“ Dạ đúng như vậy! Tiểu nhân cảm thấy khẩu âm của bọn chúng dường như là người Cát La Lộc” . Tên thợ săn người Đột Kỵ Thi trả lời có chút chần chừ, nhưng sau đó bỗng nhiên hắn nói tiếp với một giọng đầy quả quyết: “ Bọn chúng chính là người Cát La Lộc”
“ Người Cát La Lộc à” Thi Dương cũng có suy nghĩ rằng rất có khả năng bọn người Cát La Lộc kia chính là hung thủ, ngoài bọn chúng ra Thi Dương cũng không nghĩ ra được một thế lực nào khác ở quanh đây được. Nhưng vấn đề hiện tại được đặt ra là bọn người Cát La Lộc này còn định đi phân tán binh lính đi đánh cướp ở những đâu nữa, và rốt cuộc ở trong chuyện này còn chứa đựng một âm mưu to lớn gì
“ Hiệu úy, chúng tôi tìm được cái này” Một tên Đường quân đưa tới cho Thi Dương một tờ biên lai tiền thuế , Thi Dương liền nhận lấy và xem qua, hắn nhận ra ngay đây chính là biên lai thuế do “ Chính vụ thự” ở Yêu Long thành cấp và đóng dấu. Phía trên biên lai ghi rõ là ngày hôm nay, còn tên chủ hàng là Bì Da Nhĩ và mã Da Nhĩ. Theo đó, Thi Dương liền suy luận người chết nay chính là hai huynh đệ người Túc Đặc kia. Khi đã xác minh được thân phận của nạn nhân, Thi Dương coi như đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Hắn lập tức hạ lệnh cho Đường quân đem các thi thể chôn cất một cách tử tế. Đang lúc hắn định rời đi khỏi hiện trường thì tên thợ săn người Đột Kỵ Thi như nhớ ra điều gì đó.
“ Tướng quân, tiểu nhân còn một chuyện quên chưa nói”
“ Chuyện gì thế” Thi Dương dừng chiến mã lại hỏi hắn.
“ Tiểu nhân nhớ hai người thương nhân Túc Đặc kia khi vừa tới đây đã nói to một câu là đi gọi tên cho vay nặng lãi kia tới đây” Tên sợ săn người Đột Kỵ Thi quả nhiên là có trí nhớ rất tốt, tỉ mỉ. Ngay cả chi tiết nhỏ như vật hắn cũng nhớ được. Từ đó hắn đi tới khẳng định người mà Bì Da Nhĩ gọi chính là tên cho vay nặng lãi kia.
“ Sau đó thì sao” Thi Dương bất lộ thanh sắc, vẫn bình tĩnh truy vấn.
“ Sau đó có người la lên trả lời là tên kia không còn đi cùng nữa và cũng không thấy bóng dáng đâu cả”
“ Thu binh” Thi Dương ra lệnh một tiếng, hắn suất lĩnh ba trăm kỵ binh biến mất ở phương xa kia giống như một trận cuồng phong thổi qua cánh rừng vậy.
Tại quân doanh của Đường quân, trong hổ trướng, tờ biên lai thuế của hai huynh đệ người Túc Đặc đang nằm trên bàn của đại tướng quân Lý Thiên Thần. Lúc này Lý Thiên Thần cũng đang chắp tay đi đi lại lại ở trong trướng. Vị tướng trẻ tuổi này cảm thấy thật sự bối rối đối với sự biến lần này. Bởi vì bản thân người Cát La Lộc và những thương nhân Túc Đặc kia, từ xưa đến nay vẫn có mối quan hệ không hề tệ, vậy thì làm sao chúng lại sinh ra tàn sát lẫn nhau cơ chứ. Hơn nữa, sau khi Yêu Long thành được thành lập thì đây lại là thương đội đầu tiên quá cảnh qua đây, chẳng lẽ chuyện này là do bọn du binh của Cát La Lộc gây ra hay sao? Nếu là như vậy tại sao bọn chúng lại không tiến hành cướp đoạt trên địa bàn của mình mà đằng này lại mạo hiểm tới địa phận của Đường quân mà gây sự là sao đây. Còn nữa, bọn chúng lấy quân phục của Đường quân từ đâu ra chứ, những tên du binh tầm thường thì không thể nào làm được chuyện này.
Từ những điểm nghi vấn này, Lý Thiên Thần rất nhanh chóng linh cảm được trong chuyện này tất sẽ có chứa đựng một âm mưu nào đó của bọn người Cát La Lộc. Lý Thiên Thần ngẩng đầu lên, hắn thấy Thi Dương đứng ở gần đó định nói gì lại thôi, nên hắn liền cười hỏi động viên Thi Dương: “ Ngươi còn lời nào chưa nói phải không”
“ Tướng quân, thuộc hạ đã điều tra về những người chuyên cho vay nặng lãi ở Yêu Long thành này, rốt cuộc tất cả đều tập trung vào một người có tên gọi Cổ Lan Đức Lạp, chi bằng …”
Thi Dương còn chưa nói hết lời, thì Lý Thiên Thần đã khoát tay ra hiệu cho hắn không cần nói nữa: “ Chuyện này tạm thời hãy án binh bất động không nên đả thảo kinh xà làm gì. Ta đã phái người đi tìm Khang Minh, nhất định hắn sẽ cho chúng ta một câu trả lời chắc chắn”
Ngừng lại một chút, Lý Thiên Thần hỏi lại hắn: “ Ngoài chuyện này ra, ngươi còn có ý kiến gì khác nữa không”
“ Thuộc hạ đang tự hỏi, vì sao những tên Cát La Lộc này lại mặc theo quân phục của Đường quân. Ngoài mục đích để che giấu thân phận ra, liệu có thể nào bọn chúng còn có âm mưu cài tang vật rồi gây điệu thị phi bất lợi với chúng ta hay không. Nếu quả thật khả năng này xảy ra thì sợ rằng bọn người Cát La Lộc giết người không chỉ đơn giản là giết người đoạt vật đâu” .
Lý Thiên Thần nghe Thi Dương nói vậy cũng gật đầu tán đồng: “ Ta cũng nghĩ như vậy nhưng dẫu sao vẫn cần phải có một chút bằng chứng đã”
Đúng lúc này, ở bên ngoài trướng có một tên binh lính cất tiếng bẩm báo: “ Bẩm tướng quân, có Khang chưởng quỹ của Yêu Long khách sạn tới xin gặp”
“ Cho ông ta vào đi” Lý Thiên Thần cất tiếng phân phó cho binh lính sau đó hắn quay đầu hướng về phía Thi Dương cười nói: “ Thật ra trong nội bộ của bọn thương nhân Túc Đặc kia cũng không thật sự đoàn kết gì đâu. Từ nhân vật Khang chưởng quỹ này có lẽ chúng ta sẽ thu thập được những thông tin hữu dụng đấy”
Chốc lát sau, trướng mành được vén lên, Khang chưởng quỹ dưới sự hướng dẫn của binh lính đã tiến vào bên trong hổ trướng. Khang chưởng quỹ chính là lão già họ Khang mấy hôm trước. Ông ta có chủ trương thỏa hiệp với Đường quân để duy trì và bảo vệ lợi ích của các thương nhân Túc Đặc ở Yêu Long thành này. Mặc dù ở phút cuối cùng tất cả người Túc Đặc đều đến “ Chính vụ thự” để ghi tên rồi, nhưng có thể thấy vị Khang chưởng quỹ này là người có thành ý hợp tác với Đường quân nhất. Ông ta đi tới trước hổ trướng thi lễ nói: “ Thảo dân tham kiến tướng quân”
“ Khang chưởng quỹ không cần phải khách khí như vậy đâu” Lý Thiên Thần tiện tay đem tờ biên lai thuế trên bàn đưa cho ông ta xem: “ Khang chưởng quỹ có quen hai người này không/”
“ Là anh em Bì Da Nhĩ hay sao” Khang chưởng quỹ ngẩn người ra, ông ta tự hỏi làm sao tờ biên lai thuế của bọn họ lai nằm trong tay của Đường quân được chứ. Bản thân ông ta sang này còn nhìn thấy bọn họ kia mà. Bất quá lần này huynh đệ họ lo sợ Đường quân mà không chịu nghỉ lại như những lần trước. Trong lòng ông ta lúc này tràn đầy nghi ngờ: “ Thảo dân cũng rất quen thuộc với bọn họ, biết nhau cũng đa được hai mươi mấy năm rồi. Trước đây mỗi lần bọn họ tới đây đều nghỉ lai một đêm trong Yêu Long khách sạn của ta” .
Chần chừ một chút, Khang chưởng quỹ lại hỏi: “ Bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao”
“ Bọn họ đã bị bọn người Cát La Lộc giết chết hết ở Hắc Ám lâm, ngay cả một mạng cũng không sống sót, hàng cũng bị cướp đoạt đi rồi”
“ Người Cát La Lộc sao” Khang chưởng quỹ nghe thế liền thất thanh: “ Điều này.. điều này sao có thể như thế được”
Lý Thiên Thần cùng với Thi Dương nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái. Từ trong khẩu khí của Khan chưởng quỹ bọn họ đã mơ hồ nhìn ra được một đầu mối, Lý Thiên Thần chăm chú nhìn ông ta hỏi tiếp: “ Vậy ông hãy nói cho biết một chút, vì sao lại không thể được chứ”
Khang chưởng quỹ biết mình đã lỡ lời, nên vạn bất đắc dĩ ông ta đành phải nói thật mọi chuyện: “ Đệ nhị thế lực ở Cát La Lộc là Đạp Thực Lực, Diệp hộ của bộ tộc này là Đa Đồ. Huynh đệ Bì Da Nhĩ lại có mối quan hệ không hề tầm thường với Đa Đồ. Cụ thể là trong thương đội của anh em bọn họ có một nửa là người của Đa Đồ cùng tham gia vận chuyển hàng hóa. Hơn nữa Bì Da Nhĩ còn gả con gái của mình cho Đa Đồ, và người con gái nay cũng rất được sủng ái. Thậm chí nàng còn sinh cho Đa Đồ được một nhi tử. Nên có thể nói thân phận và địa vị của huynh đệ họ ở Cát La lộc là không hề tầm thường. Vậy mà họ lại bị giết chết bởi chính người Cát La Lộc, điều này ta không thể nào tưởng tượng nổi. Trừ phi những tên hung thủ này không còn muốn sống nữa rồi. Nói xong Khang chưởng quỹ khẽ thở dài một hơi, ông ta thật sự hết sức thương cảm trước cái chết của huynh đệ Bì Da Nhĩ. Lý Thiên Thần lúc này trong đầu đầy suy tư, hai hàng lông mày nhíu lại. Đến lúc này hắn càng thêm nghi ngờ. Nếu như hung thủ là bọn người Cát La Lộc đi nữa vậy chẳng lẽ chúng sẵn sàng giết người của mình, lại không sợ đắc tội với quý tộc Cát La Lộc hay sao. Điều này đúng là không thể xảy ra được. Chẳng lẽ hung thủ không phải là người Cát La Lộc. Người Hồi Hột ư, lẽ nào chúng làm như vậy là để xúi giục Cát La Lộc chiến tranh với Đại Đường. Lý Thiên Thần trầm tư suy nghĩ khá lâu, sau cùng hắn cũng đã hạ quyết tâm, chuyện này nhất định phải điều tra cho ra manh mối mới được. Đợi khi Khang chưởng quỹ cáo từ đi ra khỏi trướng, hắn lập tức quay trở lại nói với Thi Dương: “ Ta hiện tại đã thay đổi chủ ý. Ngươi có thể đi bắt cái tên Cổ Lan Đức Lạp kia về thẩm vấn. Chỉ có điều tốt nhất là đợi đêm xuống hãy động thủ, chúng ta không nên gây ra động tĩnh gì quá lớn” “ Mạt tướng tuân lệnh” Thi Dương cúi chào Lý Thiên Thần theo nghi thức quân đội rồi bươc nhanh ra khỏi đại trướng của chủ tướng.
hi Dương cắn răng quay lại hỏi gã thợ săn: “ Nghe ngươi nói, cuối cùng đám sát nhân nói bằng tiếng Đột Quyết phải không?” ���������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������]>