Vương Tư Vũ tiếp nhận cây gỗ, bước nhanh đi tới trước sa bàn chỉ vào Tinh Tinh Hạp mà nói: “ Người Hồi Hột chiếm lĩnh Tinh Tinh Hạp có ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn nhốt chúng ta tại Hà Tây sao cho không thể ở sau lưng của hắn đâm một nhát đao. Suy nghĩ của Hiệt Kiền Già Tư là không sai, nhưng hắn lại quên đi một điểm. Hai tòa thành Bạch Vân bảo cùng Minh Huy Bảo đều là chúng ta xây dựng. Nhược điểm trong kết cấu tòa thành không ai rõ ràng hơn so với chúng ta. Chỉ cần đem hỏa dược thu xếp tại điểm yếu nhất trên, thuộc hạ đã tính ra, ba mươi cân liền đủ để nổ chúng sụp xuống. Nhưng thuộc hạ cũng biết, chỉ sợ đô đốc tạm thời cũng không muốn làm như vậy.”
“ Nói xong chưa!” Trương Hoán đã có thập phần hứng thú, câu nói sau cùng mới là điều hắn quan tâm.
“ Hiệt Kiền Già Tư muốn dùng hai tòa thành nhốt chúng ta tại Hà Tây, hắn hoàn toàn là tự làm cho mình một cái lồng. Chúng ta đây liền kiên nhẫn chờ, để hắn vẫn cho rằng chúng ta không cách nào lao ra khỏi Hà Tây. Nhưng chúng ta ngược lại đi ra ngoài rất dễ dàng, cứ như vậy thì quyền chủ động liền nắm giữ ở trên tay chúng ta. Không chỉ có như thế, hắn lại còn sáng tạo cho chúng ta một cách bày kế 'minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương' “
Nói đến đây, Vương Tư Vũ hít một hơi thật sâu, đem cây gỗ chỉ hướng phía nam Đôn Hoàng một ngón tay “ Từ Bồ Xương Hải ( nay là La Bố Bạc ) men theo bờ nam Mạt Hà cướp lấy Bá Tiên Trấn, như vậy chúng ta liền chen vào sau lưng người tộc Thổ Phiên. Đô đốc chắc đã rõ ràng ý của thuộc hạ?”
Trương Hoán vỗ tay cười to, Vương Tư Vũ cũng là cùng hắn không mưu mà hợp. Hắn thở phào một hơi, vui mừng nói: “ Ngươi hiện tại tiến bộ rất lớn, đã chuyển từ tướng lên soái. Nhưng mà có một điều ta phải nhắc nhở ngươi. Hoàn toàn không thể khinh địch, ngươi hiển nhiên là đánh giá thấp Hiệt Kiền Già Tư, ngươi cho là hắn không nghĩ tới con đường Bồ Xương Hải này sao? Ta dám khẳng định, hắn chiếm lĩnh Tinh Tinh Hạp thì ý đồ không chỉ có để ngăn chặn chúng ta tây tiến đơn giản như vậy. Hắn chính hy vọng chúng ta chỉ có thể đứng phía sau tộc Thổ Phiên”
Vương Tư Vũ nghiêm nghị, “ Đô đốc dạy bảo, thuộc hạ đã nhớ được.”
“ Mặc dù đây là suy nghĩ của Hiệt Kiền Già Tư, nhưng đối với chúng ta cũng có lợi.”
Trương Hoán do dự một phen, liền trịnh trọng nói với Vương Tư Vũ: “ Ta đối với ngươi kỳ vọng rất lớn. Nếu như lần này có thể chiếm đoạt An Tây, ta liền tính toán để ngươi tới làm Tổng đốc An Tây cùng Bắc Đình. Cho nên cuộc chiến An Tây lần này ngươi cần cố gắng nhiều hơn, ngươi hiểu chưa?”
Vương Tư Vũ yên lặng gật đầu. Hắn hiểu rõ ý tứ của Trương Hoán, chính là muốn hắn lĩnh quân xuôi nam đi Bá Tiên Trấn, hắn khom người đáp: “ Thuộc hạ rõ ràng!”
“ Ngươi rõ ràng là tốt rồi. Lần này xuôi nam ta hy vọng ngươi thay ta làm tốt một việc.”
Trương Hoán chắp tay đằng sau đi tới trước trướng. Hắn dừng ở ánh nắng chiều đỏ hồng đằng xa đã nhuộm cả trời tây, trong giọng nói có chút bi thương. Hắn chậm rãi nói: “ Ngươi cần đem về an toàn cho ta các tướng sĩ Đại Đường đã cô thủ ở An Tây hai mươi năm quay về Hà Tây. Ngươi phải nhớ kỹ, đây mới là nhiệm vụ thực sự của ngươi.”
Vào lúc ban đêm, Vương Tư Vũ liền dẫn hai vạn kỵ binh cùng mấy vạn thớt chiến mã rời khỏi Tinh Tinh Hạp nhằm hướng quận Đôn Hoàngmà đi. Trong vòng nửa tháng tiếp theo, Trương Hoán cơ hồ đều án binh bất động. Lúc này triều đình cũng phát đến chiếu thư. Đồng ý cho hắn lấy thân phận chinh tây Đại Nguyên soái thu hồi Bắc Đình cùng An Tây. Cùng lúc đó, triều đình nhà Đường phái Ngự Sử Trung Thừa Trầm Phòng làm sứ giả đi dân tộc Thổ Phiên, phái Thái Bộc Tự Khanh Hàn Triêu Thải làm sứ đi Hồi Hột, chia làm hai đến hai nước chính thức tiến hành giao thiệp, yêu cầu bọn họ rút lui khỏi Tây Vực của Đại Đường.
Trong tháng sáu, tiền quân Hồi Hột đến Yên Kỳ trấn, cùng lúc đó hai vạn viện quân tộc Thổ Phiên cũng chạy tới Yên Kỳ trấn. Hai quân vì tranh đoạt trấn này mà bạo phát chiến tranh kịch liệt. Hồi Hột Đại tướng Mạnh Liên Đạt Kiền giả vờ bại, lại xuất chiêu hồi mã thương đánh cho quân tộc Thổ Phiên vừa mới thư giản đại bại. Quân tộc Thổ Phiên lui về Quy Tư, Hồi Hột một trận chiếm lĩnh Yên Kỳ. Hiệt Kiền Già Tư liền đổi lệnh cũ thừa dịp thắng truy kích, lệnh cho đại quân chiếm đóng Yên Kỳ trấn, bắt đầu sửa chữa thành tường, thu thập bò dê. Đồng thời phái binh chia đi lấy Thiết Môn Quan, Trương Tam Thành. Với chiến thuật cướp lấy các thành trì quan ải, tiến hành đánh đâu chắc đấy để từng bước xâm chiếm.
Ngày hai mươi tháng sáu, Trương Hoán nhận được tin tức đại chiến Yên Kỳ. Hắn lập tức ý thức được cơ hội mà hắn chờ đợi đã lâu rốt cục đã đến.
Đây là một đêm không trăng sao, mây đen phủ kín, một vùng đen kịt trùm khắp cả vùng núi. Quả núi lớn ngăm đen cao và dốc đứng phảng phất con quái thú lớn mặt mày hung ác. Bóng đêm đã hoàn toàn nuốt sống bọn họ.
Minh Huy Bảo giống hệt như con quái thú lớn một chân, được xây dựng bám thật sát vào thế núi. Cũng như Bạch Vân Bảo, nó chắc chắn mà cao lớn, tạm thời dễ thủ khó công. So với hai tòa thành khác thì nó càng có cái thế một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể qua. Nó là dựng tại một triền núi hoàn toàn nhô ra khỏi cả dãy. Chính triền núi cao vài chục trượng này làm dãy núi Tinh Tinh Hạp phía sau nở ra, phảng phất một cái đập lớn. Bộ binh có thể dễ dàng đi qua, nhưng kỵ binh cùng đồ quân nhu thì không cách nào thông qua. Chỉ có thể từ trong tòa thành mà đi qua. Trong bóng đêm, mặt đất không cách nào giữ lại nhiệt, cái nóng bức ban ngày đã bị từng đợt gió mát đuổi đi nên vô cùng mát mẻ. Giờ phút này, đại đội quân Đường đã ẩn núp ngoài ba dặm tại phía đông tòa thành, cùng đợi tin tức Đặc Cần Doanh. Trương Hoán thì đứng ở trên một tảng đá lớn, ánh mắt thâm thúy dừng ở tòa thành đằng xa đen nhánh.
Chính như Vương Tư Vũ nói, trong kết cấu của Minh Huy Bảo cùng Bạch Vân Bảo xác thật đều có chỗ thiếu hụt. Không phải do ở cửa thành không có hào đào bảo vệ thành, mà là pháo đài đều xây tựa vào vách núi. Do dựa vào vách núi không có thành tường, những viên đá xây dài ngắn khác nhau nương tựa thế núi để lộ chỗ so le không đồng đều làm xuất hiện rất nhiều khe hở. Khe hở lớn nhất thậm chí có thể chui vào một người, trong loại kết cấu đó thì chỗ thiếu hụt khiến cho một đoạn thành tường dựa vào núi chỉ giống như xếp gỗ. Cũng không cần gắng sức, chỉ cần một trận chùy công thành liền có khả năng dễ dàng đánh sụp đổ thành tường.
Chỗ thiếu hụt loại kết cấu trên thực sự không phải là quân Đường không muốn khắc phục nó vì tòa thành vừa mới sửa trước đó hai tháng. Nhưng biện pháp giải quyết công kích chỗ thiếu hụt loại này của tòa thành cho dù sức người cũng chưa chắc làm được. Bên dưới đoạn tường thành là một chỗ dốc đứng, không cần phải nói đến chùy công thành mà ngay cả chỗ để bọn lính dùng khúc gỗ đánh vào cũng không sao có vị trí để lấy đà.
Người Hồi Hột không làm được. Nhưng quân Đường, nói chính xác là quân Tây Lương, bọn họ cũng không giống vậy, bởi vì bọn họ có một loại vũ khí bí mật.
Chấp hành nhiệm vụ bí mật tự nhiên là Phi Viên Đội trong Đặc Cần Doanh. Bọn họ số người không nhiều lắm, còn không đến trăm người nhưng mọi người ai nấy đều mang võ nghệ cao cường hoặc kì tài. Trên con đường gập ghềnh trong Tinh Tinh Hạp, bọn họ đi nhanh như bay, như giẫm trên đất bằng. Nhưng cụ thể chấp hành nhiệm vụ chỉ có ba người, bọn họ lại là tỉ mỉ chọn lựa ra từ trong trăm người, không chỉ có thân thủ vô cùng nhanh nhẹn mà hơn nữa còn can đảm cẩn trọng.
Giờ phút này, ba người đã cách Minh Huy Bảo không đến hai trăm bộ. Bọn họ mặc y phục đen dạ hành, mỗi người lưng đeo một hộp dẹt làm từ sắt mỏng bọc da, mỗi cái hộp có hai mươi cân hỏa dược. Trải qua ba năm nghiên cứu thí nghiệm, quân Tây Lương đối với việc tìm hiểu hỏa dược cũng càng ngày càng sâu. Không chỉ có tăng tỉ lệ hỏa dược trong đá tiêu ( nitrat kali) từ chỉ có sáu thành tăng lên hơn bảy thành làm tăng thêm lực nổ mạnh. Hơn nữa nắm giữ càng thêm tinh tế biện pháp nghiền nát làm cho hạt hỏa dược nhỏ như hạt ngô mà còn chắc nịch bóng loáng. Chỉ có điều là dùng nhân công nghiền nát cho nên sản lượng trước sau không thể tăng lên.
Ba người chạy như những chú thỏ khôn, khi thì ẩn sau tảng đá lớn, khi thì nằm rạp người trườn nhanh. Nhờ bóng đêm đen kịt yểm hộ, ba người rốt cục đến sau một tảng đá lớn cách Thạch Bảo ước năm mươi bộ. Trên thành có binh lính tuần tra không ngừng đi qua đi lại nhìn chăm chú vào động tĩnh dưới thành. Ở trong thành lại còn đào vài cái giếng có miệng đặc biệt, bên trong có vại nước, trên vại nước có đậy một miếng da trâu. Như vậy trong phạm vi hai dặm quanh thành mà có đại đội quân sĩ hành động thì đều nghe được rõ ràng.
Nếu đi lên phía trước, ba người sẽ bại lộ trong phạm vi tầm mắt binh lính tuần tra. Bọn họ sớm có kế hoạch liền tung người lên, ba người trước sau bám vào trên vách núi, nhờ dây leo tươi tốt trên vách yểm hộ mà từng bước tường bước trườn về phía tường thành.
Năm mươi bộ, bọn họ ước chừng trườn hết một khắc. Lúc cách tường đã không đến một trượng thì chân đạp vào hốc đá, bọn họ phảng phất ba con khỉ nhẹ nhàng rơi dưới chân tường thành không một tiếng động mà cũng không phát ra hơi thở hổn hển, dán thật sát thành tường.
Lúc này, trên thành một binh lính tuần tra thấy mắt hoa một cái, hắn tựa hồ trên vách đá nhìn thấy gì đó. Hắn dụi dụi mắt, chỉ thấy trên vách đá có vài sợi dây leo đang rung động, cũng không bất cứ điều dị thường nào. Hắn lại thăm dò nhìn qua xuống phía dưới nhưng vẫn không phát hiện thấy cái gì.