Ở vị trí trước mặt, nơi mà các quý tộc đang đứng là một mộc đài. Trên mộc đài đó là ba nhân vật đầu não của Cát La Lộc, một người tân đại tù trưởng A Đặc Lôi. Hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng trên nét mặt hắn luôn dày đặc một loại sát khí lạnh lùng như sát khí của chiến đao trên sa trường. Hắn mặc dù mới mười bảy tuổi, tuổi đời còn rất trẻ nhưng dã tính của hắn thì cực lớn, có lẽ đó là “ sự di truyền” của tổ tiên hắn truyền lại. Mấy vạn tên chiến binh Cát La Lộc đang đứng ở dưới kia dường như đều bị chinh phục bởi cái khi thế mạnh mẽ thiêu đốt của vị đại tù trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử dân tộc này. A Đặc Lôi đứng nghiêm trang, đôi môi mím chặt, và trong đôi mắt hắn là cả một biển lửa tham vọng và sát khí.
Đứng ở bên cạnh hắn lúc này là hai người khác, một người là quốc sư của Cát La Lộc tên gọi Tô Nhĩ Mạn, còn người kia chính là người mà Calipha của Đại Thực phái tới, đó là vị thân vương A Cổ Thập. Hắn cũng vừa từ Tát Mã Nhĩ Hãn tới đây.
“ Hỡi các dũng sĩ Cát La Lộc của ta, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa! Đất đai phương nam màu mỡ vốn dĩ là của các ngươi. Nhưng bây giờ các ngươi lại phải đi đánh chiếm vùng đất phía đông xa xôi kia”
Lời nói của Tô Nhĩ Mạn tuy trầm thấp mà rõ ràng mà sang sảng, nó mang tính kích động rất cao đối với những tên lính trẻ tuổi dưới kia. Trời đã rạng sáng, và những trận dạ phong cứ thế đem những lời nói của ông ta đến tai từng chiến sĩ Cát La Lộc đang hừng hực khí thế kia.
“ Sẽ không có ai thương hại cho các ngươi đâu, ở nơi này chỉ có sự cạnh tranh sinh tồn khốc liệt như cây cỏ trong rừng rậm mà thôi. Các ngươi muốn có được đất đai phì nhiêu không, muốn có thật nhiều tiền tài và những cô gái Đại Đường non tơ kia không? Còn mỏ bạc ở Toái Diệp, đất đai bên Nhiệt hải, cùng với những nữ nhân Đại Đường xinh đẹp nữa. Những thứ này các ngươi có muốn hay không?”
Ánh mắt nỏng bỏng tràn đầy tham vọng của Tô Nhĩ Mạn quét qua từng gương mặt của những tên chiến binh Cát La Lộc bên dưới. Lời nói của ông ta đã kích động được bọn họ. Tất cả đồng thanh đáp lại ông ta: “ Chúng ta rất muốn” . Tiếng đáp của bọn chúng nghe như tiếng biển thở, núi than, vang động như muốn xé tan trời đêm. Thậm chỉ có rất nhiều những lão nhân Cát La Lộc cũng đồng thanh hưởng ứng.
Tô Nhĩ Mạn từ từ giơ tay phải lên, để ra hiệu cho những người bên dưới kia im lặng trở lại. Ông ta tiếp tục lên tiếng, và lần này lại vạn phần kích động hơn nữa: “ Các ngươi muốn có được những điều đó thì các ngươi phải đi đoạt lấy. Hãy dừng chiến đao, dùng dũng khí và nhiệt huyết của các ngươi để giành đoạt lại những thứ đáng lễ phải thuộc về các ngươi. Bây giờ ta sẽ cho các ngươi được thấy rõ xem ai là đồng minh, ai là người đang giúp đỡ cho các ngươi bấy lâu nay”
Tô Nhĩ Mạn bỗng nhiên quay người lại, chỉ về phía tên sứ giả của Đại Thực đang đứng bên cạnh. Được lời giới thiệu của vị quốc sư này, tên sứ giả kia từ từ tiến lên, hắn nói tuy chậm rãi nhưng lại chứa nội lực vô cùng: “ Ta đây đến từ Ba Cách Đạt, là đặc sứ mà Đại Thực Calipha phái tới đây để truyền đạt cho các ngươi một thông điệp đó là Đại Thực chúng ta vĩnh viễn ủng hộ các ngươi. Hãy cứ chiến đấu đi, Calipha hứa rằng thung lũng Toái Diệp cùng với Nhiệt Haỉ sẽ vĩnh viễn thuộc về các ngươi.
Và lúc này các đơn vị quân đội Cát La Lộc đã bắt đầu xuất phát. Nhìn từ xa cái cảnh những binh lính khôi giáp đầy đủ, ùn ùn hành quân ấy trông như một dòng sắt thép đang di động vậy. Về chiến thuật trong trận này, Cát La Lộc chia quân làm hai cánh, cánh quân thứ nhất gồm hai vạn quân do Diệp Hộ Đa Đồ của tộc Đạp Thực Lực suất lĩnh. Nhiệm vụ của cánh quân này là tiến về phía tây để tấn công Đường quân ở Yêu Long thành. Cánh quân thứ hai với ba vạn quân do đại tù trưởng A Đặc Lôi và quốc sư Tô Nhĩ Mạn suất lĩnh. Cánh quân này tiến thẳng theo hướng nam, mang theo các loại vũ khí công thành mà Đại Thực đã cung cấp, mục đích là muốn đánh chiếm một vài tòa thành trì ở bên bờ hồ Nhiệt Hải, từ đó cắt đứt sự thông suốt của Kim Long đại đạo. Sau đó hai cánh quân sẽ hội hợp rồi cũng phối hợp với quân Đại Thực ở Thổ Hỏa La tạo thành thế tấn công áp đảo đối với Toái Diệp.
Cuối tháng sáu năm Đại Trị thứ năm, cái thế cục ẩn chứa nguy cơ chiến tranh của Toái Diệp trong mấy năm qua cuối cùng đã vỡ ra, bùng phát dữ dội.
Về phía đông của khu rừng rậm Hắc Ám chừng ba mươi dặm, trên đỉnh của mấy ngọn núi bỗng nhiên bốc thẳng lên một cột khói. Đây là tín hiệu báo động khi có biến của quân đội. Và lát sau, trên đỉnh của một ngọn núi cách Hắc Ám lâm chừng mười dặm một cột khói báo động cũng bốc lên. Mấy tên lính Đường quân làm nhiệm vụ thám báo gần Hắc Ám lâm đã nhận ra tín hiệu báo động. Bọn họ cũng lập tức đốt khói báo động, đồng thời quay đầu ngựa chạy như điên trở về hướng Yêu Long thành để cấp báo tin tức, bọn người Cát La Lộc đã tới.
“ Đinh đinh, đương đương” .Trên bầu trời Yêu Long thành bây giờ chỉ còn những tiếng chuông cấp báo. Còn dưới mặt đất là tiếng mõ giục liên hồi. Trong khi đó Đường quân lại đến từng nhà dân thông báo việc bọn họ chuẩn bị rút lui khỏi nơi đây, nếu những người dân nào muốn đi cùng Đường quân thì hãy thu xếp ngay lập tức. Tiếp chuông, mõ, cùng với tin tức đột ngột như vậy khiến cho cả Yêu Long thành như sục sôi, khẩn trương. Tiếng gào thét, chửi rủa cứ từ đâu đó vang lên ầm ĩ. Vô số những người Đột Kỵ Thi và một số những thương nhân Túc Đặc đã nhanh chóng thu thập một chút đồ tế nhuyễn rồi chạy ra đầu con đường lớn chuẩn bị đi cùng Đường quân
Một gã thương nhân Túc Đặc trẻ tuổi chạy như ma đuổi đến Yêu Long khách sạn, hắn vừa đập cửa vừa gọi ầm ĩ: “ Khang đại, thúc phụ thân cháu muốn hỏi thúc xem chúng ta có nên đi hay không” . Ở bên trong Yêu Long khách sạn, lúc này Khang Minh đang cố gắng hết sức để chất cái túi tiền vàng cuối cùng lên một chiếc xe ngựa. Trên xe ngựa thấy đã có sẵn năm lão bà và một đống lũ con gái. Tất cả chuẩn đều chuẩn bị ra đi. Nghe thấy tiếng gào thét của tên tiểu tử kia, Khang Minh quay đầu lại quát mắng: “ Cha ngươi điên rồi hay sao hả. Ông ta không đi còn muốn ở lại để chờ chết sao. Bọn Cát La Lộc ấy không phải là người, chúng nó là sói, ngay cả xương của các ngươi chúng cũng không chừa lại đâu”
“ Nhưng rất nhiều người Túc Đặc không muốn đi, hơn nữa thương hội cũng đề nghị tất cả người Túc Đặc hãy ở lại. Bọn họ bảo người Cát La Lộc đã có văn bản hứa hẹn sẽ không làm tổn thương đến người Cát La Lộc chúng ta đâu” Người trẻ tuổi kia thoáng chần chừ, nhưng hắn lại nói tiếp.
Khang Minh cũng chẳng thèm bận tâm đến mấy lời mà người thanh niên kia vừa nói. Sau khi chất đồ xong ông ta nhảy lên ngựa, cùng với người con cả của mình đánh xe ngựa, chạy thẳng ra đường ngoài đường cái. Khi đi ngang qua cửa, ông ta nói quát to với người thanh niên kia: “ Ngươi hãy về nói cho cha ngươi biết rằng, số tài sản mà Đa Đồ đã mất lần trước chắc chắn hắn ta sẽ đòi lại gấp bội. Còn những tên lính Cát La Lộc kia chúng là đội quân lang sói. Ngươi cho rằng bọn chúng có thể có quân kỷ nghiêm minh hay sao? Còn thương hội kia lại cho rằng bản thân cần tin tưởng vào cái văn bản cam kết vớ vẩn kia, bọn họ thật là ngu xuẩn. Chúng ta không thể cùng ngu xuẩn như bọn họ được. Hãy nhanh về bảo với cha ngươi mau đi ngay, cửa hàng bị đốt còn có thể xây dựng lại, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải giữ được tính mạng.”
Người thanh niên kia nghe xong thì như hiểu vấn đề, hắn bừng tỉnh xoay người chạy một mạch về nhà. Khang Minh đánh chiếc xe ngựa chạy ra con đường cái. Lúc này trên đường cũng đã có nhiều đội kỵ binh của Đường quân chậm rãi rút lui. Cùng với đó là vô số những người Đột Kỵ Thi và ngươi Túc Đặc cũng đi theo họ. Mặc dù thương hội đã đưa ra lý do và lời đề nghị rằng hãy ở lại đây nhưng vẫn có rất nhiều người Túc Đặc không tin tưởng vào lời hứa hẹn của bọn người Cát La Lộc kia và những người ấy quyết định ra đi cùng Đường quân.
Thi Dương dẫn đầu hơn một ngàn Đường quân cưỡi ngựa phi nước đại trên đường cái. Chỉ cso điều bọn họ không đi về hướng nam trở về Toái Diệp mà ngược lại, lại đi về hướng bắc nhắm theo hướng Di Bá Hải mà chuyển quân. Khi bọn họ vừa mới đi qua một lộ khẩu thì bỗng nhiên ở sau lưng có tiếng người gọi to: “ Thi tướng quân, Thi tướng quân hãy chờ chút đã nào” Thi Dương ghìm cương chiến mã dừng lại, hắn quay đầu về phía có tiếng gọi và nhận ra đó là Khang chưởng quỹ của Yêu Long khách sạn, ông ta đang đánh một chiếc xe ngựa lao đến chỗ hắn đồng thời vẫy tay ra hiệu cho hắn biết, rồi lát sau chiếc xe ngựa đã chạy đến gần. Khang Minh vội thò người ra nói với Thi Dương: “ Thi tướng quân, Đường quân vì sao lại rút khỏi Yêu Long thành, với địa thế của nơi đây Đường quân hoàn toàn có thể ngăn cản bọn người Cát La Lộc kia tiến công mà”
Thi Dương nhún vai nói: “ Ta cũng không biết được, đây là lệnh mà cấp trên đã ban ra. Chúng ta chỉ biết phục tùng mệnh lệnh thôi” “ Nhưng mà nếu đã như vậy. Khi thật sự xảy ra đánh nhau, thì sẽ có rất nhiều người Túc Đặc chúng tôi không biết đứng về bên nào nữa đây” Khang Minh thở dài, rồi lại hỏi tiếp: “ Vậy Đường quân có quay lại đây nữa không hả tướng quân”