Danh Môn

Chương 49: Trương Phá Thiên

Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 48: Trương Phá Thiên

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

“ Xảo Xảo cô nương, Trương công tử vì cứu ta nên bị mất thanh đao. Xin cô chuyển giúp cây đao này cho anh ấy coi như là lời cảm ơn của ta.”

“ Trương thập bát làm mất cây đao của cha ta à?” Lâm Bình Bình đứng cạnh kinh ngạc hỏi: “ Tỷ! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lâm Xảo Xảo trợn mắt nhìn nàng ta một cái rồi quay lại cười với Thôi Ninh: “ Đây là em gái tôi Bình Bình, ngày hôm qua mới từ quê lên chơi, nói chuyện không biết ý tứ, xin tiểu thư đừng trách.”

Thôi Ninh nghe Lâm Bình Bình nói vậy thì biết hình như cây đao kia rất quan trọng. Nàng áy náy thi lễ nói: “ Bình Bình cô nương, Trương công tử vì cứu tôi nên mới bị mất đao, thật sự xin lỗi!”

“ Không sao!” Lâm Bình Bình xấu hổ gãi gãi đầu nói: “ Đấy chỉ là một cây đao mẻ thôi, khi còn nhỏ tôi thường lén lấy đem đi chơi, còn làm hỏng nó nữa, đã mất thì thôi, không có gì đáng tiếc cả!”

Vừa nói, nàng liền nhận lấy cây đao trong tay chị, rút đao ra, mắt sáng rực lên khen: “ Đao tốt!” Nàng cầm đao hoa lên một vòng “ vù vù” chém liền hai nhát. Mấy tên thị vệ biết cây đao này sắc bén liền sợ hãi đứng lui ra xa. Đao quá nặng vung lên chém hai nhát Bình Bình liền thấy hơi mỏi tay liền thuận tay chém thẳng vào gốc cây nhỏ gần cửa khách sạn. “ Rắc!” cái cây nhỏ bị chém làm hai ầm ầm đổ xuống suýt nữa thì đổ trúng người quản lý vừa bước ra.

“ Bà cô của tôi ở hôm nay là ngày đầu năm mới, cô cái hay không học lại học người ta múa đao múa kiếm là thế nào, thật giống một người thô lỗ ..”

Người quản lý vừa phủi bụi đất bám trên người vừa oán trách nói. Ông ta vừa ngẩng đầu lên thấy chung quanh đầy binh sĩ giáp trụ đầy đủ hung dữ nhìn mình. Ông ta sợ hãi không dám nói nốt nữa câu sau xoay người hấp tấp chạy trở vào.

“ Cô là tiểu thư nhà quan sao?” Bình Bình thấy Thôi Ninh có hơn trăm thị vệ bảo vệ liền hỏi.

Thôi Ninh thấy thoải mái rồi thấy thích thú với Bình Bình. Nàng suy nghĩ một lát liền rút trên đầu ra một cây trâm đưa cho Bình Bình nói: “ Lần đầu gặp mặt, tặng cô cái này!”

“ Tiểu thư không nên!” Lâm Xảo Xảo thấy cây trâm bằng làm vàng ròng nhất là ở đầu lại đính một viên ngọc bích lớn bằng đầu ngón tay cái, ánh sáng chói mắt liền lên tiếng ngăn cản. Lâm Bình Bình cũng không suy nghĩ gì thấy cây trâm đẹp mắt liền không do dự nhận lấy nhưng lại rút cái gương đồng nhỏ trong người ra đưa cho Trôi Ninh nói: “ Cái này cho cô!”

Thị vệ đứng bên cạnh không nhịn được che miệng “ Xì “ một tiếng. Thôi Ninh đưa tay nhận lấy cái gương đồng chân thành cảm ơn Bình Bình. Nàng quay đầu lại nhìn bọn thị vệ lạnh lùng nói: “ Đồ vật không quý vì giá trị mà quý ở tấm lòng. Các ngươi là đàn ông mà đàn ông thì lấy nghĩa khí làm đầu sao lại đi cười một người con gái?”

Bọn thị vệ mặt đầu lộ vẻ xấu hổ, cùng khom người xin lỗi: “ Tiểu thư dạy rất phải!”

Thôi Ninh thấy đứng ngoài cửa đã lâu mà không thấy Trương Hoán trong lòng thấy rất thất vọng nhưng lại không dám hỏi nhiều. Lúc này Lâm Bình Bình đã gài trâm lên tóc cười nói: “ Ta đi cho Trương thập bát nhìn một chút.”

Nhưng đi được hai bước nàng chợt nhớ ra một chuyện không khỏi chán nản nói: “ Ta quên mất Trương thập bát đã ra ngoài rồi.”

Thôi Ninh trong lòng hơi buồn, nàng thấy Lâm Bình Bình một câu Trương thập bát, hai câu Trương thập bát chợt nhớ hắn đã từng nói là nàng có thể gọi hắn như vậy liền thử thăm dò: “ Bình Bình cô nương, sao cô lại gọi Trương công tử là Trương thập bát?”

Lâm Bình Bình liền cười ha ha nói: “ Ta gọi hắn như vậy từ nhỏ, ban đầu hắn không chịu sau đó sợ bị ta đánh nên cũng đành chịu để ta gọi như vậy!”

Trong lòng Thôi Ninh lại hiện lên ký ức ngọt ngào, nàng phấn chấn lên xe ngựa rồi ngoắc tay với Bình Bình nói: “ “ Bình Bình cô nương, rất vui nếu cô đến nhà tôi chơi!”

Nhìn xe ngựa của Thôi Ninh đi xa Bình Bình hớn hở hỏi Lâm Xảo Xảo: “ Chị, cô ấy là ai? Em rất thích cô ấy.”

“ Cô ấy à! Cô ấy cũng ngu ngốc giống em, đi hỏi Trương thập bát của em đi!” Lâm Xảo Xảo đưa đao cho em rồi đi thẳng, chỉ để lại Bình Bình ngơ ngác không hiểu gì.

...

Sáng sớm Trương Hoán đã đi chúc tết, nhưng mà không phải đến phủ đệ của gia chủ mà là đến phủ của thái sư Trương Phá Thiên. Trương Phá Thiên mặc dù là con vợ kế nhưng hơi khác Trương Hoán một chút. Cha của Trương Phá Thiên là con vợ kế mà ông ta cũng là con vợ kế, mẹ ông ta là một nha hoàn, sinh ra ông ta không lâu thì qua đời. Ông ta ở nơi hẻo lánh nhất của Trương phủ cũng chính là căn nhà của Trương Hoán khi nhỏ ở, đến năm mười tám tuổi mà tên gọi cũng không ai đặt cho.

Sau khi loạn An Sử nổ ra, ông ta tham gia vào quân đội của Lý Quang Bật, trong trận chiến phản kích ở Thái Nguyên, ông ta dẫn bốn mươi huynh đệ đào địa đạo xông vào trướng soái giết chết Sử Tư Minh. Chính vì vậy là Lý Quang Bật chỉ có năm ngàn quân mà đánh bại mười vạn quân của Sử Tư Minh. Ông lập nhiều công lao nên được thăng làm thiên tướng và được Lý Quang Bật đặt tên là Phá Thiên.

Sau này trong cuộc chiến ông ta lập nên nhiều chiến công từ từ thăng chức, đến cuối thời kỳ loạn An Sử Lý Quang Bật bị tên hoạn quan làm giám quân làm cho sợ hãi mà chết. Các tướng lĩnh thuộc hạ cũng giải tán, ông ta được phong là Hà Trung tiết độ phó sứ.

Không lâu sau, quân Hồi Hột cử đại quân sang đánh Đại Đường, Trương Phá Thiên cũng dẫn quân đến Thiểm quận tập hợp. Đáng tiếc là do chỉ huy bất tài, chủ lực quân Đường bị quân Hồi Hột đánh bại, Trương Phá Thiên thu nhặt mấy vạn tàn binh trở về Thái Nguyên. Ở tại quận Thường Sơn ba lần đánh bại kỵ binh Hồi Hột cuối cùng cũng thành lập quân Hà Đông cống hiến công sức to lớn để Trương gia có thể dự vào thất đạị thế gia.

Về sau này vì ông ta xuất thân hèn kém nên bị nhóm con trai trưởng của Trương gia cấu kết chèn ép. Ông ta trong lúc nóng giận liền cắt đứt quan hệ với Trương gia những việc này Trương Phá Thiên không muốn cho Trương Hoán nhắc lại.

“ Trương Nhược Hạo nếu muốn xóa bỏ quy định không phải con trưởng không được thừa kế chức gia chủ thì xem ra ông ấy còn có con mắt quyết đoán. Nhưng đây chỉ là bắt đầu thôi, cuộc tranh đấu chủ yếu vẫn còn ở phía sau.”

Trương Phá Thiên rót cho Trương Hoán một chén rượu, cười nhạt nói: “ Thật ra thì sở dĩ Trương Nhược Hạo đưa ra quyết định này cũng là do vạn bất đắc dĩ thôi. Chắc ngươi cũng không biết nguy cơ của Trương gia nghiêm trọng đến thế nào đâu.”

Trương Hoán lặng yên uống chén rượu, cũng rót cho Trương Phá Thiên một chén rượu đầy. Trương Phá Thiên nâng chén rượu lên thở dài thườn thượt nói: “ Năm anh em Trương Nhược hạo trừ lão Ngũ chết sớm ra, Trương Nhược Cẩm, Trương Nhược Phong, Trương Nhược Thương, Trương Nhược Quân đều thê thiếp đầy đàn lại còn có mấy anh em cùng cha với Trương Nhược Hạo nữa tính ra con trai trưởng cùng trang lứa cũng phải đến hơn năm mươi người. Bọn họ làm sao có thể để cho con vợ kế thừa kế vị trí gia chủ được. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ quan trọng là Vương gia,Thôi gia cũng sẽ nhúng tay vào đây mới là nguy cơ chủ yếu của Trương gia ta.”

Trương Hoán gật đầu nói: “ Mấy tháng trước gia chủ giao cho cháu trông coi tài chính,cháu liền phát hiện ra Trương Nhược Thương bí mật chuyển bốn mươi vạn quan tiền cho Vương gia.Cháu cho rằng đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi cũng chỉ như hạt gạo so với mặt trăng thôi.”

“ Trương Nhược Thương thật là ngu ngốc mà lại tự cho là thông minh.Thật ra hắn hoàn toàn bị Vương Yên La thao túng rồi.” Trương Phá Thiên lạnh lùng nói: “ Cháu cũng biết số tiền kia rốt cuộc chuyển đến đâu sao? Nói cho cháu biết là số tiền đó đã lọt vào túi của Thôi gia ở Sơn Đông, rồi bị hắn đem đi nuôi mười lăm vạn quân Sơn Đông.Trương gia thì lại không có tiền mộ quân,thủ đoạn này của Thôi Viên không phải ai cũng có thể hiểu rõ được,mượn đao giết người luôn là cách làm của hắn.”

Nói đến đây,Trương Phá Thiên đứng dậy đóng cửa thư phòng lại.Khi quay trở lại liền hạ giọng nói với Trương Hoán: “ Ta cho cháu biết một bí mật của Trương gia,cái tên Trương Huyên mang danh là con trưởng nhưng rất có thể không phải là con ruột của Trương Nhược Hạo.”

“ Chú nói rằng ... Hắn là con của tam thúc sao?” Trương Hoán đột nhiên nghĩ đến Trương Nhược Thương.

“ Không,việc không chỉ đơn giản như vậy” Trương Phá Thiên lắc nhẹ đầu:” Vương Yên La câu dẫn Trương Nhược Thương chỉ là chuyện sau khi Trương Nhược Hạo làm thượng thư bộ lễ. Khi đó,Trương Huyên đã mười tuổi rồi.Thật ra thì nhiều người lớn tuổi cũng biết hai mươi lăm năm trước Vương Yên La gả cho Trương Nhược Hạo thì chỉ có bảy tháng liền sinh ra Trương Huyên. Lúc ấy Vương gia khăng khăng là đẻ non,bà mụ cũng nói là đẻ non nhưng mà sau đó chỉ ba tháng bà mụ bỗng dưng lại chết,chuyện này thật kỳ lạ vô cùng!”

“ Khi gia chủ cưới Vương Yên La vào đêm tân hôn chẳng lẽ không nhiệm hồng à?” Trương Hoán hỏi chen vào.

“ Ta làm sao biết được?” Trương Phá Thiên nhún vai cười mờ ám nói:” Nếu Vương Yên La đã rắp tâm chuẩn bị để làm giả thì thật ra cũng dễ dàng. Hơn nữa lúc ấy Trương Nhược Hạo cũng còn trẻ không nghĩ nhiều như vậy.”

Trương Hoán im lặng gật đầu, có lẽ gia chủ trong lòng cũng hiểu, cho nên mới tỏ ra lạnh đạm với mẹ con họ như vậy.

Trương Phá Thiên nhìn hắn một cái rồi tiếp tục nói: “ Ta vừa mới nói nguy cơ thật sự của Trương gia là ở chỗ trong tay Trương gia không có quân đội. Nếu mẹ con Vương Yên La gây chuyện, Vương Ngang dưới sự sai bảo của Thôi Viên hoàn toàn có thể dùng vũ lực uy hiếp. Trương Nhược Hạo chắc cũng đã sớm tính đến điều này cho nên mới thừa lúc Thôi Viên tập trung vào việc nhận chức Hữu tướng quốc nhiệm kỳ tiếp theo, đột nhiên về nhà thăm người thân, quyết liệt thay đổi quy định người thừa kế chức gia chủ. Thật ra là vì ông ta tính rằng Thôi Viên không dám hạ thủ với Trương gia trong thời điểm nhạy cảm này.

“ Nhưng mà ...” Trương Hoán chần chừ một chút rồi hỏi: “ Cháu không rõ tại sao gia chủ lại coi trọng cháu như vậy? Trước đây cháu đâu có danh tiếng gì, ông ấy có thể đưa một người con trưởng lên. Như vậy sẽ tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.”

“ Cháu nói rất đúng! Đây cũng là điều ta cũng không hiểu. Ta cũng biết rằng cháu ở thư viện cũng tỏ ra rất nổi bật nhưng việc đó với việc trả giá cho việc đưa con vợ kế thừa kế chức gia chủ thì chẳng đáng kể gì. Trương Nhược Hạo là người suy tính sâu xa, ông ấy sẽ không thể không tính ra. Cho nên việc này chắc chắn sẽ có nguyên nhân khác.”

Trương Phá Thiên cũng dần dần chìm vào suy tư, một lúc lâu sau ông ta lắc đầu cười vỗ vai Trương Hoán khích lệ hắn: “ Cho dù như thế nào thì cũng coi như cháu là người đem lại hi vọng trấn hưng Trương gia. Mấy hôm nữa là đến kỳ thiết triều đầu năm mới sự việc Thôi Hùng mạo nhận công lao sẽ là tâm điểm của cuộc tranh đấu. Ta hi vọng cháu có thể ngẩng cao đầu cho mọi người thấy gia chủ tương lai của Trương gia không phải là kẻ không được việc gì.”

Trương Hoán uống một hơi cạn cốc rượu rồi từ tốn nói: “ Xin tứ thúc yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không lùi bước!”

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt