Danh Môn

Chương 213: Chung Nam dị sĩ

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 211 : Chung Nam dị sĩ

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

“ Điều này cũng không ngại. “ Trương Hoán cười cười, nhưng lại không lộ chút gì làm như tùy miệng hỏi: “ Trong thành vì sao lòng quân không yên.”

“ Ai!” Lý Mạc thở dài nặng nề nói : “ Có nói tiếp không sợ sứ quân chê cười. Một trận chiến Thục Trung đã chết nhiều người như vậy, bên trong thành Phượng Tường có rất nhiều thân quyến người nhà của bọn họ nên đã bị loạn qua một chút. Thật vất vả mới dùng số lớn tiền tử tuất khiến cho tâm tình của bọn họ yên tĩnh trở lại. Nhưng hôm qua truyền đến tin tức, tiền tử tuất của quân nhân bỏ mình ở Hán Trung đã phát xuống dưới, mỗi gia đình được năm mươi quan. Nhưng quận Phượng Tường mỗi hộ gia đình chỉ phát được mười quan, kém đi mấy lần dẫn tới gia đình quân lính cùng quân đội bất mãn mãnh liệt. Ta đã gửi tấu lên triều đình, xin triều đình cho lời giải thích.”

Nói tới đây, Lý Mạc đã là lo lắng không thôi. Sáng sớm hôm nay hắn liền phát tin cấp báo để Thôi Viên xác nhận việc này, nhưng đến bây giờ còn không có tin tức. Nếu không có lời giải thích rõ ràng thì nói không chừng trong quân đồn trú ở thành Phượng Tường có khả năng phát sinh tạo phản bất ngờ.

Trương Hoán lại lạnh lùng nở nụ cười, xem ra đây là Bùi Tuấn sắp đặt. Tuy rằng tiêu chuẩn tiền tử tuất do Binh bộ định ra, nhưng tiền lại do Hộ bộ ra mệnh lệnh cho cấp quan phủ tự trích cấp. Vì để cho chính mình tìm được cớ xuất binh Phượng Tường nên hắn liền dùng thủ đoạn khấu trừ để giảm tiền tử tuất cho gia đình binh lính tử trận tại Phượng Tường nhằm khơi ra sự hỗn loạn trong quân đội. Đương nhiên, sự tình cũng sẽ không đơn giản như vậy. Bùi Tuấn ở trong quân Phượng Tường nhất định còn có nội tuyến, vào thời điểm mấu chốt sẽ kích thích quân binh làm loạn.

“ Nếu không tiện cho Lý tướng quân thì ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh mà đi Quắc huyện nghỉ một đêm.” Dứt lời, Trương Hoán quay sang quân lính hạ lệnh : “ Hướng nam, đi Quắc huyện.” Đại đội quân mã nghe lệnh mà quay đầu, Trương Hoán cười nhìn Lý Mạc chắp hai tay rồi dẫn quân đội nhằm hướng nam mà đi.

Quắc huyện cách thành Phượng Tường ước chừng mười dặm đường. Nơi này đã dựa vào dãy Tần Lĩnh, địa thế phức tạp, đường đi gập ghềnh hơn nhiều nên hành binh không tiện. Đại đội nhân mã đi rất nhanh mà gần một canh giờ rốt cục mới tới Quắc huyện.

Quắc huyện xem như huyện lớn của phủ Phượng Tường có năm , sáu nghìn hộ cư dân với vài vạn nhân khẩu. Huyện lệnh họ Trần, ba mươi mấy tuổi, cũng là tiến sĩ xuất thân đã làm huyện lệnh ở Quắc huyện ba năm rất có danh tiếng. Nghe nha dịch nói có đại quân nhập cảnh, Trần Huyện lệnh cuống quít chạy ra ngoài huyện thành nghênh đón “ Hạ quan là Huyện lệnh Quắc huyện Trần Anh, tham kiến Trương sứ quân!”

“ Trần Huyện lệnh miễn lễ!” Trương Hoán cũng đã được nghe nói về người này luôn luôn yêu dân như con, lại thấy hắn có khí chất nho nhã nên không khỏi có vài phần hảo cảm liền ôn hòa cười nói: “ Chúng ta vốn định đi thành Phượng Tường tìm nơi ngủ trọ, nhưng Lý tướng quân nói không tiện. Hắn đề nghị chúng ta đi Quắc huyện nghỉ tạm, có được không? Trần Huyện lệnh sẽ không để cho chúng ta đi một chuyến vô ích chứ!”

“ Trương sứ quân đến Quắc huyện chúng ta nghỉ tạm, hạ quan cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Có điều huyện thành nhỏ hẹp, chỉ sợ chưa không nổi mấy ngàn nhân mã, mong sứ quân hiểu và bỏ qua”

Trương Hoán khẽ mĩm cười nói: “ Không ngại, đại đội binh lính ở ngoài thành nghỉ tạm, ta chỉ mang ba trăm người vào thành, như vậy có thể dễ hơn?”

Trần Huyện lệnh vội vàng đồng ý “ Sứ quân trước hết mời lập trại, hạ quan đi thu xếp chỗ ở cho sứ quân.”

Lập tức, hai nghìn nhân mã đều ở ngoài thành hạ trại, mà Trương Hoán thì dẫn ba trăm thân binh hộ vệ cùng Thôi Ninh tiến vào trong huyện thành. Không ngờ hắn vừa mới tiến vào cửa thành liền nghe sang sảng một tiếng cười to mà nói: “ Trương Đô Đốc trú đêm ở Phượng Tường, có thể muốn nhân cơ hội chiếm Phượng Tường, bức bách Thôi Viên từ bỏ chức Hữu tướng quốc ư?”

“ Ai đấy!” Lời cảnh báo đột ngột khiến cho Trương Hoán cùng đám tùy tòng của hắn đều lập tức căng thẳng. Mười tám gã đặc vệ đã như một trận cuồng phong lướt vào chỗ tối, một lát sau liền từ cửa thành mờ mờ đẩy ra một gã nam nhân. Chỉ thấy hắn ước chừng năm mươi tuổi, râu tóc đã hơi bạc, quần áo cũ có vẻ hơi nghèo túng, nhưng đôi mắt hắn lại sáng ngời khác thường, miệng nở một nụ cười lạnh kiêu ngạo phớt đời.

Sau khi mấy tên thân binh lục soát xong thì mới đưa hắn đến trước mặt Trương Hoán. Trương Hoán lấy roi ngựa chỉ vào hắn mà hỏi : “ Ngươi là người phương nào? Vì sao phải nói những lời làm người ta kinh ngạc?”

Nam nhân kia lại không trả lời, cứ khoanh tay nhìn bầu trời giống như không hề nghe thấy gì. Lận Cửu Hàn đứng sau Trương Hoán giận dữ, vung roi ngựa quay vòng tròn nhằm hắn mà vụt. Trương Hoán lại không hề có ý định ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn thấy roi ngựa quất xuống. Mà nam nhân kia cũng thờ ơ liếc xéo Trương Hoán rồi vẫn cười lạnh không dứt.

Roi vụt đến cách đỉnh đầu chỉ có một tấc thì lại “ Vút!” một cái mà rụt trở về, Lận Cửu Hàn nhếch miệng cười. Hắn thân là đầu lĩnh hộ vệ của Trương Hoán , sao có thể có thể liều lĩnh đến thế, chẳng qua chỉ là thử thôi.

Trương Hoán khẽ gật đầu, quay sang thân binh hai bên nháy mắt một cái. Chúng liền hộ vệ xe ngựa của “ trực tiếp đi thẳng về phía trước. Khi cách vài chục bước, chỉ nghe Lận Cửu Hàn ở sau người nói : “ Vị tiên sinh này, xin mời!”

Thành trì Quắc huyện khá lớn, bởi vì từ thời giữa đời Đường tới nay chiến tranh chưa lan đến nên nó vẫn giữ kết cấu của thời Khai Nguyên, Thiên Bảo. Một con đường hướng nam bắc phân chia thành ra làm hai, đường xá ngăn nắp, nhà của trong thành chia ra theo hình chữ phiến. Nha huyện cùng trụ sở các bộ phận thì cơ cấu ở phía bắc, mà các loại cửa hàng buôn bán ở phía nam. Lúc này sắc trời đã tối, đêm lạnh nên người đi trên đường không nhiều lắm. Trần Huyện lệnh đã sắp xếp xong xuôi cho Trương Hoán một chỗ nghĩ dừng chân. Do quan huyện dùng khách điếm lớn nhất Quắc thành để tiếp đãi nên những người ở trọ ban đầu được khuyên đến nơi khác. Cả khách điếm đều bị người của Trương Hoán thuê bao sạch.

Trương Hoán thấy Trần Huyện lệnh để ý mọi chuyện, thu xếp thập phần tận tâm liền cười mà nói với hắn : “ Trần Huyện lệnh, sắc trời đã tối không nên quấy rầy ngươi nữa, ngươi cứ trở về đi! Ngày mai sáng sớm thì chúng ta sẽ rời đi.”

Trần Huyện lệnh luôn miệng căn dặn chưởng quầy khách điếm, thấy quả thật không hề cần đến mình nữa liền chắp tay đáp lễ nói : “ Ta đây xin đi về trước, nếu trương sứ quân có yêu cầu gì thì có thể trực tiếp phái người đến nội viện nha huyện tìm ta.”

Dứt lời, hắn lại quay sang Trương Hoán cúi người thi lễ rồi mới chậm rãi lui ra. Lúc này “ xuống xe ngựa nhìn bóng lưng của hắn mà cười nói với Trương Hoán: “ Hoán lang, ngươi không phải thường nói quan tốt khó tìm sao? Người như Trần Huyện lệnh này hẳn không tệ, vì sao không mượn tạm hắn đến Lũng Hữu đi?”

“ Quan tốt hay không không phải là đối với ta như thế nào, mà là ở chỗ đối với dân. Muốn biết hắn là một vị quan như thế nào thì rất đơn giản, tìm một chi tiết nhỏ rồi quan sát một chút là biết được.”

Trương Hoán thấy “ chỉ đi có một mình cũng không mang nha hoàn theo liền cười nói: “ Nếu ngươi có hứng thú, ngày mai ta mang ngươi đi mua hai nha hoàn. Chúng ta thuận tiện đi tìm hiểu tình hình của Trần Huyện lệnh này.”

“ gật gật đầu, hé miệng cười rồi liền đi theo Trương Hoán vào khách điếm. Quắc huyện nằm ở gần sông Vị Hà nên hàng hóa , thương nhân lui tới rất nhiều cũng khiến cho khách điếm nơi này có quy mô đều rất lớn. Ở Quắc thành khách điếm chiếm diện tích thật lớn, có mấy trăm gian phòng nên có thể chứa cả ngàn người đồng thời ở lại. Ở gần lò sưởi trong điếm có trăm người đông đúc. Có điều bây giờ là trời đông giá rét, sông Vị Hà đã đóng băng, thuyền bè không đi được lại thêm vừa năm mới, vì thế khách điếm vốn làm ăn cũng thập phần quạnh quẽ. Nay đám người Trương Hoán kéo tới, nhất thời khiến cho khách điếm náo nhiệt lên.

Trương Hoán cùng “ ở tại một tòa nhà biệt lập vô cùng thanh nhã. Nơi này gần giống như vườn hoa của đại gia đình. Khắp nơi là cây cỏ hoa lá quý hiếm, lại thêm hòn giả sơn và hồ cá nên càng có vẻ tĩnh mịch và yên ả.

Tòa nhà biệt lập có bốn gian phòng đều bố trí thập phần hoa lệ. Trong đó một gian là phòng thượng khách của cả khách điếm chỉ để những người khách có thân phận đặc biệt sử dụng nên rất ít khi mở cửa. Hôm nay có Lũng Hữu Tiết Độ Sứ đến, khiến cho này gian thượng khách vừa năm mới đã bắt đầu sử dụng.

Đây là buồng trọ có bốn năm gian phòng bố trí xa hoa được quét tước không còn một hạt bụi. Tận cùng trong một buồng trọ là phòng ngủ, ở giữa là phòng sinh hoạt, kế bên còn có phòng đọc nho nhỏ , mà phía ngoài cùng mỗi gian là phòng khách. “ đi đường vất vả, thân thể không khoẻ lắm, liền đi vào trong buồng chuẩn bị.

Trương Hoán thì ngồi ở phòng khách nói với thân binh: “ Đưa hắn vào đi!”

Một lát, vài tên thân binh đem kẻ to mồm kia đến. Thân binh đối với hắn cũng khá lịch sự, không có làm khó hắn. Nam nhân kia đi vào phòng liền bước nhanh đến phía Trương Hoán hơi hơi cúi người thi lễ “ Kẻ thôn dã Chung Nam sơn Hồ Dong tham kiến Trương Đô Đốc.”

(¯`·.º†Boy†º.·´¯)

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt