Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 283 : Mỗi người một mưu mô (2)
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Trương Hoán nhất thời lòng như lửa đốt. Thân binh báo lại, Nguyên Tái bị trúng tên độc, hiện chỉ còn thoi thóp. Trương Hoán bước nhanh vào cửa phủ, chỉ thấy Đội trưởng kỵ binh hộ vệ Nguyên Tái quỳ trên mặt đất chờ xử lý, bên cạnh có Đô úy thân binh Lý Định Phương.
Lý Định Phương thấy Trương Hoán đi vào, lập tức tiến lên bẩm báo: “ Bẩm báo đô đốc, trong trận chiến phục kích có bảy huynh đệ bỏ mình, mười lăm người bị thương. Chúng ta giết địch hai mươi mốt tên, bắt được hai mươi chín tên. Nhưng bởi vì Đội trưởng nhất thời sơ sẩy không lục soát đại thụ, để cho tên thích khách nấp ở trên đại thụ ra tay.”
Hắn chỉ một ngón tay vào Đội chánh quỳ trên mặt đất mà nói: “ Xin đô đốc xử lý!”
Trương Hoán liếc mắt nhìn Đội chánh, thấy hắn cúi đầu không nói một tiếng liền bảo: “ Cẩn thận mấy cũng có sai sót, công lao liền biến thành tội. Thôi đi xuống, phạt trượng năm mươi quân côn!”
“ Tạ ân đô đốc không giết!” Đội trưởng tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn kích động dập đầu theo vài tên quân hành hình đi xuống .
Trương Hoán lại nhìn lướt qua mọi người mà nói: “ Chi tiết nhỏ lại quyết định thành bại. Hy vọng chuyện này tất cả mọi người lấy đó làm gương. Nếu như lại có lần sau, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu!”
Mọi người kinh hoàng, đồng loạt ôm quyền ưng thuận. Xử lý xong tội thất trách, Trương Hoán liền có người nhà phủ Nguyên Tái dẫn đường bước dài vào phía nhà trong đi tới. Lý Định Phương thì bám sát theo ở phía sau.
“ Đô đốc, thuộc hạ đã tra rõ, phạm nhân bị bắt hầu hết đều là hộ vệ riêng của Vũ vương Lý Thừa Hoành. Xin hỏi đô đốc, chuyện này nên xử trí như thế nào?”
Trương Hoán dừng bước, trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Chuyện này trước hết phong tỏa tin tức, nếu có người hỏi thì bảo là Nguyên Thị Lang bị bệnh. Tuyệt không có thể để chuyện hắn bị thương tiết lộ ra ngoài. Bao gồm cả y sư chữa trị vết thương cho hắn cũng không thể cho đi, hiểu chưa?”
“ Tuân mệnh!” Lý Định Phương thi lễ rồi thu xếp đi. Lúc này, con trưởng Nguyên Tái mang theo một người y sư đi ra, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Trương Hoán thì khẩn cấp bước lên phía trước thi lễ. Mắt hoe đỏ hắn nói run run: “ Phụ thân của ta bị vết thương đe dọa, thỉnh Thượng Thư làm chủ cho Nguyên gia chúng ta.”
“ Chuyện này là trách nhiệm của ta, ta chắc chắn sẽ cho các ngươi một cái công đạo.”
Trương Hoán áy náy thở dài một hơi rồi lại hỏi y sư: “ Vết thương của Nguyên Thị Lang hiện tại như thế nào?”
“ Khởi bẩm Trương sứ quân, trúng tên không đáng ngại, nhưng độc trên mũi tên lại thập phần hung hiểm, tiểu nhân cũng không cách nào phá giải, chỉ có thể tạm thời ổn định độc tính” Nói đến đây, y sư liên tục than thở lắc đầu
“ Vậy hắn còn có thể chống đỡ bao lâu?” Trương Hoán khắc chế lo lắng trong lòng, trầm giọng hỏi.
“ Cái ...này “ Y sư nhìn thoáng qua Nguyên Tri Lễ rồi ấp a ấp úng nói: “ Nhiều nhất ba canh giờ!”
“ Ba canh giờ?” Tim Trương Hoán rớt mạnh xuống vực sâu, mồ hôi trên trán đã chảy ra. Hắn lắc người bước nhanh vào phòng bệnh, Nguyên Tri Lễ gọi không kịp, vội vàng theo đi vào.
Trong phòng bệnh tràn ngập một mùi tanh hôi nồng đậm, hai gia nhân đang bịt mũi quét dọn máu đen trên mặt đất. Thấy có người đi vào thì hai người sợ đến không ngừng run rảy mà bưng chậu nước đi ra ngoài.
Trương Hoán đi tới trước trướng mở một nửa rèm trướng. Chỉ thấy Nguyên Tái sắc mặt xám như tro mơ hồ bao phủ một màn đen, hơi thở ngắn mà yếu ớt. Mặc dù hắn không hiểu y thuật, nhưng dù sao từ nhỏ ở trong Dược Đường lý của Lâm Đức Long cũng thấy được nhiều nên chỉ nhìn tình hình này liền biết Nguyên Tái quả thật là duy trì không được bao lâu .
“ Loại độc chất này thập phần đáng sợ, giống như cầm cự không quá một nén nhang liền chết. Nhờ có binh lính khoét mũi tên đi trong vết thương nên mới giảm bớt độc tính của nó đi rất nhiều. Nhưng mà nếu như không sớm nghĩ biện pháp thì khẳng định sẽ không cầm cự quá hừng đông.”
Y sư nói vậy đột nhiên cho Trương Hoán một đường hy vọng. Hắn quay mạnh đầu lại mà hỏi: “ Nghe ý tứ của tiên sinh, chẳng lẽ còn có thể cứu hắn?”
Y sư cười khổ một phen rồi nói: “ Bất cứ độc gì đều có giải dược, chỉ là tại hạ chịu bó tay thôi. Cởi chuông thì chỉ có người buộc chuông thôi!”
Trương Hoán rõ ràng ý tứ của hắn bèn không lưỡng lự xoay người đi ra ngoài. Hắn lớn tiếng ha lệnh: “ Lệnh huynh đệ lập tức tập kết! Một khắc cũng không được chậm trễ.”
Lệnh ban ra lập tức thi hành, Trương Hoán cơ hồ là bước không ngừng lập tức đi ra cổng lớn thì hơn năm trăm thân binh đã tập kết xong. Trương Hoán nhảy lên ngựa, vung roi ngựa lên quát: “ Đến Thập Vương trạch, phủ Nghiễm Vũ vương!” Đám kỵ binh thúc dục chiến mã, vó ngựa hất lên, bụi bặm cuồn cuộn bay lên không, mấy chục hòa thượng đi hoá duyên trở về sợ đến nhao nhao trốn tránh. Đội kỵ binh giống như một con Hắc Long trong màn đêm nặng nề nhanh như chớp phi đi.
Thập Vương trạch là địa danh ở vào phía đông Đại Minh Cung. Lúc ban đầu là Đường Huyền Tông Lý Long Cơ sau khi đăng cơ thì xây dựng cho mấy người anh em cư trú để tiến hành giám thị tập trung. Sau đó con cái ngài cũng đến đó nên mở rộng thành Thập Lục vương trạch. Đến thời kỳ Thiên Bảo, con cháu sinh sản đông đúc liền lại xây lên cả trăm viện, cuối cùng hình thành nơi Hoàng tộc tụ cư tập trung nhất ở Trường An.
Nghiễm Vũ vương Lý Thừa Hoành là cháu chắt của Lý Hiền, con của Cao Tông Lý Trị cùng Võ Tắc Thiên sinh ra. Lão là anh cả của Lý Thừa Nghiệp, năm nay vừa làm lễ đại thọ bảy mươi tuổi. Trong Hoàng tộc tại Trường An, lão có tư cách là một người già nhất. Nhưng mà tư cách lão mặc dù già cũng là người không có khí phách. Cả ngày đi theo bám đít Lý Cầu, phất cờ hò reo cho hắn, thêm chân tiếp tay. Lần phục kích Nguyên Tái này, Lý Cầu lệnh cho lão làm. Mặc dù lão đau lòng vì em chết, nhưng muốn lão đi báo thù rửa hận cho huynh đệ thì cũng là hoàn toàn không có khả năng. Lão mới bảy mươi tuổi, còn muốn sống lâu ba mươi năm nữa! Muốn lão xả thân vượt hiểm thì chẳng phải là muốn cái mạng già của lão.
Vương phủ của Lý Thừa Hoành nằm trên đường Thiên Bảo, ở trên đường này mỗi phủ đệ của các vị thân vương, quận vương liên tục nối tiếp nhau. Tòa này so sánh tòa kia thì xa hoa hơn, phủ này so sánh phủ kia lại khí thế hơn.
Hoàng tộc Đại Đường mặc dù mất đi quyền lực, nhưng thực lực kinh tế của bọn họ vẫn cứ là thập phần hùng hậu, nhất là ruộng đất. Sáu thành đồng ruộng đã là màu mỡ ở Quan Trung đều bị hoàng thất chiếm cứ, bọn họ thu tô cho vay tiền, nuôi gia súc tậu nô lệ. Trên bình nguyên Quan Trung đây đó lại có những trang viên thật lớn phảng phất kể rõ ngày xưa huy hoàng của bọn họ.
Lý Thừa Hoành thích nhất việc nuôi ca kỹ, đào kép. Ở trong hậu viện của lão, lão noi theo Lý Long Cơ trồng vườn lê lớn để ở đó thổi đàn sáo, tập luyện ca múa. Lão nằm dưới sự che chở của tổ tiên lưu lại tận tình hưởng thụ cuộc đời. Đại Đường hưng cũng tốt, suy cũng được, cùng lão thì có quan hệ gì đâu?
Giờ phút này sắc trời đã tối, lão đang ở vườn lê có mười mấy nữ vũ công xinh đẹp làm bạn thưởng thức rượu ngon đầy tư vị. Ánh nến lã lướt khiến cho trên gương mặt vàng như nghệ của lão nổi lên một tầng bóng loáng. Lão nhắm mắt suy nghĩ trong cảnh oanh oanh yến yến với vẻ mặt hài lòng khoan khoái.
Đột nhiên, lão mơ hồ nghe thấy một tràng âm thanh như sấm rền trong cơn động đất. Lúc mới đầu không đáng để ý, nhưng âm thanh này càng ngày càng gần, càng ngày càng vang. Lạch cạch, một cây cây nến từ trên giá nến rơi xuống gẫy làm ba đoạn.
Lý Thừa Hoành kinh ngạc đứng lên, cầm chén rượu mà không biết chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này, quản gia của lão lảo đảo chạy vào hoảng sợ hô: “ Vương gia mau đi xem một chút đi! Bên ngoài có đại đội kỵ binh tới cửa. Cả cửa trước cùng cửa sau đều bao vây, và đang phá cửa!”
“ Cái gì!”
Trong lòng hắn một hồi run run nhẹ buông tay, Phanh! một tiếng giòn tan, chén rượu rơi xuống đất nát bấy. Mười mấy nữ nhân đều cùng nhau sợ ngây người, trêm mặt vốn xoa phấn trắng lốp càng thêm không có một giọt máu. Trong đầu bọn họ nảy ra một ý niệm chính là: tịch biên gia sản.
“ Sợ cái gì!” Lý Thừa Hoành lấy hết can đảm của lá gan chuột nhắt mà quát: “ Ta là Nghiễm Vũ vương, ai dám càn rỡ ở nhà ta, dẫn ta đi coi.”
Đám chúng nữ thương hại nhìn Vương gia, Bảo Đao lão tướng vốn ở trên giường mạnh như rồng như hổ lại đột nhiên gian biến thành một người run rẩy, thành kẻ chết một nửa như gỗ sắp sửa mục. Không có ai hạ chỉ lệnh, nhưng đám vũ nữ người nọ tiếp người kia hiểu ý nhau đều không tuyên bố mà len lén trốn .
Lý Thừa Hoành cơ hồ là được hai người nhà một tả một hữu đỡ đến trước viện. Tình thế đã nhanh chóng biến hóa. Binh lính đã đập vỡ cửa lớn, chung quanh Lý Thừa Hoành đều là binh lính cầm đao. Sắc mặt lão trắng bệch, trong mắt đúng là vẻ sợ hãi, cũng không có người nào nói cho lão biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Dọc đường đi tới trước viện, tim lão phảng phất lập tức rớt xuống vực sâu. Trong sân lớn sáng rực. Mấy trăm tên binh sĩ một tay cầm cây đuốc, một tay xách đao, làm thành một cái vòng tròn lớn. Ở giữa vòng tròn đứng mười mấy nam nhân già có trẻ có, đều là con và cháu của lão, ai nấy đều hoảng loạn.
Lý Thừa Hoành liếc mắt nhìn thấy một người ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng, đúng là Binh Bộ Thượng Thư, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán. Lão đột nhiên gian rõ ràng, Lý Cầu mượn trăm tên võ sĩ của mình, hiện tại đã xảy ra chuyện.
“ Trương Thượng thư, ngươi đây là có ý gì?” Từ chỗ tối truyền đến một âm thanh run rẩy, ngay sau đó xuất hiện một ông lão đầu đầy tóc bạc được hai gia đinh tả hữu nâng đỡ, tựa hồ lão ngay cả đi cũng không nổi.
Lý Thừa Hoành. Trương Hoán vào mấy năm trước đã gặp qua lão, một lão Vương Gia ngạo mạn mà vô lễ. Hắn liếc mắt, mười mấy thân binh quây quanh nắm giữ, không để ý chút nào đến thể diện Vương gia cứ mạnh mẽ lôi lão vào trong.
“ Nghiễm Vũ vương, ngươi phái người ám sát đại thần triều đình, chứng cớ vô cùng xác thực. Bổn quan vì phòng ngừa ngươi bỏ trốn hiện đặc biệt bắt giữ đem cả nhà ngươi tới quân doanh. Ngày mai lại chuyển giao Hình bộ, trói hết thảy cho ta đi!”
Bọn lính bắt đầu ra tay cứ như giết heo mổ dê, chỉ chốc lát liền xô ngã sấp mặt thành một đám lớn rồi bắt đầu buộc chặt. Tiếng la, tiếng khóc đột nhiên vang lên, Lý Thừa Hoành mới vừa rồi cơ hồ bị bọn lính xiết gãy xương, đau đớn hãy còn chưa biến mất thì hiện tại nghe nói phải đi quân doanh. Lão đương nhiên biết đi nơi đó không chết cũng bị lột da, lão bất chấp mặt mũi, lập tức hoảng sợ hô to: “ Trương Thượng thư hiểu lầm, ta cũng không có giết đại thần triều đình. Là Lý Cầu làm, không quan hệ đến ta!”
“ Không quan hệ đến ngươi?” Trương Hoán cười lạnh một tiếng, quay đầu lại vung tay lên. Hơn mười tên thân binh lôi kéo ba nam nhân bị trói tiến lên, Trương Hoán chỉ vào bọn họ lạnh lùng nói với Lý Thừa Hoành: “ Đây là thích khách ngươi phái đi, ngươi chớ có nói ngươi không biết đến chuyện này.”
Lý Thừa Hoành trên mặt giật giật kịch liệt, trong lòng thống hận chính mình tới cực điểm. Ngày hôm trước lúc Lý Cầu mượn người của lão thì luôn miệng nói tuyệt sẽ không liên lụy tới lão. Trước đó sẽ bảo bọn họ uống thuốc độc, nhưng bây giờ nhìn lại thì chính mình hiển nhiên là bị Lý Cầu lường gạt. Lý Cầu chính là muốn lợi dụng mình để trốn tội, coi như hắn cùng chuyện này không liên quan.
“ Trương Thượng thư, những người này là của ta không sai. Nhưng bọn hắn hai ngày trước được Lý Cầu mượn đi. Còn làm chuyện gì, ta thật sự là không biết!”
Trương Hoán đã hiểu được, những thích khách bị bắt chẳng qua là Lý Cầu dùng làm ngụy trang, hai người trên cây mới chánh thức là người Lý Cầu phái tới. Một người bị giết, một người tự sát không có để lại một chút đầu mối. Như vậy tất cả chứng cớ đều chỉ hướng về phía Lý Thừa Hoành, kỳ thật lão ngu xuẩn này cái gì cũng không biết.
Nhưng Trương Hoán muốn chính là giải dược, coi như Lý Thừa Hoành không có giải dược thì lão cũng là một liều thuốc dẫn vô cùng tốt, càng mấu chốt là hắn đang không có thời gian. Trương Hoán ngầm làm ám hiệu ở sau lưng, đám thân binh một tay tóm lấy ba tên thích khách lật ngược lại rồi giơ tay chém xuống. Ba cái đầu người đồng loạt bị chém đứt, từ cổ phun ra lượng lớn máu tươi. Mấy đứa con cháu của Lý Thừa Hoành ở gần bọn họ bị phun đầy đầu đầy mặt vẻ mặt, mấy người hét lên một tiếng đồng loạt bị hù dọa mà hôn mê bất tỉnh. Không chỉ có bọn hắn, đám con cháu khác ngày thường đều ăn trắng mặc trơn, sống an nhàn sung sướng đã bao giời gặp qua hình ảnh kinh khủng bực này nên lại liên tiếp dọa ngất bảy tám người, những người còn lại đều sợ đến nhắm mắt lại lạnh run mà không dám nhìn nữa.
Trương Hoán thúc ngựa tiến lên, hắn nặng nề hừ một tiếng, cúi người lạnh lẽo nhìn Lý Thừa Hoành mà điềm nhiên nói: “ Ta hiện tại cũng không muốn nghe ngươi giải thích gì, đợi lát nữa tại quân doanh có lẽ ngươi sẽ nhớ ra, rốt cuộc là ai sai ngươi đi giết Nguyên Thị Lang.”
Hắn vung tay lên, lớn tiếng ra lệnh: “ Trói lại cho ta!”
Ba tên binh lính vóc người khôi ngô tiến lên giống như bắt con gà con mà lật sấp Lý Thừa Hoành lại. Sợi dây to hơn cơ hồ muốn cắt đứt xương côt lão, Lý Thừa Hoành mặc dù là tiểu nhân nịnh nọt, nhưng lão cũng không ngu dốt. Lão đã hiểu ý tứ của Trương Hoán, mặt của lão bị ấn trên mặt đất, đối diện mặt lão là thân người không đầu cổ, huyết vẫn còn ồ ồ trào ra về phía ngoài. Từ trên mặt đất mà nhìn thì càng đặc biệt kinh khủng. Lý Thừa Hoành sợ đến hồn phi phách tán, lão lấy hết sức mà khàn giọng cầu khẩn: “ Trương Thượng thư, Trương Đô đốc, đây đều là Thái Hậu sai ta làm. Ta nguyện ý lên án nàng. Cầu Trương Đô đốc tha mạng!”
Trương Hoán cười, sắc mặt của hắn lập tức trở nên vô cùng ôn hòa “ Vương gia sao không nói sớm, làm hại thiếu chút nữa hiểu lầm. Người đâu! Mau nhanh cởi trói cho Vương gia, xoa gân cốt cho Vương gia để Vương gia viết đơn kiện.”
Binh lính lại cởi sợi dây trói Lý Thừa Hoành, dìu lão đứng lên. Lý Thừa Hoành thấy chính mình mặc dù được cởi trói, nhưng đám con cháu vẫn đang bị trói úp sấp, lưỡi đao sáng như tuyết vẫn gác ở trên cổ bọn họ.
Lão một câu cũng không dám nhiều lời, mà cứ theo đám binh lính đến thư phòng đi viết lời khai. Rất nhanh, binh lính cầm ba bản lời khai tiến lên, đưa cho Trương Hoán: “ Đô đốc, đây là lời khai ngài muốn, tổng cộng viết ba bản.”
Trương Hoán mở ra nhìn qua, cũng là theo ý tứ của hắn mà viết, phía sau ấn dấu tay đỏ tươi. Hắn thu lời khai lại chỉ roi ngựa vào Lý Thừa Hoành mà nói: “ Ta cảnh cáo trước, nếu như ngươi lại có can đảm phản cung, ta sẽ đem cả nhà ngươi đưa cho người Đảng Hạng làm nô!”
“ Đi!”
Đại đội nhân mã đi theo Trương Hoán giống như cơn lốc rời đi. Trong chốc lát, người ngựa liền đi sạch sẽ, sân trước của vương phủ lại trở nên tối om. Lý Thừa Hoành trợn mắt há hốc mồm nhìn con cháu rên rỉ đầy đất, lão chân mềm nhũn, vô lực ngồi xuống. Trong cuộc đời này đây là lần đầu tiên lão biết đến sự tàn khốc của đấu tranh quyền lực.
Cách cửa Cửu Tiên Đại Minh Cung hơn trăm bộ, Trương Hoán có hơn mười tên thân vệ vây quanh đang lẳng lặng chờ đợi hồi âm của Thôi Tiểu Phù. Ở phía sau hắn, hơn năm trăm kỵ binh xếp hình chữ nhất, bọn họ che giấu sát khí lại càng có một loại dự cảm áp lực bức bách khác. Trên lâu thành Cửu Tiên môn, gần trăm tên thủ vệ căng thẳng nhìn kỹ Trương Hoán. Còn cách đó ngoài một dặm, hơn hai nghìn tên binh lính Thiên Ngưu Vệ nghe tin chạy tới giám thị tình huống bên này từ xa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thời gian vẫn còn hơn một canh giờ, từ xa tiếng trống đóng cửa phường đã bắt đầu vang lên. Nhưng Trương Hoán vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng chờ đợi, không hề di chuyển chút nào. Hắn biết Thôi Tiểu Phù nhất định sẽ cho hắn giải dược.
Bên trong Lân Đức Điện, Thôi Tiểu Phù mặt mày giận dữ chắp tay đi tới đi lui, ở trên ngự án của nàng có đặt lời khai của Lý Thừa Hoành nét mực chưa khô, ngôn từ chuẩn xác, một mực chắc chắn là Thôi Tiểu Phù nàng hạ lệnh ám sát Nguyên Tái, là để cướp lấy Binh bộ.
Cách đó không xa, Lý Cầu xuôi tay mà đứng. Sắc mặt của hắn cũng là phẫn nộ lại bất đắc dĩ. Mới hơn một canh giờ trước, hắn vừa mới khoe công với Thôi Tiểu Phù là đã ám sát Nguyên Tái thành công. Lại còn đem chủ mưu ám sát đổ cho Lý Thừa Hoành. Vào lúc hai người đang mưu tính cướp lấy Binh bộ hoặc là Sóc Phương thì Trương Hoán liền đã theo chân tới, rồi lại lấy mâu đó mà đâm thuẫn kia, cực kỳ ra ngoài dự liệu của Lý Cầu.
Đúng lúc đó, hoạn quan Phùng Ân Đạo bước nhanh đi tới, hắn cầm một cái bình sứ nhỏ tiến lên đặt ở trên ngự án nói nhỏ: “ Thái Hậu, lão nô đã từ quý phủ Vương gia cầm đến đồ ngài muốn.”
Lý Cầu nhìn chiếc bình sứ nhỏ kia, không cam lòng mà nói: “ Thái Hậu, nếu Trương Hoán dám đem lời khai để nguyên đưa cho người là đã nói trên tay hắn ít nhất còn có một bản nữa. Nếu như chúng ta đưa giải dược cho hắn, hắn lại bội bạc, đem việc này nói ra thì chẳng phải là hư danh thanh của Thái Hậu? Theo chủ ý của thần, nhất định không cho hắn, phủ định hoàn toàn chuyện này. Xem Trương Hoán có thể làm như thế nào?”
“ Chỉ sợ tới lúc đó, kẻ chết kế tiếp chính là ngươi.” Thôi Tiểu Phù thở dài một tiếng mà nói: “ Chuyện này là ta quyết sách sai lầm, lấy chém giết đối kháng Sát Lục thì chúng ta làm thế nào mà địch nổi hắn? Nếu như ta không có đoán sai thì Lý Thừa Hoành nhất định đã chịu nỗi hoảng sợ cả cuộc đời này của hắn chưa bao giờ gặp phải.”
Nàng xoay người đi tới trước bàn nhặt bình sứ lên, cẩn thận đánh giá chiếc bình nhỏ này. Bình chỉ lớn một chút so với ngón cái, long lanh trong suốt, tinh xảo cực kỳ. Dưới ngọn đèn chiếu rọi nó lóe ra tia sáng xanh nhàn nhạt.
“ Ngươi là dùng Độc Dược gì? Giải dược một bình nhỏ này đủ sao?”
Lý Cầu lắc đầu đáp: “ Lượng có đủ hay không kỳ thật thần cũng không biết, đây là mười năm trước một đạo sĩ tha phương đưa cho thần. Một bình Độc Dược, một bình giải dược, trừ nó ra thì thiên hạ không có thuốc nào chửa được độc kia.”
Thôi Tiểu Phù cười cười, nàng ngoắc Lữ Thái Nhất đứng ở bên cạnh tiến lên, đem bình sứ giao cho hắn mà nói: “ Đem cho Trương Hoán, bảo ta đối với chuyện này thập phần xin lỗi!”
Lữ Thái Nhất đáp ứng một tiếng, hắn đưa tay muốn nhận. Thôi Tiểu Phù đột nhiên nghĩ tới điều gì nên rụt tay trở về. Nàng nhìn qua bình sứ, lại hoài nghi nhìn thoáng qua Lữ Thái Nhất. Vật ấy liên quan chuyện trọng đại, tạm thời thiên hạ có một bình này. Nếu có chút xíu sơ xảy thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Nàng ở trong cung vài thập niên, đã sớm luôn cẩn thận, suy nghĩ một chút, nàng liền đem bình sứ giao cho hoạn quan Phùng Ân Đạo mình tín nhiệm nhất.
Phùng Ân Đạo tiếp nhận bình sứ bước nhanh đi. Giờ phút này, tiếng trống đóng cửa các phường thành Trường An lần thứ hai vang lên ầm ầm. Thời gian cách lúc Nguyên Tái độc phát còn có một canh giờ, Trương Hoán trên mặt vẫn còn là không có chút xíu biến đổi, phía sau hắn Lý Định Phương cũng có chút lo lắng, hạ giọng nhắc: “ Đô đốc, thuộc hạ lo lắng coi như giải dược lấy ra được thì cửa phường đã đóng, chúng ta chỉ sợ không kịp.”
Trương gia đại thiếu
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt