Danh Môn

Chương 226: Thay đổi bất ngờ

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 222 : Thay đổi bất ngờ

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Trong lúc Trương Hoán suy nghĩ trăm điều cũng không giải đáp được thì thân binh đứng ngoài cửa hô một tiếng “ Đô đốc, Đỗ tham tán đến.” Trương Hoán vui mừng, Đỗ Mai đến vừa đúng lúc có thể tham mưu cho hắn. Hắn bước nhanh đi tới cửa thì đã thấy Đỗ Mai bước vào. Thấy mặt Trương Hoán, hắn liền lớn tiếng chào: “ Đô đốc có thể nhanh chóng phát binh đuổi theo, Mã Trọng Anh dùng chính là không thành kế.”

“ Vì sao?” Trương Hoán trầm giọng hỏi.

Đỗ Mai không có lập tức trả lời, hắn đi tới trước bàn lấy ra một bức bản đồ Hà Hoàng rồi mở ra. Hắn chỉ vào tòa Định Nhung thành ở tận cùng phía nam mà nói: “ Thuộc hạ vừa rồi ở cửa có chặn lại tin tức thám báo, Mã Trọng Anh đã rút lui đến thành Định Nhung. Nơi này ở cách Thạch Bảo Thành không đến năm dặm. Có thể nói hắn hoàn toàn từ bỏ Hà Hoàng, coi như địa khu Cửu Khúc có viện binh chạy tới thì chúng ta đây chỉ cần khống chế được thành Định Nhung ở phía tây, thành Lâm Phiền ở giữa cùng với thành Tuy Hòa ở phía đông. Ba tòa thành này chắc chắn, cho dù Cửu Khúc phái đến năm vạn viện quân thì cũng không có khả năng đột phá phòng tuyến. Như vậy chẳng khác nào một lần nữa trở lại tình thế Đường Phiên thời Thiên Bảo tám năm trước. Cho nên, ta dám kết luận kế hoạch trong tay Mã Trọng Anh chính là bố trí nghi binh để chúng ta không dám dễ dàng xuôi nam chiếm các điểm mấu chốt. Hắn đang đợi viện quân từ Cửu Khúc đến.”

Trương Hoán cẩn thận suy tư chỉ chốc lát, mặc dù trong đó còn có đôi chỗ người khác khó hiểu, tỷ như Mã Trọng Anh vì sao chỉ chiếm một tòa thành Định Nhung, mà không đồng loạt chiếm lĩnh vài toà thành khác. Còn có một vạn quân tộc Thổ Phiên kia đi đâu?

Nhưng càng nghĩ, xác thật chỉ có thể là một lời giải thích này. Hắn đang to gan sử dụng không thành kế để hù dọa chính mình không dám xuôi nam. Nghĩ vậy, Trương Hoán dứt khoát hạ quyết tâm “ Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân lập tức xuất phát, kéo binh đến thành Định Nhung!”

Ghi chú: Các tên vùng đất Thạch Bảo Thành, Thiện Thành, Hoàng Thủy Thành đều là cách gọi của Đường triều. Tộc Thổ Phiên trên thực tế sau khi chiếm lĩnh Hà Hoàng đều đã đem đổi tên, tỷ như Thạch Bảo Thành thì gọi là Thiết Nhận thành. Nhưng thứ nhất tư liệu không đủ, thứ hai cũng làm phiền nên tất cả còn vẫn dùng cách gọi của Đường triều.

Quận Trương Dịch là trung tâm thống trị của tộc Thổ Phiên tại Hà Tây, cũng là lô cốt đầu cầu của tộc Thổ Phiên tiến công Đại Đường. Ở đây luôn luôn có một lượng lớn quân đóng giữ. Nhưng từ đầu năm Khánh Trị thứ mười ba, trọng tâm chiến lược của tộc Thổ Phiên liền dần dần chuyển qua An Tây để cùng Hồi Hột tranh đoạt Bắc Đình. Quân tộc Thổ Phiên tại Hà Tây trên cơ bản đều tập trung tại chiến tuyến quận Đôn Hoàng để phối hợp tộc Thổ Phiên tại An Tây bắc công. Lúc này quận Trương Dịch chỉ có hai vạn quân đóng giữ.

Nhưng cuối năm Tuyên Nhân Đại Đường thứ hai, vào lúc Trương Hoán tại Quận Vũ Uy tiến công quy mô vào Lũng Hữu, binh lực tộc Thổ Phiên tại Trương Dịch lại lặng lẽ xảy ra biến hóa. Năm vạn quân tộc Thổ Phiên ở An Tây cùng ba vạn quân từ quận Đôn Hoàng chạy đến Trương Dịch. Binh lực tộc Thổ Phiên tại quận Trương Dịch đã đạt mười vạn, tất cả điều này đều tiến hành trong bí mật tuyệt đối, mà ngay cả Thứ sử Chính vụ quản lý Trương Dịch người tộc Thổ Phiên cũng không biết được.

Không lâu sau Tết tân niên của năm Tuyên Nhân thứ ba, cùng một ngày sứ thần Thượng Tán Bà tộc Thổ Phiên vào kinh chính thức cùng Đại Đường liên minh , Tán Phổ ( vua) Xích Tùng Đức Tán tộc Thổ Phiên lặng yên đến quận Trương Dịch.

Khác với người Hồi Hột chuyển hướng trọng tâm chiến lược sang phía tây, khát vọng trăm năm của tộc Thổ Phiên đối với Đại Đường chưa bao giờ yếu đi. Mười năm trước, Xích Tùng Đức Tán quyết định tây chinh Thiên Trúc gây chiến cùng Thổ Hỏa La, liền tạm thời bỏ việc tấn công Đại Đường. Nhưng cùng với cuộc Nam chinh Thiên Trúc của tộc Thổ Phiên không thuận lợi, cùng với việc Đại Thực xuất binh cản trở tộc Thổ Phiên chinh phục Thổ Hỏa La, ánh mắt của Xích Tùng Đức Tán lại một lần nữa chuyển hướng sang đông. Nhưng đúng lúc này, tộc Thổ Phiên lại cùng Hồi Hột bạo phát chiến tranh để tranh đoạt Bắc Đình khiến cho Xích Tùng Đức Tán lại một lần nữa trì hoãn kế hoạch tiến công sang đông. Cũng vào lúc này, Trương Hoán chiếm lĩnh quận Vũ Uy.

Nhưng cùng với cục diện chính trị bên trong Hồi Hột quốc biến động, tộc Thổ Phiên cùng Hồi Hột hai quốc gia bãi binh. Xích Tùng Đức Tán liền lại lần nữa tiến hành vung chiến đao lên bổ về phía Đại Đường.

Để làm đối phương lơ là, Xích Tùng Đức Tán bày ra một âm mưu kéo dài gần một năm trời. Hắn đưa ra việc liên minh cùng Đại Đường, tựa hồ đây là cử chỉ bất đắc dĩ của tộc Thổ Phiên khi vô lực tiến hành ba cuộc chiến cùng lúc. Trong lúc đó đô đốc Mã Trọng Anh ở Hà Hoàng tự tiện xuất binh Hội Tây Bảo suýt nữa làm hỏng kế hoạch của Xích Tùng Đức Tán, kết quả là bị triệu hồi về La Ta trách cứ một trận.

Một bên cùng Đại Đường liên minh, một bên bí mật điều binh đến Trương Dịch chuẩn bị. Bản thân Xích Tùng Đức Tán cũng đến quận Trương Dịch, hắn muốn đích thân chỉ huy cuộc chiến tranh công chiếm Lũng Hữu này.

Bên ngoài huyện Thiên Bảo quận Vũ Uy về phía tây mười dặm có một tòa pháo đài, gọi là Giao Thành Bảo. Hiện tại nó là đương nhiên là một tòa pháo đài nằm ở cực tây của Đại Đường., Ở dãy Yên Chi Sơn đồi nũi chập trùng hiểm trở nơi xa xôi này, nó cùng với dãy Bạch Tuyết trắng xóa nối liền làm thành một dải. Chỉ duy tại chân núi phía nam có một khe núi rộng độ hai dặm, Giao Thành Bảo trấn giữ ở hẻm núi tận cùng phía nam này.

Ngày mười lăm tháng ba, buổi tối ngày thứ năm từ khi Trương Hoán phát động chiến dịch Hà Hoàng. Vốn nên là đêm rằm nhưng lại mây đen đầy trời, không một sáng trăng sao. Dãy núi đen ngòm phảng phất như một con rồng khổng lồ đang ngủ say. Tám trăm quân đóng giữ giao pháo đài cũng phần lớn ngủ, chỉ có hơn mười người đương canh gác thì nhàm chán nhìn mây đen trên trời. Quả thật, thời gian yên bình đã được nhiều năm, một buổi đêm bình thường đối với mấy năm yên tĩnh là không có ý nghĩa, bọn lính đã sớm ngủ mê man, ai cũng sẽ không suy nghĩ. Một đội quân ba nghìn người tinh nhuệ nhất tộc Thổ Phiên mượn bóng đêm cùng hình thế núi yểm hộ đang lặng lẽ nhằm hướng pháo đài đi đến khoảng cách chỉ còn ngoài trăm bộ. Còn ở ngoài vài dặm bên kia khe núi, đại quân tộc Thổ Phiên mười vạn người xếp thành hàng chờ mệnh lệnh. Đội ngũ vô biên, tinh kỳ rợp trời, phảng phất chính là sát khí bọn hắn đầy trời đã che kín trăng sao.

Xích Tùng Đức Tán năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, trong thân thể hắn có được một nửa huyết thống tối cao quý của người Hán. Mẹ của hắn chính là Đại Đường Kim Thành Công Chúa, vóc người hắn không cao, nói chuyện cũng thường dùng lời nói nhỏ nhẹ, thậm chí còn lộ có chút suy nhược. Nhưng hắn cũng là cửu ngũ Chí Tôn dân tộc Thổ Phiên . Một câu nói của hắn liền có thể quyết định sự sống chết của trăm vạn người trong thiên hạ.

Sau Tùng Tán Kiền Bố thì hắn là Tán Phổ kiệt xuất nhất dân tộc Thổ Phiên . Để quét sạch quý tộc cũ, củng cố sự thống trị tuyệt đối của mình, Xích Tùng Đức Tán dựa vào Phật giáo, cuối cùng xác định Phật giáo là quốc giáo dân tộc Thổ Phiên , cải biến cục diện tín ngưỡng từ quý tộc cũ để khống chế dân chúng.

Trong tay hắn, thực lực của một nước thuộc tộc Thổ Phiên một lần nữa đạt tới đỉnh cường thịnh. Nhưng hắn dã tâm hừng hực lại có thành công vĩ đại nên cũng hung hăng xâm lược Đại Đường nhất trong suốt cả trăm năm qua. Đúng là bởi vì hắn mấy năm nay chinh chiến tứ phương không ngừng, thực lực nước của tộc Thổ Phiên dần dần suy yếu.

Lúc này, vị thống trị tối cao dân tộc Thổ Phiên đang ngồi ở trên xe do năm mươi thớt tuấn mã cao lớn kéo. Phía sau hắn là đám lều trại màu trắng xếp thành nửa vòng tròn giống hệt một nửa vầng trăng. Hắn dừng ở cửa hẻm núi đang dùng một loại kiên nhẫn như ngàn năm bất động chờ đợi tin tức truyền đến.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa phá vỡ màn đêm yên tĩnh, một người bách phu trưởng phi nhanh tới quỳ rạp xuống trước mặt Xích Tùng Đức Tán “ Bẩm báo Tán Phổ, đã chiếm được Giao Thành Bảo.”

Xích Tùng Đức Tán khẽ gật đầu, hắn quay đầu nói với quan Tùy quân Đại luận Nang Nhiệt Nhĩ bằng giọng nói nhỏ nhẹ: “ Ngươi đi trước một bước nói với quân dân Vũ Uy, đầu hàng ta thì còn có thể là thần dân của tộc Thổ Phiên. Ta sẽ không hề xâm phạm. Nhưng nếu có nửa điểm chống cự, cho dù là một con kiến quận Vũ Uy ta cũng muốn băm thành tro bụi”

Nói xong, hắn nhắm chặt hai mắt không nói một lời, một lúc lâu sau mắt của hắn lại hơi mở ra, vẫn dùng giọng nói nhỏ nhẹ: “ Truyền lệnh đại quân, tiến binh Vũ Uy.”

Mười vạn đại quân tộc Thổ Phiên chậm rãi khởi động, căn cứ vào tiếng bước chân trầm thấp đoạt hết hồn phách người ta thì bọn họ giống hệt đạo quân ác ma tới từ âm phủ. Kiếm chỉ phương đông, giết chết tất cả, chiếm đoạt tất cả!

Ven bờ Hoàng Hà phía bắc quận Kim Thành năm mươi dặm ven bờ, Phó sứ Lũng Hữu Tiết độ Sứ Hạ Lâu Vô Kỵ đang tuần tra phong hoả đài. Đô đốc tây chinh Hà Hoàng đã nửa tháng liền chiến thắng liên tiếp, thập phần thuận lợi. Tin tình báo mới nhất là đại quân chiếm đoạt Hoàng Thủy Thành, đến lúc này thì hơn phân nửa Hà Hoàng đã quy về Đại Đường. Mặc dù một mạch đại thắng, nhưng Hạ Lâu Vô Kỵ rốt cuộc lại có cảm giác tâm thần không yên, có lẽ nguyên nhân là quá thuận lợi.

Hạ Lâu Vô Kỵ đứng ở trên một quả đồi cao mang theo một vẻ lo âu nhìn về phía quận Vũ Uy. Hắn không hề lo lắng về cuộc chiến Hà Hoàng, trước đó có thám báo tìm kiếm hết mức nên hẳn là không có vấn đề. Hắn có điểm lo lắng về mặt Hà Tây. Trước khi Trương Hoán xuất binh Hà Hoàng, hắn vẫn luôn là chủ tướng Hà Tây nên đối với quận Vũ Uy rốt cuộc vẫn có một loại luyến tiếc đặc biệt. Bất giác hắn nhớ ra lúc Bùi Minh Viễn phản đối xuất binh Hà Hoàng thì đã nói qua như vậy, tình hình bên phía quận Trương Dịch chúng ta cũng không biết.

Phải nói đô đốc cũng suy nghĩ đến khả năng này cho nên một binh một tốt ở quận Vũ Uy cũng không cho tham gia xuất chinh Hà Hoàng. Hai vạn quân đồn trú, lại có thành cao tường kiên cố, đối phó với hai vạn quân tộc Thổ Phiên quận Trương Dịch vậy hẳn là đủ rồi. Nhưng Hạ Lâu Vô Kỵ vẫn còn có một loại lo lắng không hiểu, hắn tự giễu cợt lắc đầu cười cười, chẳng lẽ là chính mình lại muốn quay về Vũ Uy sao?

Đột nhiên, phía sau hắn một người thân binh chỉ vào phương xa hô to “ Tướng quân, có lửa!”

Hạ Lâu Vô Kỵ mãnh liệt quay đầu, tâm trạng hắn phảng phất rơi xuống vực sâu. Chỉ thấy cách hơn mười dặm có hai cột khói báo động bốc thẳng hướng trời cao, đây là bên phía Hà Tây truyền đến cảnh báo. Dân tộc Thổ Phiên tấn công Hà Tây !

Hắn không cần phải nghĩ ngợi quay đầu ngựa lao xuống đồi “ Chỉnh quân, lập tức quay về Vũ Uy!”

“ Nhưng tướng quân, bên phía đô đốc làm sao bây giờ?” Thân binh nói một câu giống hệt xối vào đầu một chậu nước lập tức làm hắn tỉnh táo. Đúng vậy, đô đốc trước khi đi là đem cả Lũng Hữu giao cho hắn chứ không phải chỉ để hắn phụ trách mỗi phạm vi Vũ Uy.

Hạ Lâu Vô Kỵ trầm tư chỉ chốc lát. Dứt khoát hạ lệnh đạo: “ Lệnh cho quân đội bốn quận Thuận Hóa, Duyên An, Bình Lương, Tuy Đức tất cả chuyển tới Hội quận. Lại lệnh cho tất cả thuyền bè Hội quận sang bờ tây tiếp ứng dân chạy nạn qua sông.”

Dứt lời, hắn quay đầu ngựa lại hướng quận Kim Thành chạy gấp đi.

Thành Vũ Uy thành chiến đấu vô cùng thảm khốc, trong thành ngoài thành ngoại thây nằm khắp nơi. Máu tươi đem mặt đất nhuộm thành màu đỏ, trước tường thành lửa cháy ngút trời. Tiếng kêu rên, tiếng la thảm thiết không dứt bên tai. Mũi tên dày đặc như mưa rào bắn về phía bờ tường, con sông đào bảo vệ thành đã sớm láp đầy. Mấy trăm chiếc thang gá lên đầu tường. Trên tường thành bọn lính đao chém tên bắn, cùng binh lính tộc Thổ Phiên không ngừng xông lên đầu tường tiến hành cuộc chiến đấu hăng hái đẫm máu.

Không chỉ có có binh lính, mấy vạn dân chúng cũng tự phát tham gia vào chiến đấu. Ông già còn cố hết sức nâng hòn đá ném xuống đi, đàn bà tóc tai bù xù vung gậy nện vào đầu binh lính tộc Thổ Phiên xông lên tường thành, thiếu niên bị bắn chết tại lỗ châu mai. Một vạn quân Đường đã tử thương hơn phân nửa, nhưng bọn hắn không có đường lui, đối mặt đại quân tộc Thổ Phiên che kín trời đất rốt cuộc chỉ có tử chiến.

Chiến đấu kích liệt nhất là chỗ tường thành phía tây. Một đoạn tường thành bởi công thành mãnh liệt mà ầm ầm sụp xuống tạo ra một lỗ hổng lớn. Mấy ngàn quân tộc Thổ Phiên đông như kiến la hét nhằm chỗ sụp xuống. Hơn một ngàn quân Đường do Lâm Đức Long chỉ huy đang liều chết chống cự.

Lâm Đức Long là vì chữa trị một bệnh dịch phát sinh ở huyện Cô Tàng mà từ quận Khai Dương đi đến Vũ Uy. Lại vừa lúc gặp người tộc Thổ Phiên tiến công quy mô. Lúc này Trung Lang Tướng Lý Hoành Thu trấn thủ quận Vũ Uy đã bỏ mình trong chiến dịch bảo vệ huyện Thiên Bảo, năm nghìn quân Đường toàn quân bị diệt. Lâm Đức Long dứt khoát đứng ra gánh vác gánh nặng bảo vệ Vũ Uy.

Giờ phút này chỗ tường sụp xuống thi thể đã chồng chất cao hơn một trượng. Lâm Đức Long trên người có ba mũi tên, toàn thân đẫm máu, nhưng hắn vẫn đang vô cùng dũng mãnh như dã thú cùng quân địch chém giết. Đại đao của hắn đã đánh chết hơn hai trăm tên địch, quân tộc Thổ Phiên xông lên thật sự quá nhiều, chỗ tường sập đã ba lần thay chủ, hơn một ngàn quân Đường cũng chỉ còn hơn bốn trăm người. Nhưng bọn họ không ai bỏ chạy, mà ngay cả đứa con trai nho nhã của Lâm Đức Long cùng con gái hắn là Bình Bình cũng cùng cha mình tử chiến không lùi.

“ Cha!” Lâm Tri Ngu đột nhiên kêu lên một tiếng, một mũi tên đã bắn thủng ngực hắn. Hắn vô cùng lưu luyến liếc mắt nhìn cha, thân thể mềm nhũn mà ngã xuống đất chết đi.

“ Anh!” Lâm Bình Bình giống như điên rồi, nàng vung đao liền đánh chết ba tên lính tộc Thổ Phiên rồi xoay người chạy đến bên đại ca đã ngã mà ôm lấy thân thể mềm nhũn của hắn ra sức lay. Nhưng Lâm Tri Ngu đã đã chết, Lâm Bình Bình nhịn không được khóc rống đau xót “ Anh, anh không thể chết được. Không phải sang năm anh còn muốn tham gia khoa cử sao?”

Lâm Đức Long ngơ ngác nhìn con trưởng chết đi, giờ khắc này trong lòng hắn đã không còn gì nữa. Toàn thân như được thiêu đốt bởi cừu hận thấu xương. Lúc này, hắn thấy mấy chục tên lính tộc Thổ Phiên đã phá tan phòng tuyến đang hung ác vung đao hướng con gái chém tới. Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, xông lên vài bước huơ đao mãnh liệt chém, lập tức đầu người lăn lóc, máu thịt tung tóe.

Lâm Bình Bình thét một tiếng chói tai, nhảy dựng lên cùng cha ra sức liều chết chém giết với quân tộc Thổ Phiên. Bốn trăm tướng sĩ quân Đường được cha con nhà này cổ vũ cũng bộc phát ra tiềm năng tận cùng. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nên đẩy lui hơn ngàn binh lính tộc Thổ Phiên ra khỏi cửa khẩu.

Ben ngoài hai dặm, Xích Tùng Đức Tán mặt không chút thay đổi nhìn quân hai bên tranh đoạt thành Vũ Uy. Hắn đã tung vào bốn vạn đại quân, huyết chiến hơn già nửa ngày, tử thương gần vạn người. Nhưng thành trì vẫn chưa chiếm được. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Đại tướng Thượng Tức Đông Tán, lạnh lùng nói: “ Lại tung ra hai vạn quân nữa, ta cho ngươi một canh giờ. Nếu như vẫn còn không chiếm được Vũ Uy thì ngươi xách đầu tới gặp.”

Thượng Tức Đông Tán mặt đỏ bừng, hắn quỳ xuống nói: “ Quân Đường không đường thối lui cho nên tử chiến. Ta khẩn cầu Tán Phổ đồng ý thả cửa đông, quân địch có đường sống cũng không liều chết chống cự. Ta lại dùng kỵ binh đuổi giết, bọn họ vẫn là một người đều chạy không thoát.”

“ Đánh như thế nào là chuyện của ngươi, ta chỉ cho ngươi một canh giờ.” Xích Tùng Đức Tán nhắm mắt lại, cũng không nói một lời.

Thượng Tức Đông Tán mãnh liệt đứng lên, hét lớn một tiếng “ Lệnh cửa đông rút lui mở vòng vây khốn. Lại truyền quân lệnh của ta, trong nửa canh giờ mà không chiếm được thành trì thì tất cả Bách phu trưởng đem chém hết!”

Quân tộc Thổ Phiên lại tung ra thêm hai vạn quân đầy đủ sức lực. Tiếng trống ù ù, tiếng kêu vang trời, đại quân tộc Thổ Phiên toàn lực tiến công. Cùng với quân vây cửa đông rút lui, bắt đầu có rất nhiều dân chúng từ cửa đông chen chúc chạy trối chết. Phòng tuyến thành Vũ Uy dần dần xuất hiện thế sụp đổ.

Chỗ cửa Tây bị sụp xuống là nơi quân lính tộc Thổ Phiên tiến công mãnh liệt nhất. Gần vạn quân tộc Thổ Phiên thay nhau điên cuồng tiến công. Bốn trăm quân Đường cuối cùng dùng thân thể máu thịt của bọn họ kết thành một bức tường người. Vì bảo vệ tôn nghiêm quân nhân Đại Đường mà tiến hành cuộc chống cự cuối cùng.

Lâm Đức Long biết đại thế đã mất, tin tức vòng vây ở cửa đông đã mở cũng truyền tới chỗ hắn. Nhìn bóng lưng con gái quật cường mà cô độc, hắn đột nhiên nhớ ra nàng còn bé cũng từng mang theo một cái chảo cùng đám con trai đánh nhau. Lòng từ ái người cha rốt cuộc một lần tràn ngập nội tâm của hắn.

Hắn đưa tay kéo cánh tay Bình Bình ra mệnh lệnh: “ Con hoả tốc đi quận Kim Thành báo tin. Nói cho bọn họ đây không phải chỉ là người tộc Thổ Phiên tiến công, mà là Tán Phổ tộc Thổ Phiên tự mình lãnh binh tấn công quy mô để bọn họ cầu cứu triều đình.”

Lâm Bình Bình quật cường lắc đầu “ Cha, người để cho người khác đi báo tin. Hôm nay con sẽ tử chiến sa trường.”

“ Láo xược!” Lâm Đức Long giận tím mặt, hắn hung hăng cho con gái một bạt tai “ Cha con chúng ta vì nước hy sinh thân mình còn chưa tính. Con chết thì ai sẽ trông nom mẹ của con. Con muốn để ta chết không nhắm mắt sao?”

“ Cha!” Lâm Bình Bình rưng rưng mà đập mạnh đầu vái cha một cái. Nàng lau nước mắt nhảy lên ngựa nhằm hướng cửa đông chạy đi.

Lâm Đức Long nhìn con gái đi xa, hắn ngửa đầu hét lớn một tiếng “ Các huynh đệ, lúc vì nước tận trung đã đến, đi theo ta xông ra ngoài!”

Ngoài vài dặm, Lâm Bình Bình liền đứng ở một chỗ trên đồi cao, nàng ngơ ngác nhìn thành Vũ Uy. Đột nhiên, “ ầm” một tiếng vang lên, một cột khói đặc phóng lên cao. Đây là kho thuốc nổ thành Vũ Uy nổ mạnh, cũng có ý nghĩa quân tộc Thổ Phiên đã đánh vào bên trong thành.

Một giọt nước mắt trong suốt từ khuôn mặt Lâm Bình Bình trượt xuống, nàng quay đầu ngựa vút một roi phi nhanh về hướng đông.

Ngày mười sau tháng ba năm Tuyên Nhân thứ ba, quận Vũ Uy bị chiếm đóng.

Ngày hai mươi tháng ba, sau khi công hãm quận Vũ Uy lại có ba vạn quân tộc Thổ Phiên từ Trương Dịch chạy tới trợ giúp, Xích Tùng Đức Tán thu xếp một số quân đóng lại Vũ Uy, còn tự mình dẫn mười hai vạn đại quân lao thẳng tới Hoàng Hà.

Trải qua ba ngày hành quân, đại quân tộc Thổ Phiên rốt cục đến ranh giới Hoàng Hà. Giờ phút này ở bờ Hoàng Hà đã không có một chiếc thuyền, bến sông đã bị hủy, thuyền lớn đi xa. Cũng không có ai, dân chạy nạn có thể trốn tới đây đều được vận chuyển sang bờ bên kia. Chỉ có một tòa pháo đài đơn độc Hội Tây Bảo. Nó hiện tại là tòa thành cuối cùng của Đại Đường tại Hà Tây.

(¯`·.º†Boy†º.·´¯)

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt