Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 276 277: Chu Thử chết (1 2)
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Hắn lập tức tuyên bố thuần phục triều đình, thuần phục Thôi Tiểu Phù, đồng thời lấy hành động thực tế chia sẻ mối lo cho triều đình, cho Thôi Tiểu Phù. Ngày hai mươi lăm tháng giêng, hắn chỉ huy năm vạn đại quân liền hạ hai trọng trấn Nhữ Âm, Trầm Khâu, quân tiên phong nhàm thẳng hang ổ của Thôi Khánh Công ở Nhữ Dương.
Thôi Khánh Công quá sợ hãi, mắt thấy mười vạn đại quân của Trương Hoán đã kéo tới, phía trước lại có Chu Thử cản đường. Hắn biết chiến lược Sơn Nam đã trở thành vô ích, Thôi Khánh Công quyết định thật nhanh, cướp sạch sẽ thành Tương Dương, áp giải Vương Ngang ôm hận lui binh trở về Nhữ Dương.
Hắn vừa mới đi nửa bước thì tiên phong của Trương Hoán là Lưu Soái liền dẫn năm nghìn khinh kị binh tiến chiếm Tương Dương. Lưu Soái sai người dập tắt lửa, trấn an dân chúng. Hai ngày sau, đại quân Trương Hoán đến Tương Dương, đem quân lương cứu tế dân đói, lại phái người bẩm báo triều đình, đề cử Sơn Nam Chuyển Vận sứ Dương Viêm chuyển sang nhận chức Tương Dương thứ sử kiêm Sơn Nam đạo Quan Sát Sứ. Còn Sơn Nam Chuyển Vận sứ sẽ do Phó Sứ Lưu Yến đảm nhiệm.
Giờ phút này, ba vạn quân đội Thục Trung dọc theo Trường Giang đến quận Giang Lăng. Ba vạn quân của Lận Cửu Hàn tại quận Phú Thủy mắt nhìn chằm chằm, mười vạn đại quân Trương Hoán ở phía bắc như dãy núi đứng chắn. Chu Thử đã là bốn bề thọ địch, lòng quân bắt đầu ly tán.
Hôm nay là một buổi sáng sớm với ánh nắng lung linh, Trương Hoán có hơn một trăm thân binh hộ vệ đi thị sát bên trong thành Tương Dương. Giờ phút này bên trong thành Tương Dương khắp nơi đều là cảnh hoang tàn. Tòa thành lớn nhất Sơn Nam vốn có ba mươi vạn dân cư hiện tại chỉ còn lại không tới hai vạn người mà đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Gần hai mươi vạn dân chúng chạy trốn, chết đói trong chiến tranh, sau khi thành bị phá thì chịu hành hạ giày vò tới chết, bắt phu, ốm chết ... đủ loại nguyên nhân khiến cho lúc này thành Tương Dương đã không hề giống ngày xưa huy hoàng nữa.
Đám cháy lớn đã đốt đi ba phần nhà cửa, nơi nơi đều là đổ nát thê lương, phố lớn đường nhỏ đều là trống trơn không người thực yên tĩnh. Trương Hoán chỉ nhìn một vòng, liền không có lòng dạ nào nhìn tiếp nổi nữa .
“ Về doanh!” Hắn không thể làm gì đành hạ mệnh lệnh một tiếng, mọi người quay đầu ngựa đi về hướng quân doanh. Mười vạn đại quân ở chung trong năm sáu đại doanh, trong đó có hai tòa ở trong thành tổng cộng trú được hơn ba vạn người. Còn lại đều trú binh bên ngoài thành. Còn có lác đác một vài đội quân bị phái tới các nơi đóng quân như ở Tân Dã, Tảo Dương ....
Trương Hoán thiết lập soái trướng ở gần cửa nam, vốn nó là một chỗ quân doanh của Vương gia nên phương tiện đầy đủ hết. Khi hắn trở lại soái trướng thì vừa lúc gặp phải một tên lính đưa tin.
“ Đô đốc! Hạ Lâu tướng quân gửi tin chiến sự ở Sóc Phương, đã đặt ở trên bàn đô đốc.”
Trương Hoán gật đầu “ Đã biết.”
Mưởi ba vạn đại quân Sóc Phương giáp công Lý Chính Kỷ, có Hạ Lâu Vô Kỵ tiến chậm mà chắc, có Vương Tư Vũ tấn công không lường được. Còn quân đội của Lý Chính Kỷ phần lớn đều là tân binh Hà Đông. Trương Hoán tịnh không lo lắng hai người từng trải qua hơn mười chiến dịch sẽ bị Lý Chính đánh bại. Khỏi nói hắn cũng rất vội vàng muốn biết tình hình chiến đấu Sóc Phương thế nào, càng sớm bình định phản loạn Lý Chính thì đối với việc hắn tại Sơn Nam tác chiến càng có lợi.
Hắn bước nhanh đi vào doanh trướng, chỉ thấy trên xếp một tập sách thật dầy. Hắn ngồi xuống, vừa từ từ uống trà, vừa lật xem báo cáo của Hạ Lâu Vô Kỵ.
Ngoài dự liệu của Trương Hoán chính là, chuyện cũng không phải đơn giản như hắn tưởng. Đoạn Tú Thực ở Tây Thụ Hàng Thành cũng tham chiến. Hơn nữa Vương Tư Vũ không ngờ lại cùng người Hồi Hột đánh một trận chiến. Trương Hoán hơi lấy làm kinh hãi, hắn đặt chén trà xuống, tỉ mỉ xem tiếp.
Trận đầu chiến đấu phát sinh ngày mùng mười tháng giêng. Hạ Lâu Vô Kỵ hạ lệnh cho bộ tướng Thành Liệt thu phục quận Duyên An để cắt đứt đường sang đông của Lý Chính. Kết quả Thành Liệt lại trúng mai phục của phó tướng của Lý Chính là Lưu Văn Hỉ bị nếm mùi thất bại, tổn thất hơn hai ngàn người. Còn Vương Tư Vũ lại đoán được ý đồ của Lý Chính muốn phái quân đánh lén Hà Tây. Hắn tại quận Yến Nhiên cũng thiết lập mai phục, một trận tiêu diệt hơn vạn quân địch đến đánh lén. Sau thắng lợi đó, lập tức Vương Tư Vũ cùng Hạ Lâu Vô Kỵ liên hợp tiến công quận Linh Vũ nhưng đặc biệt bỏ trống mặt đông để cho Lý Chính vứt bỏ thành. Không ngờ Lý Chính mặc dù vứt bỏ thành nhưng lại rút lui về hướng bắc.
Vương Tư Vũ đang truy kích thì gặp phải Lý Chính Kỷ cùng hai vạn người Hồi Hột liên hợp phản kích. Nhờ có Đoạn Tú Thực từ phía sau tiến công Hồi Hột mới khiến cho quân của Vương Tư Vũ có thể rút về đến quận Linh Vũ.
Thác Bạt Thiên Lý? Trương Hoán đột nhiên từ giữa những hàng chữ phát hiện ra cái tên này. Lão bằng hữu của mình nhiều năm trước dĩ nhiên thành chủ soái quân Hồi Hột. Trương Hoán lúc này mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của quân Bắc Đảng Hạng. Thác Bạt Thiên Lý đương nhiên là muốn tại Sóc Phương xây dựng lại vương quốc người Đảng Hạng của lão nên trở thành phụ thuộc Hồi Hột . Mà Hồi Hột cũng có thể thông qua lão lại được đứng một chân ở Sóc Phương.
Như vậy, Trương Hoán đồng thời cũng rõ ràng mưu đồ của Lý Chính khi mời đại quân người Hồi Hột tiếp nhận lời đề nghị của hắn. Đúng vậy, chính mình nên đoán được điểm này sớm hơn, lúc ấy thám tử của hắn từng báo cáo Lý Chính phái người đi Hồi Hột, hắn lại không có phản ứng ngay tức khắc.
Trương Hoán tiếc nuối lắc đầu. Lại tiếp tục đọc thêm, sau khi truy kích bị thất bại, Hạ Lâu Vô Kỵ lớn mật từ bỏ quận Linh Vũ rút lui về phía nam. Quả nhiên, có tiếp tục xuôi nam hay không là vấn đề mà Lý Chính cùng Thác Bạt Thiên Lý xảy ra mâu thuẫn. Lý Chính Kỷ một mình xuôi nam Hà Tây ý đồ cướp lấy Vũ Uy. Lại bị Vương Tư Vũ cùng Hạ Lâu Vô Kỵ tại Hội quận hai bên giáp công, Lý Chính đại bại phải trốn vào Hồi Hột.
Hai người lập tức bắc thượng, tiến công quy mô quận Linh Vũ. Hạ Lâu Vô Kỵ dùng hỏa dược ban đêm tập kích thành Linh Vũ thắng lợi. Thác Bạt Thiên Lý trên đường trốn đi bị Vương Tư Vũ phục kích, hai vạn quân Hồi Hột bị tiêu diệt hơn phân nửa, gần ngàn người bỏ trốn.
Đọc đến đây, Trương Hoán thở phào một hơi. Nói cách khác việc Lý Chính phản loạn đã lắng xuống. Hắn đem tấu trình hợp lại, trầm tư chỉ chốc lát, lấy ra một quyển tấu trình trống chuẩn bị viết tấu chương cho triều đình, đề cử lão tướng Mã Lân làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ mới.
Đang lúc này, từ ngoài trướng truyền đến tiếng thân binh bẩm báo “ Khởi bẩm đô đốc, chúng thuộc hạ bắt được một người. Hắn nói là chủ tâm đến tìm ngài làm nơi nương tựa.”
“ Mang hắn đi vào!”
Trương Hoán có hứng thú, hắn để bút xuống. Vải trướng vén sang, đám thân binh mang vào một người. Chỉ thấy người đến là lão già độ hơn năm mươi tuổi gầy gầy, một đám râu dê khô vàng vểnh ra phía trước, một đôi mắt nhỏ hình tam giác lóe ra ánh sáng giảo hoạt. Quần áo hắn rách nát, toàn thân là bùn nước để lộ thập phần chật vật.
Thân binh buông cánh tay hắn ra. Hắn sơ sơ hoạt động một phen rồi thi lễ thật sâu với Trương Hoán: “ Tại hạ là người thôn dã núi rừng Tề Lộc, tham kiến Trương Đô đốc.”
Người thôn dã núi rừng! Trương Hoán đột nhiên cười, quân sư của Chu Thử, Trưởng Sử phủ Hán Trung Quận vương, từ bao giờ lại biến thành người thôn dã núi rừng đây?
“ Tề tiên sinh chính là do Chu Thử phái tới cùng ta đàm phán?”
“ Không phải!” Tề Lộc lắc đầu đạo: “ Sự thực ta tại huyện Vĩnh Thanh nghe nói Trương Đô đốc chiếm lĩnh Thượng Dung thì liền rời bỏ Chu Thử, người này làm điều ngang ngược, giết chóc tàn bạo, không nghe ta khuyên, sớm muộn gì sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!”
Nói đến này, Tề Lộc thở dài một hơi lại nói: “ Ngược lại nhìn Trương Đô đốc, thà rằng từ bỏ Giang Hạ, cũng muốn trợ giúp dân chúng thoát khỏi khổ nạn. Một cái lá rụng liền có thể biết thu đến, tương lai sẽ thành đại sự không ai sánh bằng Trương Đô đốc. Tề Lộc hơi có học, nguyện vì sứ quân cống hiến.”
Trương Hoán cười cười, liếc mắt nhìn xéo hắn lại hỏi: “ Lúc này ta muốn cùng Chu Thử quyết chiến, ngươi có khả năng nguyện trợ giúp ta một tay?”
Dứt lời, hắn lấy ánh mắt lạnh lùng nhìn người này, nếu như Tề Lộc lập tức trở mặt trợ giúp mình đối phó cố chủ, người như thế cũng không dùng được.
Tề Lộc hiểu rõ tâm lý Trương Hoán, hắn lại khom người thi lễ: “ Tề mỗ làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Sớm diệt Chu Thử chỉ biết có lợi đối với dân chúng Kinh Tương. Hơn nữa, ta là đã thành tâm về dưới trướng đô đốc, đã sớm cùng lúc trước phân rõ giới tuyến, há có thể lại nay Tần mai Sở đâu dám nghĩ tới tình cũ ngày trước. Như thế, Trương Đô đốc cần gì phải câu nệ với người mới chủ cũ làm giá lạnh một lòng thành tâm của ta” Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười một tiếng, gật đầu.” Nói thật hay, là ta có vẻ đã hẹp hòi rồi.”
Hắn gọi thân binh chỉ chỉ Tề Lộc nói: “ Đưa Tề tiên sinh đi tắm thay quần áo, sau khi ăn uống nghỉ ngơi xong thì trở lại gặp ta!”
Vài tên thân binh đem Tề Lộc đi xuống, Trương Hoán lại lần nữa nhấc bút, viết một phần tấu chương rồi giao cho lính báo tin căn dặn: “ Ngươi nhanh chóng trở lại kinh thành, đem tấu chương này giao cho Binh Bộ Thị Lang Nguyên Tái, lại lệnh hắn lấy danh nghĩa Binh bộ cũng đồng thời viết một tấu chương.”
“ Tuân lệnh!”
Lính báo tin tiếp nhận tấu trình liền vội vã ra khỏi trướng. Chỉ chốc lát, vài tên thân binh đã chỉnh đốn xong xuôi dẫn Tề Lộc đi vào. Quả nhiên là người nhờ ăn mặc ngựa nhờ yên cương, Tề Lộc rửa mặt xong lại thay đổi toàn thân bộ đồ mới mặc dù tướng mạo vẫn xấu xí, nhưng cũng cũng phong độ nhanh nhẹn, vê râu mà cười, có ba phần Bàng Thống, không! là mùi vị Trương Tùng.
Trương Hoán đứng lên, hướng hắn cũng chắp tay cười nói: “ Tiên sinh mời ngồi!”
Tề Lộc cũng không khách khí, vui vẻ ngồi xuống đối diện Trương Hoán. Không đợi Trương Hoán mở miệng, hắn liền thấp giọng nói: “ Đô đốc muốn diệt Chu Thử, hoàn toàn không thể nhân từ nương tay. Người này dã tâm thật lớn, coi như tạm thời đầu hàng đô đốc, ngày khác ắt cũng làm phản. Đừng vì hắn là đại thần Nội các mà muốn lợi dụng hắn.”
Trương Hoán do dự một phen, rồi thản nhiên như không mà hỏi han: “ Nhưng hắn là đại thần Nội các triều đình, ta làm sao mà nghĩ tới chuyện giết?”
Đôi mắt tam giác của Tề Lộc nhíu lại mà giảo hoạt cười nói: “ Không ngại, đô đốc nếu như không muốn gặp lại người này, thật sự là rất dễ dàng.” Trương Hoán xuôi nam, cùng lúc đó ba vạn quân ở Giang Lăng và ba vạn quân ở quận Phú Thủy đồng thời bắc thượng. Ba ngày sau, mười hai vạn đại quân đem huyện thành Nam Chương nho nhỏ vây kín như cũi sắt. Chu Thử mấy lần muốn thoát khỏi vòng vây đều bị quân Trương Hoán dùng tên bắn loạn quay lại. Hắn lại phái người đi đại doanh Trương Hoán cầu hòa, nhưng phó tướng của Trương Hoán là Lý Song Ngư lại nói cho sứ giả, đô đốc đã về Lũng Hữu xử lý Lý Chính phải một tháng sau mới có thể quay lại. Hắn không quyết định được, chỉ có thể nói chờ đợi sau khi đô đốc phản hồi mới lại quyết định hòa hay chiến.
Đại quân Trương Hoán cũng không tấn công thành trì. Hai bên liền giằng co tại huyện Nam Chương. Mười ngày sau, trong quân của Chu Thử bắt đầu xuất hiện biến động.
Huyện Nam Chương vốn là huyện trung tâm ước khoảng hơn hai ngàn hộ, nhưng gần như hơn phân nửa đều chạy nạn đi huyện Trường Thọ, sau lại trải qua một lần Chu Tuyết Nhân cướp bóc, trong thành chỉ còn không đủ hai trăm hộ. Thương thay cho gần ngàn người ôm một tia may mắn không chịu đi khỏi nhà, sau khi đại quân của Chu Thử tiến vào chiếm giữ huyện thành thì ngoại trừ vài mươi nữ nhân trẻ tuổi bị tuyển tới hầu hạ Chu, còn lại toàn bộ trở thành quân lương cho Chu Thử.
Cùng với quân lương ngày càng cạn kiệt, mà dân chúng trong thành đã bị ăn sạch, binh lính già yếu bị bệnh trong quân bắt đầu trở thành nguồn lương thực mới.
Vài tên Đại tướng trong quân đi tìm Chu Thử thương nghị phá vòng vây, nhưng Chu Thử cũng không chịu gặp. Chỉ truyền ra một đạo mệnh lệnh “ binh cần tinh nhuệ không cần nhiều, lương thực không đủ, có khả năng trong doanh rút thăm quyết định sống chết”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, một người vung tay phẫn nộ quát: “ Chiến sĩ không thể chết được tại chiến trường mà lại bị người của mình ăn sống, chẳng phải làm cho lòng người giá lạnh hay sao.”
Có một lão tướng khác tên Diệp Kiên thấy ở cửa có rất nhiều thân vệ của Chu, hắn giật giật mấy tướng lãnh đang bất mãn. Mấy người hiểu ý, tất cả ôm hận rời đi. Đi tới đại doanh, Diệp Kiên gọi mấy người đến trong trướng của mình, lại lệnh cho thân vệ gác kín cửa trướng. Hắn nói khẽ với mọi người: “ Ta xem lần này Chu Thử rất khó thoát, chư quân có thể nghĩ đến tự bảo vệ mình chăng?”
Mấy người đều im lặng, một hồi lâu, người mới vừa rồi nhiếc móc Chu Thử liền nói: “ Bọn ta đều là đi theo bậc cha chú của hắn, lẽ ra không nên phản bội cho hắn. Nhưng người này thật sự quá đáng tàn bạo, động tý là giết người ăn thịt người. Thục Trung tốt biết bao nhiêu bị hắn chà đạp như địa ngục nhân gian. Hắn đã mất hết sạch nhân tâm thiên hạ. Nếu như đi theo hắn rốt cuộc chỉ sợ tương lai khi nói đến đám gian nịnh thì bọn ta cũng bị lẫn vào trong đó. Làm gì còn mặt mũi đi gặp tổ tiên. Thôi, ta thà rằng chết cũng không muốn đi cùng hắn .”
Tên còn lại cũng căm hận nói: “ Hắn bắt nam nhân buộc phải tham gia quân ngũ thì cũng thôi, nhưng lại đem phụ nữ có chồng nhà người ta chộp tới quân doanh, như thế vô cùng nhục nhã, nam nhân sao có thể chịu. Ta đã sớm khuyên hắn nhiều lần, hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ. Người này không nghe mưu kế, chỉ dùng tộc nhân. Năm đó mấy lão binh theo hắn khởi sự bây giờ còn lại mấy người, đều bị hắn giết. Mà ngay cả Tề tiên sinh cũng bỏ hắn đi, ta chỉ hận mắt mình.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, nhao nhao lên án mạnh mẽ Chu Thử tàn bạo, Diệp Kiên thấy thời cơ đã chín liền khoát khoát tay hạ giọng nói: “ Ta nghĩ giết người này đầu hàng Trương Hoán, mưu cầu công danh. Chư quân có thể nguyện trợ giúp ta một tay?”
“ Được đấy!” Một người đứng lên giận dữ nói: “ Người này trăm lần chết cũng không thể chuộc tội ác, Tần mỗ ta nguyện làm tiên phong Diệp Tướng quân!”
Chu Thử ở bên trong huyện nha huyện Nam Chương , để phòng ngừa thủ hạ làm loạn, hắn lệnh cho hai nghìn thân vệ bảo hộ chung quanh huyện nha. Mấy ngày nay, Chu Thử tựa hồ cũng biết đại thế đã mất, tâm tình hắn phần suy sụp, mỗi ngày chỉ cùng thị nữ mua vui giải sầu, không để ý tới việc quân vụ. Chỉ còn một tia hy vọng ký gửi vào Chu Thao tại Trường An, hy vọng hắn có thể khuyên bảo Thôi Tiểu Phù tiếp nhận mình thuần phục. Cho dù mất đi binh quyền, ít nhất cũng có thể làm Tiêu Dao Vương gia phú quý cả đời. Trương Hoán vây hắn mà không tấn công cũng là hợp với tâm nguyện của hắn muốn tận lực trì hoãn thời gian.
Xế chiều, sau khi hắn cùng với mấy người thị nữ uống rượu mua vui, đã bị say trong trạng thái chuếnh choáng liền vịn mấy người thị nữ muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Không ngờ, hắn vừa tới trong viện bỗng nhiên lại nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu mãnh liệt. Chỉ thấy một thân binh toàn thân là máu lảo đảo chạy tới bẩm báo: “ Vương gia, việc lớn không tốt, Diệp Kiên cùng mười mấy Đại tướng tạo phản, đã tiến gần vào đây rồi.”
Cảm giác say của Chu lập tức tan biến, xuyên qua cánh của đóng hắn đã nhìn thấy một đám binh lính cầm đao hướng về bên này vọt tới, rồi sau đó ngoài sân cũng truyền đến tiếng kêu. Hắn sợ đến toàn thân run rẩy, xoay người liền muốn leo tường mà chạy. Có điều hắn thật sự quá mập mạp, căn bản là leo không qua. Lúc này, một người binh lính giương cung bắn một mũi tên ở giữa lưng Chu. Chu chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ nhẹ buông tay, phảng phất như một con heo ầm ầm từ đầu tường rơi xuống. Mũi tên xuyên cổ họng của hắn, trong lúc hấp hối chỉ thấy hơn một trăm binh lính cử hướng hắn đánh tới. Trong mắt mỗi người đều tràn ngập cừu hận thấu xương.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới Trường An, nhớ tới Trương Thái Hậu rên rỉ uyển chuyển dưới thân hắn. Khi đó hắn oai hùng tài hoa, một đầu tóc trắng đón gió tung bay như điệu ca khúc. Năm tháng đã trôi qua, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, sinh mệnh đi xa, khóe miệng còn mang theo một tia kiêu ngạo vui vẻ.
Một người thân binh liền chạy tới cấp báo: “ Bẩm báo đô đốc, tường thành phát sinh dị biến. Quân giữ thành đem khôi giáp cùng đao kiếm đều thả xuống dưới thành.”
Trương Hoán vui mừng biết Tề Lộc cũng nói đúng. “ Chu Thử tàn bạo bất nhân, đến đường cùng thì thủ hạ tất sinh dị tâm, chắc không uổng phí một binh một tốt của đô đốc.”
Hắn bước nhanh đi ra doanh trại, lúc này cửa thành đã mở rộng ra, những toán binh lính nối đuôi nhau giơ tay đi ra đầu hàng. Chỉ chốc lát, thân binh mang đến vài tên hàng tướng, trong đó một vị tướng lãnh tay bưng một cái khay sơn. Hắn nửa quỳ giơ lên cao cái khay mà nói “ Tội tướng Diệp Kiên cùng mọi người, tất cả căm hận Chu Thử tàn bạo nên đã giết hắn. Nay đặc biệt đem đầu hiến cho Trương Đô đốc.”
Một người thân binh tiến lên vén vải đỏ, chỉ thấy gương mặt Chu Thử trông rất sống động, trong đôi mắt tựa hồ còn quyến luyến với cuộc đời.
Trương Hoán nhẹ nhàng thở ra một hơi, dứt khoát hạ lệnh: “ Truyền mệnh lệnh của ta, đón nhận đầu hàng!”
Trong tháng hai năm Tuyên Nhân thứ bảy, Hán Trung Quận vương Chu Thử tại huyện Nam Chương quận Tương Dương bị thuộc cấp của mình giết chết, toàn quân hơn ba vạn người đầu hàng Trương Hoán. Đến tận đây, Chu Thử khởi binh tạo phản tại Ba Thục, trải qua mấy năm trở thành họa lớn trong tim gan Đại Đường cuối cùng đã bị dẹp. Còn ở Hoài Đông đám Lý Hi Liệt cũng chủ động rút lui khỏi Giang Hạ, hướng triều đình dâng biểu tạ tội, đưa cháu đích tôn vào Trường An.
Sau hai tháng, đại quân Trương Hoán lục tục quay về Hán Trung cùng Lũng Hữu, cũng lưu ba vạn người ở các quận Sơn Nam làm Đoàn Luyện binh. Lý Song Ngư là Tương Dương Đoàn Luyện Sứ, trực thuộc vào Binh bộ. Lại bổ nhiệm Lận Cửu Hàn làm Trường Sa Đoàn Luyện Sứ, ba vạn người bộ hạ của hắn đồng thời phân bố tại các quận phía tây Giang Nam, cũng thuộc về Binh bộ.
Đầu tháng ba, đúng là mưa xuân đã nhuộm tất cả dòng nước một màu xanh mới. Trương Hoán đầu đội mũ xanh đi một chiếc thuyền con dọc sông Đan Thủy, giữa làn mưa bụi như vẽ đến huyện Lam Điền, Trường An.
Phủ đệ Vi Ngạc ở phường Duyên Thọ Trường An. Ngoài cái đó ra, đám Vi Tránh, Vi Bình, Vi Nhượng, cả nhà Vi gia trọng thần ở Trường An cũng đều có phủ đệ riêng. Nhưng sau khi Bùi Tuấn lên đài thì Vi gia liền là đối tượng đả kích của hắn. Tỷ như Vi Tránh liền ban đầu từ Thượng Thư Hữu Thừa biếm làm Trưởng Sử Tín Vương phủ, trọng thần còn lại của Vi gia cũng phần lớn bị biếm đến những nơi hẻo lánh như Lĩnh Nam, miền tây Giang Nam làm chức quan như Thứ Sử hoặc Tư Mã. Vi gia không có thực lực trong tay, cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật của số phận bị chỉnh sửa hoặc là im lặng. Điều Vi Ngạc có thể lựa chọn chỉ là im lặng.. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, từ trên xuống dưới Vi gia vui sướng, bọn hạ nhân cũng được thư thái thoải mái. Tiếng cười của lão gia nhiều hơn, thường xuyên thấy lão cầm một phong thơ thoải mái cười to đi tới đi lui ở trong phòng. So với Vi Ngạc cả ngày mặt mũi tối sầm hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Giờ phút này Vi Ngạc ngồi ở trong thư phòng cười híp mắt viết chữ. Lão một tay nâng bút, một tay khẽ vuốt chòm râu ngắn vừa lòng nhìn chữ trước mắt. Lão viết chính là bốn chữ “ Vi thị tích lương” ( trụ cột Vi gia).
Không cần phải nói, đây là tranh chữ lão chuẩn bị đưa cho Vi Đức Khánh. Mười ngày trước trong đêm mưa, một sứ giả từ Trần Lưu tới mang đến cho lão tin tức khiến cho lão giống như được sống lại. Con nuôi của Lý Hoài Quang vừa mới được Thái Hậu phong làm Biện Tống Tiết Độ Sứ Lý Đức Khánh không ngờ chính là con cháu Vi gia bọn họ, Khai Dương Huyền binh tào Vi Đức Khánh ngày trước.
Tin tức kia khiến cho Vi Ngạc lập tức lệ rơi đầy mặt vội vàng đến từ đường dập đầu tạ ơn tổ tông, cảm tạ bọn họ lại cho Vi gia thấy được ánh sáng mặt trời. Lập tức lão sai người tìm cho được mẹ của Vi Đức Khánh, một bà vú già chuyên môn rửa sạch bồn cầu cho các công tử tiểu thư Vi gia.
“ Cha, người tìm con sao?” Con trưởng Vi Thanh xuất hiện ở cửa không biết đã bao lâu , hắn cung kính hỏi han.
“ Tới vừa đúng lúc, lại đây! Nhìn xem chữ của cha như thế nào?” Vi Ngạc gọi đứa con đi vào, chỉ bức tranh chữ cười nói: “ Chiều nay cha đã viết hơn năm bức, đây là bức vừa lòng nhất, nhưng vẫn cảm giác có điểm không ổn, nhưng lại không được là ở chỗ nào?”
Từ ngoài nhìn vào thì Vi Thanh ngoại trừ chòm râu ngắn ở dưới cằm ra thì còn lại cũng tuyệt không có gì thay đổi. Làn da của hắn vẫn trắng kinh người, dưới hàng lông mi dài là một đôi mắt u buồn, cả người hắn lộ ra vẻ nhu nhược. Nhưng hiện tại hắn đã là Chủ Khách Ti Lang Trung của Lễ Bộ hàm ngũ phẩm. Đối với một cậu ấm xuất thân quan viên đã là phẩm bậc cực cao.
Vi Thanh đi tới gần, hắn nhìn qua bức tranh chữ “ Vi thị tích lương” trên bàn. Hắn đương nhiên biết đây là dành cho ai. Trong mắt của hắn không khỏi hiện lên một vẻ ghen ghét, nhưng lập tức bị hắn che dấu. Hắn ra sức áp chế sự bất mãn có thể tiết lộ trong giọng nói mà cười nói với cha: “ Chữ của cha vô cùng tốt, mạnh mẽ có lực, thấu đáo ba phần. Con cảm giác không chê vào đâu được. Nếu như nhất định phải tìm chỗ khiến cho cha có cảm giác bất mãn thì con cảm giác được có lẽ hai chữ “ tích lương” liệu có quá mức bộc bạch hay không. Nếu như kín đáo hơn một chút thì có thể đổi thành hai chữ con cháu, như vậy sẽ tốt hơn nhiều lắm.”
“ Vi thị đệ tử” , Vi Ngạc nhắc lại hai lần rồi lão lắc đầu nói: “ Thế này không thể hiện được sự đánh giá của ta đối với hắn, không ổn! Cũng không sao, cứ để như vậy.”
Vi Ngạc cầm lấy bức tranh chữ, thổi thổi cho khô rồi liền sai người cầm đi bồi. Lão dọn dẹp qua giấy và bút mực trên bàn liền bảo Vi Thanh ngồi xuống.
“ Ta nghĩ để con thay cha đi một chuyến đến Trần Lưu. Tự mình đem bức tranh chữ đi, đồng thời cũng trấn an Vi Đức Khánh tốt cho hắn. Nói cho hắn là ta chuẩn bị đem tên của hắn xếp hạng vị trí thứ hai trong bảng tên của con cháu trong từ đường. Gần sát với ta.”
Nguyên lai vị trí thứ hai này là của người thừa kế Gia chủ Vi Thanh, hiện tại hắn lại bị đẩy xuống. Mặc dù Vi Thanh có biết đối nhân xử thế một chút, hắn rốt cục vẫn nhịn không được nên sắc mặt biến đổi, hít một hơi thật sâu mà nói: “ Vì sao cha không chờ hắn vào kinh bẩm báo công chuyện, rồi có thể để cho hắn dập đầu trước tổ tiên. Như vậy chẳng phải là càng có thể trấn an hắn?”
Vi Ngạc khoát tay chặn lại: “ Chuyện này ta cũng rất muốn. Nhưng Đức Khánh vừa mới nắm quyền to. Không có thể tùy ý rời Trần Lưu, cần đợi đến khi củng cố xong địa bàn đã, đây là thứ nhất. Thứ hai là hai đứa con trai của Lý Hoài Quang vẫn còn, cần từ từ giết đám đó. Nếu không diệt được bọn họ thì Đức Khánh sẽ không vào kinh. Thứ ba chính là Thôi Khánh Công bởi vì hang ổ bị tập kích mà buộc rút quân, hắn sao lại dễ dàng tha cho. Nếu Đức Khánh vào kinh, khó đảm bảo hắn không nhân cơ hội tiến công. Vì các lý do như trên, hắn cũng không thể dễ dàng rời Trần Lưu, chỉ có thể con khổ cực đi một chuyến”
“ Chính là công chuyện của con bận rộn, chỉ sợ không có thời gian lập tức đi gặp hắn.” Giọng điệu Vi Thanh vẫn là ôn hoà, nhưng phảng phất là chuyện đó không hề quan hệ tới hắn.
Vi Ngạc ngẩn ra, lão đột nhiên nhận ra mùi vị gì. Con mình vì sao từ đầu đến giờ đều gọi Vi Đức Khánh là hắn, chính mình như thế nào còn không hiểu đây?
Lão bắt đầu ý thức được một chuyện trong việc của Vi Đức Khánh , chính mình có chút đắc ý hí hửng chỉ lo đến địa bàn thực lực của Vi gia mà lại quên đi địa vị con riêng vốn cực kỳ thấp kém của Vi Đức Khánh. Hiện tại nó lại có địa vị cao như vậy, đám con cháu khác của Vi gia đương nhiên sẽ có chỗ không phục. Con của mình chỉ sợ trong lòng đã không phải chỉ có một loại ghen ghét .
Nghĩ vậy, Vi Ngạc vỗ nhẹ nhẹ vỗ mu bàn tay Vi Thanh, thở dài một hơi rồi nói: “ Thanh nhi, con hẳn là rõ ràng địa bàn cùng quân đội của Vi Đức Khánh đối với Vi gia chúng ta có ý nghĩa như thế nào, Đại Đường Thất Đại Thế Gia đã mất đến bốn. Sở Hành Thủy chui về một góc mới được bảo đảm, Thôi gia cũng suy bại, còn sót lại một mình Bùi Tuấn một nhà đứng đầu. Hà Bắc, Hà Đông, Quan Trung mang binh giáp cũng vài chục vạn, lại có được dòng dõi, lại có quyền to, có thể coi như chiếm thiên thời. Còn Trương Hoán là mới trỗi dậy, hắn ở trong triều mặc dù thế lực không mạnh, nhưng tại địa phương lại có lực lượng mạnh mẽ. Lũng Hữu, Hà Tây, Sóc Phương, Thục Trung hiện tại lại có thêm Kinh Tương, quân đội của hắn số quân đã vượt qua Bùi gia. Ta có thể nói hắn là chiếm địa lợi; mà Thôi Tiểu Phù vốn dòng chánh thống lại được đông đảo đảng Bảo Hoàng ủng hộ, ngay cả Thôi Khánh Công bụng dạ khó lường cùng Lý Hi Liệt cũng tỏ vẻ trung thành với nàng. Thậm chí Vi gia chúng ta cũng nguyện ý thuần phục nàng. Thật sự nàng là Đại Đường chánh thống, nàng chính là chiếm nhân hòa. Ba nhà này là ba thế lực lớn của Đại Đường, còn Vi gia chúng ta đây thì sao? Năm đó trong Thất Đại Thế Gia xếp hạng thứ ba, hiện ở trong triều còn có bao nhiêu lực ảnh hưởng? Cha đã gần một tháng không có vào triều, nhưng căn bản là không có nửa điểm ảnh hưởng, con ơi! Nhiều năm như vậy con chẳng lẽ còn không hiểu sao? Không có thực lực của mình, Vi gia chúng ta thật sự liền hoàn toàn suy vong.”
Vi Thanh hồi lâu không có nói nên lời. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cô em của mình, cha vì muốn lôi kéo thêm một Vương gia đầy thế lực, thậm chí không tiếc đem nó gả cho Vương Mạo để tái giá ở tuổi gần năm mươi. Hắn biết khát vọng của cha đối với quân đội cùng địa bàn đã đến một tình trạng gần như điên cuồng. Vi Đức Khánh xuất hiện, đối với cha có ý nghĩa như thế nào? Vi Thanh từ từ gục xuống dập đầu lạy cha một cái “ Đứa con bất hiếu không thể san sẻ nỗi lo cho cha. Ngày mai con liền đi đến Trần Lưu, nhất định thay cha trấn an Đức Khánh huynh thật tốt.”
Vi Ngạc gật đầu, lòng hiếu của con làm trong lòng lão từng đợt chua xót. Lão thấy tả hữu không người liền thấp giọng nói: “ Con yên tâm, một ngày nào đó, ta sẽ bảo Vi Đức Khánh lại đem địa bàn cùng quân đội giao vào tay cha con chúng ta. Hiện tại việc cấp bách là cần ra sức lôi kéo hắn, khiến hắn trung thành với Vi gia, cũng là trung thành với ta và con.”
Vi Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh, may còn có cha nhìn xa trông rộng!
Đầu tháng ba là mùa xuân, dưới bầu trời mưa bụi mênh mông, mấy con chim hoàng oanh khoác bộ lông đẹp đẽ rời khỏi tổ. Rặng liễu cùng đồng cỏ đều nhú lên những chồi non xanh mơn mởn làm người ta hoan hỉ. Không khí se lạnh nhưng trong lòng lại là ấm áp vui vẻ. Ở vào tiết trời này, đạp thanh là hoạt động ngoài trời truyền thống của người Trường An. Ngoài ra việc đại quân phiệt Chu vốn làm người Trường An phiền não đã bị tiêu diệt càng khiến cho người ta có thêm cảm giác an toàn.
Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, minh triêu thâm hạng mại hạnh hoa. ( Nhà nhỏ một đêm hóng mưa xuân, sáng sớm cuối ngõ khoe hoa hạnh).
Mùng ba tháng ba là tiết Thượng tị ( Ngày tị đầu tháng ba gọi là ngày thượng tị. Tục nước Trịnh cứ ngày ấy làm lễ cầu mát.), tất cả các nơi có phong cảnh tuyệt hảo ở Trường An đều đã kín người hết chỗ. Một nơi là Khúc Giang trì, một làn nước xanh tẩy hết son phấn, trên sườn núi hai bên là hương hoa gấm vóc.cẩm tú. Hoa rụng rực rỡ, có hoa đào đỏ tươi, hoa lê thanh nhã, hoa hạnh xấu hổ . Du khách tới như nêm, có thi nhân thoả thuê mãn nguyện tới tìm linh cảm, có gia đinh hộ vệ phu nhân trong xe ngựa để thưởng xuân mà tìm lại hồi ức dĩ vãng. Người nhà quan lại thì có biệt viện tư nên không cùng thứ dân tranh xuân. Nhiều hơn cả bách bính bình thường của Trường An, bọn họ quần tam tụ ngũ, mang vợ bế con mà đến. Nhưng làm cho người ta chú ý nhất chính là vô số thiếu nữ Trường An thanh xuân hoạt bát, bọn họ qua lại giữa muôn hoa chơi đùa. Không biết bọn họ vì hoa mà tươi đẹp, hay là hoa bởi vì bọn họ mà tươi tắn. Mi đại đoạt đắc huyên thảo sắc. Hồng quần đố sát thạch lưu hoa. ( Tô mày lấy hết màu cỏ huyên. Hoa lựu ghen tuông với hồng quần ).
Trên đường phía nam Khúc Giang trì ước hơn một dặm có một đội quân mã từ xa đi tới, ước chừng hơn ba trăm người, ở giữa là một người đội mũ sa xanh. Đúng là Trương Hoán quay về từ Tương Dương.
Trước khi đi Lũng Hữu, đầu tiên hắn về Trường An một chuyến bẩm báo công việc với triều đình. Đồng thời hắn cũng tính toán gặp gỡ Thôi Viên, nghe một đôi điều lão đề nghị.
Mặc dù dọc đường vất vả, nhưng về đến Trường An thì hưng phấn cùng sức sống mùa xuân khiến cho tinh thần hắn phấn chấn nhìn không ra nửa điểm mệt mổi. Hắn dùng roi ngựa chỉ về một cánh rừng cảnh sắc thật tốt đằng xa mà cười nói với đám thân binh: “ Nhìn thấy không, đó là Phù Dung viên. Năm đó Huyền Tông hoàng đế mang theo Dương quý phi đến đây dạo chơi công viên. Quý phi rửa chân trong ao Khúc Giang, kết quả toàn bộ các cửa hàng son phấn ở Trường An đều không tiếp tục kinh doanh phải đóng cửa. Các ngươi biết là duyên cớ gì sao?”
Chúng thân binh thấy đô đốc tâm tình vui vẻ đều nổi lên nụ cười, mồm năm miệng mười nói: “ Nghe nói Dương quý phi có dáng vẻ làm hoa cũng phải nhường, có điều các nữ nhân trông thấy đều tự ti mặc cảm mà không dám đi mua son phấn ?”
Trương Hoán cười thần bí mà nói: “ Cũng không phải! Cũng không phải! Bởi vì nước trong ao Khúc Giang trì sau khi quý phi rửa chân thì trở nên rất thơm. Nữ nhân Trường An đều chạy tới bên cạnh ao tắm rửa, rửa mặt. Tự nhiên không cần phải đi mua hương phấn Yên Chi .”
Chúng thân binh đều cười ha ha rộ lên, nước rửa chân của Dương quý phi, quả thực thú vị thật sự.
Bọn lính đi qua một chỗ sườn núi, nơi này hoa đào rực rỡ, lộng lấy đến người ta không rời mắt nổi. Đột nhiên một trận tiếng cười oanh oanh yến yến truyền đến, chỉ thấy mười mấy thiếu nữ mặc quần áo diễm lệ từ rừng hoa đào chạy ra. Trong tay mỗi người đều cầm đầy cành hoa, hoa đào cùng dung nhan kiều diễm sáng lên làm bọn lính thấy vậy đều là ánh mắt ngây dại. Mười mấy thiếu nữ bỗng nhiên nhìn thấy trên đường lớn có một nhóm lớn binh lính như hung thần ác sát đang nhìn chăm chú bọn họ thì đều sợ đến kinh hô một tiếng, lại chạy vào trong rừng hoa đào.
“ Đô đốc, bọn họ nhất định là hoa đào yêu nữ, nên chăng bọn ta đi trước diệt yêu vì dân trừ hại!” Mấy người thân binh mập mờ cười nói.
Trương Hoán dùng roi ngựa vút nhẹ qua trên đầu bọn họ một cái cười mắng: “ Diệt cái đầu ngươi. Các ngươi mới là yêu quái đó!”
Hắn thấy các huynh đệ đều muốn có nữ nhân ngay, liền cười nói: “ Sau khi về Trường An, mỗi người được thưởng năm quan tiền. Cho mọi người nghỉ định kì một ngày.”
Bọn lính vừa bắt đầu hoan hô làm cho người đi đường nhao nhao quay đầu lại, không biết đám người này có mùa xuân gì trong lòng. ( xuân; (nghĩa đen và nghĩa bóng); mùa xuân; lạc thú)
Lúc này, chỉ thấy từ xa chạy nhanh đến đại đội nhân mã có gần ngàn người, người đi trên đường vội vàng tránh ra hai bên. Trương Hoán thấy lọng phướn đi tới đều là màu vàng sắc đỏ thì trong lòng hắn không khỏi ngẩn ra. Chẳng lẽ là Thôi Tiểu Phù đến dạo chơi trong vườn sao?
Quả nhiên, đến khi đám người phía trước tới gần thì đều là thuần một đám thị vệ cung đình. Hắn lập tức vung tay lên hạ lệnh: “ Mọi người né sang bên, không được ồn ào.” Lệnh ban ra lập tức được thi hành, mọi thân binh nhao nhao xuống ngựa, đều né tránh đến bên đường. Con đường thập phần rộng rãi, những toán thị vệ từ từ đi qua bên cạnh bọn họ, cảnh giác nhìn bọn họ. Từ phía xa mấy chiếc xe ngựa sang trọng mà rộng rãi đang dần tới gần.
“ Trương Thượng thư!” Cách đó không xa bỗng nhiên có người hô to, Trương Hoán theo tiếng nhìn lại chỉ thấy trong đội ngũ vọt ra một con ngựa. Lập tức một người mặt mày kích động nhìn hắn, tuổi cùng hẵn cũng không sai biệt lắm. Cũng là làn da ngăm đen, Trương Hoán đột nhiên nhận ra, đúng là Hàn Dũ.
Hàn Dũ nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến bên người Trương Hoán, khom người hành lễ với hắn rồi kích động nói: “ Trương Thượng thư, chúng ta nhiều năm không gặp.”
Trương Hoán vội vàng cười đáp lễ: “ Nghe nói Hàn huynh đã thăng làm tiến sĩ Quốc tử giám, thật đáng mừng!”
“ Ta hiện tại đã tạm thời rời khỏi Quốc tử giám, đi theo Hoàng thượng đọc sách.” Hàn Dũ cười cười nói. Hắn lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “ Khắp Trường An đều lan truyền, nói rằng đô đốc đã giết chết Chu Thử, chính là sự thực?”
Trương Hoán mỉm cười nói: “ Chu Thử thì đã chết, nhưng mà không phải ta giết. Là bộ hạ của hắn giết chết, cái này gọi là ác giả ác báo.”
“ Mặc kệ nói như thế nào, nếu như không có đô đốc xuất binh Sơn Nam, quả thực không dám tưởng tượng nơi đó hiện tại sẽ thành bộ dáng gì nữa? Chu Thử, Thôi Khánh Công đều không phải thứ tốt lành gì.” Hàn Dũ căm giận nói.
“ Hàn thị độc, hắn là ai vậy?” Từ phía sau Hàn Dũ bỗng nhiên truyền đến một âm thanh non nớt của trẻ con.
Trương Hoán ghé mắt, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy giữa đội ngũ dừng ở trên đường, mười mấy tên thị vệ bên cạnh đang cảnh giác chăm chú nhìn hắn. Màn xe ngựa vạch ra, một chú bé ước bảy tám tuổi thò đầu ra ngoài tò mò đánh giá chính mình, đầu nó đội Thất Bảo Tử Kim Quan, mặt mũi nhỏ gầy, trên gương mặt hiện ra nét tái nhợt của người không khỏe mạnh.
Trương Hoán đột nhiên biết đứa bé này là ai .
Hắn liền bước lên phía trước thi lễ thật sâu “ Thần Trương Hoán tham kiến bệ hạ!”
Đứa bé này đúng là Đại Đường Thiên Tử Lý Mạc, nó năm nay chỉ có tám tuổi, đúng là một loại trẻ con ở tuổi thích chơi đùa nhất. Nhưng nó lại ở sâu trong cung. Rất ít khi có thể ra ngoài du ngoạn. Hôm nay là tiết Thượng tị, Thôi Tiểu Phù đặc biệt cho nó ra ngoài trong ngày đạp thanh, không ngờ vừa lúc gặp Trương Hoán.
Lý Mạc đã lâu nghe đến tên của Trương Hoán, nhưng lại chưa từng gặp bản thân hắn. Khi biết được người trước mắt này chính là đại quân phiệt địa phương lợi hại nhất thì Lý Mạc không khỏi bị dọa cho hoảng sợ liền thốt ra: “ Ngươi chính là Trương Hoán ở Lũng Hữu?”
“ Đúng là thần!”
Lúc này, từ bên cạnh có một lão già nghiêm nghị ho khan một tiếng. Lão là sư phụ của Lý Mạc - Lý Đức Dụ, cũng là người trong tôn thất, là đại nho gia danh tiếng.
Lý Mạc lập tức nghiêm nghị nói: “ Trương ái khanh vì nước giải lo toan, trẫm cảm giác vui mừng sâu sắc, khổ cực cho khanh.”
Trương Hoán thấy trong nháy mắt liền mất đi vẻ ngây thơ chất phác, giống hệt một ông cụ non thì hắn âm thầm lắc đầu, ngoài miệng lại nói “ Thần không dám, tất cả điều thần làm đều là bổn phận của thần tử.”
Lý Đức Dụ hiển nhiên không muốn Lý Mạc cùng Trương Hoán nói thêm cái gì. Lão tiến lên một bước cũng chắp tay nói với Trương Hoán: “ Trương Thượng thư, bệ hạ đi dạo chơi, xác nhận an toàn là hàng đầu. Vừa rồi gặp Thôi tướng quốc cũng không từng chào hỏi” Trương Hoán vội vàng gật đầu “ Sư phụ nói rất đúng.”
Hắn lui về phía sau một bước cười nói với Lý Mạc: “ Hy vọng bệ hạ dạo chơi được hài lòng.”
Lý Mạc trên mặt không có nửa điểm nụ cười, nó nghiêm túc gật đầu rồi kéo màn xe lại. Xe ngựa lại lần nữa chuyển động, rất nhanh liền biến mất trong đám cờ quạt và lọng phướn của đại đội thị vệ.
Trương Hoán một mực nhìn tiểu hoàng đế này đi thật xa, hắn lạnh lùng cười một tiếng rồi vung tay lên hạ lệnh: “ Lên ngựa, về kinh!”
Trương Hoán trở về, khiến cho mọi người cả nhà đều mừng rỡ như điên. Bùi Oánh ôm con gái tay dắt con trai chạy ra cửa lớn đón chồng trở về. Ra đi từ đầu tháng giêng, suốt ba tháng Trương Hoán vô cùng nhớ đến người nhà. Hắn ngồi xổm xuống đưa tay ôm lấy cả con trai và con gái ra sức hôn phải trái khuôn mặt của chúng.
“ Cha mua cho Thu Thu món ngon không?” Mấy tháng không thấy, con gái đã nói chuyện lưu loát rất nhiều, nó cười đến ngọt ngào khả ái hệt như một con mèo nhỏ.
“ Đừng nói bậy, cha đi đánh giặc, lấy đâu ra mua đồ ăn cho em?” Trương Kỳ nghiêm mặt, hệt như một tiểu đại nhân răn dạy cô em.
“ Anh bắt nạt em!” Trương Thu cong môi, mắt thấy sẽ khóc thành tiếng đến nơi.
Trương Hoán vội vàng đem ôm lấy nó dụ dỗ an ủi: “ Thu Thu ngoan, cha mua cho con đồ ăn, mua bánh đường Nam Dương, đang để trong bao của cha.”
Hắn thò tay vào túi đồ trên ngựa hồi lâu, đầu tiên móc ra một chiếc thuyền nhỏ điêu khắc được thập phần tinh sảo đưa cho con trai rồi nói: “ Đó cũng là cha mua tại Nam Dương cho con, đi chơi đi!”
Trương Kỳ nhận thuyền, hưng phấn nhìn phải ngó trái mà hoan hô một tiếng rồi nhanh chân liền chạy đi về phía hậu viện .
“ Thu Thu đường cao!” Cô bé đưa ngón tay vào ngậm trong miệng, nước dãi không ngừng chảy ra ngoài.
Trương Hoán cười ha ha, hắn dùng râu cà vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái “ Cho cha hôn con mèo nhỏ nào, làm sao mà lại quên con được?”
Giống hệt như ảo thuật, trong tay hắn xuất hiện một cái hộp gỗ nhỏ tròn. Hắn thấy con gái đưa tay muốn cầm thì lại giơ cái hộp lên cao, đưa mặt ghé vào trước mặt nó cười nói: “ Hôn cha một cái nào, nếu không thì không cho!”
Chút! Con gái đưa đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn hôn một cái, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hôn lên mặt Trương Hoán, cảm giác mềm mại ngọt ngào thấm vào trong lòng.
Lúc này, Bùi Oánh đi tới cười nói: “ Xen kia! Làm hư hết bọn nhỏ.”
Ngoài miệng tuy nói oán giận, nhưng mặt mày lại rạng rỡ cười dài, hoan hỉ thấu tâm can. Nàng đón con gái từ trên tay Trương Hoán, lại đem cái hộp đường cao đưa cho nó. Nàng liếc mắt nhìn Trương Hoán cười cợt mà hỏi: “ Lão đại, lão nhị đều được mua lễ vật, vậy còn lão Tam đâu?”
“ Lão Tam?” Trương Hoán ngẩn ra, hắn vừa ngẩng đầu bỗng nhiên thấy Thôi Ninh đứng ở trên bậc thang, lưng nàng cứng ra rất nhiều, đang ngượng ngùng cúi đầu “ Trời ạ! Chẳng lẽ là ...”
“ Chàng cho là gì?” Bùi Oánh cười cười kéo chồng đi vào cổng, mấy nữ nhân vây quanh hắn nhằm hướng sảnh lớn đi tới, tiếng cười hạnh phúc vang trong không trung của phủ. Cảm giác về nhà vĩnh viễn làm say lòng người như vậy.
Trương gia đại thiếu
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt