Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 263 : Đám hỏi - kiếm hai lưỡi
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Trương Hoán gật đầu, ý của Hồ chưởng quỹ hắn đã rõ, quả đúng là nam nhân kia là người nằm vùng do Bùi Tuấn phái đến bên cạnh Thôi Hùng. Hắn do dự một lúc liền nói: “ Ngươi triệt để đi thăm dò kỹ lai lịch nam nhân kia. Một khi có kết quả, lập tức bẩm báo với ta.”
“ Vâng! Thuộc hạ xin đi.” Hồ chưởng quỹ vừa muốn đi thì Trương Hoán lại gọi hắn “ Sau này ngươi đừng tới phủ đệ của ta. Ta sẽ phái người chuyên môn cùng liên lạc.”
Hồ chưởng quỹ tuân theo rồi vội vã rời đi. Trương Hoán thì chắp tay đằng sau đi qua đi lại ở trong phòng. Phát hiện cứ điểm tình báo của Bùi Tuấn tất nhiên là thu hoạch ngoài ý muốn. Nhưng Bùi Tuấn phái người theo dõi Thôi Hùng, đây mới là việc đáng giá cân nhắc. Nếu như chính mình không có đoán sai thì Bùi Tuấn nhất định lợi dụng Thôi Hùng làm rất nhiều chuyện. Thậm chí Thôi Khánh Công thoát khỏi Thôi gia đều rất có khả năng là Bùi Tuấn lợi dụng Thôi Hùng gây nên. Dù sao Thôi Viên chính vì chuyện này mà hoàn toàn rơi đài.
Thôi Hùng là kẻ ngu xuẩn không hơn không kém. Năm đó hắn mạo công lao của mình thì cũng đã biết. Đã như vầy thì mình có thể cũng lợi dụng người này một lần hay không?
“ Phương Vô Tình.”
“ Có thuộc hạ!” Một người vóc người cao lớn dị thường như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Trương Hoán.
Trương Hoán chắp tay đằng sau ngắm nhìn bầu trời đêm trĩu nặng, trên miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng.
“ Ngươi thay ta đi giết một người.”
Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh rượu Thôi Hùng liền vội vã tìm Lưu Hiệp Nhi. Lúc sáng sớm hắn liền biết được việc tối hôm qua lập tức giữa mọi người tặng cho vợ hai cái bạt tai giòn tan. Đánh cho Vương Điền gào khóc, hắn lại hạ nghiêm lệnh, ai còn dám cùng phu nhân đi gây sự thì cũng đánh chết.
Thôi Hùng hiện tại đã không phải là kẻ không có thân phận quan viên. Bởi vì từ ý nghĩa nào đó thì hắn là con tin Thôi Khánh Công đặt ở Trường An. Triều đình liền phong hắn làm Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Đồng Chánh Viên.
Đồng Chánh Viên chỉ chức vụ để làm vì, cho dù là thực sự thì đối với sở thích Thôi Hùng cũng chỉ là có thẻ bài này, hắn nghiễm nhiên tự cho mình là trọng thần triều đình đi gây hấn gây chuyện khắp nơi, ác danh càng hơn lúc trước.
“ Lưu Hiệp Nhi đâu?” Thôi Hùng xông vào Lý Đỗ tửu lâu, nắm tay tại đấm ầm ầm trên quầy. Bọn tiểu nhị bị ác danh của hắn mà sợ đến nơm nớp lo nên cũng không dám tiến lên trả lời. Cuối cùng chưởng quỹ bất đắc dĩ tiến lên thi lễ: “ Thôi Thiếu Khanh xin bớt giận, Lưu Hiệp Nhi đi ra ngoài tránh họa, sau hai ngày liền quay về.”
“ Tránh họa?” Thôi Hùng giận tím mặt, một cước đá đổ quầy, ầm vang! Một tiếng thật lớn. Bụi bặm mù mịt, chỉ thấy trong bụi bặm Thôi Hùng điên cuồng hét lên: “ Mẹ hắn! Chính là Xú bà nương kia làm chuyện tốt, Lão Tử trở về làm thịt nàng.”
Hắn xoay người liền hướng ra phía ngoài phóng đi. Chưởng quỹ thấy chuyện có hơi ầm ĩ lớn, hắn không dám chậm trễ lập tức chạy đi tìm Bùi Đạm Danh để báo chuyện này.
Giờ phút này, Lưu Hiệp Nhi đang đứng ở phía trước một cái cửa sổ trên lầu ba. Sắc mặt hắn âm u nhìn chăm chú vào Thôi Hùng đang hổn hển đi xa,
Đủ rồi! Trong lòng hắn âm thầm hô lên. Cuộc sống như vậy hắn đã chịu đủ rồi, sớm muộn có một ngày hắn sẽ chết bởi Thôi Hùng.
Hắn sờ sờ trong bụng, ở đó còn có ba van chi phiếu Vương Bảo Ký, là tiền bán mạng do hắn qua nhiều năm như vậy cứ tích góp từng tí một. Có thứ là phần thưởng Bùi Tuấn cho hắn, cũng có cái do Thôi Hùng lấy lòng mà đưa hắn, khoản tiền này cũng đủ cho hắn ung dung dùng qua nửa đời còn lại.
Lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy chưởng quỹ cũng vội vã đi ra ngoài nên biết hắn đang đi tìm Bùi Đạm Danh để báo. Nếu không đi thì chính mình liền không có cơ hội. Lưu Hiệp Nhi trong bụng hoảng hốt, hắn tay năm tay mười thu thập một cái bọc, không dám đi cửa chánh, mà là trèo qua cửa sổ sau đi ra ngoài. Chân đạp vào mái hiên lầu hai hắn nhẹ nhàng tung người, phảng phất như một con báo lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất. Hắn nhìn kỹ phương hướng rồi hối hả nhằm hướng hẻm nhỏ ở phía sau tửu lâu chạy đi.
Nhưng hắn vừa mới ngoặt vào một chỗ rẽ thì cổ đột nhiên căng cứng. Hắn lại bị một cánh tay lặc người nào đó nhấc lên trên không, hai chân đạp loạn không có chút sức lực nào. Ngay sau đó trước mắt tối sầm, hắn không biết gì nữa .
Choang! Chén trà rơi xuống nát bấy, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe trên đất. Vương Ngang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú người báo tin. Quả thực hắn không thể tin được lổ tai của mình, con gái lại tại giữa trưa uống thuốc độc tự vận. Tối ngày hôm qua nó vẫn còn tươi cười kể chuyện vợ chồng ân ái, như thế nào chưa đến một ngày liền uống thuốc độc tự vận. Một lúc lâu, hắn nhảy dựng lên mãnh liệt túm áo người báo tin lớn tiếng quát: “ Cuối cùng là chuyện gì xảy ra!”
“ Cô gia nói là tiểu thư nhất thời luẩn quẩn trong lòng.” Người báo tin nơm nớp lo sợ đáp, hắn thấy ánh mắt Vương Ngang hung ác vô cùng thì môi không khỏi một hồi run run, lại bổ sung một câu: “ Sáng hôm nay cô gia cùng tiểu thư cãi nhau một trận, tình huống cụ thể thì thuộc hạ cũng không biết.”
“ Hỗn đản!” Vương Ngang một tay đẩy ngã người báo tin rống lớn: “ Chuẩn bị xe cho ta!”
Xe ngựa khởi động, cả trăm tên người hầu hộ vệ xe ngựa Vương Ngang phi nhanh như chớp nhằm hướng phường Bình Khang chạy tới. Cửa lớn Thôi phủ mở rộng, một đám gia nhân tụ tập ở cửa, sắc mặt mọi người căng thẳng, trên dưới toàn phủ đều tràn ngập bất an cùng rối loạn. Xe ngựa dừng lại, vài người hầu hộ vệ Vương Ngang từ xe ngựa đi ra.
“ Hết thảy đi vào cho ta, ai cũng không được rời đi.”
Vương Ngang ra lệnh một tiếng, cả trăm tên thị vệ cầm đao lùa tất cả người nhà vào phủ. Cửa lớn tùy thời đóng chặt nhốt tất cả đang khẩn trương cùng nghi ngờ ở sau cửa. Thôi Hùng đã không ở trong phủ, sau khi Vương Điền tự vận hắn chỉ trở về thông báo vài câu báo quản gia giải quyết tốt hậu quả còn chính mình lại lấy cớ công vụ bận rộn nghênh ngang đi. Thi thể Vương Điền vẫn còn lưu lại ở bên trong phòng, hai nha hoàn thiếp thân cũng không dám tự tiện rời đi, mặt vàng như đất ngồi chồm hổm trên mặt đất. Trong đôi mắt hai người đều tràn ngập vẻ sợ hãi.
“ Hai người các ngươi nghe đây, tiểu thư đúng thật là tự sát, công tử cùng tiểu thư một mực rất ân ái. Bởi vì hôm qua xảy ra tranh cãi nên tiểu thư mới nhất thời luẩn quẩn trong lòng, hai người các ngươi không được nói lung tung, nếu không công tử không tha cho các ngươi!”
Người nói chuyện chính là quản gia Thôi phủ. Mặc dù Vương Điền chết không rõ lí do, ngay cả hắn cũng hoài nghi là Thôi Hùng xuống tay. Nhưng mà Thôi Hùng chết sống không chịu thừa nhận, một mực khẳng định là tự sát. Nhưng có một điểm thì quản gia lại rất rõ ràng, phu nhân là con gái Vương gia, hôm nay chết không minh bạch thì cha mẹ nàng làm sao mà cam chịu không dính líu vào. Vô luận như thế nào thì Thôi Hùng cũng không thoát được liên quan. Hắn lại đem lời nói vừa rồi nhắc lại một lần, thấy hai nữ tỳ thiếp có vẻ si ngốc thì lại hét lớn một tiếng “ Các ngươi nghe rõ chưa!”
“ Hừ!” Bên ngoài truyền đến tiếng hừ lạnh nặng nề cùng tiếng bước chân khẩn cấp lộn xộn. Lập tức phanh! một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một nhóm lớn Chấp Đao thị vệ chen chúc mà vào trong nháy mắt liền khống chế các nơi trong phòng. Vương Ngang bước dài từ bên ngoài đi vào, hắn liếc mắt liền nhìn thấy trên giường thi thể dùng vải trắng bao trùm. Thực là lạnh lùng, con gái mình nằm trong phòng, kẻ kia lại nói công vụ bận rộn nên không quản. Trong lúc nhất thời, Vương Ngang hận được ánh mắt đều phải phun ra hỏa đến.
“ Khấu kiến Đại lão gia!”
Hai nha hoàn “ bụp!” Quỳ xuống, hai người nha hoàn này đều là của hồi môn đi theo Vương Điền mà đến, từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư. Thấy Đại lão gia của chủ nhân đến thì nỗi sợ hãi trong mắt lập tức biến mất mà đồng loạt thất thanh khóc rống lên “ Đại lão gia làm chủ cho tiểu thư a!”
Quản gia bên cạnh sợ đến đổ mồ hôi lạnh khắp người, hắn biết chuyện ắt ầm ĩ bèn vội vàng nói: “ Vương Thượng thư, chuyện này là hiểu lầm!”
Vương Ngang liếc mắt qua, trong lòng hắn lập tức rõ ràng bảy tám phần. Hắn bèn đưa mắt cho người hầu, vài tên thị vệ như lang như hổ xông lên liền tóm lấy tay quản gia kéo ra khỏi phòng đi rồi lập tức lại đóng chặt cửa. Vương Ngang đi tới trước giường xốc chăn nhìn qua mà không khỏi thở thật dài, hắn từ từ ngồi xuống, âm thanh khàn khàn mà hỏi hai người nha hoàn: “ Ta hỏi các ngươi, tiểu thư tại sao muốn tự vận?”
“ Đại lão gia, tiểu thư là bị súc sinh kia bức tử ạ!” Một người nha hoàn lá gan hơi lớn liền nghiến răng nghiến lợi đáp.
Vương Ngang đã dần dần nghe ra sự khác lạ, hắn nheo mắt hỏi: “ Hôm qua tiểu thư vẫn còn nói cho ta biết, vợ chồng bọn họ ân ái, chẳng lẽ không đúng sự thật sao?”
“ Lão gia, đó là tiểu thư sĩ diện nói ra để an ủi ngài thôi. Sự thực tiểu thư mấy năm nay khổ cực kỳ.”
Hai người nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng, đầu đuôi gốc ngọn liền đem chuyện Thôi Hùng mấy năm nay lãnh đạm Vương Điền như thế nào, lại đánh đấm làm nhục nàng ra sao. Một người thêm dầu, một kẻ thêm dấm chua, hơn nữa bọn họ tự mình thấy bị lăng nhục nên đem việc nhỏ vụn vặt bình thường khuyếch đại ba phần, cuối cùng nói: “ Cũng bởi vì tiểu thư tối hôm qua muốn giết nam sủng kia, Thôi Hùng hôm nay liền đánh đập tàn nhẫn đối với tiểu thư. Buổi sáng làm nhục trước mọi người, giữa trưa lại truy theo hành hung, coi như tiểu thư không phải tự sát cũng bị bị hắn đánh chết tươi.”
Vương Ngang nghe được hai mắt đỏ rực. Mặc dù hắn biết Thôi Hùng không phải thứ tốt, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, người này dĩ nhiên hung ác đến mức độ sử dụng bạo lực, vậy còn xét hỏi gì sao? Lão Tử hắn chính là khinh người quá đáng, đứa con còn có thể tốt hơn chỗ nào! Nhưng câu nói sau cùng của nha hoàn lại làm trong lòng hắn ngẩn ra, hắn lập tức truy vấn: “ Các ngươi nói tiểu thư cũng có thể không phải là tự sát?”
Hai người nha hoàn nhìn nhau, một người rụt rè nói: “ Tiểu thư đóng cửa ở trong phòng một mình khóc một ngày, chúng con xế chiều đi vào thì nàng liền không cho. Nhưng trên người nàng chưa từng có độc dược, sao mà tự sát được? Cho nên có một chút khả nghi.”
Thình thịch! Vương Ngang hung hăng nện tay ở trên bàn, hắn cũng cho rằng con gái nếu có ủy khuất thì sẽ tìm chỗ dựa ở nhà. Như thế nào có thể tùy ý hoài phí bản thân mình mà đi tìm chết đây?
Ánh mắt hắn toát ra sát khí hung tợn “ Thôi Hùng, Thôi Khánh Công, cha con các ngươi thật sự là khinh người quá đáng!”
Hắn bắt buộc chính mình tỉnh táo lại rồi hỏi hai người nha hoàn: “ Các ngươi có biết tên nam sủng kia đang ở nơi nào?”
“ Nghe nói bọn họ thường ở tại Lý Đỗ tửu lâu uống rượu mua vui. Đúng, nam sủng kia dường như tên là Lưu Hiệp Nhi.”
“ Lưu Hiệp Nhi?” Vương Ngang thì thào nhắc lại hai lần, hắn mãnh liệt đứng lên vung tay lớn tiếng ra lệnh: “ Đi đến Lý Đỗ tửu lâu!”
Phường Bình Khang ngày đêm huyên náo, tiếng gọi không dứt. Trong mắt say lờ đờ chỉ thấy tóc mây như sương mù, phấn son như tuyết, nhuộm hết vẻ phồn hoa cùng mê hoặc của Đại Đường. Nhân dịp cuối năm, mấy vạn thí sinh tụ tập Trường An năm năm tháng tháng, chỉ vì một khắc vinh quang kia tên đề bảng vàng. Vào ban đêm, trước rượu ngon vò lớn, trong vòng tay mỹ nhân má lúm đồng tiền, thân bằng bạn hữu ba năm gặp nhau nói không hết sự phong lưu cùng tài văn chương Đại Đường.
Lý Đỗ tửu lâu ban đêm làm ăn thịnh vượng hơn ban ngày, tiếng gọi huyên náo tiếng cười không dứt bên tai. Trên đường tựa như ban ngày, người đến người đi lộ vẻ thập phần náo nhiệt. Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa như sấm rền, một tiếng quát hỗn loạn chói tai “ Phía trước mau tránh ra!”
Trên đường cái lập tức rối loạn bao trùm, ai nấy đều sợ mà dạt sang ven đường né tránh. Tiếng vó ngựa càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần. Cuối đường cái cuối một mảng đen lao đến, chỉ một thoáng từ trong bóng tối xuất hiện hơn một trăm thị vệ dũng mãnh đằng đằng sát khí, thế như sấm sét.
Bọn thị vệ vây quanh một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước Lý Đỗ tửu lâu. Vương Ngang từ trong xe ngựa bước xuống, hắn chắp tay sau đít lạnh lùng đánh giá qua chung quanh. Trước tửu lâu đã không có một bóng người, mười mấy kẻ hầu mời khách đã kế sớm trốn vào trong sảnh. Trên cửa sổ lầu chật ních đàu người đen sì của đám người xem náo nhiệt.
Chưởng quỹ vội vàng cười chạy ra, khom người thi lễ: “ Hoan nghênh Vương Thượng thư quang lâm tệ điếm, vinh hạnh được đón.”
“ Thôi Hùng có đây không?” Vương Ngang mắt nhìn một vòng rồi lạnh lùng hỏi.
Chưởng quỹ trong lòng thầm kêu không ổn. Hắn cố rặn ra nụ cười đáp: “ Lúc sáng hắn từng có đến, nhưng rất nhanh hắn liền đi. Đi nơi nào thảo dân cũng không biết?”
“ Còn Lưu Hiệp Nhi đâu?” Vương Ngang nheo mắt, trong mắt dần dần lộ ra sát khí.
“ Hồi bẩm Vương Thượng thư, Lưu Hiệp Nhi có thể sáng sớm liền rời khỏi Trường An .” Chưởng quỹ trong lòng như nện trống dồn, ở phía sau hắn liên tục dùng tay ra hiệu, nói cho ai thấy đi báo cáo Bùi Đạm Danh. Đáng tiếc mười mấy hầu bàn ai cũng không hiểu ý tứ của hắn.
“ Rời khỏi Trường An ?” Vương Ngang nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng “ Xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”
Hắn quay đầu lại liếc mắt cho bọn thị vệ “ Đi vào trong điếm mời khách nhân đều đi hết.”
Bọn thị vệ lớn tiếng đáp ứng, cùng nhau cầm côn vào trong tửu lâu làm cho chưởng quỹ liên tục thở dài “ Thượng Thư đại nhân. Cầu ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha tệ điếm một lần.”
Vương Ngang chắp tay sau lưng xoay người sang chỗ khác hờ hững. Chỉ chốc lát, trong tửu lâu giống như tổ ong chợt vang lên một tràng đập phá, tiếng bát đũa rơi vỡ, tiếng bàn bị quăng quật, tiếng kêu sợ hãi the thé. Lập tức một nhóm lớn thực khách chạy vọt ra cũng không trả tiền nhằm cửa lao tới chạy trốn tứ tán. Không được một khắc, trong tửu lâu Lý Đỗ trở nên một chốn hỗn độn và không có một bóng người.
“ Vương Thượng thư, Lưu Hiệp Nhi thật sự đã không có trong điếm.” Chưởng quỹ mang theo khóc nức nở vừa dứt lời thì lại một phen cả kinh không thể ngậm miệng lại được. Chỉ thấy hai người hầu bàn đỡ Lưu Hiệp Nhi lảo đảo từ đại sảnh đi ra, vây chung quanh là mười mấy tên binh lính. Ra tới cửa tiệm, binh lính đem Lưu Hiệp Nhi đến trước mặt Vương Ngang, trên người hắn một mùi rượu nồng nặc.
Một người binh lính tiến lên bẩm báo: “ Bẩm báo Thượng Thư, chúng thuộc hạ phát hiện người này tại kho củi, nghe nói hắn chính là Lưu Hiệp Nhi.”
“ Hắn không phải đã rời khỏi Trường An sao?” Vương Ngang liếc xéo chưởng quỹ mà hỏi.
“ Cái ... này” Chưởng quỹ cứng họng không trả lời được, hắn đột nhiên xông lên trước, hung hăng vả một cái vào miệng Lưu Hiệp Nhi “ Vô liêm sỉ! Ngươi trốn ở kho củi làm cái gì?”
Lưu Hiệp Nhi giống như người ngu ngốc hắc hắc cười khúc khích, phảng phất cái gì cũng không hiểu. Chưởng quỹ vội vàng xoay người hướng Vương Ngang thở dài, cầu tình: “ Hắn chẳng qua là một kẻ hạ nhân phóng túng đầu đường, Thượng Thư ngàn vạn lần không cần so đo với hắn.” Nói còn chưa dứt lời thì chỉ nghe xa xa có một tiếng quát to “ Buông hắn ra!”
Chỉ thấy Thôi Hùng tức giận ngút trời bước đến, hắn đẩy hai người thị vệ liền muốn lên đi cướp người. Bọn thị vệ làm sao mà dung cho hắn càn rỡ, hơn mười cây côn đồng loạt chặn cứng hắn lại.
Thôi Hùng giận tím mặt, rút trường đao ra quát: “ Lại không buông hắn ra, Lão Tử sẽ giết người!”
“ Hảo! Hảo! Hảo! Xem ra giết người là bản tính của ngươi. Lão phu hôm nay liền muốn nhìn ngươi còn muốn giết ai?” Ngọn lửa cừu hận trong lòng Vương Ngang đã đốt cháy toàn thân hắn. Hắn chỉ vào Lưu Hiệp Nhi hạ lệnh: “ Đem người này loạn bổng đánh chết cho ta!”
Mười mấy tên người hầu giơ cao đại bổng mà chen nhau vây quanh Lưu Hiệp Nhi loạn bổng đánh xuống. Chỉ trong chốc lát, Lưu Hiệp Nhi toàn thân đầy máu liền đã ngã xuống đất bị mất mạng. Chưởng quỹ lui về phía sau vài bước, ngơ ngác nhìn thảm cảnh trước mắt mà trong đầu hoàn toàn hỗn loạn. Lưu Hiệp Nhi liền như vậy đã chết, hắn làm sao mà thông báo cho quan trên được đây?
Mà Thôi Hùng phảng phất giống như nổi điên vung đao chém bừa chém bãi, nhưng rất nhanh đã bị hơn mười người thị vệ áp chế nằm bẹp dí trên mặt đất.
“ Vương bò sát! Lão Tử không giết ngươi không được.” Thôi Hùng phảng phất giống như dã thú gào lớn, tiếng hô truyền ra ngoài vài dặm “ Con gái của ngươi chính là Lão Tử giết, mọi người Vương gia các ngươi đều dơ dáy vô cùng. Vương bò sát, những vụ bê bối của ngươi Lão Tử không biết sao?”
Bọn thị vệ dùng dây lưng bịt chặt miệng Thôi Hùng, nhưng hắn vẫn điên cuồng gào mơ hồ không rõ: “ Ô ô bò sát!”
Vương Ngang nghe mà máu dồn lên mặt cơ hồ muốn bật ra. Toàn thân hắn phát run, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú Thôi Hùng. Đột nhiên thân thể hắn lảo đảo, mắt thấy sắp ngã xuống đất ngất đi. Vài tên thị vệ đồng loạt đỡ hắn, liên tục la lên: “ Thượng Thư! Thượng Thư!”
Vương Ngang từ từ tỉnh lại, sắc mặt của hắn đã từ màu đỏ gan lợn trở nên trắng bệch vô cùng, chỉ vào Thôi Hùng run giọng nói: “ Đánh! Đánh chết hắn.”
Bọn thị vệ gặp khó khăn nhìn về phía Đội trưởng. Đây chính là con trai Thôi Khánh Công, lão gia thật sự là tức giận đến hồ đồ.
“ Các ngươi như thế nào còn chưa động thủ, đánh chết hắn ta chịu trách nhiệm.” Vương Ngang khàn cả giọng rống to.
“ Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Vài tên thị vệ nhỏ giọng hỏi.
Đội chánh thị vệ rốt cục cắn răng một cái “ Đánh gẫy hai chân hắn!”
Đại bổng vung mạnh lên, bùm bùm! Loạn côn nhằm hướng trên đùi đánh tới. Thôi Hùng gầm rú vài tiếng, rốt cục không chống nổi lập tức đã hôn mê.
Vương Ngang đã đi, trên đường đã thập phần an tĩnh. Chưởng quỹ nhìn Lưu Hiệp Nhi trong vũng máu cùng Thôi Hùng đã hôn mê thở dài rồi sai người đi báo quan. Lại hạ lệnh cho mấy người hầu bàn đem Thôi Hùng vào tửu lâu đi tìm thầy thuốc tới cứu chữa. Bản thân hắn thì ngồi lên xe ngựa nhằm hướng Bùi phủ phi nhanh đi. Chuyện phát sinh buổi tối hôm nay phải lập tức bẩm báo Tướng Quốc.
Thôi Hùng nằm ở một gian nhã thất lầu ba còn chưa tỉnh lại. Một người hầu bàn ngồi ở một bên trông nom hắn đang nhẹ nhàng ngủ gật. Nhưng bên ngoài cửa sổ có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn Thôi Hùng. Hắn thấy người hầu bàn kia không đi liền lấy ra từ trong ngực hai đĩnh vàng, một nặng một nhẹ nhằm hướng cửa ném đi. Người hầu bàn đang ngủ gật lập tức tỉnh lại cứ theo tiếng động mà nhìn. Liếc mắt liền nhìn thấy có vàng ở góc tường hắn vui bất ngờ bèn đứng lên chạy nhanh tới. Bóng đen kia ngoài cửa sổ liền nhảy vào trong phòng, không một tiếng động nhanh như tia chớp trốn ở sau bình phong.
Người hầu bàn hiển nhiên cho rằng đây là các thực khách trong lúc hỗn loạn đánh rơi, hắn nhanh chóng nhặt lên giấu vào trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía đột nhiên phát hiện phía trước còn có một thỏi thì không khỏi nửa mừng nửa lo chạy đi ra cửa.
Liền đúng vào lúc này người áo đen kia đã lấy ra một thỏi bạc nhanh chóng mà chuẩn xác nhằm đũng quần Thôi Hùng đánh tới. Thôi Hùng kêu rên một tiếng, toàn thân cuộn lại kịch liệt lăn mình rơi xuống khỏi sập gỗ. Đến khi người hầu bàn nghe tiếng chạy vào thì người áo đen kia đã sớm bặt vô âm tín.
Trong lúc Lý Đỗ tửu lâu tại phường Bình Khang hoàn toàn rối loạn thì ở phủ đệ Thôi Viên phường Tuyên Dương lại có một người khách đến.
Thôi Ngụ đã gần ba năm không có bước vào cánh cửa này môn, bức tranh vẽ trên tường biến thành một mảnh xám trắng, còn viền vàng trang trí ban đầu đã biến đau không thấy. Rặng liễu tựa hồ trở nên có chút già cỗi, nhánh cây vô lực buông xuống hiu quạnh mà không có sức sống. Hành lang dài với nước sơn bề mặt loang lổ, có mấy chỗ thậm chí còn lộ ra màu trắng của gỗ.
Thôi Ngụ thở dài, khí tức tôn quý ngày xưa của phủ đệ đã không còn sót lại chút gì.
“ Nhị lão gia, thỉnh!” Lão quản gia dẫn Thôi Ngụ tới trước thư phòng rồi cung kính nói: “ Lão gia đang ở trong phòng chờ ngài.”
Thôi Ngụ hơi hơi chỉnh lý qua trang phục rồi bước nhanh vào thư phòng Thôi Viên. Bày biện trong phòng vẫn giống như trước không đổi, đơn giản mà thanh nhã. Chỉ là có thêm những lá thư hơi có vẻ bừa bộn, nhưng Thôi Ngụ lại tựa hồ cảm giác được một chút không thoải mái mà hắn cũng không nói được nên lời là cái gì.
“ Nhị đệ, nhiều năm không thấy.” Phía sau một đống thư, Thôi Ngụ nhìn thấy đại ca mình, một ông lão già cả gầy gò nhỏ bé. Giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu rõ rốt cuộc là cái gì khiến hắn cảm giác được không thoải mái. Trong phòng tràn ngập không khí già cả liền phảng phất có một mùi vị thối rữa.
Hắn khẩn cấp bước lên phía trước khom người thi lễ “ Tham kiến đại ca!”
“ Ngồi xuống nói chuyện đi! Ngươi cao như vậy, ta không thói quen ngưỡng mộ người khác.” Thôi Viên khẽ cười nói.
“ Vâng!” Thôi Ngụ ngồi xuống, hạ thấp người về phía Thôi Viên cười nói: “ Đại ca thoạt nhìn tinh thần hoàn hảo, làm cho người ta vui mừng.”
“ Đương nhiên, Gia chủ đã để cho Thôi Chiêu nên cả ngày không có việc. Đói bụng ăn cơm, mệt nhọc ngủ, tỉnh nhìn con cháu, không buồn không lo, tinh thần tự nhiên là không tệ. Trái lại Nhị đệ tựa hồ không tốt lắm.” Nói đến đây, Thôi Viên hàm ý sâu sắc cười cười nói: “ Ta nghe nói hôm qua Trương Phá Thiên đại yến mới những vị Trường An hiển quý. Trong chín người Nội các đại thần thì Thôi Khánh Công cùng Chu chưa tới không tính, Lý Miễn có bệnh đã cử con thay mặt. Duy độc Nhị đệ đã không tỏ thái độ, cũng không có bảo Thôi Tề đi thay. Nhị đệ, xem ra ngươi bệnh cũng không nhẹ a!”
Thôi Ngụ âm thầm lấy làm kinh hãi. Hắn đột nhiên ý thức được, Thôi Viên cho tới bây giờ liền không có thật sự bỏ quên giang hồ, tâm lão vẫn để ở triều đình. Vậy lão gọi chính mình đến đây, chẳng lẽ là ...
Thôi Viên phảng phất biết tâm tư hắn, lão cười nhạt mà nói: “ Sự thực trước mắt ngươi chỉ có hai con đường. Một con đường là duy trì hiện trạng, sống làm bóng ma dưới Bùi Tuấn, tầm thường vô vị. Mười mấy năm sau liền cáo lão hồi hương. Nếu như ngươi không muốn đi đường này, như vậy nhất định phải có một người thay thế được Bùi Tuấn. Không! Là thay thế Thôi Tiểu Phù, khi đó vì quyền lực thăng bằng thì ngươi mới có thể lại xuất đầu. Đương nhiên chỉ là có thể, chuyện tương lai ai cũng nói không rõ. Thử xem ngươi có nguyện ý vì điều có thể này mà từ bỏ một chút quyền lực hiện tại hay không.”
Thôi Ngụ im lặng, ý tứ của đại ca hắn đương nhiên rõ ràng. Cũng là sau khi Lý Mạc tự sát thì hắn mới hoàn toàn rõ ràng sách lược của Trương Hoán, nhưng tất cả đã chậm. Quân Phượng Tường tựa như một con thuyền bị chặt đứt dây thừng neo, không thể vãn hồi trôi xa. Vì chuyện này, hắn phiền muộn, tức giận, lo lắng hết lòng suy nghĩ làm như thế nào giữ được Binh bộ. Có lẽ Trương Hoán đối với chức này tuyệt không có hứng thú, nói không chừng hắnmới chỉ là muốn tiến vào chiếm giữ Quan Trung. Hoặc là hắn nhìn trúng Hộ Bộ nắm giữ thiên hạ tiền lương, nếu không hắn như thế nào lại khống chế lương thực Trường An ?
Nhưng lúc này, buổi nói chuyện Thôi Viên rốt cục chặt đứt một đường hy vọng của hắn. Hắn thấy được thực tế tàn khốc, thứ Trương Hoán muốn chính là chức Binh Bộ Thị Lang của hắn.
“ Hắn tìm đến đại ca sao?” Giọng của Thôi Ngụ có chút khàn khàn.
“ Không sai, chiều qua hắn tới tìm ta.” Thôi Viên chậm rãi gật đầu “ Hắn hy vọng Nhị đệ đem chức Binh Bộ Thị Lang cho hắn mượn.”
“ Mượn?” Thôi Ngụ có chút không giải thích được.
“ Nhị đệ, mượn thì ý tứ là hắn chẳng những có được Binh bộ, còn muốn cả Môn Hạ Thị Trung toàn lực ủng hộ. Tựa như Lưu Bị mượn Kinh Châu, Tôn Quyền vẫn còn mong ngóng đem em gái cũng đưa cho hắn. Thôi Viên tựa như một lão hồ ly cười cười. Giờ phút này, lão đã cùng Tiểu Hồ Ly kia tâm lý tương thông. Trương Hoán gây thù hằn tứ phía, hắn há có thể không muốn đồng thời với được Binh bộ thì lại có một người ủng hộ kiên định sao?
“ Nhị đệ, một mình ngươi thật tốt suy nghĩ đi! Bùi Tuấn nếu như không có đáp ứng hắn điều gì đó thì Trương Hoán như thế nào lại đem lương thực đưa đến Trường An?”
“ Không cần suy nghĩ , ta nghe đại ca là được.”
Đã không có gia tộc chống đỡ, Thôi Ngụ hắn cũng chỉ là một cụm lục bình không rễ. Ba năm vừa rồi hắn đã rút kinh nghiệm xương máu. Coi như không có một Trương Hoán có thể thay thế cho nhau thì hắn vẫn hội không chút do dự nghe theo đại ca thu xếp để biểu đạt hắn nguyện trở lại gia tộc.
Thôi Viên nhìn hắn thật kĩ một cái, trong mắt đột nhiên lộ ra một vẻ ôn hòa giữa anh em. Lão đưa cánh tay khô gầy ra khẽ cười nói: “ Nhị đệ, khi còn bé ta đáp ứng ngươi khi có chuyện thì ngươi luôn muốn kéo ta vỗ tay mà thề, ngươi còn nhớ rõ sao?”
Thôi Ngụ cũng cười. Hắn gãi gãi cái ót bất giác cũng vươn tay ra cùng Thôi Viên nhẹ nhàng vỗ một cái. Hai người đều nở nụ cười, nụ cười sáng lạn vô cùng, phảng phất bọn họ lại lần nữa trở lại thời thơ ấu.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ “ Lão gia, thuộc hạ vừa mới nghe được một tin tức.”
Là tiếng của lão quản gia, Thôi Viên cười nói: “ Ngươi đi vào nói đi!”
Lão quản gia đi tới, chắp tay đạo: “ Mới vừa rồi một người nhà từ phường Bình Khang trở về nói Thôi Hùng đã xảy ra chuyện.”
Thôi Viên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Lão biết đứa cháu kia ngu xuẩn lại lỗ mãng, đồng thời ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, không xảy ra chuyện gì mới là chuyện lạ! Lão cười lạnh một tiếng hỏi: “ Hắn đã xảy ra chuyện gì?”
“ Nghe nói vợ hắn không chịu nổi hắn làm nhục, giữa trưa uống thuốc độc tự vận. Vương Ngang tìm hắn tính sổ, mới vừa rồi tại phường Bình Khang đánh cho nó tàn phế. Nghe nói còn bị thương làm mất khả năng của hắn sinh con.”
Thôi Ngụ lại bỗng nhiên cả kinh, hắn vội vàng nói với Thôi Viên: “ Đại ca, thế này Thôi Khánh Công cùng Vương Ngang chẳng phải là đã kết thành thâm cừu?”
Thôi Viên lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi mà nói: “ Đám hỏi cho tới bây giờ đều là một thanh kiếm hai lưỡi. Dùng được thì tốt, hai nhà có khả năng cùng chung địch thủ. Cũng có khả năng dùng không tốt lại sẽ trở mặt thành thù, xem ra Giang Hoài từ đó có nhiều chuyện .”
“ Chúng thuộc hạ đã mời ba vị danh y, tất cả đều nói chân Thôi Hùng đã gãy mặc dù có khả năng lại lành, nhưng tinh hoàn đã hủy. Dù đã dùng hết phương pháp, nhưng e là đến cuối đời vẫn không còn hứng thú. Mặt khác Vương Ngang đã đem thi thể con gái mình về phủ, không phải nói quá, không thể giết Thôi Hùng tại chỗ là rất tiếc nuối.”
Tại phường Tuyên Nhân, trong thư phòng Bùi Tuấn, Bùi Đạm Danh đang ở hướng Bùi Tuấn bẩm báo những chuyện đã phát sanh một canh giờ trước. Sự thực, từ lúc Vương Ngang sai người phá quán thì hắn đã núp ở một bên. Nhưng hắn trước sau không có lộ diện, trơ mắt nhìn Lưu Hiệp Nhi bị đánh chết, Thôi Hùng bị đánh cho tàn phế. Vì điều này hắn cảm giác áy náy sâu sắc. Trình báo xong chuyện đã trải qua, Bùi Đạm Danh quỳ chân sau xuống, tạ tội với Bùi Tuấn: “ Thuộc hạ không thể ngăn cản tình thế chuyển biến xấu, trách nhiệm không thể trốn tránh, đặc biệt hướng Gia chủ tạ tội!”
Bùi Tuấn bình tĩnh nghe xong hồi báo, đối với tổn thất ở quán rượu Lý Đỗ cùng Lưu Hiệp Nhi chết Bùi Tuấn cũng không có để ở trong lòng. Nhưng bởi chuyện này mà tạo thành Vương Ngang cùng Thôi Khánh Công đối lập thì lão lại là nửa mừng nửa lo. Mừng là Vương Ngang về sau tất nhiên sẽ lo lắng Thôi Khánh Công tiến công Tương Dương, do đó càng ỷ lại vào mình hơn. Lo chính là Thôi Khánh Công có được cớ để động binh, hơi chút không để ý liền rất có thể tạo thành rung chuyển lần nữa ở khu Giang Hoài. Nhất là thuỷ vận chuẩn bị đổi tuyến đường đi Đan Thủy. Nếu như Tương Dương náo động, thuỷ vận liền không thể không đi đường vòng Ba Thục. Hao phí nhân lực vật lực không nói, nhưng nhất là vẫn còn bị Trương Hoán khống chế, đây cũng là việc lão không muốn thấy.
Có lẽ là ý thức được thời gian mình trầm tư quá lâu, Bùi Tuấn lập tức lấy lại tâm thần nhẹ nhàng khoát tay nói: “ Ngươi ẩn thân mà không ra là làm rất khá. Còn có Vương chưởng quỹ, hắn gặp nguy không loạn, không có lôi kéo Bùi gia vào cũng cần khen ngợi. Đứng lên đi! Ta sẽ không trách cứ ngươi.”
“ Tạ gia chủ không trách tội!” Bùi Đạm Danh đứng lên, hắn do dự một phen lại nói: “ Vẫn còn có một chuyện muốn bẩm báo Gia chủ.”
“ Nói đi!”
“ Thuộc hạ lo lắng sau khi Thôi Khánh Công vào kinh có thể hội trả thù quán rượu Lý Đỗ tạo thành tổn thất cho chúng ta. Cho nên thuộc hạ muốn đóng cửa quán rượu này để tránh hắn trừng phạt. Xin Gia chủ chỉ thị cho chấp thuận hay không.”
Bùi Tuấn khẽ gật đầu “ Ngươi lo lắng rất đúng, chuyện này cứ giao cho ngươi đi làm. Sau đó viết báo cáo cho ta. Mặt khác, cần phái người đặc biệt chú ý chuyện này. Hiểu chưa?”
Trương gia đại thiếu
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt