắn đá khổng lồ, có thể đem hỏa lực bắn sâu vào trong thành, để đề phòng hỏa lực của người Đại Thực có thể gây ra hỏa hoạn trong thành, quân Đường đã bắt đầu khẩn trương chuẩn bị.
Đầu tiên là dỡ bỏ các loại kiến trúc bằng gỗ cách tường thành năm trăm bước, không chỉ ở nam thành mà còn ở đông, tây, bắc thành. Kiến trúc bằng đá thì vẫn lưu lại để tạm thời tránh lửa. Nhưng mà tất cả các loại cửa gỗ, vật liệu dễ bắt cháy thì đều bị dỡ bỏ. Dỡ bỏ là bước thứ nhất, bước thứ hai chính là muốn xây dựng một bức tường cách ly để đề phòng dầu hỏa lan tràn.
Tám vạn dân binh trong thành đều được huy động. Bọn họ chia làm ba bộ phận lớn, một dỡ bỏ phòng ốc làm bằng gỗ cũng đào đường hầm trong lòng đất, tạo thành hình chữ V để nếu hỏa lực của quân Đại Thực có bắn đến thì có thể đẩy rơi xuống đó. Một bộ khác gồm bốn vạn người tu kiến tường cách ly, bốn phía thành đều đồng thời khởi công. Công trình đã bắt đầu được hơn một canh giờ. Hình dáng của tường cách ly dần dần hiện ra, đó là một bước tường cao khoảng hai thước. Đội cuối cùng gồm hai vạn người vận chuyển thu dọn, bọn họ không chỉ vận chuyển đá và thùng gỗ chứa thuốc nổ lên thành mà hiện giờ còn có một nhiệm vụ quan trọng nhất là đem số lượng lớn bùn đất lên trên thành. Đây là biện pháp duy nhất phòng ngừa việc cả đầu thành bị trúng hỏa dược biến thành biển lửa. Vì thế mà quân trường phía tây nam thành đã biến thành một hố to sâu đến năm trượng.
Tám vạn dân quân này bận rộn tiến hành công sự. Nhiều bóng người nhanh chóng chạy qua chạy lại trong thành, có chỗ mang sọt bùn đất, có chỗ giúp đẩy xe gạch đá từ các nơi. Tiếng chân dồn dập vang lên cùng với tiếng chửi mắng nhỏ của các đội trưởng.
Vương Tư Vũ không can thiệp vào sự bận rộn của dân quân mà đi đến đông thành, lúc này cũng là khu vực phòng ngự trọng điểm. Các phòng ốc nơi này cũng được tháo dỡ, tường cách ly được xây dựng. Ông ta vừa đến gần tường cách ly chợt nghe thấy có tiếng người gọi, Vương Tư Vũ quay đầu lại chỉ thấy trong bóng tối có mấy người đang chạy tới gần. Người tới gần nhất là Mạnh Giao, bên cạnh là ngự sử giám sát Vũ Nguyên Hành. Mạnh Giao được giao nhiệm vụ đi sứ Bạt Hãn Na nhưng chưa thực hiện được, tạm thời nhậm chức trưởng phủ đô đốc ở Toái Diệp, phụ trách toàn chính vụ của Toái Diệp. Trong thời gian chiến tranh này, thực tế nhiệm vụ của ông ta là đảm bảo hậu cần. Võ Nguyên Hành cùng tạm thời gác lại chức giám sát, trở thành tham mưu quân sự cho Toái Diệp.
Vương Tư Vũ thấy hai người chạy tới vội xoay người xuống ngựa tiến lên cười nói: - Đại chiến Toái Diệp đã làm cho hai vị phải mệt nhọc rồi.
- Đại soái không cần khách khí chuyện đó. Góp sức vì đại chiến là bổn phận của chúng ta, sao dám nhận hai chữ mệt nhọc. Mạnh Giao tiến lên thi lễ rồi lấy ra một quyển sổ nói: - Hôm nay dân binh bị trúng hỏa lực chết cháy hơn sáu trăm người, còn rất nhiều người chết trong lúc hỗn loạn. Đây là vì sao? Nơi nào dân binh có thể đi, nơi nào không đều không có quy định rõ ràng. Vừa rồi ta mới cùng Võ tham mưu bàn luận phác thảo được phần nào quy tắc, thỉnh đại soái xem qua.
Vương Tư Vũ mừng rõ, đề nghị của Mạnh Giao đã nói đúng điểm quan trọng nhất. Quân đội nói đi là đi, nói dừng cũng có thể dừng ngay, đây là kết quả của việc huấn luyện trường kì. Nhưng dân binh lại là những người nông dân bình thường được tổ chức tạm thời, sóng yên gió lặng có thể coi như chỉnh tề, nhưng chỉ khi xuất hiện nguy cơ thì lập tức bộc lộ nhược điểm, hỗn loạn giống như một đám ruồi bọ. Hôm nay sáu trăm người bị chết cháy đại bộ phận là dân binh chạy trốn lung tung. Dân binh tập hợp theo đội ngũ chính thức thương vong không tới trăm người.
Hai thân binh giơ cao cây đuốc lên, Vương Tư Vũ xem qua vài trang, liền cười đưa cho Mạnh Giao nói: - Thật sự rất tốt, rất hợp ý ta. Chỉ là thỉnh Mạnh sứ quân ghi lại ngắn gọn để họ có thể đọc thuộc lòng dễ nhất.
Mạnh Giao hơi đỏ mặt nhận lấy cuốn sổ nói: - Tốt! Ta liền đi sửa lại bây giờ. Sáng mai sẽ mang cho đại soái xem thử.
Vương Tư Vũ khoát tay chặn lại nói: - Không cần đưa ta xem nữa, chỉ cần sửa lại lập tức có thể ban bố. Chiến sự đang cấp bách, sửa càng nhanh càng tốt. Vương Tư Vũ vừa dứt lời, mặt đất liền bắt đầu khẽ rung lên. Mọi người đều kinh ngạc. Một tên lính vội chạy đến, gấp giọng bẩm báo: - Đại soái, người Đại Thực lại bắt đầu tấn công.
Vương Tư Vũ chợt xoay người, nghiêm nghị nói: - Không được ngưng việc xây thành cách ly nhưng phải nhanh tay lên. Tất cả dân binh rút lui đến phía sau tường cách ly, điều một vạn nỏ binh lên thành, đề phòng quân địch lấp sông.
Bên ngoài thành đúng như Vương Tư Vũ đoán, ba vạn quân Chiêu Vũ kinh thiên động địa đi tới. Bọn họ vẫn tấn công nam thành. Thực sự mà nói cũng không phải bọn chúng muốn tấn công mà là muốn lấp sông đào bảo vệ thành. Bọn chúng đều cưỡi ngựa, tay cầm khiên, mỗi người vác lấy ba bốn bao bùn đất, từ bên ngoài ba dặm đang gấp rút tới đây. Ở giữa bọn chúng là ba trăm máy ném đá lại lần nữa ầm ầm kéo đến, mấy trăm hỏa lực lại bắn lên trời, gào thét xé màn đêm mang theo ánh lửa sáng chói rơi lên đầu thành. Đầu thành lập tức trở thành một biển lửa, gần trăm sàng nỏ cũng bị đốt cháy. Thế lửa mãnh liệt đến nỗi trang phục chống cháy cũng không ngăn được, vô số quân Đường ôm mặt lăn lộn kêu la trên mặt đất. Nhưng hỏa lực Hy Lạp kia dập cũng không tắt, càng cháy càng mạnh, giống như đốt cháy da thịt, thiêu đốt xương cốt cho đến lúc chết. Thành quách cũng bị thiêu cháy, ánh lửa bay lên đầy trời, ngoài mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy.
Giữa không gian lửa cháy hừng hực, quân Đường cũng không hề lo sợ. Tường phòng hộ ở phía sau cũng phát huy tác dụng. Mấy trăm quả pháo cũng phá không bắn ra, bay vào giữa quân địch thì lập tức nổ mạnh khiến cho máu văng thành mảng lớn, tứ chi khắp nơi, quân địch đau đớn kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống. Chiến mã kinh sợ chạy trốn tán loạn, vô số binh sĩ bị lũ ngựa giẫm đạp thành bùn. Trên mặt đất máu chảy thành sông.
Hỏa lực cùng pháo bắn ra đan nhau trên bầu trời, thỉnh thoảng lại đụng vào nhau nổ vang trời, tiếng nổ đinh tai nhức óc tạo nên những quả cầu sáng chói mắt rơi lả tả xuống bốn phía. Chiến đấu ác liệt, cả thành Toái Diệp sáng như ban ngày, trên thành dưới thành đều chất đầy vũ khí cùng với thi thể. Tính mạng trong thời khắc này trở nên vô cùng yếu ớt.
Ba vạn quân Chiêu Vũ bị đánh lui lại lần nữa xông lên, giống như sóng sau cao hơn sóng trước. Đạn pháo bắn ra tạo thành một con đường chết chóc rộng đến trăm bước chân, binh sĩ xông vào đều chết không toàn thây. Chủ soái quân Đại Thực A Lan Mai thấy quân Chiêu Vũ đã tổn thất đến gần nửa nhưng vẫn không có cách nào vượt qua được trận pháo thì trở nên cuồng nộ. Ông ta cũng dần mất đi lý trí, nghiêm nghị gào lên nói: - Quân An quốc vòng đến đông thành lấp sông, kẻ nào lui về một bước giết không tha.
Phía bắc đại doanh, một đội kị binh lao ra, đây là quân An quốc. Bọn chúng cũng vác theo túi bùn đất vượt qua trận đạn pháo xông thẳng tới phía sông đào. Lúc này phía nam thành quân Đường cũng đang bắn ra rất nhiều đạn đá ngăn cản bước tiến của kị binh An quốc tới đông thành.
Quân An quốc bất đắc dĩ chỉ còn cách quay lại nam thành, men theo sông đào mà chạy, bọn chúng lại thành công băng qua trận đạn pháo. Lúc này trên thành đầy mùi cháy khét, gần vạn quân Đường đang mặc quần áo chống cháy liều mạng dùng bùn đất dập lửa. Trải qua hơn mười lượt bắn, gần một nửa máy ném đá đã xuất hiện trục trặc, mấy trăm công trình cần được sửa chửa khẩn cấp. Số lượng hỏa dược bắn ra cũng giảm dần, đám cháy cũng dần yếu bớt, tám ngàn nỏ binh đã trở lại trận địa. Bọn họ bất động nằm nhìn qua lỗ châu mai, chăm chú theo dõi từng hành động của kị binh An quốc đang tới ngày càng gần.
Trên thành bỗng vang lên tiếng trống ầm ầm, vạn tên bắn ra như mưa nhưng kị binh An quốc cũng có chuẩn bị mà đến, bọn chúng giơ cao khiên che, điên cuồng xông về phía trước. Mặc dù cũng có không ít kị binh trúng tên ngã xuống nhưng vẫn có mấy vạn túi bùn đất được ném xuống sông. Tính cả những thi thể buổi sáng rơi xuống, bên cạnh cầu nổi đã tạo thành một con đường. Sông đào trở thành đường chết, không thể nào phá được con đường do thi thể và bùn đất này tạo thành. Kị binh An quốc chật vật vô cùng phải trốn về trận địa. Thế tấn công của quân Đại Thực đột nhiên giảm bớt, cũng không còn hỏa lực bắn lên thành nữa. Trên thành lửa cũng gần như đã tắt hẳn, cả nam thành đầy mùi khét lẹt xông lên mũi. Quân Đường lúc này cũng bắt đầu dọn dẹp chiến trường.