Nhưng bản thân Tô Nhĩ Mạn cũng hiểu rất rõ rằng, Lạp Hy Đức sở dĩ đáp ứng mọi yêu cầu của ông ta, thâm trí còn hứa phong cho ông ta làm Bố Cáp Lạp. Dĩ nhiên những điều này không thể cho không được, muốn được những thứ đó Tô Nhĩ Mạn phải bằng mọi cách để Hồi Hột cùng Cát La Lộc liên kết phản Đường. Còn ngược lại nếu như ông ta không làm tròn nhiệm vụ này thì ông ta chẳng những không có được bất cứ một cái gì mà thậm chí sẽ còn bị treo cổ trên đường phố ở Ba Cách Đạt. Đúng là như vậy, đối với Tô Nhĩ Mạn đây là một canh bạc một mất một còn, một phú quý một cái chết. Cho nên ông ta buộc phải làm, không còn sự lựa chọn nào khác.
Việc để người Cát La Lộc liên kết với người Hồi Hột để cùng phản Đường thật ra chứ đựng trong nó bốn ý nghĩa sâu xa. Thứ nhất là ép Cát La Lộc phản Đường. Thứ hai là ép Hồi Hột phản Đường. Thứ ba là hai nước này liên minh thỏa hiệp. Còn ý nghĩa thứ tư, ý nghĩa bí ẩn nhất, chính là vô hình chung bắt buộc cả Cát La Lộc và Đại thực phải nghe theo sự chỉ huy của Đại Thực.
Trong bốn điều trên, thì dễ thực hiện nhất là điều thứ nhất , bởi vì người Cát La Lộc và Đại Đường mâu thuẫn chồng chất không thể nào điều hòa được. Cho dù thế nào đi nữa thì Đại Đường cũng bao giờ tiếp nhận bọn người Cát La Lộc, cho dù chúng quay lưng trở về với họ. Nhưng điều thứ hai và điều thứ tư thì lại rất khó thực hiện, mà mấu chốt nhất là điều thứ hai. Nếu như Hồi Hột chịu nhận cờ xí tiên phong phản Đường, thì Tô Nhĩ Mạn, hắn sẽ chắc chắn thuyết phục được Cát La Lộc làm thuộc quân cho Hồi Hột. Và như vậy điều thứ tư cũng tự nhiên sẽ thành công.
Nhưng vấn đề mấu chốt ở đây chính là các quyết sách của Hồi Hột luôn dao động, không chắc chắn. Thế lực của phái “ thân Đường” vẫn còn, trong khi đó phái “ phản Đường” cũng khó mà độc chiếm ưu thế. Hơn nữa bản thân Trung Trinh Khả Hãn lại muốn lập song song hai vị Khả Đôn nữa. Từ điều này có thể thấy vị Khả Hãn này rất giỏi trong việc đứng trung lập điều hòa, xử trí mâu thuẫn giữa hai phe kia. Hơn nữa Khả Hãn dao động như vậy chính là còn muốn kiếm lợi cả Đại Thực và Đại Đường nữa.
Mặc dù Tô Nhĩ Mạn cũng hiểu thế cục trước mắt là rất khó khăn cho ông ta, nhưng đã là mệnh lệnh của Cáp Lý Phát cho nên ông ta không thể từ chối được. Vậy ông ta phải bắt đầu từ đâu đây, hai ngày nay Tô Nhĩ Mạn trong lòng phiền nào, lòng đày suy tính trăn trở. Để thay đổi không khí Tô Nhĩ Mạn liền mở một cái cửa sổ ở bên hông xe, ánh mắt dõi nhìn ra bên ngoài. Và qua cái cửa sổ đó, ông ta ngay lập tức nhận ra tên sứ giả được những thương nhân Túc Đặc từ A Đồ Mộc trấn cử tới. Trong khoảnh khắc đó, Tô Nhĩ Mạn bỗng có những ý tưởng thật rõ rằng.
Tô Nhĩ mạn một mặt an ủi, trấn an Cổ Lan Đức Lạp,còn mặt khác thì ra lệnh cho người đưa hắn đi theo. Đoàn xe ngựa của vị quốc sư này lập tức quay trở lại trong thành, ông ta cũng không vội vã đưa Cổ Lan Đức Lạp đi gặp A Đặc Lôi, mà đi thẳng về căn đại lều của mình trước.
Ở bên trong đại trướng, Cổ Lan Đức Lạp đnag thấp thỏm, lòng đầy lo âu nhìn lưỡng quốc Quốc sư mộng Nguyệt lão nhân đi đi lại lại. Thời gian trải qua đã lâu lắm rồi, nhưng ông ta vẫn cứ như thế , không biết trong lòng ông ta đang suy tính điều gì nữa.
“ Các ngươi thật sự không muốn trở thành thần dân của Đại Đường hay sao?” Tô Nhĩ Mạn cuối cùng cũng đã mở miệng phát thoại. Ông ta nói rất chậm, hơn nữa ánh mắt còn lóe lên như xuyên thấu con người. Bộ dạng của ông ta điềm tĩnh như chẳng có điều gì xảy ra vậy.
Cổ Lan Đức Lạp lập tức quỳ xuống, lời lẽ hết sức thống thiết, thành khẩn, nói: “ Chúng thảo dân là những người Túc Đặc, tuyệt đối không bao giờ nghe theo bọn Đại Đường kia. Vì thế cầu khẩn quốc sư xuất thủ tương trợ. Ân đức của quốc sư, những người Túc Đặc xin ghi lòng tạc dạ.”
“ Các ngươi cứ yên tâm đi, A Đồ Mộc trấn ta coi cũng như con cái của mình, còn của mình bị khi dễ thì ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ.” Nói đến đay Tô Nhĩ Mạn từ từ đi tới trước mặt của Cổ Lan Đức Lạp, ông ta vỗ nhẹ nhẹ vào vai hắn, rồi sau đó chính ông ta cũng có những chia sẻ với Cổ Lan Đức lạp: “ Bất quá, hiện tại trong nội bộ cảu người Cát La Lộc vẫn không thực sự đoàn kết, trọng nội bộ giới quý tộc vẫn có một bộ phận khiếp sợ Đường quân, bọn người này chỉ cầu mong phú quý chứ không dám cùng Đường quân khai chiến. Trong khi đó đại tù trưởng vừa mới đăng vị cũng khó mà điều khiển được bọn họ. Cho nên khi người Cát La Lộc đã đứng lên chịu xuất binh để cứu giúp các ngươi thì bản thân những người Túc Đặc ở A Đồ Mộc trấn phải có nghĩa vụ phối hợp và cộng tác với chúng ta. Ngươi hiểu chứ”
Cổ Lan Đức Lạp mừng rỡ như cởi được tấm lòng, hắn không chút do dự nói: “ Xin quốc sư cứ việc sai bảo, người Túc Đặc chúng tôi xin dốc toàn lực để cùng phối hợp hành động với quốc sư”
“ Tốt! Ngươi hãy lại gần đây” Tô nhĩ Mạn ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu gì đó. Cổ Lan Đức lạp nghe xong, biểu lộ trên nét mặt rất ngạc nhiên: “ Quốc sư, việc này không thể được”
“ Thế cho nên ta mới hỏi các các ngươi có tình nguyện làm thần dân của Đại Đường hay không” Tô Nhĩ Mạn sặc mặt trầm xuống, giọng nói cảu ông ta trở nên lạnh lùng: “ Nhưng bây giờ theo như ta thấy thì các ngươi lại rất muốn thần phục Đại Đường. vậy thì ngươi cứ coi như ta chưa nói gì cả. Ngươi đi đi! Đừng làm phiền đến ta nữa”
Nói xong, Tô Nhĩ Mạn liền ngồi xuống xếp bằng, tỏ vẻ thờ ở không để ý gì tới Cổ Lan Đức Lạp cả. Tên sứ giả này thấy vị quốc sư đã giận, nên sặc mặt của hắn thay đổi rất nhiều, chứng tỏ đang suy tính ghê lắm. Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của hắn, vì thế rốt cuộc sau khi đắn đo hắn cũng nói: “ Được rồi, chúng tôi nguyện nghe theo sự phân phó của quốc sư, chỉ có điều mong quốc sư giữ kín chuyện này cho”
“ Đó là điều dĩ nhiên rồi” Tô Nhĩ Mạn cười âm hiểm : “ Nếu chuyện này mà để cho tất cả những người Túc Đặc biết đượ, thì ngươi nghĩ rằng ta còn có thể giữu được cái mạng này hay sao”
Hai ngày sau, Cổ Lan Đức Lạp từ Hải Đồ Thập quay trở về Yêu Long thành. Ngay lập tức hắn nhóm họp với những thành viên đầu não trong hội thương nhân Túc Đặc để thông báo và triển khai kế hoạch của Tô Nhĩ Mạn đã định sẵn. Khi mới nghe hắn trình bày, nhiều thương nhân Túc Đặc có mặt đã tỏ vẻ do dự, bởi vì dù sao đi nữa thì chuyện nay cũng sẽ dẫn đến hậu quả hết sức nghiêm trọng. Nhưng vì Cổ Lan Đức lạp hết lời khuyên nhủ, lôi kéo đồng thời lại tiếp nhận thông tin là người Cát La Lộc hoặc là người Hồi Hột sẽ giúp đỡ bọn họ đoạt lại A Đồ Mộc trấn nên cuối cùng bọn họ cũng gật đầu đòng ý hành động theo kế hoạch của Tô Nhĩ Mạn đặt ra.
Ngay sau khi Cổ Lan Đức Lạp từ Hải Đồ Thập trở về Yêu Long thành thì Tô Nhĩ Mạn cũng nhanh chóng có những động thái chuẩn bị. Ngay buổi tối ngày hôm đó ông ta đã phải người tới Yêu Long thành rồi. Người nhận sứ mệnh này tên gọi là Lỗ Đặc, hắn là một nam tử có vóc người khôi ngô, mạnh khỏe. Mẫu thân của hắn nguyên lai là người Hán, Trong chiến dịch Bắc Đình của hai mươi mấy năm về trước, mẫu thân của hắn đã bị người Cát La Lộc bắt đến vùng thảo nguyên này làm nữ nô lệ cho bọn chúng. Sau đó, cô gái người Hán ấy đã sinh ra hắn. Và như vậy Lỗ Đặc mang trong mình cả huyết thống Hán tộc. Không bao lâu sau khi sinh hạ ra hăn, cô gái người hán ấy đã qua đời, con bản thân hắn tiếp tục kiếp sống nô lệ, đầy tớ, và bị chủ nhân coi như loài trâu chó vậy. Bởi vì hắn có sức khỏe, vóc người lại cường tráng vô cùng, hơn nữa tính cách lại lãnh khốc, tàn nhẫn. Vì vậy mà A Sắt Lan đã cho nnj hăn để làm thi vệ cho mình., và hiện tại hắn là thi vệ trưởng đội thị vệ của A Đặc Lôi, đối với chủ nhân của mình hắn luôn nguyện hết mực trung thành. Sở dĩ lần này hắn được Tô Nhĩ Mạn giao cho thực thi nhiệm vụ bí mật ở Yêu Long thành bởi vì hắn có vẻ ngoài rất giống với những người Hán khác. Hắn là người cầm đầu, ngòai ra còn có năm trăm tên lính Cát La Lộc cũng được điều động để thực hiện nhiệm vụ này. Hiện tại bọn chúng đều ẩn thân trong một cánh rừng rậm cách Yêu Long thành hơn hai mươi dặm Đêm đó, Cổ Lan Đức Lạp dẫn Lỗ Đặc tới hội kiến với mấy tên đầu não trong thương hội . Hội nghị bí mật cảu hai bên kéo dài cả đêm đó, sau khi thương lượng và bàn bạc kế hoạch chi tiết hai bên đã đi đến thống nhất hai ngày sau sẽ tiến hành những haotj động đầu tiên của đội quân Cát La Lộc này. Đồng thời hội nghi cũng cử ra Cổ Lan Đức lạp sẽ là người dẫn đường cho bọn chúng. Cuộc hội nghị bí mật diễn ra khá lâu, và đến khi trời còn chưa tảng sáng thì một tên gia nhân đã đưa Lỗ Đặc ra khỏi trấn bằng một lối mật đạo, rồi hắn biến mất trong màn đêm và màu đen của rừng rậm. Kể từ khi Đường quân tới Yêu Long thành tới nay cũng đã mười ngày rồi, cuộc sống trong thành cũng dần dần trở lại ổn định như thường. Những người Đột Kỵ Thi làm nghề đánh cá cũng bắt dầu giong thuyền đi về hướng Di Bá Hải xa xôi, còn Đường quân cũng bắt đầu cho xây dựng bến tàu trên mặt hồ Yêu Long. Đồng thời với việc đó, một đội kỹ thuật gồm năm trăm Đường quân cũng bắt đầu tiến hành công việc đóng các thuyền bè. �����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������]>