Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 281 : Chỉ điểm bến mê
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Bất quá điều này cũng không trọng yếu, quan trọng là hắn cũng giống cha mình, đều vui lòng trợ giúp đồng hương nên mọi người cũng tương ứng kính hắn ba phần.
Hoàng Vân Khanh hơn ba mươi tuổi, trông nhã nhặn mà thanh tú. Hiện tại chủ nhân mà hắn phục vụ đúng là Lạc vương Lý Cầu. Ba năm trước đây được người giới thiệu cho Lý Cầu, hắn làm văn thư, cũng là chỉnh lý hồ sơ, sao chép thư từ. Dù hắn chỉ là phụ tá, địa vị không cao, nhưng hắn lại có thể tiếp xúc với một chút văn thư quan trọng.
Buổi sáng hôm nay, Hoàng Vân Khanh vẫn cứ đi như mọi ngày. Đầu tiên từ trong ngõ hẻm đi ra, ước độ hai dặm thì hắn mới ngoắc một chiếc xe ngựa, căn dặn một tiếng “ Đi phường Duyên Phúc!” rồi liền lên xe đi.
Lên xe ngựa, Hoàng Vân Khanh giống như mọi khi đều là nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng sau khi đi ước một khắc hắn bắt đầu cảm giác có chuyện. Vừa mở mắt hắn lại phát hiện mình không ngờ lại đến đường Chu Tước, cách phường Duyên Phúc đã rất xa.
“ Này! Phu xe, ngươi đi nhầm rồi! Ta muốn đến phường Duyên Phúc chứ không phải đường Chu Tước.” Hắn ra sức nện vào vách xe, trong lòng hết sức tức giận. Ba năm vừa qua hắn chưa bao giờ đi muộn, hôm nay chỉ sợ cũng không còn kịp rồi.
Hắn thấy phu xe cũng không thèm nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước. Hoàng Vân Khanh có chút tức giận lại một lần vỗ mạnh vào vách xe mà hô to: “ Ngươi có nghe hay không! Ta muốn đi phường Duyên Phúc .”
“ Hoàng tiên sinh xin bớt giận, là chủ nhân của ta mời ngài đi một chuyến.” Phía sau hắn đột nhiên truyền ra một âm thanh trầm thấp.
Hoàng Vân Khanh quay mạnh đầu lại, chỉ thấy phía sau lại xuất hiện hai người nam nhân toàn thân áo đen một phải một trái, trên mặt đều che khăn đen, trong đôi mắt toát ra vẻ nhẹ nhàng.
Chính là vì trong mắt bọn hắn ôn hòa khiến cho Hoàng Vân Khanh trong lòng sợ hãi không thôi liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn trầm giọng hỏi: “ Các ngươi là ai? Muốn mang ta đi đâu?”
Trong đó một người cũng chắp tay nói rất khách khí: “ Xin lỗi, Hoàng tiên sinh, chúng ta không thể nói cho ngươi, nhưng ngươi sẽ biết rất nhanh”
Tên còn lại thì lấy ra một cái khăn đen mà nói: “ Dựa theo quy định, chúng ta không thể để cho Hoàng tiên sinh biết đường đi. Hiện có thể có hai lựa chọn, thứ nhất là bị chúng ta đánh ngất xỉu đi, thứ hai là bịt mắt, Hoàng tiên sinh có thể chọn một.”
“ Được! Chuyện này để ta suy nghĩ một chút.” Hoàng Vân Khanh vừa nói lấy lệ, lại thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị bèn mở mạnh cửa muốn nhảy xe. Không ngờ cửa xe lại vẫn không nhúc nhích, hắn lại đến cửa xe đối diện đẩy ra, cũng bị khóa trái .
Hai tên áo đen không nói một lời, cũng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đối với loại phản ứng này của hắn coi như vô ích. Hoàng Vân Khanh rốt cục tức giận, hắn liều mạng nện vào cửa xe gọi lớn: “ Thả ta đi ra ngoài, các ngươi là bang cướp! Vô lại! Mau thả ta đi ra ngoài.”
Xe ngựa lại lượn vòng một cái, chạy nhanh vào một con đường nhỏ yên lặng rồi ngừng lại. Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoàng Vân Khanh rốt cục hơi mệt mỏi, hắn bất đắc dĩ nửa nằm ở xe trên ghế tiện tay lấy ra cái khăn đen bịt mắt rồi lạnh lùng nói: “ Các ngươi buộc ở phía sau đi!”
Một người áo đen giúp hắn buộc sau đầu, xe ngựa lại lần nữa khởi động nhằm hướng chợ phía đông phi đi. Cuối cùng thì vào chợ phía đông, dừng ở cửa sau hiệu trang sức Ngô Châu Việt Bảo.
Hai người áo đen một phải một trái đỡ hắn xuống xe ngựa mang vào bên trong phòng. Cái khăn đen được tháo ra, trong phòng rất tối, ánh sáng yếu ớt. Hoàng Vân Khanh dụi dụi mắt dần dần thích ứng nơi tối tăm này. Chỉ thấy gian phòng bày biện hết sức đơn giản, chỉ có một tủ một bàn, còn có hai cái ghế gỗ. Sát tường có bảy tám nam nhân đứng, đều là vóc người khôi ngô, lưng khoác trường đao, cả người thẳng tắp giống như quân nhân.
Trên ghế đối diện có một người ngồi, mang một cái mặt nạ bằng đồng xanh trông thập phần hung ác nhưng vóc người lại mềm mại, làn da cổ óng ánh nhìn ra được là nữ nhân trẻ tuổi.
“ Hoàng tiên sinh mời ngồi!” Âm thanh của nàng mềm nhẹ làm cho người ta không thể tin được nàng là chủ mưu bắt cóc chính mình. Nàng ta thấy Hoàng Vân Khanh chịu ngồi, lại khẽ cười nói: “ Dọc đường đến đây, Hoàng tiên sinh không có chịu ủy khuất nào chứ!”
Hoàng Vân Khanh hung hăng trợn mắt nhìn hai người áo đen bắt cóc hắn, ngoài miệng lại giống như tức giận mà nói: “ Có khỏe không! khách khí quá.”
Không cần phải nói, nữ nhân đối diện chính là Lý Phiên Vân. Nàng hiện tại là Phủ chánh Nội vụ phủ quân Tây Lương. Theo cách nói hiện tại thì chính là thủ lĩnh đặc vụ bí mật, phụ trách ám sát, tình báo, an ninh, giám thị.v..v... chuyện quan trọng cơ mật. Mới thành lập không có vài ngày, hiện tại thuộc hạ ước hơn năm trăm người. Ngoại trừ những người thuộc hạ của Hồ chưởng quỹ thì vẫn còn rút thêm không ít người từ trong quân đội, sau khi trở lại Lũng Hữu đã mở rộng đến ba nghìn người. Nó không chỉ có quản lý tổ chức tình báo các nơi mà còn muốn thành lập một đạo quân Nội vụ hai ngàn người, tương đương với hiến binh hiện tại.
Lý Phiên Vân không để Trương Hoán thất vọng, nàng lên đài vẻn vẹn hai ngày liền nhắm ngay mục tiêu Lạc vương Lý Cầu. Ánh mắt của nàng độc đáo, không có chủ ý đi đánh quan viên trọng yếu bên người Lý Cầu mà là tìm kiếm một kẻ chức vị không cao, nhưng lại là người có thể tiếp xúc với tình báo trung tâm. Đó là người ghi chép sổ sách của Lý Cầu và văn thư Hoàng Vân Khanh. Nàng xem ra trong hai mục tiêu thì từ người này nàng có thể biết rất nhiều tình báo hữu dụng.
Lý Phiên Vân thấy hắn giống như đứa trẻ đang tức giận, nhưng tâm địa vẫn còn thiện lương. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, liền cười nói: “ Hoàng tiên sinh, ta cũng không dối gạt ngươi. Chúng ta là người của Lũng Hữu Trương Thượng thư, hy vọng tương lai thì ngươi sẽ cùng chúng ta hợp tác, dốc hết năng lực của ngươi cho chúng ta một chút tình báo. Đương nhiên về báo đáp thì chúng ta cũng sẽ không bạc đãi với ngươi.”
“ Trương Hoán?” Hoàng Vân khanh đột nhiên hiểu được, chính mình đã bị cuốn vào cuộc đấu tranh quyền lực giữa Trương Hoán cùng Thôi Thái Hậu. Lý Cầu là người tiên phong của Thôi Tiểu Phù, bọn họ lại nghĩ tới bắt đầu từ chính mình.
Hoàng Vân Khanh sợ hãi một hồi, hắn chỉ muốn cuộc sống bình thường nhẹ nhàng, tuyệt không muốn lọt vào trang giành giữa các đảng. Hắn im lặng một hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “ Nếu ta không làm thì sao?”
“ Rất đơn giản, ta sẽ lập tức giết ngươi, đem chôn thây ngươi ở hậu viện.” Giọng của Lý Phiên Vân vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong giọng nói đã đã không mảy may có sức sống.
“ Phụ thân ngươi tên là Hoàng Sùng, sức khỏe không tốt. Tháng sáu năm ngoái đã mắc bệnh, hôn mê hai ngày mới tỉnh lại. Thày lang luôn căn dặn hắn phải tránh không thể ăn món cay nóng. Con của ngươi tên là Hoàng Minh Minh, năm nay bốn tuổi hai tháng. Ngoài ra nó thích ăn chân gà. Vợ ngươi buổi sáng mỗi ngày cũng phải đi quán cơm Tần Ký mua cho nó hai cái chân gà.”
Lý Phiên Vân nói xong rất bình thản, nhưng mồ hôi hột đã từ trên trán Hoàng Vân Khanh nhỏ giọt rơi xuống. Đối phương bắt được chỗ hiểm của hắn, đó chính là phụ thân cùng con của hắn.
“ Đương nhiên, ta cũng sẽ không giao ngươi việc khó khăn, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống người nhà ngươi. Ta chỉ hy vọng ngươi cung cấp một chút tin tức mà ngươi cho rằng trọng yếu.”
Hoàng Vân Khanh trong lòng vừa là sợ hãi vừa là mâu thuẫn, môi hắn run run mà hỏi: “ Các ngươi thật sự sẽ không bảo ta làm việc khó khăn sao?”
Lý Phiên Vân từ từ đi tới bên cạnh hắn, thẳng thắn nói với hắn: “ Sẽ không, thân phận của ngươi chúng ta rất rõ ràng. Ngươi cũng không làm được chuyện gì lớn, chỉ cần bảo ngươi đem tình báo nội bộ nói cho chúng ta biết là được. Dù sao chúng ta cũng không phải là người tàn bạo giống như Chu Thử.”
Câu nói sau cùng này của Lý Phiên Vân rốt cục làm Hoàng Vân Khanh dao động, hắn thở một hơi thật dài “ Được rồi! Ta đáp ứng các ngươi. Nhưng mà cái gì ta cũng không muốn, chỉ cầu các ngươi không quấy rầy người nhà của ta.”
Lý Phiên Vân cười “ Hoàng tiên sinh là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hảo! Chúng ta sẽ không gây khó khăn cho người nhà của ngươi. Tương lai có một ngày, ngươi có lẽ sẽ may mắn vì đã làm việc cho Trương Thượng thư.”
Lúc này, lập tức một người đem đến một lá “ Thuần phục thư” đặt ở trước mặt Hoàng Vân Khanh, Lý Phiên Vân cười nói: “ Làm theo phép tắc, mong Hoàng tiên sinh ân hạ điểm chỉ.”
Hoàng Vân Khanh tay run rẩy, hắn dùng ngón cái chấm vào mực đỏ nặng nề ấn ngón tay mình trên Thuần phục thư. Hắn biết, cuộc sống tương lai của mình sẽ thay đổi từ đây.
Lý Phiên Vân thu Thuần phục thư lại nói với hai người áo đen đứng ở cửa: “ Đưa Hoàng tiên sinh trở về, không thể sơ sót.”
Hoàng Vân Khanh đi tới trước cửa, hắn chần chờ một lát rồi quay đầu nói với Lý Phiên Vân: “ Ta nói trước cho ngươi một việc! Lý Cầu đã ba năm không có tổ chức hiến tế tông miếu Hoàng tộc. Dựa theo Nội điển Đại Đường, Tông Chánh Tự Khanh hai năm không tế tông miếu sẽ bị cách chức gạt bỏ!”
Đang lúc hoàng hôn, mấy trăm tên thân binh hộ vệ xe ngựa Trương Hoán đi tới cửa phủ Thôi Viên ở phường Tuyên Dương. Thôi Viên sau năm mới liền trở về Sơn Đông. Nhưng sau khi chiến dịch Tương Dương kết thúc thì lão lại một lần lặng yên không tiếng động quay trở về Trường An. Hôm qua vừa về tới, sáng sớm lão liền phái người đưa cho Trương Hoán một phong thơ.
Thăm hỏi Thôi Viên là một mục đích chủ yếu của Trương Hoán lần này quay về Trường An. Hắn hy vọng ánh mắt lão luyện của cựu Tướng Quốc có thể chỉ điểm bến mê cho mình, làm như thế nào để phá cục diện bế tắc trước mặt này.
Xe ngựa ngừng lại, người gác cổng lập tức chạy vào đưa tin cho lão gia. Vì đã lại được Thôi Viên cho phép, Trương Hoán trực tiếp vào cửa phủ nhằm hướng thư phòng Thôi Viên đi tới. Đi tới nửa đường liền gặp quản gia đến đây tiếp dẫn hắn.” Cô gia xin đi theo ta!”
Đi vào thư phòng Thôi Viên chỉ thấy Thôi Viên đang đắp cái thảm lông ngồi ở trên đệm mềm, cười híp mắt nhìn hắn. Mấy tháng không gặp, cảm giác tinh thần của lão so sánh lần trước đã tốt hơn rất nhiều.
Hắn tiến lên thi lễ thật sâu “ Trương Hoán tham kiến Thôi Các lão!”
“ Ngồi xuống đi!” Thôi Viên khoát tay áo cười nói: “ Lần sau phải nhớ kỹ, hãy ngồi xuống thi lễ. Cổ của ta mà nhìn lên được thì mỏi!”
“ Vâng!” Trương Hoán ngồi xuống cười nói với lão: “ Tinh thần Các lão rất tốt, làm cho người ta phấn chấn.”
“ Nói ra thì còn muốn cảm tạ ngươi, ngươi giết chết Chu Thử, vừa áp chế chặt Thôi Khánh Công, không chỉ có thay ta giải trừ cơn giận, hơn nữa cũng giảm bớt tội nghiệt mà ta phạm phải.”
Nói đến đây Thôi Viên thở thật dài một hơi mà nói: “ Ngươi hẳn là biết. Nếu như Thôi Khánh Công làm khốn khổ thiên hạ thương sinh, ta đây cũng chỉ có thể tự sát với người trong thiên hạ để tạ tội.”
Trương Hoán trầm mặc chỉ chốc lát liền nói: “ Cái họa Thôi Khánh Công xác thực khởi nguồn từ Các lão, nhưng cũng không bởi vì hắn là đệ đệ của Các lão.”
Thôi Viên ngẩn ra “ Hiền tế không ngại thì nói rõ ràng, ta già rồi đần độn, hơi nghe không rõ.”
“ Rất đơn giản, bất kể là Thôi Khánh Công, hay là Chu Tử, hoặc Lý Chính, thậm chí bao gồm ta, kỳ thật đều là kết quả của thế gia triều chánh. Nếu như không phải bởi vì mỗi đại thế gia tự mộ binh thì quân phiệt địa phương như thế nào sinh ra nổi? Đúng là triều đình đã mất đi khống chế đối với quân đội của thế gia nên mới xuất hiện Đại tướng cầm quân ở bên ngoài nếu như gây ra việc lớn gì thì ngay cả cơ hội bù đắp cũng không có.”
Nói đến đây, Trương Hoán có chút tiếc nuối lắc đầu “ Cũng giống như Thôi Khánh Công, hắn cùng Đại tướng thuộc hạ của mình đã sớm nắm giữ hơn mười vạn đại quân. Trên danh nghĩa là quân Thôi gia, kỳ thật không phải vậy. Nếu như triều đình có thể khống chế quân đội thế gia liền tuyệt đối không thể để cho cái đó phát triển, ít nhất vào lúc bọn họ vẫn còn non yếu liền có thể xuống tay diệt gọn. Cho dù khi đó bọn họ phản loạn cũng sẽ không thảm khốc giống như hiện tại, tạm thời khó có thể giải quyết.”
Thôi Viên một hồi lâu không nói gì, một lúc lâu sau lão yếu ớt hỏi han: “ Nói về An Lộc Sơn, Sử Tư Minh kia cũng không phải là quân phiệt lớn mạnh dần sao? Khi đó có khả năng không có nói đến thế gia mộ binh, điều này lại giải thích như thế nào đây?”
Trương Hoán chậm rãi lắc đầu nói: “ Các lão cần gì phải thay xà đổi cột, An Lộc Sơn, Sử Tư Minh sở dĩ có thể làm phản là bởi vì trong thời kỳ Khai Nguyên, Thiên Bảo ruộng đất bị thôn tính quá đáng làm cho binh các Phủ suy đồi, triều đình lại không còn lực nuôi quân, chỉ có thể trơ mắt nhìn An Lộc Sơn phát triển an toàn. Nhưng Hồi Hột xâm nhập phía nam lại khiến cho dư nghiệt An Lộc Sơn bị tiêu diệt. Lúc này, dân cư Đại Đường rất thưa thớt, phú hộ cường hào cơ hồ tiêu vong hầu hết, đại bộ phận ruộng đất đều là đất vô chủ. Vừa lúc có thể thừa dịp cơ hội này mà gây dựng lại binh Phủ, khôi phục chế độ quân điền của Đường sơ. Đáng tiếc thế gia mọc lan tràn, không chỉ có chiếm cứ vô số ruộng đất, lại còn cầm giữ quân tự mộ, lại lần nữa dung túng tôn thất Hoàng tộc thôn tính ruộng đất khiến cho Đại Đường quay trở về quỹ đạo cũ, cơ hội bị lãng phí vô ích.”
Thôi Viên mặc dù mấy năm nay một mực tự xét lại, nhưng Trương Hoán nói vậy thật là làm lão cảm thấy chối tai. Lão khoát tay cắt đứt lời Trương Hoán: “ Nhưng lão phu làm Tể Tướng mười năm, khích lệ nông thương ngiệp, nguyên khí Đại Đường dần dần khôi phục. Giá gạo giảm xuống còn ba mươi văn một đấu, đó cũng là kết quả thế gia triều chánh, Nội các cộng đồng hiệp thương đại sự quân quốc tránh khỏi một người độc tài có thể phạm sai lầm. Những điều này chẳng lẽ cũng không đáng nhắc tới sao?”
Trương Hoán tựa hồ cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của Thôi Viên, hắn thẳng thắn phản bác: “ Các lão nói như vậy quá phiến diện. Nguyên khí Đại Đường khôi phục cũng không phải do chính bản thân chế độ thế gia, mà là bởi vì dân tâm loạn lâu nên muốn ổn định, triều đình thuận thế mà sắp đặt. Ta cũng thừa nhận, bất cứ chế độ gì lúc ban đầu cũng có một mặt đáng khen. Mà biểu hiện ra ngoài thì tình thế cũng phần lớn là tích cực có triển vọng. Nhưng mà theo thời gian trôi qua, một mặt thối nát của nó đã lặng lẽ phát sinh. Cứ nhìn hiện tại, cũng chỉ mới gần hai mươi năm trôi qua, thế gia triều chánh liền bắt đầu đi xu hướng suy bại, mà từ đó dẫn dắt nảy sinh quân phiệt cát cứ, hậu quả bắt đầu hiển hiện ra. Nếu như chúng ta không thay đổi loại cục diện này thì cuối cùng sẽ diễn biến thành là bộ dáng gì nữa? Các lão có thể tưởng tượng được sao?”
“ Cái này ...”
Thôi Viên có vẻ cứng họng không trả lời được. Cục diện quân phiệt cát cứ ngày nay chứng thực là năm đó Thất Đại Thế Gia bọn họ quyết định áp dụng thế gia triều chánh đã không nghĩ tới. Ban đầu tất cả mọi người cho là lấy gia tộc khống chế quân đội, lấy Nội các khống chế gia tộc thì sẽ không làm cho loạn An Lộc Sơn tái diễn. Nhưng sự thực, Thôi gia mọc ra Thôi Khánh Công, Dương gia xuất hiện Chu Thử, Bùi gia cũng có Lý Chính, đây là điều ai cũng không nghĩ ra mà thời gian mới chỉ gần qua mười mấy năm.
Trương Hoán cũng khe khẽ thở dài, lấy giọng điệu hòa hoãn từ từ nói: “ Nếu như không muốn bài trừ gốc rễ quân phiệt cát cứ, đổi mới thực hành chế độ triều đình trung ương tập quyền, nếu như không quản tùy ý để tình thế hiện tại phát triển thì sớm muộn sẽ có một ngày, Đại Đường lại phân liệt thành mười mấy tiểu quốc, lại dẫn đến người Hồ ở phương bắc ngoảnh lại, các tộc Khiết Đan, Đảng Hạng, Hồi Hột, tộc Thổ Phiên đồng loạt mắt nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên chúng ta. Vương triều người Hán chúng ta lại dẫm vào bi kịch Ngụy Tấn. Nếu có anh hùng người Hán như Dương Kiên xuất hiện thì có lẽ còn có thể thành lập triều đại mới. Nếu không, người Hồ thảo nguyên một khi lớn mạnh thì Trung Nguyên chúng ta sẽ gặp phải tai ương ngập đầu, vạn dặm sơn hà tất cả là bãi cỏ của người Hồ, ngàn vạn phụ nữ đều là bò dê của người Hồ.”
Trương Hoán nói chuyện làm Thôi Viên lộ vẻ sợ hãi chấn động, những điều này lão cũng từng nghĩ qua nhưng cũng không dám thừa nhận nó sẽ phát sinh. Hôm nay từ trong miệng Trương Hoán nói ra lại làm Thôi Viên có cảm giác được cảnh tỉnh.
Lúc này Trương Hoán đứng lên thi lễ thật thấp với Thôi Viên mà nói: “ Các lão, ta tin tưởng bổn ý của ngài là muốn làm Đại Đường cường thịnh, là hy vọng Nội các cộng đồng hiệp thương đến tránh gặp họa quân vương độc tài. Ta hiểu rõ, Cao Tổ hoàng đế, Thái Tông hoàng đế sở dĩ đặt ra nhiều loại chế độ Thai, Tỉnh cũng là hy vọng quân quyền, tướng quyền có thể phối hợp cân bằng. Nhưng hiện tại Đại Đường đã gần đến chia rẽ, nếu như không có người đương quyền hùng mạnh đủ sức ràng buộc thì phục hưng Đại Đường cũng trở thành một câu nói suông. Các lão, ta hy vọng ngài có thể giúp ta một tay.”
Nói xong, Trương Hoán chậm rãi quỳ xuống, hắn cúi đầu không nói một lời. Thôi Viên đột nhiên cảm giác được trong đôi mắt một hồi cay cay, lão thừa dịp Trương Hoán không chú ý, len lén lau đi nước mắt ở khóe rồi cười cười nói: “ Ta không phải đã giúp ngươi sao? Thôi Ngụ nhượng lại Binh Bộ Thị Lang là chỉ có ta khuyên bảo! Còn nữa, ta từ Sơn Đông chạy về, kỳ thật cũng là muốn vì chỉ điểm bến mê một lần.”
“ Xin Các lão nói thẳng, Trương Hoán thật sự khó có thể phá cục diện trước mắt này.”
Thôi Viên trong lòng không khỏi một hồi cười khổ. Năm đó lão cực lực phủ nhận thân phận thật của Trương Hoán, mà hiện tại thì xoay ngược thế này đây, lại vì Trương Hoán bày mưu tính kế để thay đổi khôi phục thân phận. Có thể nói, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cuộc đời kỳ diệu cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hắn nhìn chăm chú Trương Hoán, nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu bạc thưa thớt, trong đôi mắt nheo lại thành hình tam giác lóe ra được một loại ánh sáng đa mưu túc trí “ Mấu chốt là Thái Tử Dự, hiện tại tông miếu tuyệt không có đại điện của ngài, ngươi rõ ràng ý của ta sao?”
Buối tối ngày tiếp theo, một chiếc xe ngựa lén lút chạy nhanh vào cửa ngách phủ Trương Hoán. Xe ngựa dừng lại, hai tên thị vệ cùng Hoàng Vân Khanh từ trên xe ngựa đi xuống. Trong lòng Hoàng Vân Khanh có chút căng thẳng, hắn hôm qua mới điểm chỉ ngón tay trên Thuần phục thư, không nghĩ tới hôm nay Trương Hoán liền tiếp kiến hắn rồi. Dù như thế nào hắn cũng không nghĩ ra đây là duyên cớ gì. Hắn chỉ là một người văn thư nho nhỏ trong phủ Lạc vương, chẳng lẽ câu nói cuối cùng của mình rằng Lý Cầu ba năm không có tổ chức hiến tế tông miếu là duyên cớ sao?
Trong lúc miên man suy nghĩ, Hoàng Vân Khanh được dẫn tới thư phòng Trương Hoán, thân binh ở cửa mời hắn một mình vào phòng. Trong thư phòng thập phần an tĩnh, thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm đến từ một bó hoa lê nở rộ trên bàn. Cánh hoa trong suốt trắng noãn tràn đầy sức sống được cắm trong bình hoa theo phong cách cổ xưa. Đúng là một bó hoa lê này làm cho Hoàng Vân Khanh lòng mang kính sợ đột nhiên có một loại cảm giác thân thiết. Đệ nhất đại quân phiệt địa phương trong lời đồn nguyên lai cũng có một nét tâm sự của người bình thường.
Trương gia đại thiếu
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt